Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 40




Lúc lái xe qua cửa hàng tạp hóa trên đường đi làm, Cleo nhìn thấy xe Johnny đỗ bên ngoài. Hắn vừa đi đâu về. Ôi trời, những cảm xúc đó chưa hề phai nhạt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhấn phanh thật sâu, cô đỗ lại nghỉ một lúc để trái tim đang đập thình thịch của mình bình tĩnh lại.

Chà, bình tĩnh lại một chút đi. OK, cứ tự nhiên thôi. Bước vào cửa hàng, lấy một tờ báo hay hộp bạc hà hay gì đó, rồi liếc sang thấy Johnny và tỏ ra ngạc nhiên. Dễ thôi mà.

Đẩy cửa vào khi cánh cửa bị mở ra từ phía bên kia, cô phóng thẳng vào ngực Johnny và rít lên một tiếng như chuột sập bẫy.

“Úi.” Đỡ cô dậy, hắn hỏi, “Chào Cleo. Cậu khỏe không?”

“Khỏe! Còn cậu? Bận à? Đến nơi đó hay không? Ô nhìn kìa, sữa!” Trời đất, mình đúng là ngu si hết thuốc chữa.

“Tớ vừa đi…”

“Đi chơi? Ồ, tuyệt!”

“Cũng không hẳn. Một trong hai bà cô của tớ bị đột quỵ.”

“Ôi không!” Lần cuối cùng cô nhìn thấy họ là lúc hai bà cô loạng choạng chống gậy bước đi trong lễ tang của Lawrence. Cả hai bà cô đều ngót tám mươi và trông rất yếu ớt. Cả hai cùng ở một nhà dưỡng lão. Nhớ ra tên họ là Clarice và Barbara, Cleo hỏi, “Là cô nào?”

“Cô Barbara. Cô lớn tuổi hơn.” Dưới mắt Johnny có quầng thâm, cứ như là hắn chưa ngủ cả tuần nay rồi. “Cô vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt tại BVĐHNN. Bệnh viện đại học Norfolk và Norwich,” hắn giải thích thêm khi thấy Cleo ngây ra. “Lúc này vẫn đang trong tình trạng nguy kịch. Họ không biết cô có qua khỏi không.” Trông hắn rất mệt mỏi nhưng có vẻ hài lòng khi gặp cô. “Nghe này, cậu có mười phút không? Qua chỗ tớ uống cà phê nói chuyện nhé?”

“Tất nhiên là được rồi!” Cleo nhìn đồng hồ, nhẩm tính nhanh. “Giờ tớ phải đi đón Casey Kruger đưa anh ta tới Bristol. Khoảng một tiếng rưỡi nữa là tớ về đến nơi.”

Nhưng Johnny đã lắc đầu. “Lúc đó thì tớ phải đi rồi. Tớ chỉ về qua nhà lấy mấy thứ thôi. Tớ phải quay lại Norfolk càng sớm càng tốt.”

Chết tiệt. Cleo thoáng nghĩ đến việc thuyết phục Casey tự nhấc cái mông ngôi sao lười biếng của gã lên mà tìm cách tới rạp hát Hippodrome, nhưng có những yêu cầu đơn giản là không khả thi. Gã là khách hàng và cô không thể làm gã thất vọng. “Tớ xin lỗi, giờ tớ không qua được. Tớ phải đi làm.”

Lại thế rồi.

Johnny cười buồn bã. “Tiếc thật. Thôi không sao. Gặp sau vậy.”

Hắn vỗ nhẹ vào cánh tay cô rồi đi, tiếng xe rồ máy lên dốc. Cleo nhìn hắn biến mất khỏi tầm mắt. Tội nghiệp Johnny. Tội nghiệp cô Barbara.

Nhưng mặt tốt là ít nhất không phải hắn đi hú hí với cô nào đó tuyệt vời hơn đứt cái cô tài xế tàn nhang ở bên kia bãi cỏ nhà mình, mà với cô ấy địa điểm quyến rũ là trên gác xép đầy bụi và mạng nhện.

“Em sẽ làm cho anh việc này và anh sẽ không thể từ chối,” Georgia nói.

Mắt con bé sáng lên và nó đang mặc chiếc áo phông bó màu tím với dòng chữ, “Những người mắc chứng khó đọc trên thế giới, hãy cùng THÁO GỠ!” được in rõ nét trên ngực. Con bé đang cầm gì đó sau lưng.

“Nếu không thì anh sẽ phải bơi với lũ cá[1] à?” Tắt máy, Ash chầm chậm trườn chân ra khỏi xe. Anh đang hồi phục nhưng vẫn thấy đau. Rất đau.

[1] Thành ngữ trong tiếng Anh, nghĩa là chết, đặc biệt khi bị giết chết.

“Lũ cá à?” Georgia nhăn mũi khi nhảy từ tường rào khu vườn xuống. “Không nói là lũ cá. Chỉ cá thôi. Mà thôi, em có nghe chương trình của anh sáng nay. Và em có cái này cho anh.”

“Ồ vậy à?”

“Cái này anh sẽ thích lắm.”

“Anh chả dám nghĩ nữa.”

“Đừng có khó tính như vậy! Em vào được không?”

“Thế anh ngăn em được chắc?” Ash bám hàng rào để đi trong khi con bé theo anh vào.

“Tình trạng như vầy thì chắc là không.” Khi cậu mở khóa cửa con bé tung tẩy đi qua anh vào nhà trước và nói hoan hỉ, “Đây này!”

Con bé đang giơ món quà ngạc nhiên lên, một lọ chất lỏng nhỏ.

“Nếu là rượu vang trắng thì lượng đó chưa đủ đâu.”

“Đây không phải rượu. Anh cởi áo khoác ra.”

“Cái gì cơ?”

“Và cả áo phông nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em có nghe nói về cái lưng đau của anh. Mà em thì mát xa rất lành nghề. Không phải kiểu bẩn thỉu đâu, đường đường chính chính ấy. Nhưng em hứa là anh sẽ không phải hối tiếc đâu. Em tuyệt lắm.”

Ash thả chìa khóa xe lên bàn. Điều này nghe như ý kiến tồi nhất anh từng biết.

Nhưng nghĩ lại, lưng cậu vẫn đau khủng khiếp và ai cũng biết là được mát xa thì sẽ thích lắm.

Còn nữa, sáng nay anh đã quá bận với chương trình truyền thanh của mình nên đã không gọi được cho bác sĩ đặt lịch hẹn khám. Mà ăn mày lại còn đòi xôi gấc. Nếu không được một bác sĩ chuyên khoa khám thì tại sao lại không để một cô nàng a ma tơ nhiệt tình tẩm quất cho?

“Thế thì làm đi.” Anh cởi áo khoác ra. “Em muốn anh nằm đâu?”

“Trên giường trên gác ấy.”

Anh nhìn thấy tia sáng lấp lóe trong mắt con bé. “Đừng có hòng.”

“Mất vui.” Georgia cười nói, “Được rồi, ta làm trên sàn phòng khách nhé.”

Con bé lấy một cái khăn tắm, trải xuống thảm và tết tóc lại thành một bím lỏng. Hít để thu bụng vào thì quá đau, Ash cẩn trọng nằm úp xuống cái khăn tắm, vẫn mặc đủ quần áo.

“Anh phải cởi áo phông ra,” Georgia nói.

“Không đời nào. Anh không để trần trước mặt em đâu.”

Con bé đảo mắt. “Thế thì em không dùng lọ dầu này được rồi.”

“Hoặc thế này hoặc không làm nữa.”

Georgia cười nói, “Ngượng cơ đấy.”

Phải công nhận là Georgia khá thành thạo việc này. Quỳ xuống cạnh anh, con bé xoa hai tay vào nhau để làm ấm. Rồi nó bắt đầu xoa ngón tay quanh lưng anh theo vòng tròn thật nhẹ và nhịp nhàng.

“Nếu đau thì anh bảo em nhé.”

“Em cũng được đấy,” Ash lầm bầm.

“Em đã bảo anh rồi, em còn hơn cả được ấy. Em là thiên tài trong việc này ấy chứ.” Tay con bé kéo căng xoa bóp các khối cơ, kiên nhẫn đấm lưng anh từng tí một.

“Thế đến bao giờ thì xong?” Ash lẩm bẩm. Anh thực sự cảm nhận được tác dụng của việc này. Các khối cơ đau thắt đang dần thả lỏng.

“Mười lăm, hai mươi phút. Bao lâu tùy anh.” Georgia tinh nghịch nói, “Vậy anh sẽ nhắc đến em trên đài ngày mai vì chuyện này nhé?”

Cậu cười. “Cũng có thể.”

“Tốt quá! Anh tiện thể cho thêm chút thông tin về việc em là quần áo với giá phải chăng không?”

“Vậy em coi anh chỉ như vậy thôi hả? Nguồn quảng cáo miễn phí à?”

“Không, nhưng nếu anh làm như tình cờ nói ra chuyện đó thì cũng tốt.”

“Ừm, anh không làm được vì…”

Tít tít.

“Ồ, ai đó?” Đứng bật dậy, Georgia phăm phăm ra mở cửa trước khi cậu nhấc được đầu dậy. Bị mắc kẹt dưới sàn, Ash chỉ nghe thấy tiếng cửa ngoài mở ra và con bé kêu lên, “Xin chào! Ồ, thật tốt bụng quá! Hẳn là sáng nay chị cũng nghe chương trình của anh ấy đúng không?”

Có phải là hy vọng quá mức không khi nghĩ là bà bác sĩ, do quá hối hận vì không thể xếp lịch hẹn cho cậu hôm qua nên đã quyết định đến thăm cậu hôm nay?

Và hình như còn mang theo một suất ăn mua sẵn nào đó nữa?

Rồi hương rau thơm và tỏi càng rõ hơn và Ash nghe tiếng Fia nói, “À đúng, đúng vậy. Lưng anh ấy sao rồi?”

Ôi trời ơi…

“Sắp bớt đau nhiều rồi.” Georgia vui vẻ đưa khách vào phòng. “Ngay sau khi em thực hiện xong phép thuật của mình!”

Cuối cùng sau khi xoay được đầu, Ash thấy Fia đang hoảng hốt nhìn anh từ ngưỡng cửa. Cũng chả đáng ngạc nhiên mấy, vì cô đang thấy anh nằm úp mặt xuống sàn như một con hải mã.

Ơn trời là anh đã không để Georgia dụ cởi cả áo phông ra.

“Ồ, tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ là chắc anh không ra quán rượu ăn trưa được.” Fia vừa chỉ vào cái giỏ cô mang tới vừa ngập ngừng nói, “Tôi mang qua một đĩa mì cuốn.”

“Ca… cảm ơn.” Từ ngữ rung lên khi anh nói ra vì Georgia bất ngờ thọc đốt ngón tay vào sườn anh. Anh vốn có máu buồn.

“Chị cứ để trong bếp ấy,” con bé nói với Fia trong khi vẫn xoa bóp. “Em sẽ hâm nóng lại cho anh ấy khi làm xong. Giờ thì thả lỏng người ra và đừng có hóp bụng lại nữa.” Con bé âu yếm vỗ vào phần thịt thừa một cái. “Em không giúp được đâu nếu anh căng thẳng thế này!”

Ash cảm nhận được ngón tay con bé đang ấn sâu vào hai bên sườn anh, đủ để tưởng tượng rõ ràng một cảnh tượng rất kém quyến rũ mà Fia đang nhìn thấy. Da đầu anh râm ran vì xấu hổ.

“Ôôi, anh thật là đáng yêu,” Georgia bật nói, nắm đầy tay mớ thịt của anh qua lớp áo phông mà vầy qua lại như nhào bột. “Giống một con hải cẩu cuộn tròn to đùng ấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.