Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 138: Trị thủ đông cung




Tròng mắt Chu Hậu chiếu đảo quanh, cao giọng hô: "Tần Kham, trong Thái căn đàm của ngươi có vài câu ta vẫn không hiểu lắm, tới xuân phường của ta, ngươi dạy ta lại..." rồi bước nhanh ra ngoài điện, nhưng không ngờ Hoằng Trì đế quát to: "Nghiệt tử, quay lại cho trẫm! Càng lúc càng càn rỡ, món nợ này trẫm còn chưa tính với ngươi đâu."

Chu Hậu Chiếu bĩu môi, ai oán nhìn Tần Kham.

Tần Kham thối lui từng bước ra ngoài điện, coi như không thấy ánh mắt ai oán của Chu Hậu Chiếu.

Thằng nhóc xui xẻo này hôm nay lừa hắn không nhẹ, nói thật ra, Hoằng Trì đế giáo huấn hắn thật sự là một chuyện đáng nghe, tốt nhất đánh cho thằng bé này tới ngay cả bản thân Hoằng Trì đế cũng không nhận ra.

Đi ra khỏi cửa cung thì thấy trên quảng trường ngoài Thừa Thiên môn, Đỗ Yên vẻ mặt lo âu đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng giơ tay áo lên lau nước mắt, thấy Tần Kham nguyên vẹn đi ra, Đỗ Yên không khỏi mừng rỡ, bước nhanh tới đón, cầm chặt tay Tần Kham không ngừng quan sát trên dưới.

"Tướng công ngươi không sao chứ? Có phải chịu tội hay không? Những võ sĩ này có đánh ngươi hay không? Bệ hạ vì sao gọi ngươi vào cung?"

Những câu hỏi như pháo liên châu bắn ra, dù là chính mắt thấy Tần Kham không sao, nhưng trong thanh âm của Đỗ Yên vẫn mang theo mấy phần run rẩy.

Sự cảm động dâng lên trong lòng, không để ý tới ánh mắt của quân sĩ tuần tra qua lại ở trước cửa Thừa Thiên, không để ý tới người đến người đi trên đường cái, Tần Kham mỉm cười kéo Đỗ Yên vào trong lòng, giống như trấn an động vật còn nhỏ vuốt ve lưng nàng ta.

"Tướng công không sao, bệ hạ chỉ gọi ta vào cung để tấu đối mà thôi."

"Tướng công, ngươi đừng. . . Rất nhiều người đang nhìn đó." Đỗ Yên lập tức xấu hổ. Nhẹ nhàng giãy ra khỏi lòng hắn.

"Vợ chồng ôm nhau là hợp lý hợp pháp, chuyện rất bình thường, việc gì phải để ý tới ánh mắt thế tục?" trong nụ cười ôn hòa của Tần Kham có một loại hào phóng và khinh miệt tất cả.

Đỗ Yên xấu hổ đến vô cùng, dứt khoát không giãy ra nữa, như con đà điểu rúc đầu vào trong lòng hắn yên lặng không nói gì.

"Tướng công, ngươi gạt ta, bệ hạ tuyên ngươi vào cung tấu đối. Vậy sao lại phái một đám võ sĩ hung thần ác sát áp giải ngươi vào cung?" Đỗ Yên cuối cùng cũng không phải ngốc, sau khi sự lo âu biến mất, rất nhanh liền nghĩ tới vấn đề này.

"Bệ hạ nói tướng công ta là nhân tài hiếm có, lương đống Năm trăm năm xuất hiện, hắn sợ ta gặp chuyện không may, phái võ sĩ một đường bảo hộ ta vào cung thôi."

Đỗ Yên cười một tiếng. Nhẹ nhàng đấm hắn một cái, sẵng giọng: "Chỉ thích nói hưu nói vượn lừa người ta, tưởng ta ngốc lắm à?"

Cánh tay ôm Tần Kham hơi tăng thêm mấy phần lực đạo, Đỗ Yên cảm thụ được hương vị quen thuộc trên người hắn, buồn bã nói: "Tướng công, ta không hiểu chuyện của nam nhân các ngươi, quốc gia, xã tắc, quan trường, những thứ này đối với ta mà nói thì rất phức tạp. Ta thật sự không hiểu, chỉ cầu tướng công ngươi thời thời khắc khắc bảo vệ tốt bản thân, đừng bị người ta tính kế, đừng để ta phải cả ngày ở nhà nơm nớp lo sợ cho ngươi, được không?"

Tần Kham không nói gì, hai tay ôm nàng ta cũng chặt thêm mấy phần, trong lòng dâng lên rất nhiều áy náy.

Từ lúc vào kinh sư, nơm nớp lo sợ không chỉ có hắn, còn có thê tử của hắn nữa, trong không tới nửa năm ngắn ngủi, thê tử vì hắn bị kinh hãi bao nhiêu lần, lo lắng bao nhiêu lần, quan trường là nơi mở ra khát vọng, cũng là nơi đấu đá lẫn nhau, nhưng hưởng thụ vinh quang vĩnh viễn là là nam nhân, còn trốn ở trong nhà kinh hoàng sợ hãi vĩnh viễn là thê tử...

Khi mới có thể có thể không kiêng kị gì, để người nhà cũng được hưởng phong quang theo, từ nay về sau không còn phải lo lắng cho hắn nữa.

Ánh mắt Tần Kham nhìn chằm chằm dòng người trên đường cái tới xuất thần, ra sức ôm chặt lấy thê tử trong lòng.

"Yên nhi, chờ nhé, đợi tới khi tướng công nhất phi trùng thiên, tướng công thề sẽ không để nàng phải lo lắng nữa, tướng công muốn nàng được khoái hoạt cả đời..." Tần Kham ghé vào tai Đỗ Yên nói khẽ.

Trong ôn nhu Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hắn đã hứa với thê tử một lời hứa trịnh trọng của một nam nhân.

Tần Kham rời cung không lâu, cấm cung xuất động đề kỵ, rời khỏi kinh sư phi tới phủ Thiệu Hưng.

Hoằng Trì đế chung quy sẽ không dễ dàng tin lời nói của Tần Kham, có một số việc phải tự mình chứng thực, Thái căn đàm là việc nhỏ, nhưng Chu Hậu Chiếu là cốt nhục của hắn, đối với tất cả nhân vật xuất hiện bên cạnh Chu Hậu Chiếu, Hoằng Trì đế phải tra thật minh bạch, hắn là đế vương cẩn thận, người hiểu rõ hắn mới dám dùng.

Tần Kham và Đỗ Yên về nhà, khi hắn nói cho Đỗ Yên hay tin tức công danh tú tài đã được hoàng đế khôi phục, Đỗ Yên ngây ra hồi lâu, tiếp theo thì kinh hỉ vạn phần, nhảy nhót chạy vào thư phòng viết thư, nàng ta muốn báo tin tức này cho phụ thân của nàng ta, nàng ta muốn nói với phụ thân, nam nhân nàng ta được gả chẳng những có bản lĩnh, còn có công danh, hơn nữa là công danh hoàng đế bệ hạ đặc chỉ khôi phục , nam nhân của nàng, là án thủ thi viện Thiệu Hưng năm Hoằng Trị thứ mười lăm.

Khi Tần Kham lên làm Thiên hộ chấp chưởng cả ngàn người, cũng không thấy như vậy hưng phấn như vậy, chỉ một công danh tú tài lại khiến nàng ta mừng rỡ như điên, giống như tướng công được tên đề bảng vàng làm Trạng Nguyên vậy, Liên Nguyệt Liên Tinh cùng với quản gia, tạp dịch, đầu bếp nữ, các bà tử trong phủ nghe được lão gia là tú tài, cũng không ngừng chúc mừng, Đỗ Yên cao hứng thưởng cho mỗi người một tháng tiền công, vì thế cả nhà cùng vui, náo nhiệt rầm rĩ như năm mới.

Tần Kham không ngờ người cổ đại cuồng nhiệt, coi trọng công danh như vậy, giữa dân chúng bình thường và tú tài giống như cách một long môn, nhảy qua rồi, cá chép sẽ hóa rồng, không nhảy qua được thì cá chép vĩnh viễn chỉ là cá chép, đây chính là giai cấp, đây chính là chênh lệch giữa dân chúng bình thường và người đọc sách.

Lúc này Tần Kham thậm chí sinh ra xung động hăng hái cố gắng tiếp tục thi cử nhân, về sau lại nghĩ đến mình hiện giờ ngay cả chữ phồn thể cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đừng nói tới phải đọc hiểu những tứ thư ngũ kinh thâm ảo như thiên thư, còn phải làm những bài bát cổ ứng tác thật hay. Suy nghĩ này chỉ lóe qua, Tần Kham rất nhanh từ bỏ suy nghĩ không tỉnh táo này.

Làm người cho dù không thể làm tới bản thân xa hoa dâm dật, nhưng ít nhất cũng không nên tìm phiền toái khiến bản thân sống ngột ngạt, chuyện ngu xuẩn vô duyên vô cớ dùng đầu đập vào tường Tần Kham nhất quyết sẽ không làm.

Chuyện Đế vương muốn biết thì không thể giấu được.

Hơn một tháng sau, mấy thớt khoái mã vào kinh sư, chạy tới hoàng cung.

Trong ngự thư phòng đốt hai chậu lửa. Cả phòng ấm áp, Hoằng Trì đế chân thọc đưới thảm dày, che miệng không ngừng ho khan, thái giám tùy thị vội vàng dâng thuốc nóng, Hoằng Trì đế uống hai ngụm, nhíu mày rồi buông chén thuốc ra. Ánh mắt lại chiếu xuống bản tấu trên bàn.

Thật lâu sau, Hoằng Trì đế ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, gật đầu lẩm bẩm nói: "Quả thật là án thủ thi viện Thiệu Hưng. Kẻ này cũng không nói láo, hơn nữa bài Nhân sinh nhược chích như sơ kiến nổi tiếng khắp Giang Nam không ngờ cũng là sáng tác ch, kẻ này có tài hoa. Có thể viết ra tác phẩm xuất sắc có một không hai như Thái căn đàm cũng là hợp tình hợp lý, xem ra Thái căn đàm này quả thật là hắn viết..."

Dừng một chút, Hoằng Trì đế lại lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: ". Tài hoa xuất chúng, nhưng không muốn nổi danh lâm, khi quẫn bách cực độ thà đóng tên hơn mười bài thơ tuyệt hảo cho Đường Dần, xuất bản thành tập, hắn lại chỉ ở sau lưng lặng lẽ kiếm tiền, mấy bài thơ không nhuốm khói lửa nhân gian không ngờ bị hắn coi là hàng hóa bán ra chợ bán, không cầu danh chỉ cầu lợi. Kẻ này rốt cuộc nghĩ gì? Quả thực là vũ nhục tư văn, bại hoại trong người đọc sách, nếu để Tây Nhai tiên sinh bọn họ biết, kiểu gì cũng xắn tay áo đánh tới cửa..."

Nhẹ nhàng gõ bàn, Hoằng Trị nhíu mày.

Tần Kham này rất khó hạ định nghĩa chuẩn xác đối với hắn. Có tài hoa, nhưng phẩm tính thì lịa tựa hồ có chút...

một người có thể viết tác phẩm xuất sắc như Thái căn đàm, có xấu cũng không thể xấu quá được? Học giả uyên thâm bên cạnh Thái tử nhiều không đếm xuể, luận học vấn, người nào cũng mạnh hơn Tần Kham rất nhiều, nhưng mà Thái tử lại không thích đọc sách thánh hiền. Đạo lí đối nhân xử thế phải phải học, điểm này, Lưu Kiện, Tạ Thiên bọn họ không dạy được, bọn họ quá mức bảo thủ, hơn nữa hơi cổ hủ, đạo lí đối nhân xử thế có thể dạy Thái tử, chỉ sợ cũng chỉ có tác giả của Thái căn đàm này.

Suy nghĩ rất lâu, Hoằng Trì đế cuối cùng hạ quyết tâm.

Sức khỏe hắn ngày càng kém, đã có một loại dự cảm ngày tháng không còn nhiều, nhưng gánh nặng lớn nhất trong lòng chính là Thái tử bất hảo lại lười biếng kia, dạy dỗ Thái tử như thế nào đã thành chuyện trọng yếu nhất trước mắt của Hoằng Trì đế, rất rõ ràng, Chu Hậu Chiếu nếu muốn thành quốc quân có triển vọng không kém gì hắn, chỉ dựa vào học vấn thì tuyệt đối không đủ, trên trình độ rất lớn, đạo lí đối nhân xử thế thường thường quan trọng hơn so với học vấn.

"Truyền chỉ, điều Thiên hộ nội thành Cẩm Y vệ Tần Kham tùy giá Thái tử, thủ vệ đông cung, thưởng cho Tần Kham ngàn lượng bạc, mười tấm lụa."

"Thủ vệ đông cung"Ý tứ là bảo hộ an toàn của đông cung. "Tùy giá Thái tử" thì là làm người hầu cho Thái tử.

Ngày hôm sau khi Ý chỉ truyền xuống, Tần Kham đứng trước cửa đông cung, cười khổ, vẻ mặt không cam lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.