Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 188: Thái tử cứu giá




Hình Chiêu thấy đạt được hiệu quả, khóe miệng phác ra một nụ cười, rất nhanh lại khôi phục như thường, tung tung ra một trọng kích: "Thần còn có một chuyện muốn khải tấu, hôm qua trong thành kinh sư có người phát tán truyền đơn, khiến trong thành lòng người rung chuyển, truyền đơn này chính là Tần Kham, con rể của Đỗ Hoành làm ra, thần nghe nói cống sinh Quốc Tử Giám gây chuyện cũng là Tần Kham đứng giữa xúi giục kích động, mục đích là để chạy tội cho nhạc phụ."

Lời vừa nói ra, Hoằng Trì đế hơi động dung, các đại thần trong kim điện lập tức xôn xao nghị luận.

Lý Đông Dương đứng ở đầu hàng, mặt không biểu tình, Lại bộ thượng thư Mã Văn Thăng thì thầm lắc đầu thở dài, cho dù hai người rất thưởng thức thanh niên nhân Tần Kham này, nhưng mà lúc này, làm thế nào biện giải cho hắn được?

Hoằng Trì đế nhíu mày nói: "Ngươi có chứng cớ không?"

"Có, thần chỉ cảm thấy việc này rất kỳ quái, vì thế điều tra kỹ càng ở trong thành, cũng tới thăm Quốc Tử Giám, có cống sinh của Quốc Tử Giám chính mắt nhìn thấy người rải truyền đơn chính là Giáo úy của Thiên hộ sở nội thành, thường xuyên vác đao tuần phố, hơn nữa từng điều nhiệm tới Quốc Tử Giám làm đặc vụ một đoạn thời gian, người này chính là thuộc hạ của Tần Kham, hơn nữa từ Nam Kinh đã luôn đi theo hắn, thần ở đây có lời chứng cống sinh Quốc Tử Giám tự tay viết, cùng với sự đồng ý của hơn mười dân chúng mục kích trong kinh sư, Tần Kham vì làm việc thiên tư mà mê hoặc lòng người kinh sư, tội không thể tha, thần xin bệ hạ nghiêm trị."

Tiếng nghị luận trong Kim điện càng lớn hơn, giống như có hơn một ngàn con ruồi đang vo ve, hơn mười tên đại thần trước sau đứng ra khỏi hàng, trăm miệng một lời xin Hoằng Trì đế xử lý nghiêm khắc Tần Kham.

Hoằng Trì đế một tay nâng trán, tiếp nhận lời chứng hoạn quan chuyển tới, đọc qua liền cảm thấy đau đầu vô cùng, sắc mặt càng xám xịt, thở dài, nhìn các đại thần đang phẫn nộ trong điện, vô lức khoát tay: "Truyền chỉ, bãi chức Tần Kham, Thiên hộ Cẩm Y vệ trị thủ đông cung, bắt vào chiếu ngục, Nam trấn phủ ti phái người giám sát chặt chẽ, chuyện nếu là thật, nghiêm trị không tha."

Tần Kham chẳng thể nào ngờ được, hành động trả thù của kẻ địch lại nhanh như vậy, khi hắn vẫn đang chạy chọt khắp nơi cho Đỗ Hoành, lại bị Cẩm Y vệ đồng hành của Nam trấn phủ ti tìm tới cửa, đồng hành rất khách khí, rất lễ phép, có điều việc bọn họ muốn làm lại không lễ phép cho lắm.

Đồng hành ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tần Kham, bệ hạ hạ chỉ, Tần Kham bị bãi chức, bắt vào chiếu ngục nghiêm khắc thẩm tra, xét thấy mọi người từng là đồng sự, sẽ không bắt ngươi đeo cùm, lưu lại mấy phần tình cảm ngày sau gặp nhau cũng dễ ăn dễ nói.

Tần Kham khiếp sợ ngây ra một lúc, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, Đỗ Yên nghe tin chạy tới cửa mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể mềm mại lảo đảo mấy cái, được Liên Nguyệt Liên Tinh đỡ lấy, hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Kham mỉm cười với nàng ta, khuôn mặt của Đỗ Yên càng trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thế đạo vô tình, quả đúng là như thế, Đỗ gia sụp đổ, mắt thấy Tần gia cũng sắp đổ theo, chỉ còn lại một nữ tử cô đơn như nàng ta thì có thể làm gì?

Cắn răng, trên khuôn mặt phủ đầy nước mắt của Đỗ Yên bỗng nhiên hiện lên mấy phần sát khí sắc bén, đơn chưởng giơ lên lật một cái, định đánh ngã bách hộ của Nam trấn phủ ti thì lại bị Tần Kham tinh mắt nhìn thấy, Tần Kham vội vàng hét to: "Yên nhi, dừng tay."

Đỗ Yên đứng ngây ra đó, kinh hoàng và buồn bã nhìn hắn.

"Yên nhi, nàng hãy nghe ta nói, chuyện vẫn chưa tới nước đó, tướng công không sao, ngồi nhà giam mấy ngày là lại yên lành đi ra, nàng không thể xung động."

Đỗ Yên tiến lên ôm chặt lấy Tần Kham, thấp giọng khóc: "Tướng công, là Đỗ gia ta liên lụy tới ngươi, xin lỗi tướng công, quan nhi Đại Minh này chúng ta không đảm đương nổi, không bằng để ta giết mấy người tới bắt ngươi, cả nhà chúng ta chạy trốn tới nơi thâm sơn, cùng lắm thì thì chúng ta lập trại làm vương, làm anh hùng lục lâm, với thân thủ của ta và mẹ, với trí mưu của tướng công, không sợ không thành khí."

Tần Kham ngạc nhiên một lát, không khỏi bật cười nói: "Không ngờ nương tử nhà ta lại cuồng dã tới vậy, tướng công ta rất thích, có điều nói miệng thì được, nhưng làm thật thì không nên."

Nhìn sát khí lúc ẩn lúc hiện trên mặt Đỗ Yên, Tần Kham nghiêm mặt nói: "Nghe cậu, ngàn vạn lần không thể giết người, ngươi động thủ thì tính mạng của tướng công thật sự sẽ như chỉ mành treo chuông. Càng không thể đi cướp chiếu ngục được, đó thuần túy là tìm chết."

Đỗ Yên rơi lệ: "Vậy ta rốt cuộc nên làm gì? Chẳng lẽ ở nhà ngồi yên một chỗ, để mặc ngươi chịu khổ trong ngục ư?"

"Bảo Đinh Thuận tới đông cung tìm Thái tử. Lúc này chỉ có Thái tử mới có thể bảo vệ ta, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên động thủ giết người, đừng làm ra hành động quá khích gì, nếu không là nàng hại ta đó, hiểu chưa?"

Đỗ Yên vừa lo vừa giận lại vừa hoảng, nghe vậy gật đầu, sau đó giậm chân một cái, giống như trẻ con bật khóc hu hu.

Tin tức Tần Kham bị bắt rất nhanh được truyền ra.

Đinh Thuận vốn đang ở đại lao hình bộ bảo hộ Đỗ Hoành, nghe nói Tần Kham bị bắt, lập tức quýnh lên, Tần phu nhân chuyển lời của Tần Kham, Đinh Thuận không nói hai lời, xanh mặt vội vã chạy tới đông cung.

Đinh Thuận là lão bộ hạ của Tần Kham, trị thủ quân sĩ trị thủ của đông cung đều biết hắn. Truyền lời tới Thái tử điện hạ tất nhiên không khó, không đến một nén hương, Chu Hậu Chiếu vội vàng chạy đến, y quan không chỉnh tề, trên đầu cón dính lông gà, hiển nhiên khi nhận được tin tức Thái tử điện hạ đang ở trong đông cung chơi chọi gà.

Phía sau là đám người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh, thỉnh thoảng lại giúp Chu Hậu Chiếu vỗ bụi trên người, phẩy lông gà trên đỉnh đầu.

"Tần Kham bị phụ hoàng hạ chỉ bỏ tù? Hay quá, đi, theo ta tới chiếu ngục xem thử, xem Tần Kham có đang vụng trộm khóc lóc trong nhà giam không." Chu Hậu Chiếu vô tâm vô phế cười ha ha, Lưu Cẩn vội vàng phân phó chuẩn bị xa liễn của Thái tử.

Nhân viên trong Cẩm Y vệ phạm tội, do Nam trấn phủ ti phái người tới thẩm vấn ta hỏi, Hoằng Trì đế hạ chỉ bắt Tần Kham vào chiếu ngục không có gì đáng trách.

Giáo úy Chiếu ngục cũng rất khách khí với Tần Kham, bọn họ rất rõ ràng Tần Kham là hồng nhân trong mắt Mưu Chỉ huy sứ, hơn nữa có giao tình thâm hậu với đông cung Thái tử, người như vậy cho dù gặp chuyện chắc cũng chỉ là tạm thời, Thái tử điện hạ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tương lai quan phục nguyên chức cũng là chuyện sớm hay muộn, cho nên không ai dám làm khó Tần Kham.

Nhà tù được Chuẩn bị cho Tần Kham là nơi sạch sẽ và sáng sủa nhất chiếu ngục.

Chỉ có điều sạch sẽ tới mấy thì nhà tù cũng vẫn là nhà tù, ngục tốt cung kính mời hắn vào, theo thanh âm đóng lại của tấm cửa sắt nặng nề, trong lòng Tần Kham còn lạnh hơn cửa sắt.

Ngửa đầu nhìn ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ hơn một thước vuông, Tần Kham cười chua sót.

Lần đầu tiên là ngồi tù ở Thiệu Hưng, bị Đỗ Hoành hạ lệnh nhốt lại, còn cùng Từ Bằng Cử đánh một trận, lần này ngồi tù lại là vì Đỗ Hoành, nhạc phụ này chẳng lẽ thật sự là sao chổi trong số mệnh của Tần mỗ ư? Sau này ra khỏi đây nhận định phải xem bát tự của hắn và Đỗ Hoành, nếu ngày sinh của hai người tương khắc, ngũ hành của Đỗ Hoành khiếm khuyết, sau này nhất định tránh được hắn bao xa thì cố mà tránh, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.

Ngơ ngác nhìn bầu trời tự do ngoài cửa sổ, Tần Kham thương cảm lẩm bẩm: "Hai lần vào tù rồi... chắc từ giờ ta cũng được tính là nam nhân có cố sự?"

Trên đường dẫn tới nhà lao truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, cửa sắt vừa đóng lại không bao lâu lại mở ra, chỉ thấy lao đầu thấp thỏm lo âu quỳ rạp trên đất, Chu Hậu Chiếu thì vẻ mặt sáng lạn chậm rãi bước vào, phía sau là đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh.

Bịt mũi nhìn một vòng, Chu Hậu Chiếu nhíu mày nói: "Thối quá, trong này thối thế, là chỗ ngươi ở à?"

Tần Kham mặt không biểu tình nói: "Điện hạ nếu cố ý để tổn hại ta mà đến thì phiền ngài xoay người đi ra, làm ơn đóng cửa lại, cám ơn."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ta đến một nơi thối như vậy để gặp ngươi, ngươi sao lại không cảm kích? Mặt ngươi so với mùi ở đây còn thối hơn. Vừa rồi Đinh Thuận nói nghe vẫn chưa rõ, kể lại đi, ngươi vì chuyện gì mà đắc tội với phụ hoàng, không ngờ bị ông ta nhốt vòa chiếu ngục, nói tỉ mỉ một chút, ta tìm xem có lý do để vào cung cầu tình giúp ngươi không."

"Không có lý do, thuần túy là để thể nghiệm cuộc sống cơ sở."

"Ê, không phúc hậu, ngươi vội vàng sai Đinh Thuận tới tìm ta, ta đến chiếu ngục gặp ngươi ngươi lại không nói nguyên do, vậy ngươi tìm ta đến để làm gì?"

Tần Kham mỉm cười, lại bên ngoài nhà tù truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, hai gã Cẩm y bách hộ mặt không biểu tình đứng trước cửa phòng, lạnh lùng nói: "Chúng tay phụng lệnh của Nam trấn phủ ti, vào thẩm vấn vụ án truyền đơn và cống sinh gây chuyện, trừ Tần Kham, không cho phép ai ở lại, tất cả ra ngoài."

Trong phòng giam rất tối, hai gã bách hộ cũng không thấy rõ đứng trong nhà giam là kim Thái tử, cho nên nói chuyện rất không khách khí.

Chu Hậu Chiếu tức giận, đường đường là Thái tử đã bao giờ bị người ta kêu đi hét lại như vậy đâu?

"Trương Vĩnh, vả vào miệng chúng cho ta! Đồ hỗn trướng mắt mù."

Trương Vĩnh dạ một tiếng, một tay xách một tên bách hộ lên, sau đó liên tục tát hắn, tên bách hộ còn lại thì giận dữ, nhưng khi thây rõ người trong nhà giam thì vội vàng quỳ rạp xuống đất run giọng xin Thái tử tha thứ.

Tần Kham lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng, chỉ vào hai gã bách hộ cười nói: "Đây chính là nguyên nhân ta mời điện hạ tới, ta không thích bị đánh, nhưng lại thích thấy người khác bị đánh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.