Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 141: Tú tài đánh người




"Tần Kham, ngươi có nhiều chủ ý xấu xa lắm, mau nói cho ta biết, ngươi sẽ xử trí phiền toái này như thế nào?" Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng cười nói.

Tần Kham vuốt cằm trầm tư, lẩm bẩm nói: "Hay là dứt khoát phái võ sĩ đông cung giết hết những người trên quảng trường? Chức trách của ta là trị thủ đông cung, có người muốn trùng kích đông cung, sao có thể không hạ sát thủ?"

Chu Hậu Chiếu biến sắc: "Ngươi không thể làm như vậy được, sẽ gây họa lớn đó."

Tần Kham mày nhíu chặt, thở dài: "Thần cũng biết không thể làm như vậy, rất không tỉnh táo, nhưng thần còn có biện pháp gì nữa? Anh cũng nói thành danh là có lợi, thần đến bây giờ chẳng những không thấy lợi ích, ngược lại có thêm một đống phiền toái, đều là do Thái căn đàm chết tiệt đó gây ra!"

" Thái căn đàm rốt cuộc có phải ngươi viết hay không?" Chu Hậu Chiếu tò mò hỏi, nghi hoặc này tồn tại trong lòng hắn rất nhiều ngày rồi.

"Thần hôm đó ở trong điện Văn Hoa kỳ thật là muốn nói, Thái căn đàm là ta khi đi ngang qua một cổ tháp nhặt được trước phật tượng, kết quả..." Tần Kham u oán liếc Chu Hậu Chiếu một cái.

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, sau đó thì cười ha hả như vui sướng khi người gặp họa.

"Ha ha, điều duy nhất ta có thể giúp ngươi, chính là giữ kín việc này, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai, bằng không ngươi xem như phạm tội khi quân. Hiện tại bên ngoài đang ầm ỹ, ngươi cố gắng mà lừa đám quan văn đó đi đi."

Tần Kham nhìn qua khe hở cửa sổ, thấy đám quan văn tình cảm quần chúng phẫn nộ trên quảng trường, thật lâu sau, miệng hắn phác ra một nụ cười mà chẳng ai hiểu nổi.

"Thành danh không thể không có lợi. Nếu nói ta ngạo mạn, ta đơn giản sẽ ngạo mạn thật triệt để."

Các Quan văn dưới sự kích động của Quang Lộc tự khanh Ngả Phác, mọi người đã cách đại môn đông cung càng lúc càng gần, bọn họ tụ tập thành đoàn, lớn tiếng quát mắng Tần Kham ngạo mạn vô lễ, chỉ có hư danh, mắng càng lúc càng khó nghe.

Không lâu sau, từ nội môn đông cung hai gã võ sĩ đi ra, treo một bảng hiệu thật to ở chỗ bắt mắt nhất trước cửa, sau đó xoay người đi liền.

Các Quan văn ngây ra một lúc, vội vàng đến gần xem tấm biển đó, vừa xem thì không khỏi hít một hơi lạnh.

Sắc mặt Ngả Phác lập tức trở nên rất khó coi, tức giận đến cả người run rẩy: "Cái này... cái này... đúng là tên bại hoại tư văn không biết xấu hổ."

Trên biển có đính một tờ giấy Tuyên Thành, không ngờ là hành thư Thái tử Chu Hậu Chiếu tự tay viết:

"Thiên hộ rất bận, không rảnh ứng đối, nếu muốn lãnh giáo, một lời năm ngàn lượng, một chữ một vạn kim."

Đối với vị phó tổng công ty đến từ kiếp trước này mà nói, tất cả vật phẩm thế gian đều có thể dùng hành vi thương nghiệp để vận tác, thi từ cũng vậy, văn chương cũng vậy, đề giá rõ ràng, ai ai cũng như nhau.

Tài hoa là mây bay, danh khí là mây bay, thể diện cũng là mây bay, vàng thật bạc trắng mới là thứ có thể thấy được có thể sờ được.

Tấm biển trước cửa Đông cung đã triệt để đẩy Tần Kham về mặt đối lập với tập đoàn quan văn.

Tần Kham cười khổ, lựa chọn rất bất đắc dĩ, hắn không thể không làm, thân phận và giai cấp quyết định thái độ xử thế, thân phận hiện tại của hắn là võ quan, các quan văn khinh thường hắn, nhìn thấy hắn là chướng mắt, ai nấy đều muốn một cước giẫm nát võ quan như hắn.

Chu Hậu Chiếu có chút lo lắng, lo sợ nói: "Ngươi làm như vậy có thỏa đáng không? Đây chính là triệt để đắc tội với các quan văn đó."

Tuy rằng hắn thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể vì xem náo nhiệt mà coi khinh tiền đồ, thậm chí sinh tử của bằng hữu. Chu Hậu Chiếu tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng cũng nhận biết được sự lợi hại của việc này.

Tần Kham thở dài: "Điện hạ, ngươi cảm thấy trong mắt các quan văn, thần là dạng người gì?"

"Ngươi cũng là thần tử."

"Thần tử cũng có khác biệt, thần là Cẩm Y vệ Thiên hộ, là võ quan." Tần Kham bật cười.

"Vậy thì sao?"

"Võ quan nhất định thấp hơn quan văn một cái đầu, cho nên cho dù thần lúc này cung kính khiêm tốn với bọn họ, cho dù hèn mọn đến mức chủ động quỳ xuống đất ôm đùi bọn họ, bọn họ cũng sẽ khinh thường một cước đá văng ta, văn võ khác đường, phân biệt rõ ràng, giữa hai bên có một khe rãnh vĩnh viễn không thể vượt qua."

Chu Hậu Chiếu có chút đăm chiêu: "Cho nên ngươi liền dứt khoát vô lễ đối với bọn họ."

Tần Kham cười nói: "Đúng vậy, dù sao bọn họ cũng xem thường ta, ta việc gì phải phạm tiện tới mức cung kính với bọn họ? Trả giá luôn phải có hồi báo thì mới đáng để trả giá, nếu trả giá nhiều mà chung quy chú định chẳng nhận lại được gì, loại chuyện ngu xuẩn này ai muốn đi làm đây?"

Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi cười ha ha: "Nói không sai, Tần Kham, ngươi là người thú vị, quen ngươi cũng là một chuyện rất thú vị."

Trên quảng trường ngoài Đông cung, các quan văn triệt để sôi trào. Tấm biển đó đã châm ngòi lửa giận trong lòng bọn họ, chữ trên biển khiến cho bọn họ cảm thấy gai mắt, cảm thấy phẫn nộ, từng chữ đều giống như biến ảo thành một nụ cười trào phúng, khiến họ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Quang lộc tự khanh Ngả Phác giận tím mặt, một cước đá rơi biển, vung tay hô to: "Thằng nhóc con dám khi nhục chúng ta như vậy? Các đồng nghiệp, chúng ta đều là môn sinh của thánh nhân. Việc học vấn Thần Thánh không ngờ bị thằng nhãi họ Tần này ngang nhiên ra giá, hắn là cậy vào Thái căn đàm mà khinh thị chúng ta ư? Đúng là không thể chịu được!"

Mọi người phẫn nộ phụ họa, tình cảm quần chúng càng trở nên kích động.

Tần Kham ngồi trong vọng gác lạnh lùng cười.

Thật sự là một đám chẳng biết xấu hổ, ai nấy thành quần kết đội muốn giẫm lên đầu ta để nổi danh, nhưng không cho phép ta phản kháng, nếu không thì chính là vũ nhục tư văn, là đại nghịch bất đạo, chỉ có cúi đầu nằm xuống để họ tận tình giẫm đạp mới phù hợp với tâm ý của bọn họ.

Tổ chức thành đoàn thể giết BOSS đều sẽ bị BOSS đánh cho mặt mũi bầm dập. Dựa vào gì mà ta không được phép phản kháng?

Tần Kham lần đầu kiến thức sắc mặt của tập đoàn quan văn Đại Minh, hắn đột nhiên phát hiện nếu vô sỉ là một môn học vấn. Hắn vẫn cần phải chăm chỉ nghiên cứu thêm, mới có tư cách sánh vai với đám gia hỏa trên quảng trường kia.

Bên ngoài tiếng mắng chửi đã như sấm dậy, Tần Kham thở dài, không ra không được nữa rồi.

Sửa sang lại xiêm y, Tần Kham đẩy cửa đi ra ngoài.

Chu Hậu Chiếu tất nhiên không chịu bỏ cuộc náo nhiệt này, vì thế cũng cười hì hì đi sau lưng Tần Kham ra khỏi đông cung.

Hai người vừa lộ diện, đám người đang hò hét ầm ĩ trên quảng trường lập tức yên tĩnh.

Cảm xúc của các Quan văn tuy rằng kích động, nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, đầu tiên đồng loạt thi lễ với Chu Hậu Chiếu: "Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ."

Chu Hậu Chiếu khoát tay, Cười rất không đứng đắn: "Được rồi được rồi, các vị đại nhân đều miễn lễ đi, bản cung chỉ là đi ra xem, không có ý kiến gì về chuyện này của các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục."

Mọi người đang lo lắng Chu Hậu Chiếu sẽ can ngăn điều giải. Chuyện này sẽ không ầm ĩ được nữa, ai ngờ nghe ẩn ý của Thái tử, chuyện này hắn hình như không định nhúng tay vào, mọi người lập tức mừng rỡ.

Chu Hậu Chiếu rất giữ bổn phận tránh sang một bên, thân ảnh của Tần Kham ở trước cửa đông cung càng trở nên chói mắt.

Mọi người thấy một người trẻ tuổi mặc phi ngư cẩm bào đỏ thẫm, Bộ dạng tuấn lãng lặng lẽ đứng thẳng, lập tức liền biết đây là Tần thánh nhân Tần tài tử trong truyền thuyết.

Giống như cá mập ngửi thấy mùi tanh, mọi người ùa lên, mồm năm miệng mười, bắt đầu làm khó dễ.

"Tần Kham, ngươi cuồng vọng lắm, một lời năm ngàn lượng, một chữ một vạn kim, ngươi cảm thấy ngươi đáng ư?"

"Trẻ con, không biết trời cao đất rộng, chỉ là một quyển Thái căn đàm mà khiến ngươi quên hết tất cả, quả thực đáng thương và nực cười!"

"Họ Tần, dám biện kinh nghĩa Khổng Mạnh với ta không?"

Châm chọc khiêu khích, khinh thường khi bỉ, Tần Kham vẫn mỉm cười, lẳng lặng nhìn tất cả, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của những người chỉ mong giẫm hắn dưới chân để nổi danh thiên hạ, thế gian trăm vẻ đều lọt cả vào mắt.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham vươn hai tay ra ấn hờ một cái, hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Chỉ thấy Tần Kham cúi người, nhặt cái biển cừa bị Ngả Phác đá rơi lên, sau đó lẳng lặng không nói gì, chỉ chỉ vào mấy chữ chói mắt trên bảng hiệu "Một lời năm ngàn lượng, một chữ một vạn kim."

Mọi người trợn tròn cả mắt, tiếp theo giống như một giọt nước hắt vào trong chảo dầu đang sôi, trên quảng trường lập tức như nổ tung.

Phẫn nộ nhất là Ngả Phác, hắn đường đường là Quang lộc tự khanh mà tự mình đến lãnh giáo học vấn, kết quả đứng trên quảng trường bị gió thổi cho chết cóng, nước mũi đóng băng, vậy mà thằng nhóc này không ngờ còn dám ngang nhiên ra giá học vấn, đúng là võ quan thô bỉ, hắn cho rằng hắn là ai?

Ngả Phác giận tím mặt, tiến lên một bước nắm chéo áo của Tần Kham, quát: "Thằng nhóc vô sỉ, dùng mùi tiền để ước lượng học vấn thánh nhân, quả thực là vũ nhục tư văn, đáng đánh đáng tru."

Khi nói đáng đánh đang tru, Ngả Phác không ngờ thật sự nhấc chân đá Tần Kham.

Lại một đặc điểm của triều đình Đại Minh được thể hiện đầy đủ vào lúc này, tính tình của người đọc sách và các quan ai nấy đều nóng, nói không được thì cãi, cãi không được thì động thủ đánh nhau, dùng dùng võ để quyết định đạo lý trắng hay đen, không có ngoại lệ.

Tần Kham lách người trách một cước này của Ngả Phác, nhíu mày lạnh lùng: "Đại nhân đây là dùng quyền thế ép ta ư?"

Ngả Phác khựng lại, cái mũ quyền thế ép người này hắn không đội nổi, vì thế cả giận nói: "Ta đây là dùng thân phận người đọc sách để giáo huấn thằng nhãi cuồng vọng ngươi."

Trên mặt Tần Kham hiện ra vẻ giận dữ, nhưng lại cố gắng khắc chế.

Hắn không dám động thủ, bởi vì hắn là võ quan, võ quan đánh nhau với văn quan là đại sự.

Khi quảng trường trước cửa Đông cung là một mảng hỗn loạn thì truyền đến thanh âm khe khẽ của Chu Hậu Chiếu, nghe thì ngây thơ đơn thuần, nhưng kỳ thật rất gian trá âm hiểm.

"Bản cung nghe nói. . . Phụ hoàng đã khôi phục công danh tú tài của Tần Kham, hắn cũng là người đọc sách đấy..."

Quảng trường lập tức im ắng.

Tần Kham hai mắt sáng ngời, đúng vậy, ta cũng là người đọc sách, thằng chó họ Ngải không phải nói dùng thân phận người đọc sách giáo huấn ta sao? Ta dùng thân phận người đọc sách đánh lại là thiên kinh địa nghĩa mà.

Cảm giác hạnh phúc lấp đầy tim Tần Kham, lúc này hắn quả thực có một loại xung động muốn rơi lệ.

. . . Cuối cùng cũng có tư cách tham dự bác sát của quan văn rồi!

Quyền đầu tung ra rất nhanh, Tần Kham đấm vào mặt Ngả Phác, quát lớn: "Điện hạ nói không sai, ta chính là án thủ thi viện Thiệu Hưng năm Hoằng Trị thứ mười lăm, ai dám khi nhục tư văn, ta đánh chết mẹ hắn luôn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.