Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 159: Cả triều tán tụng




Trong kim điện Triều đình, mỗi ngày nghe bách quan đại thần hô vạn tuế, "Vạn tuế" đã thành một câu khẩu hiệu trong trăm ngàn năm qua, khẩu hiệu giả tới không thể giả hơn, Hoằng Trì đế chưa bao giờ coi nó là gì.

Nhưng mà một câu Phụ hoàng vĩnh viễn đừng già của Chu Hậu Chiếu, lại làm Hoằng Trì đế nước mắt rơi như mưa.

Hắn biết, đây là một câu nói thật, là nguyện vọng chân thành nhất hồn nhiên nhất trong nội tâm nhi tử, thiên hạ chỉ có con của hắn mới nói ra câu này một cách chân thật, mà Hoằng Trì đế cũng chỉ tin lời nói của nhi tử.

Đáng tiếc lời nói thật nhất, thường thường lại không thực tế nhất.

Hai cha con đều minh bạch, phụ hoàng không thể vĩnh viễn không già, hắn rồi sẽ có một ngày phải vĩnh biệt đứa con, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.Người khẩn cầu và đáp ứng đều bất giác trốn tránh sự thật vô tình này.

Đêm nay, hai cha con thật sự rất vui vẻ, bọn họ ở trong nội cung không biết đi bao lâu, không nhớ rõ nói những gì, cũng không nhớ nổi cười bao nhiêu tiếng, chảy bao nhiêu nước mắt.

Hoằng Trì đế cảm thấy trong lòng mình được tháo nút thắt, một nút thắt cuối cùng trong nhân sinh của hắn.

Chỉ cần nhi tử hiểu chuyện, hắn còn lo lắng gì nữa? Nguy cơ giang sơn Đại Minh trùng trùng thì sao? Lại chế quân chế thối nát thì sao? Xã tắc vết thương loang lổ thì sao?

Trẫm có một nhi tử hiểu chuyện! Nhi tử của trẫm so với trẫm còn mạnh hơn, giang sơn Đại Minh dưới sự thống trị của hắn sẽ hơn thời Hoằng Trị!

Thế là đủ rồi.

Chết cũng nhắm mắt.

Sự tích Đông cung Thái tử đêm tối tự tay làm canh cho phụ hoàng ngày hôm sau liền được truyền ra.

Vô số đại thần quỳ gối trên kim điện gào khóc, cảm tình của quan nhi Minh triều đều rất phong phú. Vô luận chuyện tốt hay là chuyện xấu, đều thích khóc, dùng loại phương thức rất trực tiếp này để biểu hiện một mặt tính tình của mình, đại biểu cho ghét ác như thù, đại biểu cho hắn là người tốt, cái này gọi là một loại phương thức "xin danh mua thẳng".

Các đời lịch đại dùng hiếu trị thiên hạ. Minh triều cũng vậy, chữ hiếu này có thể khái quát tất cả sự thiện lương trong nhân tính, Thái tử làm canh cho phụ hoàng. Không nghi ngờ gì nữa thành thuyết minh tốt nhất cho một chữ Hiếu này.

Vô luận thật lòng hay là giả ý, biểu hiện của các đại thần thật sự rất cảm động, trong kim điện đồng thanh chúc mừng ngô hoàng nhân đức. Đại Minh may mắn, quân chủ Đại Minh tương lai có khí tượng quân, tam lão nội các khóc tới lão lệ tung hoành, Đại học sĩ kiêm Thái tử Thái Phó Tạ Thiên thì lau nước mắt cung thỉnh Hoằng Trì đế đem chuyện Thái tử làm canh vẽ vào Thánh Công Đồ.

Thánh Công Đồ này là một bộ bộ sách tranh vào năm Hoằng Trị thứ tám Thái Thường tự khanh Trịnh Tể hiến, không khác gì tranh liên hoàn, bên trong kể lại ghi lại thí dụ điển hình các đời thánh minh quân chủ khi còn bé đọc sách, hiếu kính tôn trưởng, có thể nói là tranh liên hoàn sớm nhất trong lịch sử.

Lúc ấy Thái tử Chu Hậu Chiếu mới sáu tuổi, Trịnh Tể hiến sách này dùng ý là muốn kích phát hứng thú của Thái tử. Từ đó nhận được ủng hộ, hơn nữa nỗ lực thực hiện mô phỏng, tương lai làm một quân chủ thánh minh.

Văn võ Cả triều nghe thấy đề nghị của Tạ Thiên, lập tức trăm miệng một lời phụ họa đồng ý, sự tích nhân hiếu quang vinh của Thái tử. Nên được truyền cho đời sau, để người đời sau biết thiên thiên Đại Minh từng có một đoạn cố sự cảm động và rất chân thật như vậy, nó có thể làm sĩ tử thiên hạ càng thêm quy tâm, dân chúng càng thêm thuận theo kính ngưỡng.

Tâm tình của Hoằng Trì đế rõ ràng rất không tồi, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nghe đại thần cả điện tán tụng Thái tử. So với nghe thấy tán tụng hắn văn thành võ đức thì còn vui hơn, trước giờ Hoằng Trì đế nghe thấy nhiều nhất là các đại thần ở trước mặt cằn nhằn Thái tử bất hảo, hoang đường như thế nọ như thế kia, hôm nay tiếng khen ngợi của cả triều là sự hạnh phúc hắn chưa bao giờ được trải qua.

Ngồi trên long ỷ kim điện, Hoằng Trì đế có một loại cảm giác hãnh diện vui sướng, vào lúc này hắn chỉ là một phụ thân bình thường, hắn hy vọng nhi tử của mình có thể được cả thiên hạ công nhận, hắn không ngại mình già đi hoặc chết đi, chỉ cần huyết mạch của hắn có thể kéo dài từ đời này sang đời khác, đời này mạnh hơn đời khác là hắn giống như trường sinh không mờ rồi.

Trong tiếng tán tụng Cả triều, trong đầu Hoằng Trì đế bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt văn tĩnh ôn hòa của Tần Kham, khẽ thở dài, trong lòng không khỏi hắn cảm kích đối với hắn, loại cảm kích này nói không nên lời, bởi vì hắn là hoàng đế, nhưng mà cảm kích sẽ luôn tồn tại trong lòng hắn.

Hoằng Trì đế không quên lời nói của Chu Hậu Chiếu đêm qua, bảo hắn tự tay làm canh chính là chủ ý của Tần Kham.

Chủ ý này đã chạm mạnh vào tâm linh của Hoằng Trì đế.

Không hổ là tài tử viết ra Thái căn đàm, Thái tử đi theo hắn dần dần thay đổi, hiểu không ít đạo lí đối nhân xử thế, những đạo lí đối nhân xử thế này so với đạo lý thánh hiền còn rõ ràng hơn, quan trọng hơn.

Tảo triều hôm nay cơ bản không có ai tấu quốc sự, các đại thần tán tụng sự tích Thái tử hồi lâu, Hoằng Trì đế nghe mà toàn thân tâm thỏa mãn, lúc này mới lúc này mới mỉm cười thở ra, sau đó kiên quyết cự tuyệt đề nghị đem sự tích viết vào Thánh Công Đồ của Tạ Thiên.

Hoằng Trì đế muốn cẩn thận che chở tình cảm cha con đã chờ mong hơn mười năm này, hắn không muốn trong tình thân đơn thuần này chen thêm bất kỳ nhân tố chính trị và xào xáo sáng tác thêm nào, đây là hồi ức duy nhất đáng để phẩm vị trong dư sinh còn lại không nhiều của hắn, hắn không muốn để hồi ức dính vào một vết bẩn nào.

Tần phủ lại có một vị khách quen.

Khách quen rất giữ quy củ, chắc là do sợ chủ mẫu của Tần gia, mỗi lần tới cửa đều rất lễ phép, cũng không dám ngang nhiên xông thẳng vào như lần đầu nữa.

Tần Kham rất hài lòng với biểu hiện lễ phépcủa Chu Hậu Chiếu, đứa nhỏ này cũng như Từ Bằng Cử, nhớ đánh không nhớ ăn, ăn đòn thêm mấy lần, không lo tương lai không thành lương đống, đáng tiếc chỉ có Đỗ Yên dám hạ thủ, Tần Kham không có gan này, đến nay hắn vẫn chưa nói thân phận Thái tử của Chu Hậu Chiếu cho Đỗ Yên hay, sợ Đỗ Yên sau khi biết thì chạy án, dù sao chuyện đánh long tử này rất kinh thế hãi tục, Đỗ Yên chỉ sợ không chịu nổi.

Có điều Chu Hậu Chiếu mỗi lần vào cửa mông chỉ dám đặt hờ lên mép ghé, bộ dạng trong nhà có chó dữ tùy thời phải bỏ chạy khiến Tần Kham có chút bất mãn, may mà Đỗ Yên phần lớn thời gian là ở nội viện hoặc là vào thành đi dạo mua sắm, không hay lộ mặt ở tiền đường, bằng không chỉ bằng vào vẻ mặt này của Chu Hậu Chiếu, ăn đòn một trận là tất nhiên không thể tránh được.

Mục đích tới cửa của Chu Hậu Chiếu tất nhiên là để học làm canh.

Tán tụng của văn võ Cả triều hắn không nghe thấy, cho dù nghe thấy cũng không bận tâm, hiếu tâm của hắn là là chân thành, phát ra từ nội tâm, chứ không phải làm cho đám quan viên ngồi không ăn bám này xem.

Hiện giờ Chu Hậu Chiếu có một loại tín niệm, một mục tiêu rõ ràng, đó chính là làm ra một chén canh làm bản thân hài lòng, làm phụ hoàng hài lòng.

Tần Kham rất vui vì biểu hiện của hắn, hơn nữa rất vui vẻ dạy hắn, cho dù thiên phú trên trù nghệ của đồ đệ làm Tần Kham cảm thấy rất thất bại, nhưng hắn rất kiên nhẫn, hắn tin Chu Hậu Chiếu có thể làm được.

Phần lớn các đạo lý nhân tình Tần Kham không muốn dạy, hắn ghét thuyết giáo, Chu Hậu Chiếu cũng ghét.

Như vậy, Thái tử điện hạ, nhân sinh của ngươi bắt đầu từ một bát canh đi. Nếu nói nhân sinh của Thái tử bắt đầu từ chén canh, vậy hiển nhiên nhân sinh của hắn đã chú định là một đường nhấp nhô.

Không may là Tần Kham, hắn không thể không nhấp nhô cùng vị Thái tử này, dạy Thái tử làm nấu ăn là một chuyện rất rèn luyện kiên nhẫn, đối với vị đồ đệ ngốc mà phạt không được, mắng cũng không xong, mà bọn họ lại cố tình đặt rất nhiều hung khí ở phòng bếp, thấy bộ dạng chân tay luống cuống của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham rất nhẫn nại khắc chế trụ xung động cầm cái cán bột đập vào đầu hắn.

Phòng bếp không phải là nơi ở lâu, nên tránh xa.

Phương pháp đã dạy cho Chu Hậu Chiếu rồi, Tần Kham tìm cớ rời khỏi phòng bếp, ngồi trong viện ngoài phòng bếp ngẩn người nghĩ tài lộ, trong nhà lại sắp đói rồi, phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Hại người lừa gạt cũng vô cùng thuần thục, nhưng cứ lặp lại chuyện tương tự thì không khỏi có chút không thiện lương, án diêm dẫn xong xuôi rồi, Tần Kham cũng không dám tưởng tượng mình đã đắc tội với bao nhiêu đại thần trong triều, những người này như hổ rình mồi đang chờ tóm được nhược điểm của mình.

Hay là cứ làm những chuyện mà người bình thường nên làm đi, ví dụ như khi nghèo thì đi theo chính đạo mà kiếm tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.