Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 46




A Kiệt là nhóm trưởng guitar mới gia nhập phòng làm việc của Lương Thần năm nay, hét lớn với tay keyboard, tay trống cùng đám guitar đệm cùng nhau đi ăn tối, cậu lấy khăn giấy lau lau mồ hôi ở trán nói: “Chị Thần, cùng đi ăn tối nha.”

Lương Thần không chút do dự gật đầu: “Được thôi, đêm nay mời mọi người ăn Phúc Hải Lâu.”

Phút chốc, một phòng mười mấy người đều reo hò lên, dọn dẹp nhạc cụ một chút rồi chuẩn bị ra cửa.

Lương Thần buông ly nước, ý bảo Viên Kha Kha sửa soạn lại đồ cùng đi ăn tối.

Nhóm nhạc kϊƈɦ động đến nỗi loáng cái đã dọn dẹp sạch sẽ phòng tập nhạc, vui vẻ ầm ĩ ra cửa.

A Kiệt đi đầu, vừa ra thấy Lục Cảnh, liền hỏi: “Em trai, anh thấy em đứng đây cả ngày rồi, tìm ai vậy?”

Nói xong cậu quay lại nhìn phía sau: “Bạn ai vậy? Ở đây có người tìm nè!”

Không ai trả lời nhưng thật ra tất cả đều tò mò nhìn Lục Cảnh chằm chằm.

Khi Lương Thần từ trong ra tới, Lục Cảnh đứng trong đám người, cố gắng rướn cổ, cậu muốn kìm nén cảm xúc trong mắt nhưng sau một lúc giãy giụa vẫn vô dụng.

Lương Thần cái gì cũng không nói, mặc áo khoác vào, vẫy vẫy tay với Viên Kha Kha.

“Kha Kha, em gọi điện thoại đặt chỗ trước đi.”

Giọng cô không có gì khác ngày thường, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng thật ra Viên Kha Kha có chút không được tự nhiên.

Viên Kha Kha xấu hổ mà nhìn thoáng qua Lục Cảnh đang bị Lương Thần xem như không khí, do dự mở miệng: “Á…… gọi giờ hả?”

“Gọi đi.” Lương Thần nói, “Bằng không phải chờ đến sáng mai mới có chỗ.”

Lương Thần bước hai bước, nghĩ nghĩ, lại quay đầu nói với Lục Cảnh: “Ngày mai thứ hai, anh về trường đi học đi.”

“Anh……”

Lương Thần híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Cảnh, dùng ánh mắt làm cho lời cậu muốn nói nghẹn vào trong.

“Anh đi với em.”

Cô quay đầu đi về hướng phòng làm việc, Lục Cảnh lập tức bước vội theo sau.

Viên Kha Kha nhìn một lát rồi vẫy tay ra hiệu cho những người khác đi trước.

Phòng tập hát yên tĩnh tối tăm, không khí bí bách muốn không thở nổi.

Lương Thần quay lưng về phía Lục Cảnh, hồi lâu, cô xoay người, nhìn cậu: “Vì sao không nói với em?”

Cảm xúc Lục Cảnh có chút kϊƈɦ động, nhưng cậu cố gắng khắc chế, buộc bản thân phải nói rõ ràng: “Anh không phải muốn giấu em, hồ sơ xin nhập học anh mới gửi đi, mọi chuyện vẫn còn chưa xác định rõ, nhanh nhất thì tháng 1 năm sau mới có phản hồi, anh…"

Lương Thần nhìn cậu thật sâu, bình tĩnh một cách lạ thường.

“Quyết định xuất ngoại du học lúc nào?"

“Năm nhất.”

“Khi nào khai giảng?”

“Tháng 9 sang năm.”

Lương Thần cúi đầu, thở dài.

Lục Cảnh bước hai bước về phía trước, tay định giơ lên, nhưng nhìn thấy cảm xúc trêи mặt cô thì lại buông xuống.

"Trước khi quen em, hồ sơ anh cũng đã chuẩn bị, tất cả cứ theo từng bước mà tiến hành, thậm chí anh cũng không bận tâm, với anh mà nói thì đây là chuyện hiển nhiên, giống như mỗi ngày ăn ba bữa, tất cả đều theo lề lối cũ."

Lương Thần nghe xong, chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

Lục Cảnh cảm thấy hô hấp khó khăn, sợ Lương Thần một khi mở miệng lại chính là chia tay.

Hai mươi năm ngắn ngủi trôi qua đối với cậu quá thuận lợi, sau khi thi đại học xong, thời điểm mà cậu nhận được thư trúng tuyển vào khoa Công Nghệ Thông Tin của Nam Đại thì trong nhà đã lên kế hoạch cho cậu xuất ngoại đào tạo chuyên sâu sau khi tốt nghiệp.

Cái này cũng không có gì là không tốt, Lục Cảnh cũng chấp thuận, cho nên ngay từ năm nhất, mỗi học kỳ, mỗi bài luận, mỗi lần kiểm tra, cậu đều vì du học mà chuẩn bị. Dần dần, chuyện này đã biến thành một phần hiển nhiên trong sinh hoạt bình thường.

Có người, mọi nỗ lực ở đại học đều là vì sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, có người sớm bắt đầu chuẩn bị thi lên thạc sĩ, còn mọi chuyện cậu làm đều là để có thể xin vào một ngôi trường tốt, trong mắt cậu, cũng không có gì khác biệt, đều là dựa vào mục tiêu ở tương lai mà đi trêи những con đường khác nhau.

Bạn cùng phòng của Lục Cảnh cũng biết con đường tương lai của cậu ngay từ khi vào năm nhất, cho nên cũng không bao giờ đề nghị cậu thi lên thạc sĩ.

Như Tôn Bân Úc không ít thì nhiều thông qua bà nội Lục cũng biết được kế hoạch xuất ngoại của Lục Cảnh.

Đến năm 4, thi tiếng Anh, gửi hồ sơ, tất cả đều cứ thế mà xảy ra, tất cả dường như đã trở thành sinh hoạt hàng ngày của cậu, giống như cơm ba bữa một ngày, không cảm thấy lấn cấn gì.

Vì vậy, ngay khoảnh khắc mà bà nội Lục nói ra, cậu mới ý thức được chuyện này tổn thương Lương Thần biết chừng nào.

Lục Cảnh nghĩ có lẽ do bản thân quá sa đà nhưng hiện tại nói gì cũng đều không có tác dụng.

Lúc này Lương Thần chỉ cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh về trước đi, em đi ăn cơm.”

Lục Cảnh nắm chặt tay thành quyền, trầm mặc hồi lâu, nhìn Lương Thần chậm rãi bước ra ngoài.

Giờ phút này, cậu cảm giác tim mình đã có một lỗ thủng.

*

Trêи đường, bọn A Kiệt vẫn tò mò Lục Cảnh là ai, Lương Thần không để ý đến bọn họ, dựa vào cửa xe nhìn đèn đường bên ngoài, không nói một lời.

Viên Kha Kha khụ hai tiếng, nói: “Là một người bạn, gần đây chọc giận chị Thần của chúng ta."

“Thì ra là vậy……” bọn A Kiệt cũng không nghĩ nhiều, còn chưa đến chỗ ăn đã phấn khích cầm di động bắt đầu gọi món.

Đêm nay, nguyên nhóm bạn cùng chung chí hướng cùng nhau vui đùa, ngược lại cũng có thể làm phân tán lực chú ý.

Đồ ăn mới được mang lên một nửa, bỗng chỉ đạo Lưu cất giọng nói: “À, mọi người từ từ ăn nha, tôi về nhà trước.”

“Đồ ăn còn chưa mang lên hết mà." Lương Thần nói, “Thầy Lưu không ngồi thêm một chút hả?”

“À…… Nguyên một tuần không có buổi tối nào mà tôi về trước 12 giờ." Khuôn mặt tròn trịa của chỉ đạo Lưu nhăn nhăn lại, chỉ chỉ di động, "Về nhà hủ hỉ với vợ thôi."

“Đã trễ thế này.” Lương Thần nhìn đồng hồ, “Không phải sáng mai thầy đi Nhật sao?”

“Đúng vậy!” chỉ đạo Lưu lại nói tiếp, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bận lắm, không còn cách nào, vợ tôi nói cô ấy sắp không nhớ rõ mặt mũi tôi trông như thế nào rồi."

Mấy người trẻ tuổi cười ha hả, chưa kết hôn, vẫn còn ở tuổi chơi, đương nhiên không hiểu được phiền não của người đã kết hôn.

A Kiệt cầm ly, nói: “Thầy Lưu, hàu còn chưa mang ra mà, không phải thầy thích món hàu sống ở chỗ này nhất sao, chi bằng ngồi uống với bọn em thêm vài ly?"

Thầy Lưu nuốt nuốt nước miếng, ráng đè cơn thèm trong bụng xuống: "Đừng nói nữa, tôi phải chạy nhanh về nhà."

“Ha ha ha thầy Lưu cũng bị vợ quản nghiêm quá nhỉ.” A Kiệt tự mình uống một ly, nói, “Vậy lần sau có rảnh cùng nhau uống vài ly nhé."

“Nhất định nhất định!” Chỉ đạo Lưu mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.

Khi đi qua Lương Thần, Lương Thần nói: “Thầy Lưu, nếu biết thầy bận thế, hôm nay sẽ không giữ thầy trễ như vậy.”

“Nói gì vậy!” Chỉ đạo Lưu dừng bước, nghiêm túc nói, “Đây là công việc của tôi, nên làm như thế nào thì phải làm như thế, vợ của tôi sẽ hiểu thôi.”

Lương Thần giật mình một lát: “Vâng, vậy trêи đường lái xe chậm một chút nhé.”

Chỉ đạo Lưu đi rồi, đồ ăn cũng từ từ được mang lên. Mọi người vui vẻ, quấn lấy cụng ly với Lương Thần.

Tửu lượng Lương Thần không tốt, uống hết hai ly liền buông ly, nhìn những người khác chơi đùa.

Anh một câu tôi một câu, thời gian trôi qua rất nhanh. Mọi người ăn chút trái cây xong thì lần lượt về nhà.

Trêи đường về nhà, cuối cùng Lương Thần cũng có tâm trạng xem hết toàn bộ tin nhắn Lục Cảnh gửi cho cô nhưng vẫn như cũ không trả lời.

Tối hôm qua Lục Cảnh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tin cuối cùng dừng lại lúc 10 giờ, điện thoại sau 10 giờ cũng không gọi đến.

Lương Thần bất đắc dĩ nghĩ, may là cậu không dây dưa nguyên đêm, nếu không cô cũng không biết phải làm sao.

Sau khi về đến nhà, Lương Thần rũ bỏ một thân mệt mỏi, tắm xong rồi ngồi xuống sô pha.

Cầm bản nhạc trong tay, không biết sao lại nghĩ đến chỉ đạo Lưu.

Chỉ đạo Lưu kết hôn hai năm trước, lúc ấy anh mới vừa bước qua tuổi 30, vợ 27-28, hai người ở bên nhau từ thời đại học, sau sáu bảy năm mới kết hôn.

Vợ chỉ đạo Lưu chắc là rất hạnh phúc.

Nhưng khi chồng cô ấy vì công việc mà mỗi ngày đều bận rộn, hẳn là trong lòng cô ấy cũng rất khó chịu đúng không.

Không biết tại sao Lương Thần lại nghĩ nhiều như vậy, ngay lúc này, điện thoại vang lên, cô theo bản năng mà định tắt tiếng, may là cô liếc một cái thì phát hiện Mã Sơn Sơn gọi đến.

“Alô?” Lương Thần trả lời, hỏi, “Sơn Sơn?”

“Uhm……” giọng Mã Sơn Sơn có chút nghẹn ngào, là di chứng sau khi uống rượu, “Ngày hôm qua, cảm ơn cậu.”

“Không có gì, giữa chúng ta không cần nói những lời này.” Lương Thần nói, “Cậu bây giờ đang ở đâu?”

“Mình về nhà rồi.”

“Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua cũng ít nhiều nhờ Tôn Bân Úc.”

Mã Sơn Sơn trầm mặc một lúc mới nói: “Ừ, mình sẽ cảm ơn anh ấy.”

“Đúng rồi.” Lương Thần hỏi, “Ngày hôm qua vì sao cậu uống rượu?”

“Mình…… à, bỏ đi, chính là do tâm tình không tốt.”

“À……”

Mã Sơn Sơn nói như vậy, Lương Thần tự nhiên cũng hiểu ngày hôm qua vì sao cô ấy uống rượu.

Ngoài người đàn ông kia, còn có thể là ai.

Mỗi khi đề cập đến người này, Mã Sơn Sơn luôn dùng thái độ trốn tránh, nhưng hôm nay không biết có phải do dạ dày trống rỗng sau khi uống rượu, cô ấy ngược lại có chút thoải mái.

“Mình…… hôm qua mình nghe nói anh ấy kết hôn.”

“Thì ra là vậy……” Lương Thần vô thức thở dài, “Sơn Sơn, chuyện qua rồi, cậu cũng để cho nó qua đi.”

Mã Sơn Sơn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ừ, mình biết rồi.”

Nói biết rồi, nhưng thật không biết đến tháng nào năm nào cô ấy mới vượt qua được.

Nghĩ đến điều này, Lương Thần không khỏi cảm thấy có chút xót xa.

Tình yêu thật luôn làm cho con người ta lún sâu vào vũng bùn.

Dường như hai cô gái bị rơi vào bẫy tình yêu lại có sự thu hút không thể lý giải, Mã Sơn Sơn hình như cảm giác được tâm trạng đi xuống của Lương Thần, vì thế hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Lương Thần hơi sửng sốt: “Hả?”

Mã Sơn Sơn nói: “Mình cảm giác cậu không mấy vui vẻ.”

Tức nghẹn hai ngày, Lương Thần cực kỳ muốn tìm chỗ xả.

Mã Sơn Sơn là người tự bế lâu năm, lúc này lại là một lựa chọn không tồi.

Lương Thần dùng dăm ba câu, đem chuyện kể cho Mã Sơn Sơn nghe.

Mã Sơn Sơn nghe xong, chỉ khẽ cười một tiếng, nói: “Như thế nào, cậu muốn chia tay với cậu ấy à?”

Lương Thần hít sâu một hơi, không nói gì.

Mã Sơn Sơn đã không còn là cô gái phóng khoáng trước kia nữa, nhưng lúc này đây cô ấy quả thực là một thính giả tuyệt vời, ít nhất, yêu cầu vào giờ phút này của Lương Thần chỉ là sự lắng nghe.

“Sơn Sơn, chia tay chưa bao giờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.” Lương Thần nói, “Ít nhất, mình không phải là người dễ dàng nói lời chia tay.”

Mã Sơn Sơn ở đầu dây điện thoại bên kia không nói gì, Lương Thần biết cô ấy đang nghe, vì thế điều chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái, nhìn thoáng qua bó hồng xinh đẹp bên cạnh TV.

Đã lâu như vậy nhưng vẫn không chút phai màu, vẫn yên tĩnh rực rỡ nằm ở đó.

Lương Thần thu hồi ánh nhìn, tiếp tục nói: “Hai ngày này mình cũng suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật mình hoàn toàn có thể tìm một người bạn trai thành thục ổn trọng ——”

“Đinh Gia Vận?” Mã Sơn Sơn đột nhiên hiếm khi mà cắt ngang, mang theo chút ý trêu ghẹo.

“Đúng vậy, Đinh Gia Vận rất tốt.” Lương Thần nói, “Nếu mình và anh ấy ở bên nhau, hoàn toàn sẽ không có chuyện phiền não này, anh ấy có thể đi trước một bước giải quyết hết mọi khó khăn phiền toái, làm cho cuộc sống của mình giống y như cuộc sống của một cô công chúa, nhưng mà ——”

“Không có tình cảm nào mà chỉ có một người hy sinh, nếu như bạn trai mình thành thục ổn trọng, mình nhất định gặp một vấn đề khác thay vì cái này. Người đàn ông như vậy, tình yêu đối với anh ta chỉ là một phần trong cuộc sống, công việc, tiền đồ và cộng sự mới thật sự quan trọng, nếu mình chọn người như vậy, mình nhất định phải học cách chịu đựng những thứ khác trong cuộc sống anh ta. Mình phải trao cho anh ta sự thấu hiểu, đồng cảm và chăm sóc, đó chính là điều kiện để duy trì mối quan hệ này."

Mã Sơn Sơn nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

"Nhưng chính mình lại chọn một người bạn trai còn non trẻ, mình thích cách anh ấy nhìn mình ngập tràn tình yêu, mình cũng thích nhiệt huyết tràn trề trêи người anh ấy, ấm áp giống như ánh mặt trời vậy, anh ấy liều lĩnh bước vào cuộc sống của mình, mang đến cho mình tất cả những thứ thật ngọt ngào."

"Vậy trong chuyện tình này, mình có thể trao lại cho anh ấy cái gì? Tối nay mình đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ là sự khoan dung, là sự bầu bạn."

Mã Sơn Sơn nói: “Cậu không tức giận sao?”

“Giận chứ, hôm qua mình giận đến nỗi muốn đá anh ấy ra khỏi cuộc đời mình. Nhưng điều này thì có giải quyết được gì đâu? Đơn giản chỉ để lại cho mình sự tiếc nuối mà thôi."

“Ừ……” Mã Sơn Sơn dịu dàng nói, “Cậu mềm lòng rồi.”

“Có lẽ vậy đúng không, nhưng mình nhớ khi mình còn nhỏ.” Lương Thần nói, "Mình nhớ lúc mình thay răng, mẹ mình không cho mình ăn đường nhưng mình vẫn lẳng lặng lấy trộm lọ đường trong tủ, lại còn không cẩn thận làm rớt, mảnh vỡ rơi đầy đất còn khiến cho chân mình bị thương."

"Cậu đã từng kể." Mã Sơn Sơn nhớ đến vết sẹo trêи chân Lương Thần, hình như có từ khi còn nhỏ.

"Sau đó mẹ mang mình đến bệnh viện băng bó, sau khi về nhà, mẹ bắt mình tự kiểm điểm rồi đi ra ngoài."

“Khi đó, mình biết mình sai rồi, khi mẹ mình đi rồi, một mình mình ở nhà, mình cảm thấy chính mình đã phạm tội tày trời, sợ còn nhiều hơn cả hối lỗi, mình thậm chí còn không biết tự kiểm điểm như thế nào, mình chỉ có một suy nghĩ đó là có phải mẹ không cần mình nữa không."

“Mãi cho đến khi ba mình trở về, sau khi ông biết chuyện này đã bắt mình viết bản kiểm điểm. Nhưng ông luôn ngồi phía sau mình, vẫn luôn giúp đỡ mình. Ông nói với mình mặc dù mình phạm lỗi nhưng ông sẽ cùng mình sửa sai."

Lương Thần không nói thêm gì nữa, Mã Sơn Sơn tiếp lời: “Ừ, mình hiểu.”

“Mình biết anh ấy sai rồi.” Lương Thần tiếp tục nói, “Nhưng xét đến cùng, động lòng không dễ. Nếu anh phải trưởng thành, mình vì cái gì không thể ở bên cạnh giúp đỡ anh ấy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.