Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 23




“Dĩ nhiên rồi!” Vươn người ra trước, Georgia hồ hởi nói, “Buồn cười thật, em đang định hỏi chị chuyện này. Kế hoạch của em là tạo dựng một cơ sở kinh doanh. Chi phí thấp nhất, lợi nhuận cao nhất, giờ làm việc linh động, nghe thế nào ạ?”

“Nghe như bố vừa được làm bố của tỷ phú Richard Branson ấy.” Tom lắp bắp, “Trời đất.”

“Hình thức kinh doanh gì cơ?” Cleo nói.

“Là quần áo.”

Vậy cũng không hẳn là Richard Branson. “Thật à?”

“Tại sao không? Em thích là quần áo. Em luôn là tất cả quần áo của hai mẹ con từ khi em mười một tuổi.” Georgia nói giọng mơ màng, “Tuyệt lắm, làm cho quần áo nhàu nhĩ và lộn xộn trở nên phẳng phiu và hoàn hảo. Giống như thiết lập nên trật tự trong đống hỗn độn. Và mình có thể rao giá một bảng hai mươi một cái áo! Là một cái áo thì mất mấy phút chứ! Năm phút. Quá dễ dàng. Và em còn có thể vừa là vừa xem ti vi nữa.” Trông con bé rất hài lòng với chính mình. “Em chỉ cần một cái bàn là thôi!”

“Và một cái cầu là,” Cleo nói.

“Đúng vậy.”

“Rồi móc treo. Rất rất nhiều móc treo.” Ôi, không phải cô đang định làm nó cụt hứng đấy chứ?

“Đúng. Rẻ thôi mà.”

“Rồi tờ rơi để quảng cáo về dịch vụ này.”

“Được rồiii.”

“Rồi phương tiên vận chuyển.”

“Không nhất thiết nếu em bảo mọi người mang đồ đến nhà mình và đến lấy khi hoàn thành.”

Tom lắc đầu. “Như vậy không được. Dịch vụ là quần áo phải nhận và trả đồ tận nơi. Chắc chắn con cần một xe tải nhỏ.”

“Được rồi, quên chuyện là quần áo đi vậy.” Georgia phồng má thổi phù thành tiếng và hất tóc ra sau. “Con nghĩ đó là ý tưởng hay, nhưng có vẻ như không phải. Mà con còn định thuê mấy bác nghỉ hưu làm cùng cơ. Nhưng không sao, con cứ sống bằng tiền trợ cấp thôi vậy.”

“Chờ đã…” Tom nói.

“Con sẽ thất nghiệp và ăn bám bố. Dễ dàng hơn nhiều.” Ánh mắt con bé dần hướng về phía bàn bi-a.

“Nghe này, chắc chắn ta có thể…”

“Hay con có thể trở thành vũ công múa cột. Nghề đó kiếm được lắm. Rồi con có thể tiết kiệm tiền mua xe tải. Nhìn kìa, họ chơi xong ván đó rồi. Chị em mình đến chơi một ván đôi đi.”

“Không.” Cleo liếc về phía Johnny đang cười vì Ash đang tung hứng mấy quả bóng hết sức ầm ĩ. “Mà cậu ta quá già so với em.”

“Sao cơ? Anh ấy bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi.”

Mắt Georgia mở to. “Thật á?”

Cảm giác như bị theo dõi. Ash quay lại nhìn Cleo dò xét, “Chuyện gì đó? Cậu đang có tình ý với quả mông hấp dẫn của tớ đấy à?”

Cleo định mở miệng cãi lại rằng cô biết nhiều thứ còn đẹp hơn thế nhiều nhưng Georgia nhanh hơn, “Chị Cleo vừa nói với em về anh. Em không nghĩ là anh nhiều tuổi thế.”

Hả? Cleo ngỡ ngàng nhìn lại.

“Láo toét. Thế em nghĩ anh bao nhiêu tuổi?” Ash hỏi. “Sáu mươi nhăm tuổi à?”

Georgia cười rạng rỡ, “Em nghĩ khoảng hai lăm hai sáu tuổi.”

“Nhưng đúng là anh mới hai lăm mà.” Ash nhướng mày. “Mụ phù thủy đó bảo anh bao nhiêu tuổi?”

“Chị ấy nói anh ba mươi!”

Cleo rất ngạc nhiên; kết luận vội vàng thành ra thế này đây. “Không phải. Ý chị là Johnny mới ba mươi tuổi.”

“Johnny là ai cơ? À, là anh phải không?” Con bé thoáng nhận ra Johnny rồi quay lại với Ash. “Thế tên anh là gì?”

Chỉ một loáng sau, con bé đã ra bàn bi-a, nói chuyện với Ash và hai người trò chuyện dễ dàng như không. Cleo nghe thấy anh nói với Georgia là cô, Cleo, thực ra đã năm mươi bảy tuổi.

“Con bé quá nhỏ so với Johnny, chắc chắn rồi.” Tom đứng bên cạnh đang lo lắng, anh cũng nghĩ giống Cleo. “Ôi trời, làm sao anh xử lý nổi chuyện này đây. Anh đã bỏ qua mất mười tám năm thực hành rồi.”

“Em sẽ nói chuyện với con bé.” Như cách cô nói với Fia Newman thì chẳng có tác dụng gì, nhưng cô phải cố gắng vì Tom. Cleo làm một ngụm; nếu chuyện khác đi thì cô đã là dì của Georgia. Dì Cleo tuyệt vời, sành điệu, tài năng, luôn vui vẻ, không bao giờ càu nhàu về mấy chuyện linh tinh, và đã dạy con bé đội mũ nỉ mềm thật phong cách.

Thôi nào, cô định đùa ai chứ? Cô cứ đội mũ lên là trông giống như bệnh nhân trong nhà điều dưỡng được ra ngoài chơi. Đầu cô chắc là bị méo hay sao đó. Nhưng cô vẫn có thể là bà dì trên danh nghĩa, có thể là chẳng biết gì về mũ, nhưng vẫn là người bạn tốt và cho con bé những lời khuyên thật bổ ích về đàn ông và các mối quan hệ.

Đặc biệt là về một người mà nó không nên coi là…

“Anh sẽ mua cho con bé cái xe tải,” Tom nói.

“Hả?”

“Một cái rẻ rẻ thôi, để nó có thể bắt đầu công việc.” Rõ ràng anh đang suy nghĩ rất lung. “Không thể để nó đi múa cột được.”

“À, không.” Georgia rõ ràng chỉ nói vậy để làm anh sợ mà mua xe cho nó, nhưng anh không thể liều để nó làm như thế được.

“Vậy là, em đã gặp con bé.” Tom cố giấu giọng tự hào nhưng không thành, nhìn đứa con gái vừa tìm lại được từ xa. “Có phán quyết gì thì phán đi?”

Cleo vẫn luôn yêu quý Tom. Cô chạm vào tay anh và nói nhẹ nhàng, “Em nghĩ, con bé có cá tính, và nó sẽ thay đổi cuộc đời anh. Nhưng chuyện này không dễ đối với Abbie. Đừng để chị ấy thấy mình bị bỏ mặc nhé.”

Anh tỏ ra ngạc nhiên. “Cô ấy không bị bỏ mặc. Chuyện này liên quan đến tất cả mọi người mà.”

Cleo chầm chậm gật đầu. Cô luôn yêu quý Tom nhưng anh không giỏi nắm bắt cảm xúc của phụ nữ lắm. “OK, em chỉ nói là chị ấy có thể không cảm thấy như vậy thôi.”

Anh lắc đầu, chuyện này rõ ràng là khó hiểu đối với anh. “Nghe này, anh biết, nhưng chỉ mấy ngày thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

Ba ván bi-a sau đó, Georgia nói, “Cái anh tên là gì đó đi đâu rồi? Bạn của anh ấy?”

“Johnny. Anh không gọi anh ta là bạn,” Ash nói.

“Anh ta chỉ là tên khốn có thể thắng anh bi-a thôi. Mà anh ta bỏ về được hai mươi phút rồi. Có nghĩa là đến lượt anh đánh thắng em.”

“Anh thực sự nghĩ vậy à?” Cười khoe lúm đồng tiền, Georgia vẫy ngón tay về phía cậu ta. “Tuyệt lắm, cứ thử xem. Rồi anh sẽ bị đánh bại một cách ê chề, một lần nữa.”

Cleo quan sát, ngạc nhiên khi thấy Georgia thờ ơ với việc Johnny đã bỏ về.

Đến mười rưỡi thì Ash cũng về nhà.

“Chà,” Georgia nói khi anh đã về. “Em yêu anh ấy.”

Cleo cười, hai người rõ ràng nói chuyện rất hợp nhau. “Tốt, chị rất mừng.”

“Thế có đúng là anh ấy vẫn độc thân không? Ý em là, anh ấy nói anh ấy không có bạn gái, nhưng chị biết bọn đàn ông thế nào mà. Em không muốn đi lại với anh ấy rồi phát hiện ra là anh ấy bắt cá hai tay.”

Đi lại à? Cleo giật mình. “Khi em nói em yêu cậu ta…”

“Ý em là em yêu anh ấy thực sự. Đó chính là hình tượng người đàn ông hoàn hảo. Đúng, em biết,” cằm Georgia nghiêng nghiêng đúng vẻ ngang ngạnh của một đứa trẻ, “nhưng em là vậy đấy. Theo em thì tính cách quan trọng hơn hình dáng bên ngoài rất nhiều. Em rất cần một người biết cách làm em vui vẻ. Tin e đi, em đã hẹn hò với nhiều đứa con trai tốt mã rồi. Rồi chẳng chóng thì chày chỉ sẽ thấy chán vì chỉ nhìn ngắm bọn chúng, nhìn vào đôi mắt đẹp, rồi mê mẩn cái…, em không biết, răng hay cái gì đó hoàn hảo của chúng. Nếu bọn chúng không biết cách làm em cười thì em không thèm. Em thà hẹn hò với tấm áp phích trên tường nhà chị còn hơn.”

Môi con bé cong lên chế nhạo khi nói. Trời đất, con bé thực sự nghiêm túc. Cleo im lặng uống hết ly nước, thế mà cả tối cô và Tom đã cho rằng con bé suýt là cháu của cô thích Johnny cơ.

“Theo chị thì anh ấy có thích em không?” Georgia hồ hởi hỏi.

“Ừm, chị chắc chắn là có,” Cleo nhìn Tom, anh đang thích thú với thái độ bộc trực của con gái.

“Tốt. Vì em thực sự yêu anh ấy. Rất nhiều. Cho dù anh ấy là người giao sữa. Thế chị có nghĩ là em nên hẹn gặp anh ấy không, hay chờ anh ấy mời?”

Câu đùa về người giao sữa là chiêu mà Ash hay dùng để lấy cớ về sớm.

“Nếu là chị thì chị sẽ chờ,” Cleo nói. “Làm mình cao giá một chút. Thông thường đàn ông thích được chủ động.”

“Miễn là anh ấy quyết định sớm và làm sớm đi.”

Georgia sốt ruột gõ những ngón tay mảnh dẻ vào cây gậy chơi bi-a. “Em ghét mấy người cứ tỏ vẻ cao giá. Thật là phí thời gian.”

Trời đất. Nếu Georgia được theo ý mình, thì con bé và Ash sẽ cưới nhau ngay sau lễ Phục sinh thôi.

Tom đã đi làm. Abbie, lúc này đang bận phớt bơ lên bánh mì nướng và uống trà, sẽ phải đi làm trong mười phút nữa. Lúc ở trên gác đã phải rón rén tránh làm phiền vị khách mới trong nhà, cô giật thót mình khi cánh cửa mở toang và Georgia vào bếp trong bộ đồ ngủ sọc xanh tím và mái tóc lệch sang một bên.

“Chào cháu!” Abbie biết giọng cô hơi cao quá nhưng không dừng được; giọng cô cứ như vậy. “Cháu ngủ thế nào?”

“Cháu cảm ơn. Cháu đang mơ một giấc mơ tuyệt vời thì tỉnh dậy.” Con bé ngừng lại. “Ở dưới này có ai nữa không ạ?”

“Không. Nếu cháu hỏi Tom thì bố cháu đi làm lúc tám giờ rồi.”

Niềm hy vọng trong mắt Georgia tắt ngấm. Con bé ngái ngủ lùa tay vào mớ tóc rối. “À, đúng rồi. Cháu uống một tách trà được không?”

Con bé muốn cô trả lời thế nào đây? Không được?

“Tất nhiên rồi! Cháu cứ tự nhiên nhé!” Abbie thu mình lại; cô đứng đó nhưng trí óc ở nơi khác, chìm đắm trong một rừng dấu chấm than. “Bột ngũ cốc, bánh mì nướng… có nước xốt, mật ong, mứt mơ, mứt dâu đen, trứng…”

“Cảm ơn cô, cháu chỉ uống trà thôi. Đầu cô đã đỡ đau chưa?”

“À!” Cô đã quên về chuyện đau đầu giả tối qua. “Rồi! Hết đau rồi! Hôm nay cháu có kế hoạch gì không?”

Georgia nhún vai thả túi trà vào cốc. “Cháu không biết. Chắc cháu chỉ nghỉ ngơi xem ti vi một tí thôi.” Con bé nhăn mũi khi nghe cái radio đặt trên bậu cửa sổ chơi bài của Neil Diamond. “Đó có phải đài Radio 2 không ạ?”

Con bé nói như thể đó là chương trình phát thanh từ thời đồ đá ấy. Đây có phải cách nó bảo cô là từ nay họ sẽ phải nghe những chương trình hợp thời và hiện đại không? Cảm thấy như mình đã cả trăm tuổi, Abbie khống chế, “Không, đó là…”

“Mà thôi, cô có biết người giao sữa xong việc lúc nào không?”

“Cái gì cơ?” Đây có phải câu đố không?

“Thì người giao sữa cho các nhà ấy. Họ bắt đầu làm rất sớm nên cũng xong việc sớm. Cháu không biết cô có biết họ không.”

“Cô không biết. Chắc khoảng giữa trưa.” Chắc Georgia không định làm việc này chứ? Đang vội, Abbie vừa cắn nhồm nhoàm một miếng bánh mì nướng vừa kiểm tra tóc trong gương. Cô thích Neil Diamond. Nếu đang ở nhà một mình thì cô đã hát theo, thậm chí còn nhảy một chút trong phòng bếp. Có một đứa vị thành niên rất thích chê bai trong nhà như thế này sẽ làm thay đổi cuộc sống của cô nhiều hơn cô tưởng. Cô nhai, nuốt rồi uống một ngụm trà cực nóng rồi thêm một miếng bánh mì nữa. Chắc Georgia cũng sẽ không thích các chương trình ti vi giống cô, Abbie thì thích đến phát nghiện.

Ôi trời, nghe này, mình là một người cực kỳ xấu xa…

“Đợi đã!” Georgia giơ tay lên. “Xin lỗi, cô im lặng một chút được không?”

Chà, thế này thì quá đáng quá. Giờ cô còn không được phép ăn bánh mì trong nhà bếp của mình nữa à? Nhưng thật nực cười, dù bực tức như vậy, Abbie thấy mình vẫn ngừng nhai. Georgia chăm chú nghe cái gì đó; có phải nó nghe thấy có người vừa đột nhập vào nhà từ cửa sau không? Hay một con chuột lượn qua sàn nhà? Hay một con chim đang hót ngoài vườn? Có lẽ con bé không thích cuộc sống hoang dã lắm.

“Cái gì đó?” Sau khi nghe vài giây, Abbie nói, “Cô chẳng nghe thấy gì cả.”

“Anh ấy đó.” Georgia chỉ tay vào cái đài bên cửa sổ quá! Như là có hẳn một Chris Moyles[1]cho riêng mình vậy.

[1] Người dẫn chương trình nổi tiếng của BBC Radio.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.