Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 69




Phòng khách rộng rãi lại yên tĩnh, ngay cả chút tiếng vang cũng không có. Nhưng nếu quăng bỏ thiết bị lắp đặt hào hoa của biệt thự này đi, phòng ốc an tĩnh không giống tầm thường quả thật tựa như đã trải qua nhiều năm, phòng ốc trống rỗng không người nào vào ở. Vậy mà, ở trong căn phòng trơn bóng kỳ lạ này lại có thể lưu lại một bãi máu tươi nhìn thấy mà hoảng trên mặt đất, làm người ta không nhịn được dựng lông tơ lên.

"Lão già, ông có cảm thấy hơi lạnh hay không." Người đàn ông co ro cánh tay vòng ở trước ngực, hàm răng không ngừng run cầm cập. Không biết vì sao, anh ta mới vừa vào căn nhà này đã cảm giác đặc biệt lạnh, giống như trong nháy mắt tiến vào chỗ âm mười độ.

Sư phụ quay đầu, liếc anh ta một cái, "Cậu cảm thấy rất lạnh?"

"Ừ." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ông, "Ông không có cảm giác?"

Sư phụ lắc đầu, đưa ánh mắt về phía chiếc ghế bằng gỗ đỏ trong phòng khách, chỉ vào nói: "Cậu đi qua bên kia đứng một cái thử coi."

Người đàn ông trừng mắt liếc ông một cái, "Ông bệnh thần kinh à."

"Qua đi!" Giọng nói chân thật đáng tin tràn ra từ trong miệng sư phụ. Người đàn ông vốn rất không muốn lại không tự chủ được nện bước chân cứng ngắc đi tới, đứng nghiêm ở chỗ chiếc ghế nằm ở vị trí trung tâm đồ dùng trong nhà.

"Lạnh. . . . . . Lạnh quá. . . . . ."

Anh ta cảm thấy mình đã hoàn toàn bị khối băng bao vây ở cùng một chỗ, toàn thân trừ cảm giác lạnh ra, anh ta đã đánh mất những tri giác khác.

"Để cho tôi. . . . . . Đi. . . . . . Mau. . . . . ." Lời nói liên tục cũng biến thành không lưu loát.

Sư phụ nhăn mày quét mắt vị trí dưới chân anh ta, đi qua, vươn tay, kéo anh ta một cái, khi lòng bàn tay ông đụng chạm vào cổ tay của người đàn ông thì cảm giác lạnh vào tim can trong nháy mắt làm anh ta giật thót mình.

"Lạnh muốn chết. . . . . . Lạnh muốn chết. . . . . ."

Người đàn ông không ngừng lặp lại những lời này, sư phụ nhìn ghế Hồng Mộc bên chân, lâm vào trầm tư. Người đàn ông không nhịn được, anh ta cảm giác nếu mình tiếp tục ở lại, nhất định sẽ chết rét.

"Lão già, ông tạm tha cho tôi, để cho tôi đi, có được không? Tôi có dự cảm nếu như mà tôi tiếp tục lưu lại thì nhất định sẽ chết oan chết uổng ." Người đàn ông nắm quyền, cầu xin ông.

Trong mắt sư phụ tràn đầy vẻ giãy giụa.

Người đàn ông nhìn ra được ông đang giãy giụa, càng bày ra bộ dáng tội nghiệp để tranh thủ đồng tình, "Đại sư, trước kia tôi đã làm chuyện xấu, nhưng về sau tôi sẽ thay đổi, ông tạm bỏ qua cho tôi lần này thôi. Ngày sau tôi nhất định sẽ làm việc thiện để chuộc tội!"

Sư phụ nhìn anh ta thật sâu, quay đầu, cứng rắn lòng dạ, trầm giọng nói: "Xin lỗi!"

"Cái gì? !" Lúc người đàn ông vẫn còn không rõ chân tướng, chợt bị một sức mạnh vô hình đẩy đưa tới tới ghế Hồng Mộc ở giữa lần nữa, cảm giác rét lạnh thấu xương lần nữa xâm lấn thân thể của anh ta, trái tim nhất thời co lại nhanh chóng, anh ta run rẩy, không có sức di chuyển ra, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu xin van xin sư phụ lôi anh ta ra từ bên trong.

Sư phụ lại hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt tội nghiệp kia, mà trực tiếp đưa đẩy chiếc ghế Hồng Mộc nặng trĩu, không ngừng di chuyển ghế Hồng Mộc, ước chừng qua nửa giờ đồng hồ, hành động di chuyển chiếc ghế của sư phụ rốt cục cũng ngừng lại. Ông đi tới trước mặt người đàn ông, kéo tay của người đàn ông ra, ở trên đầu ngón tay người đàn ông kéo lê một vết máu, máu tươi nhất thời xông ra, sư phụ nắm lòng bàn tay của anh ta úp xuống phía dưới, mặc kệ máu tươi nhỏ xuống mặt đất.

Sư phụ kéo tay người đàn ông, lôi anh ta từ chiếc ghế Hồng Mộc ở giải đất trung tâm trở lại, lúc này, sàn nhà phát ra giọng nói của vật thể, người đàn ông mới vừa rồi đứng thì trên khoảng không bỗng có một cái miệng động.

"Đây là. . . . . ."

"Đi xuống!" Sư phụ đi tới trên miệng động, một cước đạp thang đá, chuẩn bị đi xuống thì lại phát hiện người đàn ông không muốn chuyển động, "Cậu không muốn đi?"

Môi người đàn ông rung rung, vốn định hiên ngang lẫm liệt nói: phải, nhưng vừa nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình còn nằm trong tay người khác, trong nháy mắt một chút ý định phản bác cũng không có, chỉ

có thể ủ rũ cúi đầu đi lên trước, tiếp tục đi xuống cùng ông.

Sư phụ dẫn người đàn ông một đường đi xuống, đi chừng 2 phút, ông đột nhiên quay đầu lại, đưa cho anh ta một tờ giấy, “Cho. Cầm cái này, có thể phòng thân.”

Người đàn ông vội vàng nhận lấy lá bùa, thầm nghĩ có cái này phòng thân, xem ra cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.

“Lương Ý, là cậu bắt đi?” Tuy giọng nói của sư phụ là câu nghi vấn, nhưng đã chắc chắn.

Sắc mặt người đàn ông đại biến, “Tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô ấy.”

Anh ta vội vã phủi sạch sai lầm của mình, rất sợ sư phụ sẽ thu hồi lá bùa mới vừa rồi cho anh ta, mặc kệ tự sinh tự diệt.

Sư phụ liếc anh ta một cái, tròn mắt không có bất kỳ cảm xúc kịch liệt, “Nếu đã phạm phải sai lầm, hôm nay nói gì cũng vô ích. Nhưng nếu cậu thật sự muốn chuộc tội, hãy cứu co bé từ phía dưới ra.”

Người đàn ông nhướng mày, nuốt nước miếng một cái, do dự nói: “Cái đó, tôi không đối phó Đại sư Cố được.”

“Hắn. tôi tới đối phó, cậu, phụ trách mang Lương Ý rời khỏi nơi này.” Sư phụ tiếp tục đi xuống, cũng không có ý tiếp tục thương lượng cùng anh ta.

Người đàn ông bất mãn căm tức hìn bóng lưng ông.

“Đi mau!”

ở dưới sự thúc giục của sư phụ, anh ta chỉ cso thể đè xuống phẫn uất trong lòng, nện bước chân đi xuống.

Thang đá khúc khuỷu quanh co đen như mực, hoàn toàn không thấy rõ cái gì, anh ta chỉ có thể dùng một tay men theo tường đá cứng rắn mà lạnh, đồng thời tự an ủi mình, hình như chỉ có như vậy anh ta mới có thể tiếp tục đi xuống.

Không biết đi bao lâu, anh ta cảm thấy giống như đi thật lâu lại giống như mới vừa đi không bao lâu, chợt, một mùi máu tanh nồng nặc trong nháy mắt tràn vào lỗ mũi anh ta, anh ta chau mày, dừng bước lại, ánh mắt nhàn nhạt giọi vào mi mắt anh ta.

“Lão già, chúng ta không thể tiếp tục đi xuống. Đã đến đáy rồi, sẽ bị phát hiện.” Anh ta đè thấp âm lượng, lấy thanh lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói với sư phụ.

Sư phụ gật đầu một cái, con mắt nhìn chăm chú vào mọi thứ ở phòng ngầm dưới đất.

Anh ta nhìn thẳng lên phía trước, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, “Đây là muốn là gì? Tại sao phải treo người những thi thể này ở phía trên?” Toàn bộ phía trên tầng hầm gần như treo gần hơn hai mươi thi thể. Mỗi thi thể bị treo ngược đều bị lưỡi dao sắc bén cắt vỡ đại động mạch trên cổ làm mất máu quá nhiều dẫn tới chết. Giờ phút này trên cánh tay buông xuống của những thi thể kia còn chảy xuôi máu tươi đỏ thẫm róc rách, máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ hội tụ ở cũng đất trước mặt, tạp thành một Đồ Đằng đỏ tươi mà khổng lồ kỳ dị. Dù anh ta thường thấy vô số tình cảnh máu tanh của hung thủ giết người liên hoàn thì khi thấy cảnh tượng quỷ dị này cũng làm cho anh ta cảm thấy không rét mà run.

“Hắn muốn bắt đầu.....” Sư phụ khẩn trương vuốt vuốt râu mép của mình, lặng lẽ đi xuống thang đá hai bước.

Người đàn ông thấy thế, cũng đi xuống hai bước theo.

“Ông muốn làm gì?” Người đàn ông ngước mắt hỏi.

“Đổi Hồn Thuật.....”

“Đổi Hồn Thuật?” Đó là cái quái gì.

Sư phụ không nói nữa, ánh mắt khóa chặt chẽ trên người Lương Ý đang bị đặt ở trên bàn đá.

“Lão già, ông có kế hoạch gì không?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, sau đó liếc mắt nhìn, “Ah? Đó không phải là thiếu gia nhà họ Sở sao? Sao nằm ở đây?” Khi anh ta mới vừa đi xuống thì toàn bộ lực chú ý đều bị thi thể treo ngược hấp dẫn, không chú ý đến Sở Du ở giải đất trung tâm trong phòng, càng không có chú ý đến mẹ Sở và quản gia nằm dọc theo pháp trận.

“Nguy rồi, mục tiêu của hắn lại là........Đứa bé này............” Trong giọng nói của sư phó mang theo đầy không thể tin cùng......Sợ hãi.

Người đàn ông kỳ cục quay đầu lại, “Thế nào?”

Sư phụ nâng trán, vuốt vuốt mi tâm ê ẩm, trầm giọng nói: “Trận pháp sắp mở ra, thú trấn môn cũng sẽ phải xuất hiên. Như thế này, tôi phụ trách phá hư trận pháp, cậu tùy cơ đi cứu tiểu Ý. Hiểu chưa?”

“Ông phá hư thế nào?” Người đàn ông liếc mắt nhìn Đại sư Cố vẫn cfon đang treo thi thể, hỏi.

Sư phụ nhìn Đại sư Cố đang đợi thời cơ, hồi lầu mới nói. “Thấy những thi thể treo phía trên không, mỗi một bộ thi thể sắp xếp cũng có thứ tự, bọn họ đều dựa theo bàng trận trên mặt đất tương ứng phương vị mà treo. Nếu vị trí thi thể treo phía trên xảy ra sai lệch, hoặc là số lượng không đúng, như vậy pháp trận sẽ không cách nào thành công mở ra. Mà cậu --------------không cách nào đạt được ước muốn.”

“Ông định----------phá hư thi thể treo phía trên?”

“Không sai. Đợi chút nữa tôi đếm tới 3, chúng ta sẽ làm việc của mình.” Sư phụ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh ta, dường như đang quan sát anh ta đáng giá để mình tin cậy hay không.

Ở dưới ánh mắt chăm chú của ông người đàn ông cười gượng hai tiếng, “Ông không cần nhìn tôi như vậy. mạng của tôi vẫn còn ở trong tay ông, tôi sẽ không dễ dàng phản bội ông.”

Sư phụ hé miệng mà cười cười, “Hi vọng cậu có thể giữ lời hứa.”

Người đàn ông cúi đầu, không nói nữa.

“1--------2----------”

Trái tim người đàn ông vào lúc anh ta cố ý đè thấp giọng nói thì nhanh chóng co rút, cuối cùng đếm tới 3, anh ta cảm giác tim mình nhảy tựa như có lẽ đã lỡ một nhịp đập.

“3----------”

Hào quang màu vàng nhạt chợt lóe ở trong con ngươi người đàn ông, hối hả lao tới phía thi thể treo ngược, người đàn ông cắn răng, bước nhanh chạy về phía bàn đá.

Mà ánh mắt Đại sư Cố vẫn nhìn thi thể chờ đợi thời cơ tốt nhất bỗng chuyển một cái, hào quang màu vàng nhạt nhất thời che tầm mắt ông ta, ông đột nhiên nhếch khóe môi, vung ống tay áo, lá bùa nhất thời bay ra từ ống tay áo ông, bắn nhanh về phía thi thể.

“Bồm bộp!” Lúc lá bùa bay tới thi thể thì rớt xuống, trên đường rơi xuống thì đốt cháy thành tro bụi. Mà thi thể treo lơ lửng kia cũng không có rơi xuống hoặc bị chút tổn hại nào.

Đại sư Cố đảo đuôi mắt về phía người đàn ông, hé miệng mà cười cười, tràn đầy tự tin nói: “Ông cho rằng ông có thể ngăn cản được tôi sao?”

Sư phụ bước ra từ trong bóng tối, ông nhìn chăm chú vào Đại sư Cố, môi mím lại rất sít sao, trong con ngươi tràn đầy đề phòng.

“Ông là người môn phái nào? Xem tuổi ông, cũng hơn 90 tuổi, vì sao còn rời núi xen vào việc của người khác chứ?” Vừa dứt lời, “A----------” một tiếng kinh hô tê thanh liệt phế trong nháy mắt vang dội toàn bộ tầng hầm.

Chỉ thấy eo ếch của một người đàn ông trưởng thành bị một con mãng xà khổng lồ chui ra từ trụ lớn nhả ra. Cái đuôi nó quấn từng vòng quanh cột đá, miêng há ra rồi khép lại, rốt cuộc chờ đến con mòi, nó không kịp chờ đợi tức khắc cắn về phía người đàn ông, người đàn ông bị kinh sợ hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thuận tay nhặt một tảng đá trên đất lên, ném mạnh về mãng xà, sau đó vội vàng chạy trốn tứ phía. Sư phụ thấy thế, ý muốn xông lên trước giải cứu tính mạng của anh ta, lại bị Đại sư Cố chợt lóe lên ngăn lại.

“Đối thủ của ông là tôi.”

Đại sư Cố giương khóe miệng lên, nụ cười trong tròng mắt tối dần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.