Buổi tối, Minh Tư vào bếp làm vài món xào cùng hai món canh, ba món hầm, một bàn đồ ăn ngon tản ra mùi thơm mê hoặc. Khi tất cả mọi người xuống lầu dùng bữa, thì nhìn thấy Sở Khanh Hàm đang bưng một mâm thức ăn đặt lên bàn, nét mặt vẫn khiến người ta sợ hãi giống y như buổi trưa.
Sở Khanh Hàm ngay cả mắt cũng không nâng lên, chỉ đặt món ăn xuống xong, liền trở lại phòng bếp hỗ trợ Minh Tư. Sau khi chỉnh trang thỏa đáng, bữa cơm tối trải qua vô cùng yên tĩnh, lúc ăn xong thì nghe bên ngoài có mấy tiếng pháo nổ, Minh Tư lần nữa cảm nhận được bầu không khí của năm mới.
Nhìn phòng khách yên tĩnh, Sở Khanh Hàm vòng tay trên eo cậu, ngồi ở một bên ghế sô pha, những người khác thì ngồi phân tán. Sở Chấn Bác ngồi ở chính giữa ghế sô pha, mọi người mặc dù ngồi chung một chỗ, nhưng ai cũng bận rộn chuyện riêng. Chu Uyển Nghiên thì đang trêu chọc con trai Sở Ngạn Kỳ của mình, em họ nhỏ Sở Khuynh Dương thì chơi PSP, Sở Chấn Bác xem sách cờ trong tay, Sở Cảnh Thần thì đọc báo.
Cháu trai của Sở Chấn Bác là Sở Dực Kỳ cùng vợ Chân Lâm đang nhìn tập tranh sơn dầu, Sở Khuynh Vân đang dùng máy vi tính xem biểu đồ phân tích thị trường chứng khoán, ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh, tựa như tồn tại những không gian riêng biệt.
Minh Tư nhớ tới ngày hôm qua có nhờ quản gia mua giúp bộ mạt chược, vốn là muốn để cậu cùng An gia gia, Sở Chấn Bác và Sở Khanh Hàm giải buồn, không biết hôm nay có thể dùng nó để đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này hay không, “Mọi người có muốn chơi mạt chược không?”
Sở Khuynh Dương tuổi tác không lớn, chính là thời điểm thích yêu đương chơi đùa, hơn nữa bây giờ không có chuyện gì làm, ý tưởng này đương nhiên vô cùng tốt. Không ngờ một câu nói lại lôi kéo được tất cả mọi người, mở ra hai bàn mạt chược. Sở gia gia cũng thấy hứng thú, cùng chú hai và Sở Khuynh Vân, Sở Dực Kỳ một bàn. Sở Khuynh Dương, Lưu Lệ Hà, Chu Uyển Nghiên, Chân Lâm một bàn, mà Minh Tư thì xung phong nhận việc tiếp quản cháu nhỏ Sở Ngạn Kỳ.
Sở Khanh Hàm không thích ai khác chạm vào hắn ngoại trừ Minh Tư, cho nên chỉ ngồi bên cạnh Minh Tư, nhìn hai người một lớn một nhỏ.
Minh Tư ôm Sở Ngạn Kỳ đang ngồi một bên ghế sô pha lên trên đùi mình, đối với đứa trẻ như tiểu đại nhân này, Minh Tư vẫn phải cẩn thận giữ chặt, “Bao lớn rồi?”
“Mẹ nói, không thể nói chuyện cùng người lạ.”
Minh Tư không nhịn được vui vẻ, suy nghĩ của con nít thật thú vị, không thể nói chuyện cùng người lạ, chẳng lẽ có thể ngồi trên đùi người lạ sao? Nhìn đứa trẻ vẫn khăng khăng ở trong ngực mình, Minh Tư càng nhìn càng thích, “Chú bây giờ đang ở trong nhà cháu, lại đang nói chuyện với cháu, không phải chúng ta cũng coi như là quen biết rồi sao?”
Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, “Coi như là vậy đi.” Nhìn về phía Minh Tư, đứa trẻ cảm thấy, nếu đã quen biết, thì không phải người lạ, dù sao cũng chỉ là một câu hỏi bình thường, liền trả lời, “Cháu năm nay năm tuổi.”
“Ồ, vậy là cháu đã đi nhà trẻ rồi.”
Sở Ngạn Kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, “Dạ.”
“Đi học có ngoan không?”
“Vô cùng ngoan, thầy giáo cũng khen cháu gần đây không có đem nước đổ lên giường của bạn khác, sau đó nói người ta tè ra giường, cũng không có vẽ bậy lền quần trắng của Bối Bối.” Sau đó mặt đầy biểu tình ‘Có phải cháu thật biết điều hay không’ nhìn về phía Minh Tư.
Đoạn ‘ngoan ngoãn’ này nghe vào tai Minh Tư, khiến cậu không nhịn được buồn cười, đây là một tiểu đại nhân, hay là một tiểu ác ma mang nụ cười hoàn mỹ vậy trời?
Vừa lúc đó, người làm đi tới nói với cậu đồ ăn đã chín, Minh Tư mới buông ra Sở Ngạn Kỳ đi vào phòng bếp. Đứa trẻ không thể không có người trông coi, lúc Minh Tư đứng dậy, liền báo cho Sở Khanh Hàm.
Sở Khanh Hàm không biết phải làm sao, hắn không muốn tiếp xúc với người khác, đành ngồi một chỗ, cùng cháu mình mặt đối mặt. Đứa trẻ cho rằng người bác luôn không cười này đang chơi trò chơi với nó, cũng liền không loạn động, học theo biểu tình của Sở Khanh Hàm, không nói lời nào, tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Lúc Minh Tư trở về, trong tay bưng một cái mâm lớn, Sở Khanh Hàm đứng dậy nhận lấy. Minh Tư đặt xuống trước mặt mỗi người một chén chè trôi nước, lúc đặt xuống trước mặt chú hai, không phải chè trôi nước, mà là một chén nước lê.
Sở Cảnh Thần cau mày nhìn Minh Tư, biểu tình không vui đó lại không khiến Minh Tư có chút bất mãn nào, ngược lại mỉm cười, “Buổi chiều ngài ho khan, không thích hợp ăn chè trôi nước, nước lê này càng nhuận hầu hơn.”
“Ừm.” Biểu tình trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, Sở Cảnh Thần gật đầu, ho khan một tiếng, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, chú hai.”
Mặc dù sau đó vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng tối thiểu không còn tình cảnh châm chọc. Thím hai cũng không trò chuyện cùng Minh Tư, ngược ba người em họ Sở Khuynh Vân, Sở Khuynh Dương và Sở Dực Kỳ đối với Minh Tư hết sức thân thiết, mà thằng nhóc Sở Ngạn Kỳ sau khi ăn chén chè trôi nước kia xong, bắt đầu dính lấy Minh Tư một cách dị thường, nhất là sau khi được Minh Tư đưa cho rối vải, liền trở thành Minh Tư đi tới chỗ nào, nó liền đi theo tới chỗ đó.
Đến nửa đêm còn đặc biệt nghiêm túc kéo lấy tay Minh Tư không buông, chuyện này khiến cho sắc mặt Sở Khanh Hàm từ đầu đến cuối đều không tốt. Không cách nào tự mình động thủ, Sở Khanh Hàm bèn bùng nổ hơi thở lạnh lẽo ra bên ngoài, khiến cho đôi vợ chồng ngồi bên bàn mạt chược khiếp đảm, lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vã đứng dậy ôm lấy con trai bướng bỉnh.