Kết quả là trở về trường học được cả một tuần rồi, An An vẫn chưa nhận được điện thoại. Không có điện thoại, cô ấy như biến thành một bà dì luôn vậy, mỗi một phút một giây đều muốn bùng cháy, cách một tiếng lại bắt tôi nhắn tin cho anh cô ấy hỏi xem điện thoại đến đâu rồi.
Anh của cô ấy cũng rất có kiên nhẫn, đều sẽ trả lời tin nhắn của tôi: [Bên này hiển thị đã giao đến trường học của hai đứa rồi, có khả năng là do nhân viên giao hàng vẫn chưa giao đến thôi.]
Đúng vậy, hai ngày nay chúng tôi đều copy rồi dán lại cùng một tin nhắn.
Tôi: [Anh trai của An An, chào anh, An An hỏi điện thoại của cô ấy đến đâu rồi ạ?]
Anh trai của An An: [Bên này hiển thị đã giao đến trường học của hai đứa rồi, có khả năng là do nhân viên giao hàng vẫn chưa giao đến thôi.]
Again and again.
Cuối cùng là tôi nhận thua trước, nói với anh ấy: [Bình thường ngày nào đến thì sẽ giao ngay, tính đến hôm nay đã mấy ngày rồi đấy anh.]
Anh trai của An An: [Vậy được, để anh gọi điện hỏi thử xem sao.]
“Tính khí của anh cậu tốt ghê.” Tôi đưa điện thoại cho An An xem. Nếu như điện thoại của em tôi mà để quên ở nhà thì còn lâu tôi mới gửi đi cho nó.
An An lại không cho là vậy: “Tốt cái đầu ấy mà tốt, gửi có cái điện thoại mà mất tận mấy ngày, vô dụng!”
Một lúc sau anh ấy nhắn lại, nói là bên công ty giao hàng bảo không có người nghe điện thoại, vậy nên không giao được hàng.
Tôi ngơ ra một lúc, nửa ngày trời sau mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Có phải anh điền số điện thoại của cô ấy không thế?”
Ngay lập tức anh ấy gửi đến một hàng dấu chấm than.
Xem ra thật sự là vậy rồi.
Anh ấy điền số điện thoại của An An, mà điện thoại của An An lại ở trong hộp đựng hàng, đương nhiên là không có người nào nghe máy rồi.
Tôi không nhịn được hỏi An An một câu: “An An, cái kia, anh cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lớn hơn mình ba tuổi.”
Vậy cũng quá ngốc đi. Anh nhanh chóng sửa lại phương thức liên hệ ở đầu bên kia, chỉ nửa tiếng sau nhân viên giao hàng đã gọi điện tới kêu tôi đi lấy hàng.
Trên đường tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh cùng An An thì nhận được một tin nhắn của anh ấy, kêu tôi đừng nói cho An An biết.
Quả thực tôi sắp cười chết rồi, trực tiếp rep lại anh ấy: [Vậy phí bịt miệng đâu?]
Anh ấy rất chính trực mà gửi một bao lì xì tới. Tôi đoán bên trong có khả năng là mấy xu hoặc mấy tệ nên liền bấm nhận, kết quả ở bên trong có tận tám mươi tám tệ.
Tôi giật mình, nhắn hỏi: [Nhiều thế ạ?]
Anh ấy trả lời bằng một câu qua voice chat: “Không tính là nhiều, đây là phí bịt miệng cộng thêm phí nói chuyện mấy ngày hôm nay.”
Tôi lặng lẽ nghe đi nghe lại tin nhắn thoại đó tận ba lần, sau đó quay đầu nói với An An: “Mình có nói với cậu chưa nhỉ, giọng của anh cậu nghe rất hay ấy?”
“Chưa. Tai cậu có vấn đề hả?” An An không để tâm nói: “Mình nói cậu biết, những người có giọng hay thì thường trông xấu lắm!”
Tôi: “… Nhưng mà nhìn bức ảnh anh ấy vuốt ve mèo ở trên vòng bạn bè thì cả tay và cổ tay của anh ấy đều rất đẹp mà.”
“Người có tay đẹp cũng xấu.”
Tôi không còn gì để nói cả.