Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính

Quyển 1 - Chương 32: Thiếu niên không biết sợ (1)




Nam Ngung vương triều, phía nam sung túc có tòa Ngọa Long Thành, Ngọa Long Thành vốn gọi là Thanh Thủy thành, bởi vì công thần hai triều Long Tĩnh Đại tướng quân cởi giáp quy điền nên liền sửa thành Ngọa Long Thành.

Ngoài Ngọa Long Thành ba mươi dặm có một tòa sơn trang được cây cối xanh biếc vây quanh, lớn đủ để chứa một thôn xóm, đó chính là nơi cư ngụ của Long Tĩnh Đại tướng quân, tên Ngọc Trang.

“Các ngươi đều nhớ kĩ cho ta! Ngọc Trang trên xuống được kêu phu nhân có năm vị, được gọi di có mười một vị, nhưng trong những người này chỉ có vị ở tại Bạch Ngọc Uyển kia là theo cửa chính tiến vào! Ngoài vị ấy ra thì cho dù là Đại di thái hay là Xuân hội cô nương đang được sủng ái kia đều là tiến vào từ cửa hông! Các ngươi phải biết ai mới là chủ tử của các ngươi!”

Ngày đầu tiên Tiêu Cảnh năm tuổi cùng phụ thân vào làm ở trù phòng của Ngọc Trang, đại quản gia nói như thế, vài năm sau hắn mới biết được, phu nhân cũng chia chính thất phu nhân cùng được coi như phu nhân, được coi như phu nhân nói dễ nghe thì là tiểu thiếp, nói trắng ra chính là thiếp, mà nhóm bà cô kia chính là nha đầu thông phòng, được gọi cô nương chính là gia kĩ (kỹ nữ nhưng phục vụ tận nhà), vô luận có bao nhiêu tiểu thiếp hay là có bao nhiêu thông phòng, bao nhiêu gia kỹ, chính thất phu nhân vĩnh viễn chỉ có một, cho dù người không ở.

“Đại thiếu gia là thiếu gia, Nhị thiếu gia cũng là thiếu gia, đều gọi là thiếu gia, nhưng Thiếu chủ lại không giống vậy, đây là chủ tử tương lai của Ngọc Trang, cùng với những người khác không giống, các ngươi nếu ai cảm thấy phu nhân mất có thể leo lên đầu Thiếu chủ, đó cũng chính là kết cục của các ngươi!”

Một năm đó phụ thân của Tiêu Cảnh bệnh chết, Long phu nhân cũng hương tiêu ngọc nát vào cuối năm, Thiếu chủ không ăn không uống mấy ngày, nô tài của Bạch Ngọc Uyển thơ ơ, Tiêu Cảnh trong lúc vô tình phát hiện, Thiếu chủ gầy đến đáng thương, khuôn mặt rã rời, hắn lúc ấy cảm thấy không đành lòng liền đi cầu quản sự trù phòng, hầm cho Thiếu chủ chén cháo, lúc ấy đối phương lại nói như thế nào? ‘Tạp chủng phải chết đó còn mạng để ăn?’

Lại vừa khéo, đại quản gia nghe được lời đó, quản sự trù phòng vì một câu kia bị đánh đến chết, nhưng Thiếu chủ vẫn như trước không chịu ăn cơm, ngay cả trang chủ cũng khuyên không được, ngược lại trang chủ đến, Thiếu chủ lại rất kích động, bộ dáng như muốn giết người, giãy dụa gầm rú.

“Nàng đã chết! Tại sao ngươi còn sống! Ngươi tại sao không chết đi! Tại sao!”

Mối hận của Thiếu chủ vậy mà lại sâu đến thế.

“Thiếu chủ, ít nhất cũng ăn một chút, coi như vì phu nhân.” Tiêu Cảnh khuyên như vậy người kia cũng không phản ứng, hắn trái phải xem xét hạ giọng nói, “Thiếu chủ nếu chết không phải theo đúng ý nguyện của những người đó sao? Sao có thể vì phu nhân báo thù? Thiếu chủ có thể cam tâm?”

“Không cam tâm!” Long Ngọc tức giận phun ra hai chữ, “Ngươi gọi Tiêu Cảnh?” Cậu giương mắt nhìn hắn.

“Phải.” Hắn không nghĩ tới Thiếu chủ thế nhưng nhớ rõ hắn.

“Năm ấy sinh nhật ta ngươi làm cháo gà ác hầm bí đỏ không tệ.” Long Ngọc cười nhạt nói, lộ vẻ thích thú.

“Thiếu chủ muốn ăn, tiểu nhân liền đi làm.” Tiêu Cảnh nghe cậu muốn ăn đồ vật này nọ thì cảm thấy có chút cao hứng.

“Đi đi.” Long Ngọc gật đầu, “Nhớ cẩn thận đừng để ai động vào.”

Tâm hắn trầm xuống gật đầu, “Tiểu nhân hiểu được.”

Có lẽ chính từ một khắc đó, mối duyên giữa hắn cùng Long Ngọc đã bắt đầu rồi, đơn thuần không tạp chất, chính là cái loại tôi tớ nhận chủ, quan hệ tuyển chọn tâm phúc, phi thường sạch sẽ, ở một nơi như là đại viện đó khó mà có được.

Trong phòng bếp nhất thời huyên náo.

“Mang thức ăn lên! Mang thức ăn lên!”

“Chú ý lửa!”

“Nhanh lên nhanh lên! Dọn lên bàn!”

“Củ cải xắt nhỏ! Dưa chuột thái lát! Khoai tây bổ thành khối! Nhanh lên!”

“Dầu! Phải là dầu cải! Ai kêu ngươi lấy mỡ heo!”

“Tôm sống! Cái này gọi là tôm sống! Đều con mẹ nó chết hết rồi!”

“Cảnh tử! Lại đây giúp đỡ a! Ngươi làm gì thế!” Có người thấy Tiêu Cảnh đứng bên trông bếp thì bất mãn hô, ngay tức khắc bị bếp trưởng bên người bên cạnh đạp một cước.

“Ngươi muốn chết! Đồ ăn của Tam di thái sao có thể quan trọng bằng của Thiếu chủ! Nếu Thiếu chủ đập chén đĩa ngươi có muốn bị đánh không?”

Trong trù phòng lớn nhất là quản sự, sau đó là bếp trưởng, rồi sau đó là bếp phó, Tiêu Cảnh chỉ được làm tạp dịch, thường thường ở trù phòng lời hỏa đầu còn hữu hiệu hơn quản sự.

Người vừa quát lên không dám nói tiếp nữa, Thiếu chủ là ai? Nha đầu ấp giường bên người Đại thiếu gia đắc tội với cậu, cậu có thể đánh chết nàng trước mặt mọi người, đồ ăn không hợp khẩu vị, trong phòng bếp này từ trên xuống dưới, từ quản sự đến tạp dịch đều có thể đánh, gầy đây cạu thích uống những thứ nhiều nước nhưng không có ai có thời gian ở chỗ này nhìn chằm chằm, liền rơi vào Tiêu Cảnh, nói như vậy cũng không ai không muốn sống mà đi tranh đoạt cùng Thiếu chủ, người nọ vừa rồi cũng quá không có đầu óc, hiện giờ mới nhớ đến mà sợ run cả lên.

“Cảnh tử, canh nấu xong thì đem lên đừng trì hoãn bữa tối của Thiếu chủ.” Bếp trưởng vừa mở nồi vừa dặn, thuận tay cầm lấy hai cái bánh mỳ vừa chín trong lồng hấp bên cạnh đưa cho Tiêu Cảnh, “Lấy ăn nhiều một chút! Phải chờ một lúc nữa mới tới giờ cơm!” Bếp trưởng cùng Tiêu phụ là chỗ quen biết cũ, Tiêu phụ mất hắn tự nhiên muốn chiếu cố Tiêu Cảnh nhiều hơn.

“Tạ ơn đại thúc.” Tiêu Cảnh cảm ơn rồi lấy một cái, ngậm vào, bưng canh ra ngoài.

Ba bước thành hai đã tới trước sài phòng, quay lại khép kín cửa, “Mạc Phàm, là ta.” Một bóng người từ đống củi chạy ra, hắn lấy từ trong ngực ra bánh mỳ đưa cho đối phương, đối phương ngấu nghiến ăn, đó là đứa nhỏ mười ba mười bốn chỉ nhỏ hơn Tiêu Cảnh một hai tuổi, trên người mặc quần áo có hơi lớn có vẻ là thuộc về Tiêu Cảnh.

“Lát nữa ngươi đi cùng ta.” Tiêu Cảnh nhìn hắn gần ăn xong thì nói.

“Đi đâu? Đi ra ngoài sao?” Hạ Mạc Phàm dùng sức nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng.

“Đi ra ngoài thì không thể, nhưng ngươi trốn ở đây thể nào cũng bị người phát hiện.” Tiêu Cảnh lắc đầu, “Bên cạnh Thiếu chủ thiếu người.” Hạ Mạc Phàm nhìn hắn, không hiểu được cái gì gọi là thiếu người, nhưng biết chắc là muốn hắn đi thay thế, nhưng chẳng lẽ như thế sẽ không bị người phát hiện sao?

“Ngươi bưng canh, cúi đầu đi theo sau ta, ai nói gì cũng đừng ngẩng đầu, hiểu chưa?”

“Ừm.” Hạ Mạc Phàm gật đầu.

Cũng coi như hắn may mắn, hôm đó là sinh nhật Tam di thái, gần đây Tam di thái lại rất đắc ý vì vừa sinh cho trang chủ một long phượng thai, bên trong trang từ trên xuống dưới đều bận rộn vì sinh nhật của nàng, nên cũng không quá chú ý Tiêu Cảnh cùng người theo phía sau hắn.

Vào Bạch Ngọc Uyển, Hạ Mặc Phàm cảm nhận được loại hoang vắng nói không nên lời, bố trí nơi đây quả thật rất tinh xảo, hoa cỏ cũng rất quý báu, nhưng hắn lại cảm thấy hoang liêu, buông canh cũng không cần ai nói, tự đi quét lá rụng trong viện, Tiêu Cảnh đứng bên người Long Ngọc, Long Ngọc uống bát canh kia nhìn người quét sân.

“Có đáng tin?”

“Thưa Thiếu chủ, người này cùng tiểu nhân lớn lên cùng nhau, mấy ngày trước bị lừa vào đây, trốn ra khỏi viện của đại thiếu gia, nghe nói còn đánh đại thiếu gia bị thương.” Tiêu Cảnh xem thường, “Thanh Tùng đã chết, trong viện dù sao cũng thiếu người, bề ngoài Mạc Phàm cùng Thanh Tùng cũng không khác lắm, tiểu nhân dò la được, trong nhà Thanh Tùng, hai năm trước gia đình cũng đã cắt đứt quan hệ, bệnh nặng mà chết, đắc tội chủ tử mà bị đánh chết, chỉ còn lại mình hắn, vài năm nay hắn cũng chưa từng có cơ hội ra khỏi trang, cho dù bị nhận ra cũng không nắm chắc, bên người Thiếu chủ có người tiểu nhân cũng yên tâm hơn.”

“Ừ, người ngươi tìm, ta yên tâm.” Long Ngọc chậm rãi uống xong canh, hỏi: “Hắn gọi là gì?”

“Họ Hạ, kêu Mạc Phàm.” Tiêu Cảnh đáp.

“Khi ngươi đi, thuận tiện ghé qua chuyển lời với quản gia, cái tên Thanh Tùng, ta không thích, sửa kêu là Mạc Phàm, theo ta đã lâu như vậy cho bỏ nô tịch, ban thưởng họ Hạ.” Long Ngọc chính là loại người nếu ngươi đối tốt với ta, ta liền tuyệt không bạc đãi ngươi, nếu chính là người lớn lên cùng Tiêu Cảnh cũng không thể để người mạc danh kỳ diệu biến thành thân phận đầy tớ, dù sao trong trang cũng biết cậu hỉ nộ vô thường, cũng không có người dám làm trái với cậu.

“Đa tạ Thiếu chủ.” Tâm Tiêu Cảnh buông xuống, Hạ Mạc Phàm đi theo Thiếu chủ cũng không có gì đáng sợ.

Hắn xuất viện giờ tý nói lại những lời ấy với Hạ Mạc Phàm, Hạ Mạc Phàm choáng váng nửa ngày, nghe ra ý tứ Tiêu Cảnh muốn hắn chăm sóc Thiếu chủ cho tốt, tương lai có cơ hội danh chính ngôn thuận rời khỏi nơi đây, còn phân phó hắn, tay chân phải lanh lẹ, người khác nói cái gì cũng đều không cần để ý, chỉ cần nghe Thiếu chủ sẽ không sai.

Hạ Mạc Phàm ngây ngốc gật đầu, bắt đầu nửa năm “đắc tội” Thiếu chủ, Thiếu chủ yêu thích yên tĩnh, có khi có thể ngồi cả ngày khắc ngọc, mà thường thường đáp lời, bị Long Ngọc nhìn bằng ánh mắt dao găm, “Câm miệng!” Hai chữ nói ra rất có uy nghiêm, nửa năm sau hắn mới thành thật chút, chủ yếu là bị Thiếu chủ chỉnh sợ, Thiếu chủ mà nóng giận, thật có thể chỉnh chết hắn nha!

Hạ Mặc Phàm lần đầu tiên kiến thức được sự đáng sợ của Thiếu chủ là vào một ngày quang đãng cuối thu, Thiếu chủ khó được không khắc ngọc mà kêu hắn đem bàn cùng ghế thái sư đặt trong viện, Thiếu chủ đong đưa quạt bạch ngọc trong tay ngồi phơi nắng, một ngày thật đẹp, nhưng lại có những kẻ nhàn rỗi thích đi phá hư mọi thứ.

Chuyện là có gã sai vặt đụng vào người Tiêu Cảnh làm đổ canh của Thiếu chủ, sau đó còn lập tức mở miệng mắng Tiêu Cảnh, cái gì tiện chủ tiện tớ đều nói ra, chuyện xảy ra cách Bạch Ngọc Uyển không xa.

“Mạc Phàm.” Long Ngọc đứng dậy phe phẩy cây quạt đi ra ngoài, “Khiêng ghế dựa ra, cùng bổn Thiếu chủ nhìn xem là con cẩu nào nói bậy.”

“Vâng.” Hạ Mạc Phàm chính là đã có kinh nghiệm, Thiếu chủ nói cái gì chính là cái đó, liền khiêng ghế thái sư cùng ra cửa.

Lúc Long Ngọc đến, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, tự nhiên đều là chế giễu, không ai tiến lên ngăn trở, một thiếu niên thanh tú đang tức giận mắng chửi Tiêu Cảnh, người xung quanh thì vừa nhìn vừa cười đùa, ai cũng không phát hiện Long Ngọc đến.

“Tiện chủ của nhà không dạy ngươi sao! Ta là người ngươi có thể đụng sao!”

“Ba!” Tiếng quạt ngọc thanh thúy hợp lại, thanh âm lạnh như băng không cảm tình truyền vào tai mọi người, “Bất quá là cái tiện bôi (bán thành phẩm) trèo lên giường của người khác thôi, lại thật coi mình là chủ tử!” Mọi người quay đầu lại chỉ thấy Long Ngọc đang ngồi ở ghế thái sư đỡ đầu, mắt lạnh nhìn qua, trong con ngươi chỉ có hàn khí liền biết không tốt, theo bản năng toàn bộ quỳ xuống thỉnh an Thiếu chủ.

Thiếu niên đang mắng đứng đó nhất thời không biết phải làm gì.

“Tiêu Cảnh lại đây.” Long Ngọc vẫy tay, giống như gọi con chó nhỏ vẫy hắn.

“Thiếu chủ.” Tiêu Cảnh đến cạnh cậu.

Long Ngọc vươn tay nắm, khiến hắn lại gần mình, hắn hiểu rõ ngoan ngõan lại gần, Long Ngọc nhéo lỗ tai hắn rống, “Ngươi ngốc sao! Ngươi bị ngu sao! Lại để thứ dơ bẩn đó mắng nhiếc! Còn không biết đáp lại!”

“Vâng, tiểu nhân sai rồi.” Tiêu Cảnh biết tiếp theo cứ đáp theo là được rồi.

“Mạc Phàm!” Long Ngọc buông Tiêu Cảnh ra gọi Hạ Mạc Phàm.

“Thiếu chủ phân phó.” Hạ Mạc Phàm cung kính đứng trước Long Ngọc nghe phân phó.

Long Ngọc ném quạt bạch ngọc đang cầm trong tay cho hắn, “Đánh thứ tiện bôi không để chủ tử vào mắt này cho ta!”

“Vâng!” Hạ Mạc Phàm cầm quạt bạch ngọc đi về phía thiếu niên, thiếu niên còn đứng ngốc ở đó, hắn đi lên đá một cước vào đầu gối của đối phương, khiến người phải quỳ xuống, giơ cây quạt trong tay đánh vào mặt, “Đánh thứ tiện bôi không để chủ tử vào mắt ngươi!”

Thiếu niên kia không ngờ lại là hạng không đầu óc, lúc này nếu cầu xin tha thứ, nói vài câu dễ nghe rồi quên đi là được, nhưng hắn lại quá tự mãn, há mồm liền mắng, “Long Ngọc, ngươi là cái gì chứ! Dám đánh ta! Ta là người của đại thiếu gia! Ngươi dám động vào ta đại thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Vừa nói vừa hét, hắn càng hét Hạ Mạc Phàm càng nặng, lúc đầu vốn còn tính nương tay, nhưng lúc đó hắn lại khiến Hạ Mạc Phàm vô cùng tức giận, dùng hết sức đánh.

Lúc thiếu niên vừa hét ra lời này, vừa lúc đại thiếu gia Long Thừa đến, thiếu niên nước mắt lưng tròng nhìn Long Thừa, “Đại thiếu gia làm chủ cho ta a!” Long Thừa vừa xuất hiện, Hạ Mạc Phàm tự nhiên ngừng tay.

“Cửu đệ, người ngươi cũng đã đánh, coi như xong đi.” Long Thừa chướng mắt Long Ngọc ngay cả con mắt cũng không liếc lấy hắn.

Long Ngọc mí mắt cũng không nâng, “Ai cho ngươi dừng? Đánh tiếp.” Hạ Mạc Phàm nói đáp vâng, tiếp tục dùng quạt đánh, đánh đến thiếu niên ngay cả kêu cũng không kêu được.

“Ngươi đánh đủ chưa.” Long Thừa lạnh mắt trừng hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn Long Thừa, “Chữ tiện chủ kia là do đại thiếu gia dạy?”

“Ngươi có ý gì?” Long Thừa nhướng mày.

“Người của mình tự mình không quản tốt, bản thiểu chủ giúp ngươi quản.” Long Ngọc duỗi tay Tiêu Cảnh đưa lên một ly trà, cậu nhấp nhấp trà.

“Không cần!” Long Thừa từ chối.

“Hừ, chủ không nghiêm, nô làm càn, đại thiếu gia quản nô tài chẳng ra gì a!” Long Ngọc lãnh thanh, từng câu từng chữ đều là châm chọc.

“Trên dưới lớn bé, Long Ngọc có ai lại nói chuyện với đại ca như ngươi sao?” Long Thừa cuối cùng nổi giận.

“Thiếu chủ ta chỉ biết, chính và thứ khác nhau.” Long Ngọc mắt cười nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn thân mình cứng đờ, “Ngươi là con cả thì như thế nào? Cũng chỉ là con vợ kế thôi.” Mặt hắn nháy mắt trầm xuống, hắn hận nhất người khác nói thân phận hắn chỉ là con của thiếp thất, cũng giống như Long Ngọc hận nhất người khác nói cậu là tạp chủng.

Long Thừa năm nay hai mươi so với Long Ngọc lớn hơn rất nhiều (mười hai tuổi), thiếp thất nam sủng rất nhiều, con lớn nhất năm nay đã tròn năm tuổi, hắn là đứa con cả của Long Tĩnh, là trưởng tôn của Long gia, từ lúc còn nhỏ đã được nương dạy, tương lai phải trở thành chủ nhân của Ngọc trang, mà nương hắn tương lai cũng sẽ là thái phu nhân, chỉ là, Long Tĩnh cưới Chân Dao vào cửa, không phải thu, không phải dâng (cưới làm thiếp, đưa vào bằng cửa sau), mà là kiệu hoa đỏ thẫm, thú vào cửa chính, giấc mộng thái phu nhân của mẫu thân bị phá hủy, vài năm sau Chân Dao sinh Long Ngọc, mộng Thiếu chủ của hắn bị hủy.

Long Tĩnh từng nói, gia quy Long gia chỉ là lập chính không lập lớn, không có con trưởng thì lập con cả, nếu như không có Long Ngọc, Long Thừa tất nhiên sẽ là người kế nhiệm chức gia chủ của Long gia, nhưng cố tình lại có Long Ngọc, hắn cuối cùng chỉ là con của thiếp thất.

“Thiếu chủ, người đã hôn mê.” Hạ Mạc Phàm hồi báo, lúc này thiếu niên đã ngất, mặt sưng nặng, ẩn ẩn có tơ máu, vô cùng thê thảm.

“Chưa từng bị đánh?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn, ghét bỏ bĩu môi, “Cũng chỉ như vậy.” Hạ Mạc Phàm đứng cạnh cậu hai tay nâng quạt ngọc đưa lên, cậu nhìn cây quạt dính máu chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, “Thưởng ngươi.”

“Tạ thiếu chủ ban thưởng.” Hạ Mạc Phàm vô cùng cao hứng thu lấy quạt ngọc.

“Đại thiếu, người này, trả lại ngươi.” Long Ngọc cằm nâng lên cao ngạo nói, Long Thừa cơ hồ bị hắn chọc tức giận sôi lên, đang muốn tuôn trào, đột nhiên phát hiện khuôn mặt nghiêng của Long Ngọc vô cùng đẹp, cơ hồ có thể sánh với Chân Dao phu nhân, tuy hắn còn chưa lớn, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ tuyệt diễm, nếu qua vài năm nữa......

“Cửu đệ thật là càng ngày càng đẹp.” Long Thừa vừa buông lời trêu đùa, đừng nói mặt Long Ngọc, Tiêu Cảnh, Hạ Mạc Phàm cũng đều trầm xuống, lời đùa này! Thật sự can đảm tận trời!

“Làm càn!” Lúc Long Tĩnh đến chợt nghe Long Thừa nói như thế, không khỏi quát một tiếng.

“Phụ thân......” Long Thừa bị hắn quát lập tức quỳ xuống thỉnh an, trong lòng bồn chồn không thôi, sợ phụ thân nhìn ra tâm tư của hắn.

Long Tĩnh kìm nén nhìn hắn, trong mắt lạnh đi mấy phần, hắn cũng biết mấy năm nay Long Ngọc càng ngày càng giống thê tử đã chết đi của hắn, Long Thừa lúc trước không biết như thế nào lại nhìn Ngọc nhi ra Chân Dao! Vừa nghĩ đến đã nổi giận!

Việc Long Tĩnh trừng phạt Long Thừa ra sao, Long Ngọc cũng không quan tâm, một khắc kia khi Long Tĩnh xuất hiện cậu đã kêu Hạ Mạc Phàm mang bàn ghế đi, thuận tay lôi Tiêu Cảnh theo, cậu đối với người phụ thân đó cũng không có lời nào để nói, cậu sợ nếu cậu tiếp tục ở lại sẽ nảy sinh ý niệm muốn giết đối phương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.