Nhiệt độ trong phòng cao một cách bất thường, toàn thân Hạ Tinh Trình đều là mồ môi, nhưng kiệt sức nằm ở trên giường không muốn động đậy, chiếc khăn vừa nãy bị cậu nắm chặt trong tay vo thành một cục.
Dương Du Minh nằm nghiêng phía sau cậu, bàn tay dán lên da dẻ mướt mồ hôi của cậu vuốt ve từng chút một.
Hạ Tinh Trình chợt nói: "Anh không cảm thấy thái độ của Lăng Gia Nguyệt đối với anh không đúng lắm à?"
Dương Du Minh không nói gì, vẫn chăm chú vuốt ve eo của Hạ Tinh Trình, mãi đến tận khi Hạ Tinh Trình quay đầu lại nhìn anh, anh mới cất giọng bình thản nói: "Có thể cảm nhận được."
Hạ Tinh Trình nhìn anh, thấy ánh mắt của anh không hề né tránh, bèn hỏi tiếp: "Có cần làm chút gì không?"
Dương Du Minh dường như hơi suy nghĩ về nó: "Phụ nữ bày tỏ hay ám chỉ có tình cảm với anh cũng từng có không ít, nếu như trực tiếp bày tỏ anh sẽ uyển chuyển từ chối, nếu như chỉ là ám chỉ thì anh sẽ coi như không biết, sau một thời gian đối phương sẽ tự hiểu."
Lăng Gia Nguyệt không trực tiếp bày tỏ, thật ra nói là ám chỉ cũng không phải, có lẽ chỉ là hơi không biết chừng mực.
Hạ Tinh Trình xoay người lại nằm tựa trên vai Dương Du Minh: "Nhưng em cảm thấy cô ấy không thích em."
Dương Du Minh thuận thể nằm thẳng lại, đưa tay nắm lấy cằm của Hạ Tinh Trình xoay trái xoay phải: "Chỉ là một lần hợp tác trong công việc mà thôi, không thích thì sau này không hợp tác nữa là được. Sao em phải quan tâm cô ấy thích em hay không, em chỉ cần biết rằng anh em yêu em là được rồi."
Hạ Tinh Trình im lặng nghe anh nói chuyện, có một loại cảm giác mãn nguyện hạnh phúc: "Anh đi nói cho cô ấy biết là anh yêu em đi, để cô ấy không dùng loại ánh mắt đó nhìn em nữa."
Dương Du Minh hỏi: "Loại nào?"
Hạ Tinh Trình nhớ lại ánh mắt của Lăng Gia Nguyệt: "Không có ý tốt, ánh mắt căm ghét."
Dương Du Minh im lặng một lúc: "Cô ấy nhìn em như vậy?"
Thật ra Hạ Tinh Trình không muốn nhắc tới, luôn cảm giác giống như mình đang cáo trạng với Dương Du Minh. Trên thực tế cậu cũng rất thân thiện và tử tế với phụ nữ, đặc biệt là đối với mấy cô bé như vậy, cậu luôn quan tâm chu đáo, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị người ta dùng ánh mắt như vậy đối xử với mình.
"Thôi bỏ đi," Hạ Tinh Trình cảm giác được yêu cầu của cậu rất ngu ngốc: "Em cần gì phải tính toán mấy cái này với một đứa trẻ, làm em trẻ con giống như cô ấy vậy."
Dương Du Minh nghe vậy thì bật cười, anh hôn nhẹ lên trán Hạ Tinh Trình: "Ở bên cạnh anh em mãi mãi là một đứa trẻ, muốn trẻ con thì cứ trẻ con." Nói xong anh lại nói thêm: "Nếu có cơ hội, anh sẽ để cho cô ấy biết."
Hạ Tinh Trình không nhịn được cười, nhưng cậu không muốn để Dương Du Minh nhìn thấy, nên nghiêng đầu tựa sát mặt vào vai anh.
Dương Du Minh dùng ngón tay chải lại mái tóc bị cậu cọ rối bù lên: "Vì thế thôi mà em nhìn anh chằm chằm, vậy bản thân em cùng với Tống Ngôn Ngôn nói chuyện vui vẻ cả ngày trời như thế, có phải cũng nên cho anh một lời giải thích không?"
Hạ Tinh Trình ngớ ra một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tống Ngôn Ngôn? Anh nghiêm túc đó hả? Anh biết Tống Ngôn Ngôn nói gì với em không? Cô ấy nói cô ấy muốn quay cảnh giường chiếu với anh!"
Dương Du Minh dường như thật sự không ngờ tới, động tác trên tay anh dừng lại: "Anh nghe nói cô ấy là fan của em mà?"
Hạ Tinh Trình oán giận nói: "Fan của em muốn quay cảnh giường chiếu với anh, không muốn quay với em, có ai nói rõ cho em được không?"
Dương Du Minh giơ tay ôm chặt lấy cậu: "Được rồi được rồi, để anh nói rõ cho em được không?"
Hạ Tinh Trình hỏi anh: "Nói rõ như thế nào?"
Dương Du Minh nhỏ giọng nói với cậu: "Sau này cảnh giường chiếu anh chỉ quay với em, em muốn quay làm sao thì quay như vậy."
Việc quay phim đã được hơn một nửa, cảnh chung giữa Hạ Tinh Trình và Lăng Gia Nguyệt dần dần bắt đầu tăng lên.
Nguyên nhân là sau khi Hàn Bách Hàm nhận ra sự tồn tại của Thư Vấn, thì có tới trường học của Tôn Tuần Yến, từ chỗ giáo viên điều tra ra hồ sơ tài liệu về bạn cùng lớp của cô bé, trong đó có Thư Vấn.
Ngày đó Hàn Bách Hàm tới vào buổi chiều, lúc ra khỏi trường học là thời gian tan học, xa xa anh đã nhìn thấy Thư Vấn đang ôm bụng ngồi bên cạnh xe mình, đợi đến lúc anh đến gần, cô bé mới ngẩng đầu lên dùng giọng điệu yếu ớt nói đau bụng.
Hàn Bách Hàm dìu cô bé ngồi vào trong xe, mua cho cô bé một ly trà táo đỏ long nhãn.
Thư Vấn ngồi bên ghế phó lái, hai tay bưng ly trà táo đỏ long nhãn ấm áp chậm rãi uống từng ngụm.
Hàn Bách Hàm đứng ngoài xe, hỏi cô bé: "Cháu là bạn học của Tôn Tuần Yến à? Bạn thân?"
Thư Vấn nhìn cái ly trong tay mình, nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, sức khỏe của Yến Yến không tốt, ngày nào cháu cũng đi cùng bạn ấy."
Hàn Bách Hàm khom lưng xuống, duy trì độ cao có thể nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Vậy cháu có quan hệ như thế nào với Tôn Diệu? Cháu biết chú là ai không?"
Thư Vấn nhìn anh, nói: "Chú là công tố viên, Tôn Diệu là cha của Yến Yến." Nói xong, cô bé bỗng dưng nghiêng người ra ngoài cửa xe, tới gần Hàn Bách Hàm.
Hàn Bách Hàm theo bản năng lùi về sau giữ một khoảng cách với cô bé.
Thư Vấn nói: "Yến Yến không phải là bạn gái của Tào Vũ Tường, bạn ấy chẳng thích Tào Vũ Tường chút nào cả, bạn ấy sẽ không nhảy lầu vì Tào Vũ Tường đâu."
Hàn Bách Hàm nhìn cô bé nói: "Cháu biết Tôn Tuần Yến ngã lầu như thế nào không?"
Đôi mắt của Thư Vấn như bảo thạch ngậm đầy nước, đen đến mức phát sáng, cô bé nói: "Cháu chỉ biết Yến Yến sẽ không nhảy lầu."
Cùng lúc đó, Tôn Diệu bắt đầu đi làm ở công ty Hàn Bách Hàm giới thiệu cho hắn, giám đốc của công ty là cậu của Hàn Bách Hàm, vì trước đó Hàn Bách Hàm đã dặn dò, nên Tôn Diệu được đặc biệt chăm sóc, mỗi ngày có thể dành ra một chút thời gian để về nhà mấy chuyến.
Ngày đó Hàn Bách Hàm tới công ty tìm cậu của anh, lúc về đi đến gara, thì nhìn thấy có mấy người đang bao vây tay đấm chân đá với Tôn Diệu, Hàn Bách Hàm la lớn: "Mấy người làm gì vậy!" Rồi lập tức chạy qua.
Mấy người kia thấy có người tới, bèn xoay người bỏ chạy, một người trong số đó hình như chân hơi bị khập khiễng, lúc chạy chân thấp chân cao.
Bàn Bách Hàm tới đỡ Tôn Diệu dậy, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, kết quả Tôn Diệu tóm chặt lấy tay anh, dùng sức rất lớn, Hàn Bách Hàm nghi ngờ màn hình điện thoại cũng sắp bị bóp nát luôn, tiếp đó anh nghe Tôn Diệu nói: "Đừng báo cảnh sát, tôi phải quay về xem Tiểu Yến rồi."
"Anh bị thương." Hàn Bách Hàm nhìn hắn nói.
Tôn Diệu lắc lắc đầu: "Không có gì ghê gớm, tôi phải về ngay bây giờ."
Cảnh mà giờ bọn họ đang quay, là cảnh sau khi Hàn Bách Hàm đưa Tôn Diệu về nhà.
Sau khi Tôn Diệu đổi công việc mới, để ở gần công ty, hắn phải đi thuê nhà mới, hoàn cảnh ở đây còn kém hơn ngôi nhà trước đó, là tầng cao nhất bên cạnh một tòa nhà cũ trong tiểu khu, chỉ có hai gian phòng và một phòng vệ sinh. Gian phòng bên ngoài có một cái giường đơn, vừa là phòng ngủ của Tôn Diệu vừa là phòng bếp, bọn họ không cần phòng khách nữa rồi.
Trước khi bắt đầu quay phim chính thức, khuôn mặt của Dương Du Minh được hóa trang sau khi bị thương, khóe mắt và khóe miệng đều sưng đỏ lên, trên cổ còn có một vết thương bị rách da, có vết máu quệt lên áo.
Quần áo của anh là một bộ đồng phục màu xám của công ty, là áo jacket không kiểu cách và quần thụng dài, người bình thường mặc sẽ không đẹp, nhưng dáng người của Dương Du Minh lại có thể giúp bộ quần áo này.
Tôn Diệu vừa về đến nhà, bèn trực tiếp đi vào trong căn phòng nhỏ, Hàn Bách Hàm đứng ở cửa, nhìn hắn bế con gái đang nằm trên giường lên, không biết có phải động tác này đụng đến vết thương trên người hắn hay không, mà cả khuôn mặt hắn kéo rất căng, lộ ra vẻ mặt đau đớn, nhưng động tác trên tay vẫn vừa nhẹ vừa vững vàng, trở mình thay đổi tư thế cho con gái, rồi lại sờ sau lưng cô bé xem có mồ hôi hay không.
Hàn Bách Hàm cảm giác mình nhìn không nổi nữa, bèn lặng lẽ lui ra căn phòng bên ngoài.
Căn phòng này không chật lắm, nhưng quá nhiều đồ, nên trông có vẻ hơi bừa bộn, có một cái giường đơn đặt dựa vào tường, chăn trên đó còn chưa gấp, cách giường không xa là một cái bàn vuông nhỏ, bên cạnh có đặt hai cái ghế, đối diện bàn vuông là một bếp ga, từ kệ bếp có một cái ống kéo xuống liền với bình gas trên đất.
Một lát sau, Tôn Diệu từ trong phòng đi ra, nói với Hàn Bách Hàm: "Uống nước đi."
Hàn Bách Hàm đứng ở giữa căn phòng, thực tế ngoài chỗ này, những chỗ khác đều để đồ đạc, chẳng có chỗ để mà đứng. Anh hỏi Tôn Diệu: "Sao không báo cảnh sát?"
Tôn Diệu cầm ấm siêu tốc trên bàn lên, rồi lại giơ tay lấy một cái ly thủy tinh sạch sẽ từ trong tủ bát ở trên bếp lò, rót nước vào trong ly. Mu bàn tay hắn hơi bẩn, vì gầy nên mạch máu nổi lên cực kỳ rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh cằm chặt lấy ấm nước.
Vừa rót nước, Tôn Diệu vừa nói: "Tôi cũng ra tay, tôi sợ cảnh sát nói mình đánh nhau ẩu đả, bắt tôi luôn thì phiền lắm."
Hàn Bách Hàm nhìn hắn bưng ly nước tới trước mặt mình, bèn giơ tay lên nhận lấy, đồng thời hỏi: "Anh đang làm gì ở dưới gara thế?"
Tôn Diệu đi đến phòng vệ sinh, để lại cho anh một bóng lưng, trả lời anh rằng: "Sửa mạch điện của tầng một."
Hàn Bách Hàm hỏi: "Những người ra tay với anh là ai?"
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước, đồng thời còn có tiếng nói chuyện hơi nâng cao của Tôn Diệu: "Tôi không biết." Hắn vắt khô khăn lông ở trong chậu lau mặt, đụng tới vết thương trên mặt đau đến mức nhíu mày, tiếp đó hắn ném khăn lông về lại trong chậu, cởi áo khoác, rồi lại dùng cái khăn đó lau người.
Lúc đi ra, Tôn Diệu để trần thân trên, trên đó có mấy chỗ ứ máu, hắn nói: "Người tôi từng đắc tội, chắc là người của nhà đó."
Hàn Bách Hàm không hỏi hắn là người nhà ai, anh biết Tôn Diệu nói ai.
Tôn Diệu đi tới bên giường, cầm một cái áo khoác vứt bên gối trực tiếp khoác lên người, không biết cái áo đó có sạch hay không.
Hàn Bách Hàm nhìn hắn, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực vì hắn, anh hỏi: "Anh muốn sống cuộc sống như thế này bao lâu nữa? Anh nghĩ có thể kiên trì tới lúc nào mới thôi?"
Tôn Diệu lập tức quay đầu nhìn về phía anh, trong ánh mắt lộ ra chút hung dữ, giống như là bị người ta xúc phạm, hắn trừng Hàn Bách Hàm, một lúc lâu sau mới nói: "Đợi Tiểu Yến bình phục là được rồi."
Hàn Bách Hàm muốn hỏi hắn liệu có ngày đó không, nhưng vẫn không đành lòng, Tôn Diệu đã máu me đầm đìa rồi, anh cần gì phải xát muối lên vết thương của hắn nữa. Anh luôn nghĩ, nếu như đổi lại là mình, anh chắc chắn sẽ không thể kiên trì như Tôn Diệu, quá đau khổ và tuyệt vọng.
Vừa lúc đó, điện thoại trong túi Hàn Bách Hàm bỗng nhiên vang lên, anh rút điện thoại ra, sau khi nghe máy thì vang lên giọng nói lo lắng của mẹ anh, bà nói với anh: "Cha con bị ai đó cáo báo bằng tên thật, ban nãy người của Ủy ban giám sát trực tiếp tới cục thành phố dẫn ông ấy đi rồi."
Cảnh cuối cùng, là cảnh quay đặc tả vẻ mặt Hàn Bách Hàm nhận điện thoại.
Cảnh này Hà Chinh quay rất nhiều lần nhưng vẫn không hài lòng, anh ta hỏi Hạ Tinh Trình: "Cậu nghĩ lúc đó sẽ như thế nào?"
Hạ Tinh Trình đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, nhưng cậu chưa từng trải qua chuyện đó, nên rất khó để hiểu Hàn Bách Hàm sẽ phản ứng như thế nào trong tình huống như vậy.
Mãi cho đến khi kết thúc công việc của ngày ấy, Hà Chinh cũng không nói anh ta đã vừa lòng với cảnh quay của Hạ Tinh Trình hay chưa. Hơn nữa bắt đầu từ lúc đó, Hà Chinh cực kỳ bới móc diễn xuất của Hạ Tinh Trình, có nhiều lúc một cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần.
Hạ Tinh Trình cảm thấy rất áp lực với chuyện này, thêm vào nội dung quay chụp gần đây, Hàn Bách Hàm cũng xuất hiện cảm xúc nôn nóng, nên cậu càng cảm nhận được sự ngột ngạt của bầu không khí lúc quay phim hơn.
Đúng lúc này, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh đồng thời nhận được một thư mời của Trần Hải Lan, mời bọn họ tham gia tiệc đầy tháng của con trai mình.
Phong thư mời này của Trần Hải Lan cũng được gửi cho Hà Chinh, xem quy mô sợ là không chênh lệch nhiều với lúc anh kết hôn.
Thế là Hà Chinh tuyên bố toàn bộ thành viên của đoàn phim《Cạm Bẫy》được nghỉ một ngày.
.