Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính

Quyển 1 - Chương 30: Hồn khóa tiêu tịch




Ầm ầm ——!

Thiên lôi thứ ba mươi sáu từ trên trời đánh xuống  nhưng Y đã không còn cảm giác gì, hắn chỉ nghĩ đến một việc duy nhất, Phượng Giác đã chạy đủ xa chưa?

Bây giờ đã là đạo thiên lôi thứ ba mươi sáu, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, độ kiếp cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, chẳng lẽ Thiên giới thật lòng muốn tiêu diệt cả tộc phượng hoàng mới bằng lòng bỏ qua sao? Phượng Giác của hắn làm sao có thể chống lại tra tấn như vậy!

Ngày đó, hắn tiếp nhận bảy mươi mốt đạo thiên lôi, biết một đạo cuối cùng, hắn bất luận như thế nào cũng không chịu nổi, cứ như vậy hồn phi phách tán sao?

Hắn không cam lòng, trong tay ngưng tụ hồn kiếm, kiếm trên tay hắn gọi là Tiêu Tịch là hung kiếm, bảo vật trấn quốc của Tử thần, gắn liền với số mệnh của người từng là Tiếu Vương là hắn, hắn bằng lòng từ bỏ thân xác, làm kiếm hồn, chỉ mong ngày sau còn có thể thấy Phượng Giác của hắn.

Nhưng mà, một đạo thiên lôi cuối cùng kia tới nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, uy lực lớn, cường ngạnh đem hồn hắn giữ lại trong thân thể, mà trong kiếm thiếu một hồn làm cho hắn lâm vào ngủ say, trong thân thể chỉ còn một hồn khiến hắn không phải người cũng chẳng phải quỷ, cứ như vậy không biết qua bao nhiêu năm, hắn cảm giác gì cũng không có, nhưng, chậm rãi hắn cảm giác được cái gì đó, có người ôm thân thể hắn khóc thút thít, có người mặc quần áo bón cơm cho thân thể hắn, có người ở bên hắn nhẹ nhàng thỏ thẻ, hắn biết người kia nhất định là Phượng Giác của hắn, hắn muốn ôm cậu, nhưng tay của hắn không cử động được, hắn muốn nói cậu đừng lo lắng, lại không thể mở miệng, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ khó khăn cảm nhận được Phượng Giác khổ sở, thống khổ, bi thương, so với để chính hắn trải qua còn khó chịu hơn, thật rất muốn lần nữa được ôm cậu vào ngực.

Ôm ý nghĩ như vậy, chờ đợi tu luyện, dĩ nhiên trôi qua mấy ngàn năm, thẳng đến……

Hắn cảm nhận được sát khí vô cùng nặng, có người muốn giết Phượng Giác của hắn!

Đột nhiên, hắn cảm thấy rất tức giận, bọn họ đã chịu đựng nhiều như thế, vì sao đối phương vẫn không chịu bỏ qua cho họ? Bọn họ không lạm sát kẻ vô tội, không cướp tinh hồn của người khác, có thể nói bọn họ chưa từng làm chuyện gì xấu! Nhưng vì sao vẫn không chịu bỏ qua cho bọn họ!

Giận dữ làm tam hồn lục phách cộng hưởng, phẫn nộ! Đau lòng! Hận ý! Ba loại tình cảm đan vào chung một chỗ.

Trong tụ linh trận, Y đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở mắt, trên tay chính là phối kiếm, không chút do dự rút kiếm ra!

Một tiếng Long gầm, chính là tiếng kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh rất đặc biệt, cả đời này Phượng Giác cũng sẽ không quên thanh âm đó, một thanh kiếm xẹt ngang trước mặt của cậu, chém xuống tay đang vươn tới, khiến nó hóa thành hư ảnh, kiếm cách cậu rất gần, ở ngay trước mắt, cậu thấy rõ từng đường nét hoa văn trên thân kiếm, đó chính là chú văn bằng chu sa mà hắn vô cùng quen thuộc, trường kiếm dài ba thước, trên thân kiếm đầy chú văn chu sa trên chuôi kiếm khắc hai chữ Nhai Xế, trên khảm một viên kim cương không lớn không nhỏ bằng đầu ngón tay cái, Tiêu Tịch-báu vật trấn quốc của Tử thần!

Kiếm, thánh phẩm cổ xưa, chí tôn chí quý, nhân thần sùng kính.

Vậy mà, thanh kiếm này, một thanh hung kiếm, theo Y xuất nhập sa trường nhiều năm, chém xuống vô số sinh linh, huyết tế kiếm, sau đó, Y chuyển thế làm đạo sĩ, thanh kiếm này lại chém không biết bao nhiêu yêu ma, cuối cùng theo hắn nhập ma đạo, trải qua thiên kiếp, thanh kiếm này sớm đã không phải làm một thanh phàm kiếm, có thể nói sát khí của hắn chỉ dưới sát khí trên thanh chiến kích kia của Long Ngọc, thứ chỉ là hư ảnh kia làm sao có thể chống lại một nhát của thanh kiếm này.

“Loại cảm giác này ……Hư Vô? Không đúng!Đây là kiếm! Là Tiêu Tịch! Phượng! Ngươi thực sự tốt!” Thứ như hư ảnh kia lập tức trốn đi.

“Nhận ra Hư Vô sao?” Phượng Giác thì thào, Hư Vô, chiến kích được tạo từ âm sát, chủ nhân đời trước của nó chính là trưởng nữ gia tộc Johnson Chân Dao, chủ nhân bây giờ là Minh hậu Long Ngọc, nếu như nhận biết Hư Vô, vậy đối phương thật sự là đến vì Long Ngọc.

Cậu đang suy nghĩ, một cánh tay đã vươn tới, phủ lên mặt cậu, con ngươi cậu co rút lại, cứng ngắc không dám động, sợ là đang nằm mơ, vừa động liền tỉnh, người trước mắt sẽ biến mất.

Nhìn người yêu mình trở thành như thế, lòng Y rất đau, vươn tay đem người kéo vào ngực, “Thật xin lỗi.” Hiện tại hắn chỉ nói được những lời này, “Anh đã trở về, để em lo lắng rồi.”

Trong phút chốc, Phượng Giác không biết phải phản ứng thế nào, nên cười hay là nên khóc, nên ôm hắn hay nên đánh hắn, cứng đờ nhìn hắn, đến khi hắn hôn khẽ lên môi cậu, chỉ là chạm nhẹ, cậu đã thấy rất thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy mệt quá, thần kinh một mực căng thẳng trong nháy mắt thanh tĩnh lại, bóng tối lập tức đánh tới, thân người mềm nhũn ngã vào cái ôm ấm áp, tiến vào mộng đẹp.

Hắn đến nên có thể yên tâm ngủ, nhưng vậy cũng đủ hù Y sợ, ôm người vọt vào phòng, một trận luống cuống tay chân, không biết trước nên làm gì thì tốt, chắc là uống nước đi, hay đánh thức người dậy, trong lúc nhất thời thật không biết làm sao cho phải, chỉ kém hô to thầy thuốc đâu!

Lúc Long Ngọc tới liền thấy cảnh tượng như vậy, không chút lưu tình đem người đạp ra, giơ tay bắt mạch.

“Cậu biết y thuật? ” Y hoài nghi, hắn từng thấy Long Ngọc một lần, ấn tượng đối với người này không tốt mấy.

“Không.” Long Ngọc lắc đầu, sắc mặt của Y đen đi ba phần,không biết ngươi còn bắt mạch cái gì nha!̀ “Bệnh lâu thành lương y, anh nghe qua chưa?”

Cậu vừa mới nói xong, Y mới phản ứng được, hóa ra mình đã không cẩn thận mà hỏi ra nghi vấn trong lòng, trên mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật một cái.

“Quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.” Lời Long Ngọc làm tim hắn buông xuống, nhưng lại thấy người yêu gầy chỉ còn da bọc xương, tâm lại lập tức đau, những năm này, cậu rốt cuộc đã trải qua những gì? Cánh tay từ từ siết lại, ôm chặt lấy người yêu, cho dù hồn phi phách tán cũng muốn chung một chỗ, sẽ không để lại mình cậu, cũng sẽ không ở lại, đau như vậy, sao có thể nhẫn tâm để cậu lại chịu đựng lần nữa!

Trước khi lâm vào giấc ngủ, Phượng Giác đã truyền tin cho Long Ngọc, cho nên cầu vừa mới tới đây, hít sâu một hơi, cảm giác được trong không khí có thứ gì đó không phù hợp, thứ đó đáng lẽ đã sớm không nên xuất hiện nữa!

Một ngày sau, Phượng Giác tỉnh, là đói tỉnh, vì bị mùi thơm chui vào mũi quyến rũ nên tỉnh, nhưng đập vào mắt không phải đồ ăn mỹ vị, mà là khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Y, chớp chớp mắt, trước khi bị người hôn kịp thời đẩy ra, “Bẩn chết! Cạo râu đi!” Nói xong xuống giường vào bếp truy tìm mùi thơm, bỏ lại Y vừa bị ghét bỏ.

“Tiểu Chân, làm món ngon gì thế? ” Phượng Giác vừa vào bếp liền thấy Long Ngọc bận rộn.

“Cậu tỉnh rồi? ” Long Ngọc nhướng mày.

“Chẳng lẽ tớ không nên tỉnh sao? ” Cậu hỏi ngược lại.

“Cảm giác cậu hẳn là phải ngủ ba năm ngày đâu. ” Long Ngọc nhún nhún vai, “Cháo, dưa yêm tiểu Hoàng (xin lỗi kiến thức của editor có hạn không biết đây là món gì T^T), muốn ăn không? ”

“Muốn!” Là thứ cậu thích nhất!Nên mới nói hai người bọn họ rất giống nhau!

“Gạp lại Y nhà cậu chưa?” Long Ngọc đạm nhạt hỏi, quả nhiên Phượng Giác sửng sốt một chút, lập tức vọt trở lại, lao vào phòng tắm, thấy người vừa mới cạo râu xong, oa hô to một tiếng, nhào tới!

“Thật sự là Y! Thì ra không phải em nằm mơ!”

Cậu chưa dứt lời, vừa nói thế, mặt Y muốn bao nhiêu đen thì có bấy nhiêu, kết quả? Kết quả chính là lập tức đem người xử phạt!

Long Ngọc chậm rãi húp cháo, chỉnh nhỏ lửa tiếp tục hầm, chờ Phượng Giác đi ra, hẳn là sẽ không quá lâu?

Lúc hai người đi ra, Phượng Giác là bị ôm ra, đầu vai Y là một loạt dấu răng, Long Ngọc chỉ làm như không thấy, đem cháo để trước mặt Phượng Giác “Cũng may là nấu cháo, ăn ít một chút. ” Cậu vừa nói xong, mặt Phượng Giác lúc đỏ lúc trắng, trừng Y một cái, Y làm như không thấy, thổi một muỗng cháo đút Phượng Giác, cậu không khí phách há mồm ăn hết, có lẽ thực sự đói bụng, một chén không đủ ăn ba bát mới xong.

“Thứ ngày hôm qua, cậu biết không?” Phượng Giác ăn no vùi trong ngực Y cùng Long Ngọc nói chuyện.

“Biết, bất quá tên kia hẳn đã sớm chết.” Long Ngọc cười nhìn bọn họ một chút cũng không ghen tỵ.

“Tại sao lại chắc chắn vậy?” Phượng Giác nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tự tay tớ giết, còn không chắc chắn sao? ” Long Ngọc nở nụ cười tàn nhẫn.

Phượng Giác biết Long Ngọc không phải người tốt gì, cho tới bây giờ đều không phải, Minh vương Âm Nhã Diệc cũng chính là người đứng đầu lục giới, bao nhiêu người mê luyến si mê, kể từ khi thành thân cùng Long Ngọc, người tới cửa khiêu khích không phải ít, Âm Nhã Diệc thẳng thắn cự tuyệt tổn thương không biết bao người, đối phương có thương tâm hay không, Âm Nhã Diệc một chút cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm thân thân nhà mình có hay không không vui, có sao? đương nhiên là có! Long Ngọc cũng không phải người hiền lành gì, Âm Nhã Diệc chân trước vừa cự tuyệt đối phương, hắn chân sau liền diệt cả nhà người ta, giết đến tận cùng, làm đến nỗi không ai dám đánh chủ ý lên Âm Nhã Diệc nữa! Nhưng cũng không ngừng truyền ra các loại tin đồn Minh hậu tàn nhẫn, Âm Nhã Diệc cũng chưa từng để trong lòng.

Nếu nói hắn không biết là do Long Ngọc gây nên đó tuyệt đối là không thể nào, Long Ngọc không nói, hắn liền không hỏi, hắn không hỏi, Long Ngọc liền không nói, bởi vì đối với bọn họ mà nói, những người đó bất quá chỉ là râu ria, sống hay chết không có gì khác nhau, họ căn bản không quan tâm.

“Minh vương không thương bọn hắn, cậu cần gì làm vậy? ” Chuyện của cậu, Phượng Giác cũng biết một ít.

“Tớ biết.” Long Ngọc ngồi tựa vào ghế, “Tớ biết Nhã Diệc không quan tâm, nhưng chỉ là ……” Ánh mắt cậu tối đi, “Ta không thích, người của ta bọn họ có thể theo dõi sao? Cái gì mà tớ không xứng với Minh vương? Bọn họ thì xứng sao?”

“Cậu không xứng, còn ai xứng chứ? ” Phượng Giác cười hỏi, cậu chưa từng gặp đôi nào phù hợp như bọn hắn, trừ mình cùng Y ra, không ai có thể đẹp đôi hơn so với bọn hắn!

“Cho nên, thứ bẩn mắt như vậy, giết là tốt nhất.” Long Ngọc hất cằm, giờ khắc này, cậu giống như Tu La, xinh đẹp mà tràn đầy huyết tinh.

“Nếu vậy, người mà cậu giết là thuộc tộc nào?” Phượng Giác không cảm thấy cậu giống Tu La, chỉ cảm thấy cậu giống như tiểu hài tử, một tiểu hài tử thất thường.

“Linh giới.” Cậu buột miệng nói ra, trận đó cậu giết nhiều nhất chính là Linh giới, lên tới cả hoàng thân quốc thích, xuống cả phú giáp thương nhân, khi đó Đại trưởng lão của Linh giới một lòng muốn để Âm Nhã Diệc cưới Linh tộc làm hậu, Nhã Diệc lại cưới cậu về, Đại trưởng lão Linh giới cứ ba ngày thì đưa hai người tới, tặng còn đưa tới tận giường, Long Ngọc lần đầu tiên nổi giận đem thiếu niên Linh tộc thanh lệ bóp chết trong Mê Di điện, bởi vì người nọ xông vào điện của cậu, cậu rất không vui, trong khoảng thời gian ngắn không áp chế mà trở nên hung bạo, lúc lấy lại tinh thần người cũng đã chết.

Khi Đại trưởng lão tới đòi giải thích, Nhã Diệc chỉ nói, dám xông vào Mê Di điện sẽ phải trả giá đắt, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ cậu, điều này làm Đại trưởng lão càng thêm bất mãn, càng thường xuyên đưa người tới, cũng khiến Long Ngọc càng bạo ngược, bản chất Tu La toàn bộ hiện ra, tới cuối cùng không ít thế gia Linh giới bị diệt toàn tộc.

Từ lần đó đến nay Nhã Diệc chưa cho Linh giới bất kỳ lời giải thích nào, nhưng cũng không người nào dám tới cầu thân cùng Minh vương, càng không có thế gia nào kết giao cùng Đại trưởng lão, mà tính tình Long Ngọc một phát lại không thể thu lại, bản tính tàn nhẫn cứ vậy lộ ra, khiến không ít người đến bây giờ vẫn sợ hãi.

“Tiểu Chân nhi, tớ vô tội bị cậu lien lụy, ngươi muốn bồi thường thế nào đây?” Phượng Giác biết cậu biết rõ mọi chuyện nên cũng yên lòng, mở miệng bắt đầu tống tiền.

“Biến đi!” Long Ngọc trừng cậu, “Không phải cậu đang rất khỏe sao!! Nếu không phải nhờ tớ, người kia nhà cậu không biết bao giờ mới tỉnh đâu! Tớ còn chưa thu phí vất vả của cậu, cậu đã đến muốn đòi bồi thường!”

“Keo kiệt.” Phượng Giác nhỏ giọng hừ hừ, đưa đến ánh mắt bốc lửa của Long Ngọc, cậu vùi sâu thêm vào người Y, hỏi:“Đúng không!” Y không nguyên tắc gật đầu nói đúng, Long Ngọc càng phát hỏa, không nhìn tới đôi cẩu nam nam này nữa! Đứng dậy muốn đi! Về nhà tìm Nhã Diệc! Hừ!

Cậu còn chưa về nhà, Âm Nhã Diệc đã tìm tới, trực tiếp ôm người biến mất, dám một ngày một đêm không về nhà! Cần trừng phạt! Không cho ăn cơm? Không được!Dạ dày thân ái không tốt! Đánh một trận? Không thể nào ! Không nỡ! Cấm túc? Không tốt!Thân ái sẽ buồn bực!Vậy dùng yêu yêu giải quyết đi! Ừ! Cứ quyết định vậy đi!

Bởi vì Long Ngọc một ngày một đêm không về nhà, kết quả bị tên lưu manh nào đó gây sức ép một ngày một đêm không rời khỏi giường!

Lúc Hoàng Diệp, Tần Mân về nhà liền phát hiện Phượng Giác lại ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ nhún nhún vai, tự mình gọi thức ăn bên ngoài, ngày hôm qua khi Hoàng Diệp về đã thấy Y, câu đầu tiên chính là:

“Trong mấy năm tôi đi vắng, anh của tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Y không có đáp mà hỏi ngược lại, “Mấy năm này anh cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Diệp liếc hắn một cái, “Đây là chuyện phu phu giữa anh tôi và anh, anh đi mà hỏi anh ấy! trả lời vấn đề của tôi trước đã!”

Hắn đáp lại Hoàng Diệp bằng một nụ cười yếu ớt, “Vậy thì đó cũng là chuyện giữa anh em nhà cậu, cậu đi hỏi em ấy thì tốt hơn.” Nói xong cũng không thèm nhìn đối phương, trở về phòng.

Hoàng Diệp bị bỏ lại tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, chớp chớp mắt mới phản ứng được, mắng một tiếng, đánh quang điện gọi thức ăn ngoài cho mình và Tần Mân, cũng không đề cập đến đề tài này nữa, hắn cũng biết nếu hắn hỏi, Phượng Giác không muốn nói cũng đành chịu, bây giờ không thể so xem ai mạnh hơn được!

Kể từ sau khi Y tỉnh lại, tháng ngày của Phượng Giác tựa như mật, ngày ngày trôi qua đều rất tốt, bắt đầu cùng Long Ngọc tập luyện hợp tấu chuẩn bị cho tiết trung thu nửa tháng sau.

“Cuộc sống gia đình trôi qua không sai nha!” Long Ngọc giơ hộp giữ ấm lên ngồi xuống cạnh Phượng Giác, lấy ra hai chén nhỏ, múc cho mình cùng cậu mỗi người một chén canh hầm, “Nếm thử chút đi, tớ vừa hầm sáng nay.” Nhét chén vào tay cậu mặc kệ cậu có ăn hay không, mình trước cứ múc một muỗng bỏ vào miệng hưởng thụ.

Canh nóng, bất chấp từng làn hơi nóng, mùi thơm xông vào mũi khiến người khác không thể không động tay.

“Đây là canh gì vậy?” Tuy Phượng Giác không thích hầm canh, luôn không biết nên để bao nhiêu nguyên liệu bao nhiêu nước thì thích hợp, nên rất ít hầm canh, mà Long Ngọc rất lại thích hầm canh, theo như lời cậu, ném nguyên liệu vào nồi nước để nhỏ lửa rồi nấu, có thể khó ăn đến mức nào! Dễ uống bớt việc! Thật tốt!

“Xương sườn hầm với củ từ, bổ máu, bổ khí, bổ phế. ” Long Ngọc uống canh đem từng công hiệu một nói ra, “Cường thận, đối với ngươi bây giờ là tốt nhất.”

“Khụ khụ ……” Lúc Long Ngọc nói đến cường thận, Phượng Giác vừa hớp một ngụm canh chưa kịp nuốt hết xuống cổ họng, bị sặc gần chết, tức giận trừng cậu một cái, nhưng vẫn tiếp tục ăn, ừ, Tiểu Chân hầm canh ăn rất ngon!

Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, thấy cậu thích uống, ý cười trên môi tăng thêm ba phân, vui vẻ gặm xương ăn.

Thời gian vội vã như dòng nước chảy đi, thoáng cái nửa tháng đã trôi qua, mười lăm tháng tám âm lịch, tiết trung thu, thiên lê viên (vườn ngàn lê).

Dưới cây lê xanh biếc, trên tấm thảm dê nhung nhỏ, Phượng Giác ngồi xếp bằng, một thân thuần bạch nho bào, hoa văn màu xanh trắng, trên đùi chỉ để một cây cầm, phiêu nhiên, ngón tay nhẹ mơn trớn, tiếng đàn tựa tiếng phượng, giòn vang mềm nhẹ như tiếng suối, khiến người say mê, tiếng đàn rất êm tai, người nghe lại nổi lên tâm tư khác.

Không thấy Long Ngọc, như thế chỉ có thể xem như là độc tấu, cũng đồng nghĩa với thất bại.

Đột nhiên! Một hồi tiêu vang lên, không giống với tiếng đàn thanh nhã, mang theo một cỗ tiêu sát khí, không trầm như trúc tiêu, không thanh thúy giống ngọc tiêu, trong tiếng tiêu kia mang theo sát khí áp bức người, thật giống như từ chiến trường mà tới, mang theo khí thế hào hùng vốn có của nó.

Tranh ——!

Tiếng đàn thay đổi, không còn là âm thanh nhu hòa, mà là chiến ý mạnh mẽ, một cầm một tiêu như phân như hợp, như muốn ganh đua cao thấp, hay đang cộng vũ, phân không ra địch hay bạn.

Có người theo tiếng tiêu nhìn qua, chỉ thấy trên cây lê xanh biếc, Long Ngọc ngồi tựa vào trên cây, một chân rũ xuống, một chân gác trên nhánh cây, một thân trường bào nguyệt bạch, thêu hoa văn Mạn đà la tím diễm lệ, trong tay là cây tiêu bằng sứ trắng như phấn, trên tiêu vẽ chính là hoa văn tương tự như trên áo, khiến tiêu vốn nên là trang nhã thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần quỷ dị.

*xanh lơ

Gió nổi lên, trường bào cả hai bị thổi bay, đan vào nhau tạo như tỏa sáng, mọi người đều nhìn ngây dại, mê thất trong tiếng đàn cùng tiêu.

“Phi Thiên.” Quý Liễn ghé sát bên tai Tất Thiến nhẹ phun ra hai chữ.

“Cái gì?” Tất Thiến thấp giọng hỏi.

“Chiến khúc, tế chiến thần, lần đầu nghe được cầm tiêu song tấu.” Quý Liễn ở bên người y mơ màng nói, “Nếu không phải chiến thần đã mất, khúc này tất có thể đưa tới năm vị chiến thần trong sáu giới.” Đã từng, sáu giới từng có năm vị chiến thần, Long Ngọc chính là hậu nhân hai vị chiến thần trong đó.

“Thật sao? Có thể sao?” Y nhỏ giọng hỏi.

“Tiếng tiêu dành cho chiến thần không phải ai cũng có thể nghe được.” Quý Liễn cười hôn xuống lỗ tai y, “Nếu không phải chủ tử bị Vương cướp được Minh giới, cũng đã là chiến thần, chỉ tiếc, chủ tử chém giết quá nhiều, đã bị âm khí nơi Minh giới vấy nhuộm, không thể thành chiến thần.”

“Vẫn cảm thấy danh vị Minh hậu thích hợp với cậu ấy hơn. ” Tất Thiến không nhận thức được chiến thần quan trọng đến mức nào, dù sao có đến năm vị, nhưng Minh hậu cũng chỉ có một.

“Cũng đúng.” Quý Liễn gật đầu, hai người đồng thời cười một tiếng.

Một khúc cuối cùng, người nghe thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, mà hai người diễn tấu đã sớm lui ra nghỉ ngơi, người khác ra sao cùng bọn họ có quan hệ gì chứ? Được ở trong lòng người yêu, đây mới là điều quan trọng đối với bọn họ!

Hết chương 30.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.