Từ trong giấc tỉnh dậy tôi cảm thấy trái tim mình đập cực kỳ nhanh, vừa hoảng loạn vừa hoảng hốt tôi bật khỏi giường ôm lấy trái tim mình, những người bạn cùng phòng cũng bị tôi làm hết hồn mà không ngừng nhìn sang hỏi thăm.
Tôi ổn định lại hơi thở của mình rồi xua tay với bọn họ sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn bản thân trước gương tôi không khỏi cảm thấy giấc mơ ấy quá chân thật, giọng nói cuối cùng ấy giống như len lỏi vào đầu óc tôi mà không ngừng lặp lại.
"Đến đây... Đến đây..."
Tôi đưa tay lên ôm lấy đầu mình rồi lầm bầm: "Rốt cuộc là tôi phải đến đâu."
Cả ngày hôm ấy tôi cứ như người mất hồn mà trôi qua, bạn bè nhìn thấy hỏi thăm tôi nhưng rốt cuộc tôi cũng không kể cho bọn họ về giấc mơ của mình.
Từ hôm đó trở đi mỗi lần tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ liền mơ đi mơ lại giấc mơ ấy đến khi gần tỉnh dậy thì giọng nói âm trầm ấy lại vang lên, mỗi lần đều chỉ có một câu như thế.
Dần dần tinh thần tôi trở nên hoảng hốt, hai mắt mơ màng. Giáo sư có danh tiếng nhất trong khoa tôi, thấy học trò giỏi của mình như vậy liền không nhịn được mà kêu tôi lên văn phòng hỏi thăm.
Cuối cùng tôi không nhịn được mà nói với giáo sư về giấc mơ của mình. Thầy ấy nghe xong liền trầm tư một chút rồi thở dài dẫn tôi đi gặp một người bạn của thầy.
Người bạn này là một đạo sĩ, nhưng hiện tại ông đã già nên không còn tiếp tục nữa mà về nhà dưỡng lão. Lúc hai người đến ông ấy đang ngồi trên một cái ghế bố bên cạnh là một chiếc radio kiểu xưa đang phát những bài hát thời xưa.
"Lão Hoà, nhờ ông chút việc." Giáo sư đi đến cái bàn trà cách đó không xa rồi hô lớn.
"Không làm. Tôi già rồi không còn sức nữa." Lão Hoà hừ lạnh, ông mở mắt ra nhìn tôi rồi câu mày: "Đứa nhỏ này bị người ta ép duyên rồi."
"Hả." Tôi nghe vậy liền ngơ ngác: "Ý ông là sao ạ."
"Ông chắc chứ, nhưng thằng bé chỉ mơ thấy nhà dưới quê cùng bác nó thôi mà." Giáo sư khó hiểu hỏi, tuy thầy không quá hiểu biết về thứ này nhưng vẫn có chút hiểu biết về những phong tục tập quán thời xa xưa được ghi trong sách.
"Bởi vì người đó chưa gặp thằng bé, cũng chưa làm lễ bái." Lão Hoà đứng dậy khỏi ghế bố mà đi đến bàn trà ngồi cạnh giáo sư sau đó quắt tay với cậu: "Đứa nhỏ ngoan, lại đây."
Tôi ngoan ngoãn đi lại rồi ngồi xuống bên cạnh ông: "Ép duyên thì cháu biết nhưng từ trước đến giờ cháu có thấy ai đến hỏi thăm gì đâu ạ."
"Làm sao có ai đến. Ép duyên này là duyên âm." Lão Hoà trợn mắt nói, ông khinh thường nhất chính là loại chuyện này: "Cháu có từng nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho người lạ biết không."
"Không ạ, ngoại trừ gia đình cháu thì cũng chỉ có nhà trường cùng cô chú bác của cháu biết." Tôi lắc đầu.
"Nhà trường thì chỉ biết ngày sinh tháng đẻ nhưng giờ giấc thì không thể nào biết được. Vậy thì chỉ có gia đình thằng nhỏ biết mà thôi." Giáo sư nghe xong liền nói.
"Rất có thể, thằng bé mơ về người bác kia vậy thì chắc chắn người đó có liên quan." Lão Hoà gật đầu rồi ông đưa tay điểm vào mi tâm của tôi, đối với chuyện ép duyên âm này chỉ cần chưa làm lễ thì không sao cả.
Nhưng khi ông điểm mi tâm của tôi sau đó miệng niệm chú thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi qua đánh bật tay ông khỏi trán của tôi khiến cả ba người đều kinh ngạc mà ngơ ngác nhìn nhau.
"Có chuyện gì vậy." Giáo sư kinh hãi hỏi, người bạn này lợi hại thế nào thầy biết rất rõ vậy mà có thể bị một cơn gió đánh bay.
Lão Hoà thở dài lắc đầu nói: "Lệ quỷ quá mạnh tôi không có cách nào."
"Sao lại như vậy, đây không phải chưa bái đường sao." Giáo sư kinh ngạc.
"Tôi không biết. Có thể lệ quỷ này đã hơn cả ngàn năm rồi." Lão Hoà lắc đầu, tu vi của ông chưa đủ để đối đầu với lệ quỷ ngàn năm.
"Xin lỗi con đã cắt ngang, nhưng rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy ạ." Tôi nghe hai ông lão nói chuyện mà không tài nào hiểu được, sao có lệ quỷ ở đây. Là một người của nền khoa học hiện đại tôi hoàn toàn không tin trên đời này có quỷ, tuy khi nãy cơn gió kia đúng là kỳ lạ thật nhưng nó cũng không nói lên đây là do quỷ tạo ra.
Giáo sư nhìn cậu rồi thở dài: "Còn biết minh hôn là gì không."
"Vâng ạ. Con từng thấy nó trong sách cổ, trên mạng cũng có rất nhiều." Tôi gật đầu.
"Minh hôn còn được gọi là âm hôn, nghĩa của nó là một âm một dương sẽ kết hôn với nhau. Người sống sẽ cử hành hôn lễ cùng người chết mà cậu chính là bị người ép duyên định hôn sự cùng người đã chết." Lão Hoà giải thích.
Tục lệ minh hôn xuất hiện từ rất lâu về trước, khi đó những người có tiền sẽ mua người về kết hôn với con cái đã mất của họ, nhưng tục lệ nầ rất điên cuồng cùng khắc nghiệt sau này bởi vì sự tàn nhẫn của nó nên bị nghiêm cấm.
Dù vậy vẫn có rất nhiều hộ gia đình không tuân thủ vì để con cái có người bầu bận họ vẫn tiếp tục tổ chức minh hôn, cho đến hiện tại những thôn làng nhỏ xa xăm vẫn còn tục lệ này.
Làm một đạo sĩ ông cũng không có cách nào ngăn cản tục lệ này, tuy nhiên nếu như không hại mạng người hai bên còn tình nguyện ông cũng sẽ giúp đỡ một phen. Hiện tại đã không còn như trước sau khi kết minh hôn người sống vẫn có thể tiếp tục sống tuy nhiên họ sẽ phải giữ đạo của mình không thể tự do quan hệ yêu đương với người nào khác được nữa bởi vì trong hộ tịch của họ đã có người đứng bên cạnh rồi.
Vì vậy người xưa từng nói chỉ khi bái lễ thì hôn lễ mới chính thức hoàn thành, gia phả dòng họ mới có thể đề tên.