“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Mình thích anh ấy mất rồi.”
“Anh mình không phải là kiểu cậu thích mà nhỉ?”
“Nhưng mình bị anh ấy đánh trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn rồi.” Tôi cẩn thận từng li từng tí nhìn cô ấy: “Cậu không để bụng chứ?”
An An nặng nề đặt ly nước xuống mặt bàn: “Đương nhiên không để bụng rồi!”
“Ôi mẹ ơi, dọa chết mình rồi.”
“Hai người mà ở bên nhau thì mình với cậu sẽ thân càng thêm thân rồi. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bảo bối, xông lên!” An An nói.
Tôi che mặt: “Nhanh như vậy đã ch!ch?”
(*Thư Tinh hiểu nhầm “Lên” trong lời của An An là “Ch!ch” ấy:v)
An An che mặt: “Cậu thật là, lại nghĩ đi đâu thế hả?”
“Vậy cậu cảm thấy anh ấy có thích kiểu như mình không?” Tôi lại bắt đầu lo lắng.
“Hôm nay cậu như này chắc anh ấy cũng khá thích đấy.”
An An nghiêm túc nói: “Nhưng lúc trước cậu nói muốn mình ba ngày ba đêm không bước xuống được giường, sau đấy là lúc nãy cậu ăn xúc xích trông vô cùng ti tiện như vậy, có khả năng là anh ấy sẽ hơi không chấp nhận được.”
Tôi gào khóc.
Tôi có tật lạ giường, tối đến không ngủ ngon, đến sáng lại dậy sớm, lúc xuống lấu uống miếng nước thì vừa hay bắt gặp Châu Tự vừa từ chỗ công ty về.
Hai người bất thình lình chạm mặt với nhau khiến tôi đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Chào buổi sáng.”
Anh ấy mở miệng chào tôi trước, còn cười rất ấm áp: “Dậy sớm vậy?”
“Chào buổi sáng anh Châu Tự, em xuống uống miếng nước.”
“Ăn sáng chưa? Anh vừa mua hoành thánh ở dưới lầu đây.”
Thảo nào thơm như vậy.
Tôi lên lầu gọi An An nhưng cô ấy ngủ như một con lợn chết vậy, có lắc thế nào cũng không lắc tỉnh, vậy nên tôi chỉ có thể tự mình trở về bàn ăn: “Cậu ấy còn chưa dậy.”
“Chưa dậy là chuyện rất bình thường.” Châu Tự nói: “Chúng ta ăn trước, không cần phải quan tâm tới nó.”
Hoành thánh ăn rất ngon, có thể là vì đây là hoành thánh do người con trai mà tôi thích mua. Tôi ăn một phát hết sạch, anh ấy còn đi đun cho tôi một ly sữa. Đúng lúc tôi còn đang đắm chìm trong buổi sáng sớm tốt lành thì An An xuống lầu, câu đầu tiên sau khi mở miệng chính là: “Châu Tự, Thư Tinh nói cậu ấy muốn làm chị dâu của em.”
Tôi ho khan kịch liệt, sữa bò ở trong miệng cũng phun hết ra.
Châu Tự vừa ù ù cạc cạc nhìn An An, vừa đưa giấy ăn cho tôi: “Có ý gì?”
“Cậu ấy.” An An chỉ tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Nói thích anh, muốn làm vợ anh.”
Đậu xanh, tôi cực kì muốn bịt miệng cô ấy lại mà cũng không kịp nữa rồi, thật hận không thể chui thẳng xuống dưới mặt bàn mà.
Châu Tự hiển nhiên cũng sững sờ, không tiếp lời cô ấy.
“Đây là cái gì? Hoành thánh hả? Sao trông vàng vàng thế?”
“Bởi vì em dậy muộn quá, ngâm lâu nên bị thế đấy.” Châu Tự trả lời cô ấy một cách tự nhiên: “Xe của các em là chuyến lúc mấy giờ? Tí nữa anh đưa hai đứa đến đó.”
“Nếu là anh thì thôi bỏ đi, tăng ca cả một đêm rồi, mau đi ngủ đi, em với Thư Tinh tự gọi xe đến đó.” Đề tài kia cứ như vậy bị che lấp đi, như thể An An chưa từng nói vậy.
Nhưng tôi vẫn chột dạ như cũ, mãi cho đến khi Châu Tự lên lầu, tôi vẫn không dám nhìn anh ấy.
Buổi trưa lúc tôi và An An phải đi thì Châu Tự cũng dậy, cứ khăng khăng muốn đưa chúng tôi đi. An An không muốn làm phiền anh ấy nên liên tục nói muốn tự mình đi, sau đấy Châu Tự vứt cho một câu: “Anh không đưa em, anh đưa vợ anh đi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì An An đã bật cười: “Anh có biết xấu hổ không hả? Mặt mũi của anh đâu?”
Cuối cùng vẫn là Châu Tự đưa chúng tôi đến trạm xe.
Sau khi trở về trường học, tôi liền mắc bệnh tương tư. Tôi nói với An An, tôi lỡ đánh rơi tim của mình ở chỗ Châu Tự mất rồi, An An chỉ trợn trắng mắt nhìn tôi rồi nói: “Cậu mà còn nói mấy câu văn thơ như này nữa là mình đánh cho đấy.”
Tôi chỉ có thể nói: “Mình nhớ anh ấy, muốn hôn anh ấy, muốn nhào lên người anh ấy.”
An An khẽ cười: “Tuyệt vời.”
Sau đó tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại trên tay của cô ấy hiển thị đang voice chat.
Tôi sợ ngây người: “Cậu làm gì vậy???”
“Giúp cậu truyền đạt tâm ý.”
!!!
Tôi nhào qua xem, cái con nhóc này quả nhiên là ghi âm lại sau đó gửi cho Châu Tự rồi.
Tôi oà khóc: “Xong đời rồi, xong đời rồi, mình thất tình rồi.”
“Không phải sợ, vấn đề không lớn.” An An nói: “Anh ấy trả lời rồi này.”
“Trả lời gì thế?!”
Châu Tự chỉ trả lời đúng hai chữ: [Đến đây.]
Hô hấp của tôi lập tức có hơi khó khăn.
“Chắc chắn có tuồng hay.” Hai mắt của An An sáng lên: “Anh ấy không phải là kiểu người hay đi tán tỉnh con gái đâu.”
“Cứu mạng!”
An An còn đang đánh chữ thì trên màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới: [Tuần sau anh đến chỗ hai đứa đi công tác.]
“Chắc chắc không phải là đi công tác.” An An lại cực kỳ kích động nói: “Chính là muốn đến đây để đón Giáng sinh, đến đây để gặp cậu đấy.”
“Đáng ghét ghê.” Tôi thẹn thùng nói.
An An lập tức nhào lên véo tôi: “Mình nhịn cậu lâu lắm rồi đấy! Cậu bình thường lại ngay cho mình!”