Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính

Quyển 1 - Chương 12: Liếc mắt đưa tình




Long Ngọc ưỡn eo một cái, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tài liệu, an bài chương trình học tiếp theo, tình cờ cùng bạn học nói giỡn hai câu, Âm Nhã Diệc tựa vào trên cửa nhìn cậu, rất hưởng thụ cái cảm giác này, làm cho hắn cảm thấy vợ yêu nhà hắn đặc biệt xinh đẹp, phi thường đáng yêu.

“Xin chào Âm giáo sư.” Một thiếu niên đặc biệt thanh tú đứng ở bên cửa chào hắn.

Hắn liếc mắt nhìn, nói như thế nào đây? Thiếu niên này quá mức thanh tú, từ tướng mạo đến khí chất đều phi thường sạch sẽ, chính là như vậy lại làm cho hắn có một cảm giác không sạch sẽ, chí ít thiếu niên không sạch sẽ giống như nhìn bằng mắt “Có việc?” Lông mày quá nhỏ quá ngắn, không giống như hàng mi dài lá liễu của vợ yêu, lòng trắng mắt quá nhiều tròng mắt quá nhỏ, không đẹp như đôi mắt hẹp dài của vợ yêu, mũi quá nhỏ quá nhọn, không cao thẳng êm dịu như của vợ yêu, môi dưới quá dầy quá nhạt, không đẹp bằng môi vợ yêu vừa mỏng vừa hồng, cằm quá nhọn, không như vợ yêu… Ạch, cằm nhọn của vợ yêu đẹp hơn hắn! Nói chung không đẹp bằng vợ yêu, giám định xong xuôi!

“Em muốn chọn hệ văn học cổ đại để học không biết là có được hay không?” Thiếu niên ngượng ngùng nói, con mắt vẫn nháy với hắn.

Âm Nhã Diệc nhìn hắn, nhăn lại mi, cùng là chớp mắt, tại sao vợ yêu chớp mắt hắn đã nghĩ vồ tới, thiếu niên trước mắt này chớp mắt hắn lại muốn hỏi người kia xem mắt không bị tật gì không chứ?

“Ứng nhị công tử, chị gái của cậu hôm nay cũng đã hỏi rồi, Hoàng hậu nương nương của chúng tôi cũng nói rồi đấy, học kỳ sau xin mời nói sớm, tại sao cậu vẫn không nghe thấy nhỉ, hay là nàng không nói với cậu? Cảm tình giữa huynh muội các cậu không phải vẫn rất tốt sao?” Mẫn Thiên Hạo cười hì hì tiếp lời, mặt Ứng Thiên Chiêu nhất thời trắng xám không sắc.

“Tiểu Hạo, buổi trưa ăn cái gì thế?” Có bạn học gọi hắn.

“Giời ạ! Tiểu Hạo là để cho cậu gọi sao!” Hắn xù lông, ném quyển sách trong tay xuống đất.

“Tiểu Hạo, nhặt sách lên, muốn vứt thì đem ra ngoài mà vứt.” Long Ngọc đi ngang qua hắn, thờ ơ.

Ứng Thiên Chiêu vốn cho rằng hắn sẽ mắng lại, thế nhưng hắn thành thật nhặt quyển sách lên, còn phủi một cái “Dạ, Hoàng hậu nương nương giáo huấn phải.” Nhất thời làm cho người trong phòng học cười lên, Long Ngọc bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

“Đúng là ‘ngọc’ ba vị trí đầu!” Có người mắng.

‘ngọc’ ba vị trí đầu, Lâm Song Mộc Tiểu Lâm tử, Mẫn Thiên Hạo Tiểu Hạo, Kiều Nhạc Tiểu Nhạc, trong ba người này người hay nói giỡn pha trò nhất chính là Mẫn Thiên Hạo, tự nhiên cũng nổi tiếng nhất. Lâm Song Mộc bình thường đều đi cùng Long Ngọc, là loại hình chạy chân, còn Kiều Nhạc là lớp trưởng, bình thường có chuyện gì lớn đều tìm trợ giáo Long Ngọc, chuyện nhỏ thì tìm Kiều Nhạc, lâu dần liền hình thành ‘ngọc’ ba vị trí đầu.

“Thu thập xong, đi thôi.” Long Ngọc cầm túi sách đi tới bên người Âm Nhã Diệc, hắn tự nhiên lấy túi sách của Long Ngọc, kéo tay của cậu.

“Các bị đồng học, buổi chiều không có khóa của tôi, muốn trốn khóa muốn chọn khóa khác muốn hẹn hò đều không cần báo cáo, ngày mai gặp.” Âm Nhã Diệc đơn giản nói xong, kéo tay Long Ngọc đi mất.

Trong phòng túm năm tụm ba hẹn đi chơi hoặc là hoạt động, hoặc là tra tư liệu, tất cả mọi người đều tự giác quên đi Ứng Thiên Chiêu bị vứt bỏ ở ngoài cửa.

Hắn xiết chặt nắm đấm, cắn môi dưới, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác bỏ qua như vậy, hắn không cam lòng!

Âm Nhã Diệc kéo tay Long Ngọc suốt cả chặng đường, cảm thấy Long Ngọc chính là mặc hắn cầm tay cũng không cầm lại tay của hắn, hắn có chút không cao hứng quay đầu lại, thấy vợ yêu nhà mình đáng yêu méo miệng, một mặt không vui.

“Tiểu tử kia thích anh.” Không phải nghi vấn, là khẳng định.

“Anh lại không thích hắn.” Âm Nhã Diệc cười nhìn cậu, vợ yêu của hắn đã bao lâu không ghen rồi a.

“Là bây giờ không thích vẫn là sau này sẽ thích?” Long Ngọc méo miệng, tay ở trong tay hắn vẫn luôn dao động, giống như chỉ cần hắn nhẹ buông tay thì tay của cậu sẽ trượt ra vậy “Vừa sạch sẽ vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp.” Thở phì phò nói.

Âm Nhã Diệc kéo một phát đem người ôm ở trong ngực “Ai sạch sẽ? Ai trẻ tuổi? Ai xinh đẹp? Có xinh đẹp bằng vợ yêu của anh? Hắn thích anh là chuyện của hắn, anh lại không thích hắn, anh chỉ yêu em, ai cũng không muốn chỉ muốn em.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Long Ngọc cười mắng, trong lòng ngọt tư tư, tâm trạng xác thực có chút chìm xuống, tình huống bất an như thế đã bao lâu cậu chưa cảm thấy? Kỳ quái.

“Không có chuyện gì, chuyện gì đều sẽ không có.” Tựa hồ biết cậu làm sao, Âm Nhã Diệc động viên cậu, ngón tay xoa xoa phía sau lưng cậu, hôn lên gò má cậu “Có anh ở đây không cần lo lắn.”

“Ừm.” Long Ngọc thở phào một cái, kéo tay của hắn “Đi thôi, đi ăn cơm!”

“Được.” Hắn cười nắm chặt tay Long Ngọc, mười ngón liên kết.

Dưới ánh mặt trời, hai bón người đè lên nhau, như là xưa nay không có người nào có thể tách ra.

Căng tin, Âm Nhã Diệc nhìn mấy trăm loại đồ ăn trên màn hình ánh sáng mà đau hết cả đầu, đây lại không phải là chuyện sinh tử, không phải tìm danh sách những người đã chết, nhưng là, nhìn nhiều chữ nhích tới nhích lui như vậy hắn chỉ muốn làm cho chúng nó dừng lại. Xoa xoa mi tâm, đáng thương quay đầu lại, oan ức kêu một tiếng “Vợ yêu.”

Long Ngọc đứng ở phía sau hắn, ôm cánh tay cười con mắt đều híp lại thành một đường thẳng, ngươi cũng có lúc không quen a! “Được rồi, để em chọn, anh đi tìm chỗ đi.” Long Ngọc cầm tinh thẻ đứng trước màn hình chọn món ăn, Âm Nhã Diệc ngoan ngoãn đi tìm chỗ ngồi, một bộ bé ngoan nghe vợ yêu nói có cơm ăn.

Âm Nhã Diệc vừa ngồi xuống, Thiều Lệ Na liền đi tới “Âm giáo sư, không ngại tôi ngồi chỗ này chứ?”

“Có người.” Âm Nhã Diệc thờ ơ, người bình thường nghe nói như vậy liền đi nhưng là da mặt nàng đủ dày hoặc là lớp trang điểm trên mặt nàng đủ đậm, chỉ thấy nàng đặt mông ngồi xuống.

“Âm giáo sư muốn ăn gì tôi mời.” Nàng cười híp mắt nhìn hắn.

“Không cần.” Âm thanh của hắn giảm xuống ba phần, không thích người hay tưởng bở, càng không thích người đánh chủ ý lên hắn, ngoại trừ vợ yêu.

Long Ngọc đứng gọi món ăn, Lâm Song Mộc đã đứng ở phía sau kéo cậu “Người phụ nữ kia lại tới.”

Cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, “Yên tâm, tớ sẽ làm cho cô ta đến như thế nào thì lăn đi như thế ấy.” Quay đầu lại chọn món ăn “Thịt viên kho tàu, thịt hấp, soup cải bắp, hai chén cơm, một bát trứng hấp hải sản.”

“Không có thịt hấp, đổi cái khác đi.” Nhân viên phục vụ nói.

“Đổi thành thịt viên đi.” Cậu nói xong liền đem tinh thẻ ra, nhân viên phục vụ quét thẻ, mời cậu đứng bên trái để đợi món ăn. Không lâu sau có một cái khay trượt ra, trên đól là các món ăn mà cậu đã chọn, cậu bưng khay đi về.

Thiều Lệ Na còn đang thấy người sang bắt quàng làm họ với Âm Nhã Diệc, cậu đi tới bên cạnh bàn cúi đầu nhìn nàng “Thiều giáo sư cô chiếm vị trí của tôi.”

“A? Cậu ngồi chỗ khác là được rồi!” Nàng không sợ hãi nói.

“Được.” Long Ngọc gật đầu, thả xuống khay, trong sự trợn mắt há mồm của nàng mà ngồi lên trên đùi của Âm Nhã Diệc, Âm Nhã Diệc cười lấy hai tay ôm hông của cậu “Nhã Diệc, ăn cái nào em gắp cho anh.” Cậu cầm đũa, gắp miếng thịt viên đưa đến bên miệng hắn “Nếm thử xem, hương vị không sai.”

“Hừm, không sai.” Hắn ăn viên thịt mên miệng, nở nụ cười.

“Lại nếm thử cái này.” Long Ngọc gắp một khối thịt đút cho hắn, còn cậu lại gắp cho mình một miếng khoai tây trong bát soup.

Cứ gắp mấy lần như vậy, Âm Nhã Diệc liền nhíu mi, “Sao lại ăn toàn rau?” Long ngọc ăn hơn nửa món rau trong soup, bên trong mấy món ăn mặn cũng chỉ chọn rau, thịt cũng không ăn.

“Không muốn ăn thịt, chán.” Long Ngọc mím môi, nhìn đồ ăn là biết, thịt này bị nấu quá lửa, hơn nữa vị thịt trong cơm của căng tin rất nặng, cậu không thích.

“Em đó, tật xấu kiêng ăn đúng là không đổi được.” Âm Nhã Diệc sủng nịnh nói, ôm chặt cậu rồi lại cọ cọ, “Ăn miếng bánh ga-tô đi.” Lấy thìa múc một miếng bánh ga-tô đút cho cậu, cậu ngoan ngoãn há mồm, miệng nhỏ nhai nhai.

“Thiều giáo sư không ăn cơm sao?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn Thiều Lệ Na đã sắp rớt cằm xuống bàn.

“Cậu! Hai người!” Đột nhiên lúc này nàng không biết phải nói gì, đồng tính đã sớm được phép kết hôn, nhưng mà nàng vẫn không thể tin hai người trước mặt thật là một đôi, Âm Nhã Diệc ưu tú như thế, sao lại coi trọng Long Ngọc? Làm sao có khả năng? Chỉ có mình mới xứng với Âm Nhã Diệc? Bọn họ mới là một đôi trời sinh! Long Ngọc không phải! “Không biết xấu hổ!” Nàng phẫn nỗ muốn lật tung cái bàn, lại phát hiện Long Ngọc một tay đặt trên bàn, nàng không lật được, liền đứng bật dậy, chỉ vào Long Ngọc rồi chất vấn Âm Nhã Diệc, “Anh thích cái gì ở cậu ta? Cậu ta thì có gì tốt? Cậu ta có điểm nào xứng với anh? Tôi thích anh như vậy! Vì sao anh lại coi trọng cậu ta!”

Âm Nhã Diệc cúi đầu, cầm khăn tay lau khóe miệng, buống khăn tay, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo không có cảm tình, “Tại sao tôi phải thích cô? Cô thích tôi là chuyện của cô, tôi cũng có quyền không thích cô, cô nói thân ái nhà tôi có gì không tốt, em ấy từ đầu tới chân đều tốt, điểm này cô có thể so được sao? Cho dù so được thì sao, tôi yêu chính là em ấy, ưu điểm hay khuyết điểm tôi đều thích, dù cô hoàn mỹ thì vẫn kém em ấy nửa điểm.” Thanh âm của hắn không cao, những chỉ trích sắc bén vừa nói ra thì phòng ăn liền im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, lời của hắn đều rơi vào lỗ tai mọi người.

“Tôi không tốt chỗ nào?” Long Ngọc lườm hắn một cái, cũng là nói cho nàng nghe, “Nhà em có địa vị, lớn lên cũng tốt, biết anh từ sớm, là ai nói em vừa sinh ra đã được định hôn ước? Là ai mặt dày mày dạn theo đuổi em? Là ai chia rẽ mối tình đầu của em? Là ai đánh đuổi những người ái mộ em? Là ai uy hiếp em nếu không lấy sẽ cùng chết? Hả? Là ai?”

“Là anh, là anh, là anh, thân ái tất cả đều là anh.” Âm Nhã Diệc cầm lấy tay cậu, cúi xuống hôn lên đó.

Người trong căn tin đều dựng thẳng lỗ tai nghe chuyện bát quái, vốn tưởng rằng là Long Ngọc theo đuổi Âm giáo sư, thì ra là giáo sư theo đuổi Long Ngọc! Thì ra là thế!

Sắc mặt Thiều Lệ Na không thể nào đen hơn, trong lòng uất ức hết sức, ánh mắt đỏ hồng ngấn lệ nhìn xung quanh, cuối cùng nhịn không được, khóc lóc chạy ra ngoài, dọc theo con đường đụng đến không biết bao nhiêu người.

Người vừa đi, Long Ngọc liền trở về chỗ ngồi của mình, nâng cằm, vị trí của cậu không ai có thể ngồi.

Âm Nhã Diệc nhìn bộ dạng trẻ con đáng yêu của cậu, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, gắp đồ ăn cho cậu, hai người im lặng tiếp tục ăn cơm, trong căn tin nháy mắt cũng khôi phục lại sự sôi động như bình thường, mọi chuyện vừa xảy ra đều coi như chưa từng có.

Có người lại nhìn không được, Ứng Thiên Vũ đặt đũa xuống, đi đến trước mặt bọn họ, “Âm giáo sư, ngài quả thực có quyền từ chối, nhưng những lời kia có phải rất đả kích người ta hay không? Thiều giáo sư không sai gì hết, cô ấy thích ngài thì có gì sai?”

Long Ngọc đặt chiếc đũa xuống bàn, mắt lạnh nhìn nàng, “Ứng đại tiểu thư cô không có người trong lòng, tự nhiên sẽ không hiểu được cảm giác người trong lòng mình bị người khác để ý, cô nói cô ta không sai, cô ta sai ở chỗ không nên đặt quá nhiều hy vọng tình cảm vốn không thuộc về mình.”

“Phụ nữ có quyền yêu người mình thích!” Nàng trừng mắt nhìn cậu.

“Cũng có quyền phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác sao?” Long Ngọc cười lạnh, “Nếu nói như vậy, phụ nữ thật sự là đáng sợ.” Nàng nhất thời nghẹn lời, “Rất nhiều chuyện cũng không bởi vì một câu, là phụ nữ thì có thể không sao, già mồm cãi lão còn nói đáng yêu, người khác nói thì lại kêu là không nói lý, tùy hứng thì nói là làm nũng, người khác làm thì lại kêu là phá rối, thích một người thì nói là yêu, người khác thích thì lại kêu là phiền toái.”

“Vậy cái gì là đúng, cái gì là không đúng?” Nàng không tránh né trực tiếp hỏi.

“Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, là đúng, nữ chưa gả nam đã kết hôn, đó là phá vỡ gia đình người khác, biết rõ là làm sai nhưng vẫn cố phạm phải.” Long Ngọc lắc nhẫn trên ngón tay, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng.

“Cô muốn bất bình thay cô ta cũng phải phân rõ phải trái, chỉ trích không căn cứ, chúng tôi không chấp nhận.” Hạt cát bị bỏ quên là Âm Nhã Diệc lúc này mới mở miệng, giống như ngay từ đầu hắn đã biết Long Ngọc sẽ xử lý tốt, nửa điểm cũng không lo lắng.

Ứng Thiên Vũ bình tĩnh đứng tại chỗ một lát rồi mới rời khỏi, ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi căng tin, em trai em gái gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Ánh mắt Long Ngọc lạnh lùng nhìn bóng dáng nàng rời đi, tay nâng cằm, trên môi gợi ra nụ cười lạnh lẽo, đầu năm này có thật nhiều người tự mình đa tình, chõ mồm vào chuyện người khác lại càng nhiều, rất chán ghét! Muốn giết người! Muốn...... Giết chết bọn họ, tất cả đều giết chết!

Trong đôi mắt đen láy của cậu lướt qua một tia màu tím, quay một vòng ở bên trong tròng mắt, giống như ánh lửa bị đốt lên.

“Ăn no chưa?” Âm Nhã Diệc khoác cánh tay lên vai cậu, cậu ừ một tiếng, “Vậy đi ngủ một lát.” Âm Nhã Diệc cười mập mờ, cậu trở mình xem thường liếc hắn một cái, ánh tím trong mắt kia cũng không biết đã biến mất đi đâu.

Khu giáo viên, tầng cao nhất, khi hai người cùng đi vào, dưới lầu khu nhà ở của giáo viên, một sinh mệnh đang lặng yên biến mất, một hồi tai bay vạ gió buông xuống, người nọ lại hoàn toàn không biết.

“Cộc cộc ———” tiếng đập cửa vang lên.

“Ai vậy?” Thiều Lệ Na ngẩn người nhìn chằm chằm tài liệu giảng dạy trong tay, mở miệng hỏi, người bên ngoài cửa không trả lời, nàng nhíu mi, vốn định không để ý tới, nhưng tiếng đập cửa bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, nàng buông tài liệu trong tay đi tới trước cửa, không kiên nhẫn mở cửa, “Gõ cái gì mà gõ!” Thấy rõ người bên ngoài, sắc mặt nhu hòa hơn chút, “Là em à? Có việc....” Lời nói còn chưa dứt nàng đã hoảng sợ mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, “Vì sao....” Thân thể mềm nhũn bị người phía trước đẩy lui vài bước, thẳng cho đến khi đụng phải bàn học mới dừng lại, từ bàn học ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt vẫn mở to hoảng sợ như trước, nhưng không có sức sống, trên ngực lộ ra một cái lỗ thật lớn, trong cái lỗ vốn phải có một trái tim, lúc này cái gì cũng không có, chỉ có máu không ngừng chảy ra, thấm đầy trên mặt đất.

“Cộp” Cánh cửa đóng lại, bên ngoài hành lang thoáng đãng sạch sẽ không có gì, giống như người biến mất không còn tăm hơi, lại giống như vốn không có thứ gì xảy ra cả

Vài giờ sau, cùng với tiếng thét chói tai của nữ sinh khoa lịch sử, thi thể của Thiều Lệ Na được phát hiện.

Ở trên lầu, Long Ngọc chui sâu vào trong chăn, Âm Nhã Diệc vươn tay che đi lỗ tai cậu nhưng không bao lâu liền có người đến gõ cửa thông báo đã xảy ra chuyện, hắn buộc lòng phải kéo Long Ngọc không cam tâm tình nguyện rời giường, đưa người đi xuống.

Long Ngọc mệt mỏi vừa gật gù di chuyển, để mặc Âm Nhã Diệc dắt, đi vào căn phòng đầy máu tanh cũng chỉ ngáp một cái không có phản ứng gì, nhưng, có người đã chú ý tới phản ứng của cậu, âm thầm ghi chép lại.

“Vong hồn uổng mạng trăm ngày không rời khỏi chỗ chết, tìm người chiêu hồn đi.” Âm Nhã Diệc gật đầu nói với hiệu trưởng vừa mới tới.

Long Ngọc lại nở nụ cười, Âm Nhã Diệc xoa đầu cậu, ghé vào lỗ tai cậu rồi nói một câu rất nhỏ, yên tâm, sẽ bắt được.

Cậu quay lại ném cho hắn một nụ cười nhạt, ánh mắt thản nhiền nhìn quanh căn phòng, thật thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.