Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 25: Vị khách nguy hiểm




"Sở Du, hôm nay chúng cùng nhau về nhà được không?" Thiếu nữ nở nụ cười rực rỡ, nét mặt tràn đầy vui sướng.

Lương Ý cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo của cô ta, nhưng xung quanh cô ta giống như có một lớp sương mù vây kín, không để cho người khác nhìn thấy rõ.

"Tiểu Ý!"

Đám sương mù dần dần tiêu tan được một chút, Lương Ý đã thấy được đôi mắt to tròn kia. Đúng lúc gần nhìn được rõ ràng thì cơ thể cô đột nhiên lại bị người khác lắc mạnh, nhanh chóng tỉnh lại.

"Tiểu Ý." Khuôn mặt Sở Du phóng đại ngay trước mắt, cô sững sờ nhìn anh, sau một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, mở miệng hỏi: “Sao thế?"

"Ăn cơm." Anh chỉ chỉ vào khay thức ăn đang bốc hơi nóng đặt trên bàn trà. Lương Ý xuống giường, đưa tay vuốt vuốt trán, bộ mặt mệt mỏi oán trách, "Gần đây dường như tôi luôn thiếu ngủ thì phải. Rõ ràng đã ngủ cả một ngày rồi, vậy mà buổi tối vẫn còn muốn ngủ. Anh nói xem, không phải tôi có vấn đề gì chứ?"

"Không đâu." Sở Du đưa đũa cho cô, nhẹ nhàng nói.

Lương Ý nhận lấy đôi đũa thì khựng lại một chút, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái thật sâu.

"Có chuyện gì sao?"

"Tiêu Phái Ngải, anh còn liên lạc với Tiêu Phái Ngải không?" Lương Ý do dự hỏi. Cô nhớ cặp mắt kia, chính là của Tiêu Phái Ngải. Năm đó quan hệ giữa Sở Du và Tiêu Phái Ngải, toàn bộ trường trung học Kiều Phong đều biết, bọn họ từng được coi là cặp đôi đẹp nhất của trường. Nhớ lại hôm nay, những người giúp việc kia nói tới cô Tiêu, có lẽ chính là Tiêu Phái Ngải đi.

Sở Du nghe cô hỏi vậy thì sắc mặt có chút âm trầm, cũng không lên tiếng trả lời. Khi Lương Ý định mở miệng hỏi thêm một lần nữa thì anh lại nói: "Tôi đi ra ngoài có việc." Sau đó đứng dậy sập cửa ra khỏi phòng.

Lương Ý ngây ngốc nhìn cánh cửa bị đóng sập lại, liếc qua thức ăn trên bàn trà đột nhiên lại thấy không còn khẩu vị gì nữa. Cô buồn bã buông đôi đũa trong tay xuống, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó Sở Du cùng Tiêu Phái Ngải đứng chung một chỗ.

Không thể không thừa nhận, bọn họ quả thực là đôi tuấn nam mỹ nữ điển hình. Khi đó, lúc Tiêu Phái Ngải vừa mới chuyển vào trường trung học Kiều Phong đã lập tức khiến toàn trường oanh động. Cô ta nhanh chóng trở thành hoa khôi của trường, cũng rất nhanh trở thành bạn gái của hotboy Sở Du. Chuyện đó có thể nói là đã đả kích trái tim của vô số thiếu niên cùng thiếu nữ, khiến trường trung học Kiều Phong năm đó rơi vào tình cảnh "Tiếng kêu than dậy khắp đất trời". tieuannhiddlqđ

"Thiếu phu nhân?"

Tiếng gõ cửa bất ngờ làm cắt đứt dòng hồi tưởng của Lương Ý, cô vội nói, "Vào đi!"

Linh Cô chậm rãi đi vào phòng, nhìn tới khay thức ăn vẫn còn nguyên ở trên bàn liền hỏi, "Thiếu phu nhân, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Lương Ý lắc đầu, "Không phải do thức ăn, là do tôi không thấy đói bụng thôi."

"Có cần để bác sĩ khám qua xem sao không?"

"Không cần. Bưng nó đi đi. Khi nào đói bụng tôi sẽ ăn."

"Vậy được." Linh Cô đi tới trước bàn trà, lúc chuẩn bị bưng thức ăn lên, lại quay đầu về phía cô nói, "Thiếu phu nhân, phu nhân mời cô qua thư phòng một lát."

"Để làm gì?" Lương Ý vừa nghe thấy mẹ Sở gọi cô đến thư phòng thì không khỏi khẽ nhíu mày, trong lời nói mang theo sự chán ghét nhàn nhạt.

"Phu nhân không nói gì với tôi cả." Linh Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, sau khi thu dọn hết thức ăn thì nói: "Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi."

Lương Ý không vui hất mặt, "Có thể không đi không?"

"Thiếu phu nhân. Phu nhân không thích người khác cãi lại lời của mình. Cô chỉ cần qua đó một lát thôi." Linh Cô tận tình khuyên bảo.

Lương Ý khẽ cắn răng, đứng lên, "Tôi đi!"

Thư phòng.

Lương Ý đứng ở trước cửa thật lâu mà vẫn không đi vào, mỗi lần cô giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa thì lại không nhịn được thả tay xuống. Sau khi lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, bên trong bỗng vang lên giọng nói nhu hòa của mẹ Sở, "Tiểu Ý, vào đi!"

Lương Ý ảo não nhỏ giọng nguyền rủa vài câu, sau đó mới miễn cưỡng mở cửa đi vào.

"Tiểu Ý, ăn cơm chưa?" Bà nói cười vui vẻ đi đến trước mặt cô, bộ dạng như một trưởng bối quan tâm đến con cháu trong nhà. tieuannhiddlqd

Lương Ý liếc bà một cái, không tình nguyện trả lời, "Đã ăn rồi ạ."

"Hình như tiểu Ý có ý đối địch với dì thì phải." Mẹ Sở nói xong, nụ cười càng sâu hơn.

Ánh mắt Lương Ý phòng bị nhìn bà, hỏi thẳng, "Rốt cuộc dì tìm cháu có chuyện gì? Nếu chỉ là nói mấy chuyện tầm phào như vậy thì cháu xin phép về phòng trước."

"Tiểu Ý, cháu rất ghét dì phải không?" Mẹ Sở vẫn không trả lời vấn đề của cô.

Lương Ý tức giận nói, "Cháu ghét dì, thử hỏi có người nào sẽ thích kẻ đã bắt cóc mình chứ? Đầu óc của cháu cũng không có vấn đề."

"A, tiểu Ý, cháu đối đãi với bà nội tương lai của con mình như vậy, có phải là có chút. . . . . . quá đáng rồi không?" Khóe miệng của bà cong lên, nhưng đôi mắt mê hoặc lòng người kia lại hoàn toàn không có một chút ý cười.

"Cái gì mà đứa bé? Dì đang nói nhăng nói cuội gì đó?"

"Tiểu Ý, chẳng lẽ cháu không muốn sinh cho Sở Du một đứa nhỏ? Lúc trước dì đã nói rất rõ là muốn bế cháu nội, không phải sao?" Mẹ Sở xoay người lại, đưa lưng về phía cô, không nhanh không chậm nói.

"Hừ, dì thật buồn cười, dì Sở! Dì thật sự cho rằng cháu sẽ cam tâm tình nguyện mà sinh cháu cho kẻ đã bắt cóc mình ư?! Dì đang mơ ngủ sao?" Lương Ý hừ lạnh một tiếng, cười trào phúng nói.

"Ý của cháu là cháu không muốn? Chẳng lẽ, cháu không muốn về nhà nữa rồi?" Mẹ Sở giễu cợt xem thường.

"Dì cho rằng cháu còn có thể tin tưởng lời của dì? Dì chính là một kẻ lừa gạt." Lương Ý không một chút lưu tình chỉ trích mẹ Sở.

Mẹ Sở xoay người lại, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa thu lại, chỉ có điều nhiệt độ trong ánh mắt kia lại thấp hơn vài phần so với lúc đầu."Nếu cháu đã không muốn, vậy dì cũng không ép. Đi về trước đi, dì hi vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ một chút."

Lương Ý đối với thái độ của mẹ Sở cảm thấy khá kinh ngạc, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi quá nhiều, cô quyết định quay về phòng trước.

Lương Ý vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Sở Du đang ngồi ở bên giường. Ánh sáng trong phòng có hơi tối, ngoại trừ đèn bàn thì cả căn phòng lớn như thế lại không bật một cái đèn nào khác. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên áo sơ mi trắng của anh, khiến màu áo nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt giống như vỏ quýt. Anh khẽ cúi đầu, tóc trước trán rủ xuống che khuất đôi mắt mê người kia, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn như ẩn như hiện.

"Sở Du?" Lương Ý bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi một câu.

Anh vẫn không ngẩng đầu, cũng không đáp lại, tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của cô. Lương Ý vươn tay, định đẩy vai của anh, nhưng không ngờ lại bị anh bắt được, dùng sức lôi kéo, đem cả người cô ngã xuống giường, sau đó đè cả người lên cơ thể cô.

Lúc này Lương Ý mới phát hiện ra, con ngươi vốn đen nhánh của Sở Du hiện giờ lại biến thành màu đỏ tươi như máu khiến người ta kinh ngạc.

"Sở Du, mắt của anh. . . . . ."

"Tại sao em không muốn? Có phải em vẫn còn thích hắn ta hay không?!" Sở Du giận dữ lớn tiếng chất vấn, ngón tay bóp chặt lấy bả vai của Lương Ý, từng khớp xương trên ngón tay mảnh khảnh nổi lên gân xanh chằng chịt.

Lương Ý có cảm giác bả vai của mình sắp bị anh bóp nát rồi, "Buông tay! Đau quá!" Cô nhìn Sở Du hét lớn, cố gắng dùng tay đẩy ra, muốn thoát khỏi khống chế của anh.

Lời nói theo bản năng của Lương Ý lại càng khiến cho Sở Du thêm tức giận, "Buông tay? Em muốn tôi buông tay? Không thể nào! Vĩnh viễn không thể! Cho dù chết, tôi cũng muốn cùng em chết chung một chỗ. Có trở thành quỷ tôi cũng không bỏ qua cho em!"

"Anh bị thần kinh à?" Lời nói của Sở Du cũng chọc giận Lương Ý, cô bắt đầu không lựa lời mà công kích anh, "Tôi nói cho anh biết, cho dù chết tôi cũng không muốn chết chung với anh. Kẻ thần kinh giống như anh, tôi vĩnh viễn sẽ không thích anh, sẽ không bao giờ đi cùng với anh. Anh hiểu chưa?!"

Sở Du dữ tợn nhìn cô chằm chằm, con ngươi đỏ thẫm toát ra sát khí. Lương Ý bị sự tàn độc nơi đáy mắt của anh hù sợ, không giãy dụa nữa. Nhưng đúng vào lúc này, anh lại đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn vào cần cổ của cô một cái.

Cảm giác đau đớn truyền đến ngay lập tức, Lương Ý cảm thấy cổ của mình dinh dính nhơn nhớt, cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra bên trái cổ cô bắt đầu chảy ra một dòng máu tươi.

"Anh làm cái gì thế? !" Lương Ý nhìn Sở Du rống to.

Sở Du không để ý đến cô, ngược lại bắt lấy đôi tay vừa ngừng một lát lại bắt đầu giãy dụa của Lương Ý, tay còn lại thì điên cuồng xé rách quần áo của cô. Quần áo nhanh chóng bị trút hết ra, bả vai trắng nõn trong nháy mắt chiếm lấy sự chú ý của anh, tròng mắt đỏ quạch càng thêm thẫm lại.

Đôi môi lạnh lẽo trùm lên da thịt cô điên cuồng liếm mút, trên da thịt trắng ngần lần lượt lưu lại từng dấu ấn đỏ sậm. Cánh môi tiếp tục đi xuống dưới, áo ngực màu đen gây trở ngại cho sự xâm chiếm của anh, Sở Du không chờ nổi đến khi cởi nó xuống nên vội vàng gạt lên trên.

Lương Ý thấy anh lôi kéo áo ngực của mình thì lập tức luống cuống, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát khỏi tay của Sở Du, sau đó giơ chân đạp anh một cái. Bị vẻ đẹp trước mắt mê hoặc, Sở Du nhất thời vô ý, bị đá ngã ra sau, Lương Ý thấy vậy tức khắc lăn một vòng lao xuống giường.

Cô chạy ra phía sau giường, Sở Du đang mất lý trí cũng vọt ngay tới, vươn tay ôm lấy cô từ đằng sau, dùng sức kéo cô về lại giường. Anh đẩy Lương Ý nằm sấp xuống, dùng tay cởi nút áo ngực sau lưng.

Lương Ý bị anh đè ở phía dưới, động cũng không thể động, trong lòng vô cùng sốt ruột. Khi vô tình ngửa đầu lên, một lọ thủy tinh nhỏ cách đầu giường không xa lọt vào tầm mắt của cô. Lương Ý cắn răng, nhanh chóng với tay lên lấy cái lọ đó, sau khi lấy được thì dùng toàn bộ sức lực còn lại đập mạnh về phía sau. . . . . .

Nhà họ Lương.

"Chị Na Na, em nhận điện thoại trước được không?" Giọng nói Lương Tư run run hỏi Lưu Na.

"Lưu Na" cứng đờ gật đầu một cái, sau đó chậm rãi xoay người, tiếp tục đi lại trong phòng.

"Alo, em là Lương Tư. Là chị sao? Chị Na Na." Một tiếng “chị Na Na” này cô không dám nói quá to, lấy tay che lại điện thoại, nhỏ giọng gọi một câu, thỉnh thoảng còn len lén liếc cô gái kia một chút, từng giây từng phút chú ý đến cử động của cô ta.

"Ừ, là chị. Sao em lại nói nhỏ như vậy?" Ở đầu dây bên kia, Lưu Na cau mày hỏi.

Đúng là giọng nói chuyện bình thường của chị Na Na. Đúng lúc Lương Tư chuẩn bị nói ra chuyện quái dị đang xảy ra hiện giờ thì cô nhìn thấy "Lưu Na" đang chuẩn bị bước lên lầu. Lương Tư vội vàng cúp điện thoại, chạy ra ngăn cản.

"Cái đó, chị Na Na, mẹ em vẫn đang ngủ ở trên lầu, không nên quấy rầy bà thì hơn, có được không?" Lương Tư miễn cưỡng nở nụ cười, trong đầu đã sớm rối loạn không biết phải làm sao.

"Lưu Na" lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó mới gật đầu một cái.

"Chị Na Na, chị tới tìm anh trai của em sao? Anh ấy không có ở nhà." Lòng bàn tay của Lương Tư đã đổ đầy mồ hôi.

Cô ta nhíu mày, nhưng cũng không có ý định rời đi, "Uông Uông —— uông uông uông ——".

Đa Đa nhe răng, trợn mắt, lắc lắc cái mông mập của nó từ trên lầu lao xuống, nhào vào người “Lưu Na”.

"Đa Đa ——" Lương Tư bị dọa giật mình làm rơi điện thoại trong tay.

Một "người", một con chó quấn chặt lấy nhau. Lương Tư muốn tách bọn họ ra, sợ vật kia sẽ làm Đa Đa bị thương, nhưng Đa Đa giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hàm răng bén nhọn không ngừng hướng về phía "Na Na" điên cuồng cắn xé. Lương Tư không thể làm gì khác hơn là đi tới sau lưng Đa Đa, ôm chặt lấy nó từ phía sau, muốn kéo nó từ trên người “Na Na” xuống.

Lương Tư cố gắng hai ba lần nhưng một "người", một con chó vẫn không thể tách được ra. Khi cô chuẩn bị bỏ cuộc thì "Na Na" đột nhiên hóa thành một làn khói mù mịt rồi biến mất, trên đất chỉ còn lại một tờ giấy trắng đã bị cắn tơi tả, trên tờ giấy đó còn tản ra một loại hương thơm ngòn ngọt. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.