Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính

Quyển 1 - Chương 7: Gặp lại Thanh Y




“Ta không muốn đi…Quý Liễn…Ta không muốn đi…” y không muốn đi, y hối hận rồi, y hối hận rồi.

Quý Liễn cũng không nghĩ tới hắn vì y mà cản một chưởng, y lại bắt đầu biến mất, tình huống như vậy rõ ràng chính là khế ước bắt đầu chấp hành.

Mạnh Thanh Y khóc lóc muốn bắt được Quý Liễn, nhưng phát hiện tay của mình căn bản không chạm được đến mặt hắn, tâm nguyện trao đổi lúc đó của y chính là có người cam tâm tình nguyện vì minh mà đỡ tất cả thương tổn, cả đời không có ai đau y, y chết cũng hy vọng có thể thực hiện được mong ước đấy.

Bây giờ, sự thật đúng như ý nguyện, nhưng là, y hối hận rồi, y không muốn tách khỏi hắn, y không muốn đi.

Chưa bao giờ nghĩ, khi mà hồn phi phách tán, sẽ đau như vậy.

“Quý Liễn… Quý Liễn…”

Quý Liễn cẩn thận dùng pháp thuật bảo vệ hồn phách của y, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, không có việc gì, tin tưởng ta.”

Mạnh Thanh Y hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Hừm, ta tin ngươi.”

Quý Liễn nở nụ cười, gật đầu, còn muốn nói gì nữa, lại đột nhiên có một tia sét đánh xuống, ở dưới sự kinh ngạc của mọi người, mạnh mẽ đánh vào người hắn.

Mạnh Thanh Y trợn to hai mắt, nhìn Quý Liễn chậm rãi ngã xuống trước mặt mình.

“Không!” Y gào khóc vọt tới, nhưng làm thế nào đều không thể thoát khỏi phòng hộ mà Quý Liễn đã tạo ra cho y “Không… Quý Liễn…Đây là thế nào…Ngươi tỉnh dậy cho ta…”Sợ hãi vô hạn nắm lấy trái tim y, y không tin, đây là Quý Liễn, hắn tại sao lại có thể dễ dàng ngã xuống như vậy, y không tin!

Không, đừng đối xử với y như vậy, tại sao lại đối y như thế!

Y đưa tay muốn chạm vào hắn, nhưng mà, y lại nghe được một tiếng vang lanh lảnh.

Keng linh——–!

Là cái gì vỡ sao? Là trái tim của y sao? Thật đau, ngươi làm sao cam lòng để ta đau như vậy?

Tất Thiến mở mắt ra nhìn đèn trên trần nhà, nước mắt đã ướt đẫm gối từ lâu, tay của y đè lên tim. Loại đau này vẫn còn, rất rõ ràng, há miệng muốn gọi tên người trong mộng, nhưng lại phát hiện mình kêu không được, trong mộng rõ ràng như vậy, nhưng sau khi tỉnh lại lại mơ hồ như thế, không cam lòng đập xuống giường, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cửa hàng bánh Khai Tâm, chế tác các loại bánh ngọt mềm đủ loại khẩu vị, ông chủ kiêm đầu bếp là một nam nhân hỗn huyết vừa mới hai ba tuổi, đồng nghiệp bên ngoài là hai học sinh làm công hai mươi tuổi. Chuyện làm ăn trong cửa hàng cực kỳ tốt, ông chủ lớn lên lại đẹp trai, chỉ là không có chuyện gì thì sẽ đờ ra, khiến người ta có cảm giác có tâm sự rất nặng.

“Thiến ca!” Nhân viên làm công Hiểu Mục thấy Tất Thiến lại đờ ra thì gọi hắn “Ồ? Thiến ca, vòng tay của anh sắp đứt rồi!”

Tất Thiến liếc nhìn, vòng tay được bện từ dây thừng đen quả thật sắp đứt, trên đó treo một khối ngọc xinh đẹp màu xanh, không phải rất quý báu, nhưng là thứ duy nhất cha mẹ có thể lưu lại cho y. “Hừm, lúc nào lại đổi một cái đi, rất nhiều năm rồi.” Y thở dài, bây giờ ngươi biết làm loại dây này rất là ít, lần trước phải tìm rất lâu mới tìm được, lúc này không biết muốn tìm bao lâu, hơn nữa, y cũng muốn biết đây là loại ngọc gì.

“Nghe nói bên khu nam mở ra một sơn tuyền trên núi, bên trong có một phố cổ, Thiến ca có muốn đi lên núi thử xem không?” Hiểu Mục kiến nghị, mấy ngày trước hắn cũng là nghe học sinh của hệ lịch sử nói tuần này sẽ đi đến chỗ đó liền lên quang điện nhìn một cái, phát hiện đó là một cái sơn trang rất phong phú, cái gì cũng có.

“Được rồi.” Nghe nói không sai, Tất Thiến gật đầu, thu hồi vòng tay trên tay, dự định chiều đi nhìn xem.

Đi tàu ánh sáng đến sơn trang thì Tất Thiến mới biết, sơn trang trên núi không phải là tên của nó mà là biệt hiệu, hội quán trên đỉnh núi gọi là Vạn Mai sơn trang, mà phố mua sắm một tầng rồi lại một tầng trên sườn núi gọi là Phố Thái Nguyên thương mại. Từ bản vẽ mặt phẳng có thể thấy được ngọn núi này được bố trí theo thuyết Ngũ hành, bố trí mỗi tầng đều không giống nhau, rồi lại bố trí theo thuyết tương sinh tương khắc trên mỗi tầng, rât là thú vị.

Phố thương mại rất lớn, làm cho Tất Thiến đi sắp ngất, tra quang điện lại phát hiện không có chỉ dẫn cụ thể nào, có lẽ là do vẫn chưa khai trương, y không thể làm gì khác hơn là mở miệng tìm đường. Đúng lúc có một nam nhân trẻ tuổi đi tới, con ngươi của người đàn ông kia rất trong trẻo, vóc người tinh tế, ngón tay thon dài, trên lỗ tai mang theo một chiếc khuyên tai hoa lê. Y tiến lên hỏi dò: “Xin lỗi, xin hỏi phố đồ cổ đi như thế nào?”

Nam nhân sửng sốt một chút, sau đó cười nhạt, âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái: “Phố đồ cổ ở tầng tám, cứ ngồi tàu ánh sáng là đến.”

“Cảm tạ!” Tất Thiến nói cảm ơn rồi ngồi tàu ánh sáng đi lên trên.

Y lại không biết bên môi nam nhân nổi lên một nụ cười nhạt, lấy ra quang điện bấm dãy số: “Điện hạ, thần gặp được Thanh Y.” Người bên kia qang điện nói vài câu, hắn đều trả lời, thu hồi quang điện, chậm rãi rời đi.

Chỉ mong, các ngươi bây giờ có thể có một kết quả tốt.

Phố đồ cổ ở tầng tám, đồ cổ của các thời đại đều có, nhưng mà, dây bện thủ công đúng là quá cổ, bây giờ mọi người đều dùng dây bằng kim loại, chỉ có Tất Thiến cố chấp với dây thủ công. Tìm nửa ngày vẫn không có, dự định trở lại thì mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã lệch ra khỏi đường lớn, đứng ở bên trong một cái hẻm nhỏ, trong hẻm chỉ có một cửa tiệm, một cửa hàng rất đặc biệt.

Đó là một cửa hàng nho nhỏ, cửa chính không lớn lắm, mái hiên kiến tạo sừng, từng viên gạch ngói tiết lộ những thăng trầm trong lịch sử, bảng hiểu làm bằng gỗ cây đàn hương trông hơi cũ kỹ, trên mặt có hai chữ được khắc tinh xảo, Ngọc Duyên!

Tất Thiến nhìn cửa hàng liền có cảm giác quen mắt đến dị thường, giống như đã từng đến trước kia, y đẩy ra cửa gỗ trạm trổ đi vào trong cửa hàng “Có người ở đây không?”

“Cần gì sao?” Một người đi ra từ sau đống giá gỗ, đứng ở trước quầy nhìn y, người kia có một mái tóc dài máu tím được vấn lên cẩn thận, mắt phượng nhỏ dài, da trắng như trứng gà, môi mỏng hồng giống như có thể chảy ra máu, một bộ trường bảo cổ trang màu xanh, trong tay cầm quạt giấy bạch ngọc. Người như vậy, ăn mặc như vậy lẽ ra rất quái lạ, nhưng lại phi thường thích hợp khi đang ở trong cửa hàng này, ngược lại y có chút hoàn toàn không hợp, y nhìn thấy nam tử thì tâm trạng đột nhiên dâng lên một cỗ thất lạc, có một thanh âm đang nói.

Không phải hắn…

“Cần gì sao?” Nam nhân lại hỏi một lần, lúc này Tất Thiến mới phản ứng được, lấy ra vòng tay.

“Xin hỏi có thể giúp tôi bện một chiếc dây mới không?” Có chút không ôm hi vọng, cảm thấy nhiều người như vậy không biết, nam nhân trẻ tuổi như thế này tại sao lại có thể.

Nhưng mà nam nhân lại khẽ gật đầu “Có thể.” Tất Thiến sửng sốt một chút, nam nhân giơ lên ngón tay thon dài no đủ mơn trớn ngọc thạch trên cái vòng.

“Đây là loại ngọc gì?” Tất Thiến tò mò hỏi.

“Đông Lăng ngọc.” Nam nhân xem thường, ngón tay vẫn xoa xoa ngọc thạch như trước “Nhuyễn ngọc rất thông thường, thú vị.”

“Hả?” Tất Thiến không biết ba chữ cuối của nam nhân là có ý gì? Cái gì thú vị?

“Anh có tâm sự? Không vui?” Nam nhân ngẩng đầu nhìn y, chỉ là một chút nhưng y cảm thấy nam nhân đã nhìn thấu linh hồn của y.

“Tôi…Tôi không biết.” Y lắc đầu một cái.

“Cãi nhau với người trong nhà?” Nam nhân tựa tiếu phi tiếu hỏi, giống như đang nói đùa.

“Khi tôi mười tuổi thì cha mẹ tôi chết bất ngờ, tôi được chính phủ nuôi cho đến hai mươi tuổi, khối ngọc này là đồ vật duy nhất cha mẹ để lại cho ta.” Y chẳng biết vì sao lại muốn nói những chuyện này với nam nhân trước mắt, chẳng qua làm cảm thấy muốn nói cho cậu nghe. “Từ nhỏ tôi đã mơ một giấc mơ, mỗi khi tỉnh lại sẽ quên đi một phần trong mộng, gần đây quên ngày càng nhiều, tôi sắp quên hết những gì đã thấy trong mộng, nhưng tôi…” Y dừng lại, nhìn nam nhân “Tôi muốn biết tất cả những gì đã xảy ra trong mộng.”

“Đó chỉ là mộng.” Nam nhân lãnh đạm “Coi như cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng anh cũng muốn biết sao?”

“Đúng vậy.” Tất Thiến chưa bao giờ kiên định như thế, không nghĩ đã trả lời, đáp án kia chính là đáp án đã chuẩn bị từ lâu trong linh hồn.

Nam nhân khẽ thờ dài thả xuống ngọc thạch trên tay, xoay người lấy ra một cái hộp vuông hai tầng lớn bằng bàn tay từ trên giá gỗ cao nhất, bên trong có một hạt giống nhỏ cỡ ngón cái màu nâu, mặt trên là những hoa văn màu đen. Cậu cầm tay Tất Thiến đem hạt giống đặt trên lòng bàn tay y, y rõ ràng có thể cảm giác được hạt giống này ấm giống như là một viên ngọc ấm “Đây là hạt Mộng Chi Loại, có thể thực hiện một nguyện vọng, đem nó trồng ở trong chén sứ Thanh Hoa dùng nước trong nuôi mỗi ngày, đợi đến khi nó nở hoa thì nguyện vọng có thể thực hiện. Nhưng đó là một quá trình rất dài, nếu như từ bỏ giữa đường, liền không có cơ hội. Tôi cũng chỉ có duy nhất một viên Mộng Chi Hoa này, trên thế gian này cũng chỉ có một hạt thế này thôi, anh phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Tôi sẽ không từ bỏ.” Y nắm chặt hạt giống, tuyệt đối không buông tay một lần nữa, lần này cho dù như thế nào hắn cũng đều không tha! Đáy lòng kiên định ưng thuận lời hứa.

Nam nhân gật đầu mở ra tầng thứ hai, bên trong là một khối huyết ngọc, huyết ngọc trơn bóng mà êm dịu hình tròn dẹp, không có bất kỳ hình điêu khắc gì, cả khối ngọc đều thâm trầm đỏ như máu, ở giữa là một cái dây nhỏ màu đỏ, kéo dài từ đầu này sang đầu kia, gắt gao giao vào nhau. Hai đầu viên ngọc mở ra cái lỗ nhỏ, có vẻ là nơi để buộc dây vào. Y cầm lấy khối ngọc nâng lên cao, xuyên thấu qua ánh mặt trời y tựa hồ nhìn thấy một con bướm như có như không ở bên trong. Nam nhân lấy lại huyết ngọc từ trong tay y, dùng một dây thừng thuần đen xuyên qua nó, sợi dây kia hình như làm từ hai loại dây màu đen khác nhau, tương giao màu sắc có chút không giống.

“Khối này là Khuynh Thành Quyết, anh sẽ cần đến nó.” Nam nhân kéo cổ tay Tất Thiến qua rồi buộc hai đầu dây lại với nhau, thành một cái nút chặt không rơi được nữa.

“A?” Tất Thiến không kịp phản ứng lại, nam nhân đã buộc xong rồi. Y tuy không biết cái gì là Khuynh Thành Quyết nhưng biết giá của huyết ngọc ít, cứ như vậy mà đưa cho y? “Tôi…tôi không mua nổi nó.” Có chút lúng túng nhưng vẫn nói ra.

“Dùng nó để đổi đi.” Nam nhân cầm lấy viên Đông Lăng Ngọc thả ở trong lòng bàn tay.

“Nhưng là…” Tất Thiến vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi của người khác không được tốt lắm.

“Lúc đi vào anh có nhìn thấy tên của cửa hàng không?” Nam nhân đột nhiên hỏi.

“Ngọc Duyên?” Tất Thiến không hiểu sao cậu lại hỏi như vậy.

“Cùng ngọc có duyên mới có thể sở hữu, người có duyên mới có thể vào cửa hàng, anh cùng cửa hàng của tôi có duyên, cùng khối ngọc này có duyên, nếu vậy thì sao lại phải để ý đến giá trị của nó.” Nam nhân cười nhạt, bạc môi đỏ cười lên rất dễ nhìn, có chút mê hoặc “Duyên bắt đầu duyên kết thúc, duyên là kết quả, cũng là bắt đầu, trân trọng những gì anh chiếm được, không phải mỗi người đều có duyên phận như vậy.”

Thanh âm của nam nhân còn vang vọng ở trong tai, Tất Thiến đứng ở trên đường không biết mình đi ra từ lúc nào, quay đầu lại muốn xem cái cửa hàng kỳ quái kia mọt chút, lại phát hiện phía sau là ngõ cụt, không có cái gì, nếu không có hạt giống mà y vẫn nắm chặt trong tay, huyết ngọc cổ quái trên tay, y sẽ cho rằng vừa nãy chỉ là một giấc mộng. Người đàn ông kia rất là quen thuộc, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút nhưng không nhớ nổi, trên cổ tay trái truyền đến cảm giác rất ấm áp thoải mái, dường như có một người nắm cổ tay y, rất an tâm.

Bên trong Ngọc Duyên, nam nhân tựa ở trên quầy vô lực nhắm mắt lại, thưởng thức khối Đông Lăng Ngọc trong tay. Tiếng cười khẽ truyền đến từ bên tai, mở mắt ra liền nhìn thấy một tên yêu nghiệt nào đó đang nghé vào lỗ tai cậu cười.

“Đây không phải là Đông Lăng Ngọc.” Âm Nhã Diệc đem người ôm vào trong lòng, thay đổi vị trí dựa vào quầy hàng để Long Ngọc tựa vào hắn.

“Đúng vậy.” Long Ngọc cầm ngọc đặt lên quầy “Thất Hồn Ngọc.”

“Chẳng trách hắn sẽ càng ngày càng không nhớ rõ.” Âm Nhã Diệc ghét bỏ nhìn khối ngọc này “Cũng không biết đây là người nào hại hắn như thế, đến cuối cùng hồn phách bất ổn ngay cả Luân Hồi đều không vào được.”

“Có thể hắn tự mình biết không tìm được người kia mới không muốn luân hồi.” Long Ngọc than nhẹ, Thất Hồn Ngọc là ngọc mang điềm xấu, ly gián tình nhân, xa lánh người thân, khắc người thân ruột thịt, cuối cùng chủ nhân của khối ngọc này sẽ cô độc cả đời, thất hồn phách tán, chết cũng không vào luân hồi.

“Thân ái, em cứ như thế đem hạt Mộng Chi Loại cuối cùng cho hắn?” Âm Nhã Diệc nhìn thân ái nhà mình, hắn thích nhất dáng vẻ Long Ngọc mặc trường bào màu xanh nhạt tay cầm quạt ngọc, câu người nói không ra lời.

“Ừm.” Long Ngọc đáp lại.

“Người chết đèn tắt, em vẫn không nhìn ra?” Âm Nhã Diệc nhíu mày lại.

“Nhã Diệc.” Cậu khẽ gọi hắn, lại nhắm mắt lại “Năm đó là em mạnh mẽ lưu lại hồn phách của hắn ở Minh giới, là em để cho hắn không thể luân hồi, là em tẩy linh hoán cốt cho hắn, là em ích kỷ tuyển chọn hắn, có kết quả như vậy nguyên nhân đều bắt nguồn từ em. Bây giờ điều mà em có thể làm chỉ có như vậy.”

“Lúc trước nếu không có em, hắn cũng không thể sống mấy ngàn năm, em cũng biết, hồn của hắn lúc đó sắp biến mất.” Âm Nhã Diệc ôm chặt cậu.

“Em lừa hắn.” Long Ngọc lắc đầu một cái “Em nói cho hắn, hồn của hắn sắp sửa tan đi, hắn không có cách nào báo thù, hắn mới đáp ứng điều kiện của em.” Linh hồn sinh ra từ thù hận của con người xưa nay không thiếu, nhưng ít có linh khí như thế, khi đó cậu cảm thấy người kia chính là chuẩn bị cho cậu, vì lẽ đó cậu ích kỷ.

“Điều kiện em đặt ra hắn đã đáp ứng rồi, là hắn cam tâm tình nguyện, không phải lỗi của em.” Âm Nhã Diệc ghé vào lỗ tai cậu xem thường.

“Đúng nha, không phải lỗi của em.” Long Ngọc cọ cọ trên cổ hắn “Nhưng em vẫn là ích kỷ, coi như là hắn lựa chọn hồn phi phách tán, em vẫn lưu lại một hồn phách của hắn. Bắt đầu từ thời điểm mà hắn ký khế ước với em, tính mạng hắn là của em, em không để hắn chết, hắn liền không thể chết được!” Tùy hứng, người thất thường, lại làm cho Âm Nhã Diệc cảm thấy đau lòng. Người kia là hài tử Long Ngọc một tay nuôi lớn, Long Ngọc bao che khuyết điểm, đương nhiên sẽ không để kết quả cuối cùng thành như vậy. Nếu như không đoán sai, Tất Thiến sẽ ưng thuận nguyện vọng sâu nhất trong lòng, Mộng Chi Loại sẽ bù đắp linh hồn của người nọ, nhưng phải bao lâu? Không ai biết, nhưng Khuynh Thành Quyết sẽ làm cho Tất Thiến sống rất lâu, đủ để đợi được hoa nở, nguyện vọng thực hiện.

“Chờ bọn hắn đều chết rồi, anh sẽ để cho bọn họ cùng đầu thai, đời sau làm một đôi bích nhân, giống như em cùng anh.” Âm Nhã Diệc khẽ hôn lên gò má Long Ngọc.

“Được.” Long Ngọc nằm nhoài lên bả vai của hắn, hạnh phúc hít khí tức trên người hắn.

Tiểu hồ điệp, phải hạnh phúc.

Tâm tình của ông chủ cửa hàng Khai Tâm gần đây rất tốt, đây là chuyện mà ai tới cửa hàng cũng đều biết. Ông chủ vốn mặt ủ mày chau bây giờ đều tươi cười, tuy rằng vẫn sẽ đờ ra, nhưng nhìn qua cảm giác tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày y đều nhìn một bát sứ Thanh Hoa mà đờ ra, cái bát kia được Tất Thiến bảo bối vô cùng, ai cũng không cho xem, đi đâu cũng mang theo, khiến mọi người đều rất tò mò bên trong là cái gì, nhưng y không nói, ngay cả Hiểu Mục cũng không biết.

Một tháng sau.

“Làm phiền mười cái bánh kem vị sô cô la, mười cái vị xoài, mười cái bánh mềm vị trà xanh.” Âm thanh trong trẻo vang lên, Hiểu Mục vừa ghi chép vừa đánh giá. Người gọi đồ chỉ là một học sinh bình thường trong trường học nhưng người bên cạnh hắn tuyệt đối là một mỹ nhân!

“Ngọc mỹ nhân, cậu còn muốn cái gì?” Lâm Song Mộc hỏi Long Ngọc.

“Năm cái bánh vị dưa mật.” Long Ngọc lười biếng nói, hít một hơi “Hừm, thơm quá.”

“Đương nhiên, Thiến ca nhà tôi làm cái gì cũng thơm.” Hiểu Mục đắc ý.

Long Ngọc lắc đầu một cái “Tôi nói không phải đồ ăn thơm.”

“A? Đó là cái gì?” Hiểu Mục trợn tròn mắt không hiểu.

“Mùi hoa.” Long Ngọc thanh nhã nở nụ cười, trên môi câu ra một độ cong đẹp đẽ, ánh mắt nhìn ra sau bếp, ý nguyện của ngươi sẽ nở ra một bông hoa mỹ lệ, nhất định!

Hiểu Mục dùng sức ngửi lại không thể ngửi được bất kỳ mùi gì, hắn không biết là ở bên trong phòng bếp phía sau, hạt giống nuôi bằng nước này đã nhú ra một cái mầm màu xanh, chỉ một tí, Tất Thiến nằm nhoài ở một bên bát ngây ngốc cười.

Quý Liễn, Quý Liễn, Quý Liễn, Quý Liễn, Quý Liễn, Quý Liễn, em nhớ anh…

Hết chương 7.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.