Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 51




Đôi khi giấc mơ lừa ta khiến ta tưởng đó là đời thực. Và rồi có những lúc khác, hoàn toàn bất ngờ, cuộc sống bỗng nhiên trở nên phi thực đến mức khiến ta tự hỏi liệu rốt cuộc ta có đang mơ hay không.

Cleo chăm chú nhìn Fia vừa vội vã vượt qua bãi cỏ đến gặp cô. Lúc đó là chín giờ sáng, một ngày rực nắng, cô vừa rửa chiếc Bentley đỏ trước khi đi đón một đôi vợ chồng kỷ niệm đám cưới ruby. Cô khoá vòi nước.

“Xin lỗi, cô nói gì cơ?”

“Tôi không muốn anh Ash chuyển sang Úc làm việc.” Hụt hơi và phảng phất vẻ tuyệt vọng, Fia bật nói, “Vấn đề là, tôi rất thích anh ấy nhưng anh ấy luôn đối xử rất kỳ lạ với tôi... tôi không biết mình làm sai cái gì nhưng rõ ràng là anh ấy không chịu được tôi, rồi có gì đó thay đổi và anh ấy có vẻ khác đi, tôi cũng bắt đầu cảm thấy khác đi, nhưng mọi thứ đều kỳ lạ và rối rắm, bây giờ lại có cái chuyện đi Úc này nữa, tôi sợ lắm...”

Trời đất. Cleo ngạc nhiên; cô chưa bao giờ thấy Fia kích động như vậy. “Vậy cô muốn tôi giúp gì?”

“Ôi trời.” Fia lùa tay vào tóc. “Tôi chỉ định hỏi không biết anh ấy có nói gì với chị không.”

Về chuyện đi Úc à?”

“Về tôi ấy! Tôi muốn hỏi xem anh ấy có nói là anh ấy không hề thích tôi không”. Cô dừng lại, rồi lắc đầu. “Hay chị có nghĩ là, sâu bên trong, có thể anh ấy cũng hơi hơi thích tôi... chị biết đấy, chỉ đủ để tôi còn biết đường tính tiếp.”

Cleo dò xét Fia thật kỹ, nhìn mái tóc vàng rối, khuôn mặt không trang điểm, dáng vẻ bồn chồn. “Không hề.”

“Ôi. Ôi.”

“Cậu ta không hề ghét cô.”

“Ồ vậy à?” Hy vọng loé lên trong mắt Fia.

“Cậu ta không hơi hơi thích cô đâu.”

“Ôi.” Vai Fia chùng xuống. “Vậy đấy.”

“Cậu ta rất thích cô.”

Sự bối rối lại quay lại. “Cái gì cơ?”

Thực tình, làm sao người ta có thể mù quáng thế nhỉ? Cleo nói, “Tôi tưởng là cô biết rồi chứ! Điều đấy quá rõ ràng. Tôi tưởng cô đoán ra được nhưng chỉ cố tỏ ra lịch sự và giả vờ như không hề hay biết.”

Fia ngạc nhiên. “Anh ấy lờ tôi đi! Anh ấy hiếm khi nói với tôi. Anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi!”

“Ơ kìa?” Cleo nhìn Fia vẻ “sao cô ngốc thế”. “Người nhút nhát thì như vậy mà.”

“Nhút nhát á?” Fia sững sờ che tay trước miệng, “Có lần anh ấy nói trên đài là mình nhút nhát. Tôi tưởng anh ấy đùa.”

“Ờ ờ.” Cleo ngoác miệng cười rồi lắc đầu. “Từ ngày đầu gặp cô Ash đã chết mê chết mệt cô rồi. Tôi cũng muốn nói cho cô biết lắm nhưng cậu ta doạ sẽ băm tôi thành từng mảnh. Mà nói thực thì tôi không bao giờ nghĩ là cô sẽ thích cậu ta. Cô chỉ quan tâm tới Johnny cơ còn gì.”

“Có thể lúc đầu là vậy. Nhưng có những chuyện không bao giờ thành được phải không chị?” Fia nhún vai, thản nhiên gạt bỏ ý nghĩ đó. “Dù sao thì bỏ qua chuyện đó đi. Ta nói về Ash nhé. Tôi nên làm gì đây?”

Cleo ước giá như cô cũng có thể yêu người khác và đẩy Johnny ra khỏi cuộc đời cô dễ như Fia. Đáng buồn là hắn có vẻ sẽ mắc kẹt trong đầu cô mãi mãi. Nhưng bây giờ tạm quên điều đó đã; nếu có ai mà đường tình duyên trắc trở hơn cô thì đó chính là Ash. Đây là một tin bất ngờ cho anh.

“Dễ ợt. Cứ nói với cậu ta.”

“Ôi trời đất, tim của tôi. Tôi không biết mình có làm được không.” Fia run rẩy túm ngực khi nghĩ về việc đó. “Hai hôm rồi anh ấy không sang quán rượu. Mà tối nay tôi lại phải làm việc... nghe này, chị nói với anh ấy được không?”

“Cái gì? Nói là ‘Bạn tớ thích cậu lắm.’ à? Nghe có vẻ trẻ con quá nhỉ?” Cleo nhăn mặt. “Chuyện này tự cô nói sẽ tốt hơn nhiều.”

Rõ ràng là mất tinh thần, Fia ngập ngừng nghịch nghịch dây đeo đồng hò. “Có điều tôi không biết mình có làm được không. Chắc tôi cứ để mặc như thế một thời gian. Có lẽ đến cuối tuần...”

Thực là... làm sao người ta có thể làm thế được nhỉ? Không phải người chần chừ - ít nhất là khi có tin vui - Cleo kêu lên, “Đây là tin vui! Có phải là điền vào giấy khai thuế đâu. Cô phải nói ngay với cậu ta đi!”

“Tôi biết, nhưng chuyện này hơi bất ngờ.” Fia thở dốc bàn lùi. “Tôi cần phải nghĩ xem nên nói thế nào.”

Thôi, tán chuyện thế để rồi. Chắc chắn phải cần đến một cú hích từ phía sau. Suy nghĩ thật nhanh, Cleo nói, “Có điều cô không thể trì hoãn lâu hơn được nữa đâu. Bởi vì đến lúc đó thì muộn quá. Cô phải làm ngay bây giờ!”

Mắt Fia mở to. “Tại sao cơ?”

“Bởi vì cậu ta định bỏ việc, cô không biết à?” Cleo lắc đầu ngoắc ngón tay sau lưng hy vọng trót lọt. “Cậu ta bảo tôi hôm qua, nói rằng chẳng có gì giữ chân cậu ta ở đây nên cậu ta nên sang Úc thì hơn. Mà cậu ta có nói gì với cô về ông sếp không?”

“Không, ông ấy làm sao?”

“Họ không ưa nhau! Và Ash định sẽ từ chức ngay trong chương trình trực tiếp sáng nay... Có trời mới biết cậu ta định nói gì.”

“Anh ấy định làm thế hôm nay à?” Fia nghẹn ngào vì sốc.

“Vào cuối chương trình sáng nay. Cậu ta nói sẽ xả ra hết những bức xúc về cách tổ chức ở phòng thu. Tôi bảo như vậy sẽ gây rắc rối nhưng Ash không quan tâm nữa, bởi vì cậu ta đằng nào cũng đi thôi.” Cleo nói một mạch hết cả hơi. Trời đất, cô quá giỏi.

Fia nhìn đồng hồ. “Chín giờ mười phút rồi. Ôi trời đất, chị phải ngăn anh ấy lại!”

“Cô phải ngăn chặn cậu ta lại,” Cleo nói.

“Tôi biết làm thế nào đây?”

“Gọi cho cậu ta. Ngay bây giờ.”

“Ôi trời đất, không. Tôi không thể. Gọi điện á?” Fia lắc đầu lia lịa. “Không thể nào.”

Cleo đặt cái vòi xuống nhìn Fia dò xét. Rồi cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần jean. Cuối cùng, cô nói với giọng kiên quyết nhưng thân mật, “Nếu không muốn đánh mất cậu ta, thì cô không còn cách nào khác đâu.”

Lo lắng và đã xuôi xuôi, Fia thì thầm lo sợ, “Được rồi.”

Hoan hô!

Vào trong nhà, Cleo ngồi xuống sofa. Cô ấn số của đài phát thanh yêu cầu được nói chuyện với Megan. Cuộc gọi được nối rất nhanh.

“Megan à? Chào cô, Cleo Quinn đây! Nghe này, cô đã bao giờ muốn trở thành bà tiên chưa?”

Megan là phát thanh viên giao thông kiêm thời tiết đồng thời cũng là cạ cứng tuyệt vời của Ash, lúc nào cũng ham vui. “Chào Cleo! Ý chị là với cái gậy thần và vương miện à? Dĩ nhiên rồi!”

“Nghe này, đừng cho Ash biết ai đang gọi tới, nhưng tôi có một người bạn đang ngồi đây, cô ấy có điều quan trọng muốn nói với cậu ta. Mà tôi bảo nhé, hay lắm đấy!”

“Thế à?” Megan bị cuốn hút ngay tắp lự. “Ôi, cho em biết thêm đi!”

“Không được, ngạc nhiên thì tốt hơn, nhưng cậu ta sẽ thích điều này, tôi đảm bảo đấy. Vậy cô cho cô ấy nói sau bài hát tới được không?”

Fia hét lên thất thanh. “Tôi không nói ở trên đài đâu! Tôi nói với anh ấy bên ngoài phòng thu được không?”

“Không, loa ngoài điện thoại bị hỏng nên tôi không nghe được đầu dây bên kia nói gì. Như thế này,” Cleo vui vẻ giải thích, “tôi mới nghe thấy được!”

“Chị ấy đang nói ở phía sau đấy à?” Megan nói, “Tên chị ấy là gì?”

“Ôi trời,” Fia la lên, “đừng cho cô ấy biết tên tôi.”

“Là Fia.”

“Ôi không, tôi không làm được đâu! Không ổn rồi, tôi buồn nôn quá, tôi không làm được đâu.”

“Ồ, Fia.” Megan còn tò mò hơn. “Có phải chị ấy là đầu bếp trong quán rượu không? Ash lúc nào cũng nói về chị ấy.”

“Đó là vì cậu ta yêêêêuuuu thầm người ta.” Tươi cười với Fia, Cleo nói, “Nhưng chưa có ai biết đâu.”

“Trời đất ơi, em thích chuyện này rồi đấy.” Megan suốt ngày bị Ash trêu chọc không thương tiếc, giờ kêu lên một tiếng mừng rỡ. “Chuyện này sẽ bù đắp cho tất cả những lần anh ta dám bảo em sinh ra là con trai. Làm thôi. Chuyển máy cho chị ấy đi!”

Lòng bàn tay Fia nhớp nháp mồ hôi. Quá sợ hãi, cô suýt nữa đánh rơi điện thoại khi Cleo chuyền qua. Làm sao chuyện này lại xảy ra với cô?

“Nghe này,” Cleo khuyến khích, “làm thế này còn dễ hơn nói mặt đối mặt đấy.”

Nhưng Fia gần như không nghe thấy Cleo nói gì, bởi vì Megan đang nói ở tai bên kia, “Chị Fia à? Chào chị, em nghe rất nhiều về chị rồi! OK, em sẽ cho chị lên sóng vào cuối bài hát đang phát sóng. Chị cứ nói những gì chị thấy cần phải nói với Ash, nhưng ngắn gọn thôi nhé? Và đừng cố nghe giọng mình trên đài, bởi vì bọn em phát sau hai giây nên chị sẽ bị rối đấy.”

Fia nói, “Được rồi.” Đến mức này rồi thì còn rối hơn được nữa sao? Cứ như cô đang thoát xác vậy. Liếc về phía Cleo đang bận dò kênh trên cái đài cũ, cô lắc đầu nói, “Chị đừng nghe đài trong này. Mà tôi cũng không thể nói khi chị đứng nghe thế được. Chị mang vào bếp đi.” Cô không thể chịu được việc Cleo đứng nhìn cô trong khi cô sắp tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ.

Rồi bài hát đang chơi trên đài cũng kết thúc và bên tai cô là giọng Megan thông báo. “Đó là Leona Lewis và đĩa đơn mới nhất của cô, và giờ chúng ta có người gọi bí mật cho Ash. Và tôi muốn tất cả các bạn chú ý tới người này, vì theo một nguồn đáng tin cậy thì chuyện này đáng để các bạn nghe lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.