Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 221: Cả điện hạch tội




Chu Thần Hào vẫn chưa tới ba mươi tuổi, người trẻ tuổi nói chuyện tự cao tự đại là rất bình thường, ai chẳng từng có lúc kiêu ngạo?

Cho nên Tần Kham quyết định tha thứ cho hắn, không so đo với trẻ con.

Quan nhị đại lái xe bảy mươi sức ngựa không thèm đạp phanh, vương tứ đại ương ngạnh một chút thật sự cũng rất logic, Tần Kham không trách hắn.

Nói chuyện với Ninh vương đương nhiên không được gọi là "trò chuyện vui vẻ", mọi người không muốn nhìn thấy nhau, tất nhiên đều không có hứng thú nói chuyện tiếp.

Vị phiên vương Chu Thần Hào này ở trong thành Nam Xương xuôi gió xuôi nước quen rồi, chắc chưng từng chịu quả đắng bao giờ, hơn nữa bị một Cẩm Y vệ Cẩm Y vệ nho nhỏ chơi, khi nhìn Tần Kham bro đi, sát khí trong mắt Chu Thần Hào càng lúc càng thịnh.

Bước chân của Tần Kham đi rất ổn, hắn biết rõ sau lưng có một ánh mắt như thế nào đang nhìn hắn, nhưng hắn không ngại.

Ngày đầu tiên Đi tới thời đại này, hắn đã minh bạch sự trọng yếu của sinh tồn, đây vốn là một thời đại ngươi chết ta sống, ai muốn giết ai thì giở thủ đoạn ra, loại chuyện ngây thơ vô nghĩa dùng ánh mắt giết chết kẻ địch này Tần Kham quyết không làm.

Sự thật chứng minh Ninh vương không chỉ biết dùng ánh mắt, thủ đoạn của hắn còn ở phía sau

Làm phiên vương, là tuyệt đối không thể tham dự chính vụ triều đình, thân phận và quyền lực là hai chuyện khác nhau, bởi vì họ Chu, cho nên hoàng đế nguyện ý cho ngươi một thân phận Vương gia và đất phong, nhưng thân phận chỉ là thân phận, loại thân phận này không có quyền lực tham dự chính vụ, sau thời Thành tổ Tĩnh Nan, Vĩnh Lạc hoàng đế bỗng nhiên mắc chứng sợ phiên vương, bởi vì hắn chính là có hoàng đế Hồng Vũ nuôi chiều tới quá phóng túng, một phiên vương có dã tâm bừng bừng hơn nữa trên tay nắm binh quyền là rất đáng sợ, hoàng đế Vĩnh Lạc chính là dựa vào hai điểm này để tạo phản thành công, thuận lợi nhập chủ Tử Cấm thành, nắm trong tay cả tòa giang sơn.

Hắn có thể làm như vậy, nhưng tuyệt không cho phép Vương gia khác cũng làm như vậy, trên thực tế sau khi hắn lên làm hoàng đế, liền coi mình là tài liệu phản diện, chỉ là không tiện dùng ví dụ thực tế của mình để giáo dục phiên vương khác, đó là chuyện rất mất mặt, nhưng hắn dùng luật pháp cho các phiên vương Đại Minh một ước thúc nghiêm khắc, đó là phiên vương nếu không phụng chiếu thì không thể tự tiện rời khỏi đất phong, không thể nắm binh vượt quá tam vệ, thuận tiện cũng khiến thời kì Minh mạt thiên hạ rung chuyển, phản quân nổi lên bốn phía, rất nhiều phiên vương họ Chu chính là vì một đạo nghiêm lệnh này mà đánh thì đánh không lại, trốn lại không dám trốn, vì thế bị vây trong đất phong rồi bị đại quân tạo phản giết chết, tử trạng rất thảm.

Phiên vương không có quyền lực, nhưng may là có tiền, tiền của Ninh vương bạc đặc biệt nhiều, dù sao bốn đời Ninh vương hơn trăm năm tìm trăm phương ngàn kế để mưu phản thì tiền là phải có, không có tiền thì ngay cả ra khỏi cửa cũng ngại chào hỏi người khác, làm sau mà không biết xấu hổ đi tạo phản?

Cái thứ tiền này tuy nói là vật tầm thường trong miệng văn nhân, ý tứ cũng là như cặn bã, nói tới nói lui, nhưng tuyệt đại bộ phân quan văn sẽ không cự tuyệt thứ đáng yêu như vậy, Ninh vương dùng nó mua được sự trung tâm của rất nhiều người, ví dụ như các ngôn quan ngự sử kinh sư sau khi nhận bạc của Ninh vương, khuôn mặt chính nghĩa lẫm nhiên cũng đảm đương làm tay sai và đả thủ cho Ninh vương.

Tần Kham cuối cùng cũng biết cái gì gọi là Họa trời giáng. Sau khi Ninh vương dùng ánh mắt giết chết hắn vẫn chưa toại nguyện, ngày hôm sau khi triều hội kim điện, giám sát ngự sử Đồ Tòng Long rời khỏi hàng hạch tội Cẩm Y vệ đồng tri Tần Kham được sủng ái mà kiêu ngạo, ý vào sự tin dùng của bệ hạ không coi ai ra gì, hoành hành kinh sư, sai Thiên hộ Cẩm Y vệ dưới tay đánh thị vệ của Ninh vương, hành vi này so với Thọ Ninh Hầu Kiến Xương Bá lúc trước hoành hành kinh sư thì chẳng khác gì, xin hoàng đế bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc.

Chu Hậu Chiếu ngây ra, không đợi hắn mở miệng biện giải cho Tần Kham thì hai ba ngự sử cùng bước ra khỏi hàng, trăm miệng một lời phụ họa với Đồ Tòng Long, quỳ gối ở chính giữa kim điện kể tội Tần Kham, một sự kiện đánh nhau nho nhỏ, ở trong miệng các ngự sử liền được khuyếch đại, lập tức đại nghịch bất đạo như mưu phản, mấy tên ngự sử khóc lóc lên án, tài ăn nói phi phàm làm các giám sát ngự sử còn lại của Đô Sát viện cũng sợ hãi động dung, cũng không biết trong đó có bao nhiêu người nhận lợi ích của Ninh vương, trong phút chốc liền có hơn mười ngự sử đứng ra khỏi hàng, vẻ mặt kích động yêu cầu hoàng đế nghiêm khắc trừng phạt Tần Kham, chớ có dung túng nịnh thần, hoàng đế nếu không trừng phạt, vậy chính là hôn quân hồ đồ ngu ngốc.

Đối mặt với sự chất vấn và thỉnh cầu của hơn mười ngự sử trên triều đình, Chu Hậu Chiếu phát hoảng, hắn còn trẻ căn bản không rõ sự hiểm ác của triều đình, Tần Kham chỉ đánh một trận nho nhỏ, người ta cũng thỉnh tội với hắn rồi, vì sao còn có nhiều người như vậy bám chặt không buông cứ muốn truy cứu?

Trong lúc Bối rối, ánh mắt Chu Hậu Chiếu kìm lòng không đậu nhìn về phía Đô Sát viện hữu Đô Ngự Sử Đái San, vị hữu Đô Ngự Sử đã hơn bảy mươi sắp cáo lão này nhíu chặt mày, hiển nhiên, việc những ngự sử thuộc hạ của Đô Sát viện này hạch tội Đái San cũng không biết, vì thế Đái San mím chặt môi, trước khi hiểu rõ triều đình hôm nay rốt cuộc nổi gió gì thì lão đầu nhi này quyết định không định mở miệng.

Trên điện có thể nói là tình cảm quần chúng phẫn nộ, hạch tội như Tinh Hỏa Liệu Nguyên, dùng tốc độ như ôn dịch lan ra, người hữu tâm kẻ vô tâm, kẻ góp vui, kẻ muốn mua danh, kẻ bị những điều ngoài mặt che mắt, một chuyện nho nhỏ dưới sự khoa trương của các ngự sử, Tần Kham lập tức trở thành cái đích cho quần thần triều đình chỉ trích.

Đối mặt với tiếng hạch tội như thủy triều, Chu Hậu Chiếu hoảng hốt, sắc mặt càng lúc càng trắng, đây là lần đầu tiên hắn kinh lịch sự tranh chấp trên triều đình, hơn nữa đương sự là bằng hữu tốt nhất của hắn.

Chu Hậu Chiếu có lòng muốn cứu Tần Kham, nhưng không biết nên cứu như thế nào, lúc trước khi Hoằng Trì đế và các đại thần ý kiến không đồng nhất, luôn dùng một câu "gác lại tính sau" để làm dịu đi không khí, hoặc có thể nói là kế hoãn binh, hiển nhiên Hoằng Trì đế chưa dạy Chu Hậu Chiếu quá nhiều học vấn về tranh chấp trên triều đình, Chu Hậu Chiếu trẻ tuổi đơn thuần hoàn toàn ngây đơ, không biết nên hóa giải cục diện bế tắc này như thế nào.

Ánh mắt Xin giúp đỡ nhanh chóng quét tới quét lui trong điện, ba vị Đại học sĩ vẫn bảo trì trầm mặc, đương sự Tần Kham thì không có tư cách vào triều, quan văn khác đang phụ họa các ngự sử bỏ đá xuống giếng, thân nhất chỉ có đông cung bát hổ, hôm nay vừa hay đến phiên Trương Vĩnh trực nhật kim điện.

Trương Vĩnh không hổ là thân thị làm bạn mấy năm với Chu Hậu Chiếu, một ánh mắt của Chu Hậu Chiếu quét tới, Trương Vĩnh liền hiểu ngay suy nghĩ của hắn, vả lại quan hệ của Trương Vĩnh và Tần Kham cũng không tồi, bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là rất ghét Lưu Cẩn, chỉ dựa vào điểm này, mọi người chính là tri kỷ và đồng minh, cùng tấu "Tri âm tri kỷ" là không có khả năng, nhưng Trương Vĩnh cũng không nguyện nhìn thấy minh hữu bị trị tội, chỉ tiếc trên kim điện lại có có tư cách mở miệng nói chuyện, Trương Vĩnh gấp đến độ giậm chân, sau đó lặng lẽ nháy mắt với Chu Hậu Chiếu.

Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng ngời, Trương Vĩnh hiểu hắn, hắn cũng hiểu Trương Vĩnh, tất nhiên minh bạch ý tứ của Trương Vĩnh.

Vì thế lúc đại thần cả điện đang ầm ĩ tranh cãi, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên vẻ mặt thống khổ, ôm lấy đầu hét to một tiếng: "Ối trời."

Trong điện lập tức yên tĩnh, Lưu Kiện bước lên hỏi: "Bệ hạ sao thế?"

Chu Hậu Chiếu thống khổ rên rỉ: "Không biết vì sao, trẫm bỗng nhiên cảm thấy đầu rất đau, rất đau!."

Lần này tới phiên Lưu Kiện lo lắng, Tần Kham sống hay chết chẳng liên quan lắm tới hắn, nhưng mà hoàng gia chỉ có Chu Hậu Chiếu là độc đinh, hắn nếu có gì không may xảy ra, hoàng đế nhất mạch không phải tuyệt hậu sao? Đây chính là chuyện rất lớn.

Lưu Kiện vì thế nghiêm mặt xoay người, nói với đại thần cả điện: "Bệ hạ có bệnh, cần yên lắm."

Uy tín của thủ phụ Nội các rất rõ ràng, các đại thần trong điện đều ngậm miệng, tiếng nói ầm ĩ lập tức tắt hẳn.

Lưu Kiện khom người nói: "Bệ hạ có bệnh, lão thần khẩn cầu bệ hạ về hồi tĩnh dưỡng, cũng tức tốc triệu Thái y vào cung xem bênh."

Quần thần cũng vội vàng ngừng những lời đòi trừng trị Tần Kham, đồng thanh hô: "Bệ hạ bảo trọng rồng thể "

Chu Hậu Chiếu ôm đầu vội vàng gật đầu nói: "Đúng rồi, trẫm có bệnh! Cần phải triệu Thái y xem bệnh, trần giờ thấy cả người yếu ớt vô lực."

Vừa rên vừa đứng dậy đi tới điện Hoa Cái, Trương Vĩnh rất hợp thời hô: "Bệ hạ bãi triều."

Trong tiếng hô vạn tuế Chu Hậu Chiếu vẻ mặt thống khổ đi ra sau long ỷ, thân ảnh đang chột dạ lập tức biến mất trong kim điện.

"Ngươi có biết ngươi đã chọc vào bao nhiêu người không nên chọc không?" trong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu miệng đầy đồ ăn vặt, ánh mắt bất mãn lườm Tần Kham: "Nếu không phải ta hôm nay giả bệnh bãi triều, ngươi đã bị các ngự sử vạch tội tới ngay cả quan cũng không làm được nữa, không chỉ không làm quan được, không chừng còn bị bỏ tù, Tần Kham ngươi nợ ta một cái nhân tình "

Tần Kham chắp tay nói: "Thần cảm tạ bệ hạ rút dao tương trợ."

Hôm nay kim điện cả triều hạch tội hắn, chuyện này hắn tất nhiên cũng nghe đã nói, trong lòng trừ kinh ngạc ra thì còn có chút trầm trọng.

Hắn không ngờ Ninh vương ở trong triều cũng có một cỗ thế lực không thể khinh thường, trong bất kỳ triều đại nào, bản sự của ngườimuốn mưu phản cũng không thể khinh thường. Ninh vương nhất mạch kinh doanh trăm năm, dưới trăm phương ngàn kế, dùng tình cảm để lôi kéo cũng được, dùng tiền để lôi kéo cũng được, trong triều đường chung quy vẫn nắm giữ quyền lên tiếng nhất định, quyền lên tiếng này không dùng tùy tiện, một khi dùng tới, có lẽ sẽ rất chết người.

Ví dụ như muốn mạng của Tần Kham hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.