MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 86:
KIM TRIÊU BẮC KHÁCH TƯ QUY KHỨ
(Hôm nay khách nơi đất bắc nghĩ đến ngày trở về)
*Trích Trúc chi từ nhị thủ kỳ 2 – Lưu Vũ Tích.
------------------------
Bản đồ địa hình của dãy Đông Nhạc, Tần đại nương cũng đã đưa cho Nhạc Hy mang theo. Nhà của đại nương nằm ở sâu trong sườn núi Nguyệt Quang. Đường xuống núi vô cùng cheo leo, hiểm trở. Xuống được núi Nguyệt Quang, phải băng qua thung lũng Đào Hoa mới có thể thoát ra khỏi dãy Đông Nhạc trùng trùng này.
Hiện giờ đang là đầu tháng mười, gió thu thổi thường lại buốt. Đường xuống núi của nàng phải men theo lại là sườn đón gió. Đây cũng là mùa mà động vật giao phối, tất nhiên còn có động vật ăn thịt, cho nên để an toàn nàng chỉ có thể ngày đi đêm nghỉ bên các hang núi nhỏ. Cứ liên tục trong bảy ngày, nàng đã xuống được núi Nguyệt Quang một cách bình an.
Trong suốt hành trình, nàng không gặp bất cứ một người nào. Nghe Tần đại nương nói, nhà bà sống không ai biết cả. Đây một phần vì Nguyệt Quang là ngọn núi tương truyền bị ma quỷ ám, bất cứ kẻ nào lên đều không thể xuống, mà nếu xuống núi thì sẽ không còn đường trở về. Nhật Quang ngược lại là ngọn núi thiêng, cũng là ngọn núi xây dựng Ninh Vũ am – am tự linh thiêng của hoàng thất.
Đường xuống núi Nguyệt Quang rất hẹp, khi gần xuống đến nơi, hai bên đều là những cây hoa đào, mở ra một lối tới thung lũng Đào Hoa. Thung lũng Đào Hoa là một chốn tuyệt đẹp. Lúc rơi từ núi Nhật Quang xuống, nàng đứng ở một mé của sông Đào Hoa, sát với chân núi Nhật Quang. Chỗ đó khói sương mịt mù, nước dâng cuồn cuộn, khi ấy nàng còn đang đau thương quá độ, nàng không trông thấy bên kia sông là một thung lũng đẹp đẽ tuyệt vời như thế. Khắp thung lũng mọc lên hàng trăm cây hoa đào dại, dáng vẻ hoang sơ tự nhiên, không hề có dấu vết của bàn tay con người. Thế nhưng trái với vẻ đẹp nên sơ hữu tình này, nơi đây cũng có những truyền thuyết đáng sợ vô cùng. Nơi đây được xem như một trận địa dày đặc, cây hoa mọc lên khắp nơi, nếu không cần thận, kể cả đi đường thẳng cũng khó tìm được lối ra khỏi mê cung này.
Nhạc Hy đứng bần thần giữa rừng hoa đào. Toàn cây và hoa như vậy, thật sự rất khó để tìm được lối ra. Mà khi ra được cũng phải men theo ven sông Đào Hoa để tìm đường ra khỏi dãy Đông Nhạc. Trước mắt mọi thứ gian nan vô cùng với nàng. Nếu vô tình đi lạc vào trong rừng đào này, mà không tìm được lối ra, nhất định nàng sẽ lạc sâu trong rừng đào, không ra được nữa. Vì vậy phải suy nghĩ để đi sao cho hợp lý thoát khỏi rừng đào này sao cho kể cả khi xảy ra rủi ro, nàng vẫn có thể trở lại điểm xuất phát. Nói như vậy, đi đường thẳng là cách tốt nhất ra khỏi rừng hoa đào này. Nhưng nếu cứ áng chừng rồi nhằm đường thẳng mà đi, rất có thể sẽ bị nhầm hướng bởi lẽ nơi này đào mọc lên như thể cố tình cản lối, rất khó để đi thẳng cho chuẩn xác để ra khỏi.
Nhạc Hy ngắt một cành hoa đào lớn, mọc đầy những bông đào xinh xinh rồi bắt đầu bước đi. Đi mỗi bước nàng đều ngắt một bông hoa thả xuống chân, để những bông hoa đó xếp thành một đường thẳng. Đi qua những cây hoa đào, nàng cũng đều ngắt hoa và thả xuống để vẽ một đường ra hợp lý như vậy. Một chốc nàng lại ngoái đầu nhìn để dải hoa đào mình xếp được thẳng như mong muốn. Quả nhiên cuối cùng nàng trông thấy hơi sương mờ ảo của con sông Đào Hoa hiện ra trước mắt.
Sông Đào Hoa mang theo một mảnh ký ức đáng buồn đối với nàng. Đây chính là con thủy quái đã nuốt trôi Tường Huyên của nàng. Mỗi khắc nhớ lại, lòng nàng lại đớn đau như bị cắt từng khúc ruột. Nàng vẫn ngày đi đêm nghỉ ven những gốc cây lớn, đến ngày thứ hai, dường như cảnh trí trước mắt vẫn chẳng khác gì ngày đầu, và nàng cũng chưa thể ra được khỏi cái thung lũng rộng lớn này. Theo như bản đồ, ra được khỏi rừng đào kia, đi thẳng về hướng bắc sẽ thấy lối đi lên dãy Nhật Quang. Nhưng mục tiêu của nàng không phải lên dãy Nhật Quang mà là trở về kinh thành, cho nên sau khi đi thăng về hướng bắc, thấy lối lên đỉnh Nhật Quang – nơi mà trước đây xe ngựa nàng đã đi lên – nàng chỉ việc men ngược theo lối đó là sẽ tìm đến được trấn Tế Nam, sau đó trở về kinh thành. Nói thì dễ dàng như vậy nhưng đường đi không hề đơn giản, là con đường vô cùng dài.
"Có người, có người kìa. Là nữ nhân." Nàng nghe thấy giọng nói rất lớn từ phía xa, lại loáng thoáng nhận ra tiếng gươm đao vũ khí sắc bén.
Đúng như Ngô Diệp nói, đám người truy sát nàng cũng rất cẩn trọng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nên đã trấn thủ ở nơi này để tìm thi thể của nàng hoặc tìm nàng trong trường hợp nàng còn sống. Xét theo vị trí, Nhạc Hy nhận ra chúng cũng đã tính toán hướng chảy và những chỗ đá ngầm của sông Đào Hoa để xem xét nếu nàng đã chết thì xác có thể trôi tới đâu. Nước như vậy, xác người nhất định phải trông thấy, nhưng bọn họ ở nhiều ngày chẳng tìm ra, phần nào có thể thấy chúng cũng đoán được nàng đã thoát chết.
Điều này càng chứng tỏ chúng không tầm thường chút nào. Nhạc Hy biết vậy nên cố ý chạy nhanh hơn.
Nữ nhân xuất hiện ở đây là chuyện bất thường. Nơi này vốn chẳng ai đặt chân tới cả.
"Hình như chính là Hy tần." Nhạc Hy nghe rõ, quả nhiên chính là những kẻ đã truy sát nàng hơn một tháng trước. Chúng quả nhiên chày cối vô cùng, vẫn ở đây bằng được để tìm người.
"Là Hy tần đấy."
Nàng sợ tới mức không dám kêu lên một tiếng cũng không dám ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ biết thẳng đường mà chạy. Chỉ biết âm thanh tiếng bước chân, tiếng hét, tiếng va chạm binh khi mỗi lúc một gần.
"Á..." Một mũi tên đâm vào sau vai khiến Nhạc Hy đau đớn mà gục xuống. Nàng quay đầu lại thì thấy chúng đã chạy rất gần, kẻ cầm cung, kẻ cầm đao kiếm, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sông.
Nhạc Hy gượng đứng dậy mà lết từng bước chạy, một tay giữ vết thương sau vai để nó không rỉ máu, miệng cố kêu lớn: "Cứu, cứu với... Cứu với."
"Ngươi có chạy đằng trời."
Nàng cố gắng chạy tiếp để cầm cự thêm nhưng không may vấp chân và ngã xuống. Theo bản năng, nàng quay đầu đã thấy kẻ kia giơ kiếm lên. Nàng trông thấy ánh sáng bạc nàng mỗi lúc một gần mắt mình hơn. Nàng vội lăn người qua bên trái, thấy thanh kiếm vút qua người trong gang tấc. Kẻ kia giơ kiếm lên lần hai, y sắp hạ tay thì bỗng có một ánh sáng bạc xẹt qua khiến thanh kiếm trên tay kẻ kia rơi xuống. Hai kẻ đi cùng y cũng rút kiếm khỏi vỏ chuẩn bị ứng chiến.
Nàng chưa kịp suy nghĩ gì thì nam tử kia đến bên cạnh đỡ nàng dậy, giơ kiếm trước mặt đám hắc y nhân kia. Giọng nam tử đó cương liệt như lửa: "Mau vào đây, các ngươi nghĩ ta sợ ba kẻ các ngươi ư?"
Đám người kia không hề sợ hãi trước lời thách thức của nam tử, liền lao vào. Nhạc Hy không hiểu kiếm pháp, không biết nam tử kia cao siêu đến đâu nhưng chỉ trong ba bốn đường kiếm, y đã hạ được cả ba kẻ. Bọn chúng nằm trên đất, không còn lấy cả một hơi thở nữa.
Ngô Diệp bấy giờ mới quay sang hỏi nàng: "Cô thế nào rồi?"
Nhạc Hy nghiến răng chịu đau, điềm tĩnh nói: "Ta không sao cả."
Ngô Diệp tỏ ra vô cùng tức giận, đưa tay thô lỗ rút mũi tên còn găm sau vai của nàng ra, máu đỏ tươi rỉ ra trên y phục màu xanh của nàng, vô cùng nổi bật. Nhạc Hy đau đớn không chịu được, nước mắt cũng chảy ra.
"Bao giờ thì cô mới chịu kêu đau? Mũi tên này rất nhỏ, cho nên đâm sâu, là nam tử chịu đựng còn khó huống chi nữ nhân các cô. Vậy mà còn nói không sao."
Nhạc Hy thở hơi dốc, không dám nói thêm lời gì trước sự dữ dằn của Ngô Diệp.
Ngô Diệp đỡ nàng tới một gốc cây to, để nàng dựa lưng vào cho đỡ đau nhức, lại định cởi y phục ngoài của nàng. Đang chuẩn bị thì bị nàng ngăn lại: "Huynh làm gì vậy?!"
Ngô Diệp ánh mắt đầy mỉa mai: "Sao mẫu thân bảo cô thông minh lắm mà? Nhìn vậy còn không nhận ra à? Tất nhiên để trị thương cho cô rồi."
"Nhưng chúng ta..."
Y trừng mắt nhìn nàng khiến cho nàng không dám nói thêm gì cả. Đợi nàng ngoan ngoãn im lặng như một con mèo, y mới bắt đầu vén nửa y phục bên trái của nàng sang. Vết thương rỉ máu nhìn mà rợn người. Chính Ngô Diệp còn cảm thấy ớn lạnh. Y liền lạnh lùng bảo: "Vì hoàn cảnh chứ có cho tiền ta cũng không thèm làm gì cô."
Y bắt đầu rắc bột thuốc mang theo mình rắc lên miệng vết thương của Nhạc Hy khiến nàng bị xót nên run lẩy bẩy. Rắc thuốc xong, y xé vạt áo của mình, buộc chéo quanh vai và tay trái của nàng để giữ thuốc trên vết thương. Mọi động tác đều vô cùng thành thục và tỉ mỉ.
Nhạc Hy liếc xéo nhìn Ngô Diệp, nói gay gắt: "Thứ nhất, ta phản ứng như vậy vì ta đã có phu quân. Thứ hai, nam tử như huynh, không nữ nhân nào thèm đâu mà xỉa xói."
Ngô Diệp tính vốn nóng nảy, y giật mạnh tay trái của nàng khiến nàng đau đớn vô cùng. Y liền nói: "Nếu không phải vì mẫu thân ta bảo ta đi theo cô xem tình hình thế nào, thì có chết ta cũng không thèm đi tìm."
Nhạc Hy cũng tức giận chẳng kém: "Đấy, giờ tìm được rồi thì huynh trở về đi còn gì? Từ đây đi tiếp ta có thể tự đi được rồi."
Ngô Diệp bị Nhạc Hy chọc ngoáy và cố ý đuổi khéo, không khỏi ức chế. Y mạnh miệng bảo: "Không thấy ta bảo sao? Mẫu thân ta nói ta phải đi theo cô xem tình hình."
"Thì giờ huynh trở về nói với mẫu thân huynh là ta đã an toàn là được chứ gì? Mẫu thân huynh có thấy đâu? Huynh nói thế nào chẳng được?"
Ngô Diệp bị dồn vào được cùng, cụt ý nói: "Rồi cô có định đi không? Cô cũng vụ lợi thật. Lúc ta trị thương cho thì im re, đến lúc trị xong rồi thì mới ý kiến này nọ. Đấy, thích thì tự đi đi."
Y tức tối đứng dậy bỏ đi. Nhạc Hy hừ lạnh một tiếng khó chịu rồi chống tay đứng dậy. Nhưng vừa chống tay xuống thì vết thương trên vai trái lại nhức, chân nàng khi nãy vấp xuống cũng bị trật. Nàng bất giác kêu "A" một tiếng.
Ngô Diệp vội quay đầu, chạy tới xem thử. Y không nói không rằng, chỉ cầm chân của nàng. Không cởi giày của nàng ra nhưng sờ thử vào mắt cá chân, y cũng đủ thấy nàng bị trật chân. Y thở dài lạnh lùng, miễn cưỡng nói: "Nữ nhân vô dụng."
Nhạc Hy xấu hổ tới mức đỏ mặt. Là nàng vừa đuổi y đi, nhưng bản thân lại đi không nổi. Y ngồi xổm xuống, ý bảo nàng lên lưng để y cõng. Nhạc Hy không còn cách nào, đành mặt dày leo lên lưng y, không dám mỉa mai thêm lời nào.
Y cúi người nhặt kiếm tra vào vỏ rồi cõng nàng bước đi.
"Huynh... biết đường không?" Nhạc Hy vẫn ái ngại chuyện khi nãy, giọng hỏi rất trầm.
Y lạnh giọng bảo: "Không biết đường thì ta xuống đây làm gì? Cô nghĩ ai cũng vô dụng như cô à?"
Nhạc Hy câm lặng, không nói được thêm gì.
Đến khi trời xẩm tối, y đặt nàng xuống gốc cây. Nàng trông y cũng đã thấm mệt, liền đưa khăn của mình cho y lau mồ hôi, rồi nói: "Huynh nghỉ ở đây, ta đi kiếm gì đó để ăn." Nàng lấy trong tay nải ra một túi nước bằng da, định ra sông múc nước rồi kiếm đồ ăn.
"Cô quên tại sao ta phải ngồi thở hổn hển thế này à? Còn không phải do cái chân của cô ư? Định đi ra đó lấy nước kiểu gì?"
Nhạc Hy cúi đầu mất mặt, nói: "Xin lỗi, ta quên mất."
Bỗng nhiên nàng thấy bên môi của Ngô Diệp hình như có một nụ cười mơ hồ. Mãi một lúc sau, y mới lên tiếng: "Cô lại đây."
Nhạc Hy hơi có sự đề phòng, hỏi ngược lại: "Để làm gì?"
Nhưng nhìn thấy y trừng mắt, nàng lại sợ hãi men lại gần. Y đưa tay nắn lại chân cho nàng rồi hỏi: "Thế vết thương sao rồi?" Chẳng đợi nàng trả lời, y lại cười khẩy: "À, cô thì lúc nào cũng không sao. Ta quên mất."
Nói xong, y nằm dựa vào gốc cây nhắm mắt lại.
Nhạc Hy lấy mấy thứ đồ từ trong tay nải ra. Ngoài mấy bộ y phục mà Tần đại nương đưa, còn có mấy thứ trang sức nàng cài từ lúc trầm mình xuống sông tự vẫn. Mấy thứ đó đều không quan trọng như trong đống đó có chiếc vòng tay kim trân bảo xuyến mà Thẩm Tịch Thành tặng nàng trước đây. Không có một vật nào trong số này gợi lại Chu Hậu Thông nhưng nàng vẫn lại bất giác nhớ đến hắn. Hắn là nam tử duy nhất mà hình ảnh của hắn luôn thường trực trong tâm trí của nàng.
Nàng không mang theo cây trâm thược dược hắn tặng trong tết Đoan ngọ năm đó, chính xác hơn thì nàng đã đặt nó trong lá thư gửi cho hắn lúc sắp lên đường tới Ninh Vũ am. Chẳng biết hắn đã đọc hay chưa, hay thậm chí đã quên nàng rồi.
"Chu lang..." Nàng nghẹn ngào thốt lên, nước mắt rơi lên một cây trâm hoa hồ điệp rất bình thường.
"Là người thương của cô à?" Bỗng nhiên người ngồi bên gốc cây kia lên tiếng, mắt vẫn nhắm.
Nhạc Hy không ngờ y vẫn còn thức, vội đưa tay lau nước mắt, lại nghe y nói: "Cô chưa nói cho ta cô có thân phận gì trong hoàng thất? Là công chúa, vương phi hay phi tần?"
"Cái này huynh biết cũng chẳng có giá trị gì." Nhạc Hy lạnh giọng bảo.
"Cô lại chưa biết rồi. Ta biết toàn những thứ vô dụng. Ví dụ như cô."
Nhạc Hy không cảm thấy khó chịu, mấy câu đó xem như câu cửa miệng của Ngô Diệp. Nàng chỉ bảo: "Đã là vô dụng thì biết làm gì?"
Y nhếch môi cười bảo: "Trang sức bằng vàng có điểm lục ngọc, y phục phương lĩnh thêu hoa bằng chỉ bạc, đây vốn không phải trang phục của công chúa. Hơn nữa đương kim hoàng đế không có con, hoàng đế tiền triều cũng không. Công chúa muội muội của Hoàng đế thì xuất giá ở nơi xa. Hoàng đế lại không có đệ đệ nào ngang tuổi để lập vương phi. Đi từ hoàng cung ra, chỉ có phi tần mà thôi."
Nhạc Hy nghe từng lời Ngô Diệp nói, nhận ra y cũng hiểu biết không ít về chốn cung đình, dù chỉ là một kẻ ở ẩn trong rừng núi. Từ điều này có thể phỏng đoán, nửa đời trước của Tần đại nương và nhiều năm trước của Ngô Diệp từng có liên quan đến Tử Cấm Thành.
Nhạc Hy cũng không tiện hỏi, cũng không phủ nhận suy đoán của Ngô Diệp, bảo: "Phải, ta chính là Hy tần của Hoàng đế."
"Vậy người cô thương nhớ hẳn là Hoàng đế rồi. Gọi Chu lang còn có thể gọi ai ngoài Chu Hậu Thông nữa?" Ngô Diệp không ngại ngần gọi thẳng tên mụ của Hoàng đế. Cuối cùng y lắc chốt lại một câu: "Nữ nhân ngốc nghếch."
Nhạc Hy chẳng nói gì trước chuỗi lời nói nhảm của Ngô Diệp. Y lại hỏi: "Là kẻ phải trốn chạy, chắc Yên Nhiên không phải tên của cô."
"Phải, ta vốn tên là Thẩm Nhạc Hy." Nhạc Hy thành thật đáp lại. Mà lời này cũng không tính là thành thật, nàng thật ra tên là Trương Trích Nguyệt.
Nàng thấy Ngô Diệp nhíu mày một cái, rồi hỏi: "Cô có quan hệ thế nào với Thẩm Quang?"
Nhạc Hy cũng không hề giấu giềm: "Đó là tổ phụ của ta, ta là đại tiểu thư của Thẩm gia, con gái của Thẩm thượng thư, Thẩm Luyện."
Ngô Diệp bất ngờ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy: "Đại tiểu thư Thẩm gia? Là con gái hay con nuôi?"
Nhạc Hy rùng mình một cái. Đây vốn là bí mật mang tính gia tộc, liên quan đến tính mạng của nàng, của toàn bộ tộc nhân Trương thị và Thẩm thị, nhưng giọng Ngô Diệp lại nhẹ nhàng như một chuyện bình thường.
Giọng nàng không hề run rẩy, nói khẳng khái vô cùng: "Ta là đại tiểu thư của Thẩm gia, là con ruột của gia tộc. Phụ thân chỉ có một người dưỡng tử là đại huynh của ta – Thẩm Tịch Thành."
Ngô Diệp cười khẩy như không để tâm đến mấy lời nàng vừa nói: "Ta biết nhiều thứ hơn cô nghĩ đấy. Nói rõ ra thì Thẩm Luyện năm đó bị chứng bệnh như vô sinh, kể cả có sinh được con cái thì cũng sẽ có di chứng. Điều này chỉ có hai người biết. Một người đã chết, một người là ta."
Nhạc Hy trước đây cũng đã trù tính được chuyện này, ánh mắt nàng vẫn thản nhiên, môi vẫn nở nụ cười: "Nhưng có điều huynh không biết, năm đó có một vị thần y đã giúp phụ thân ta chữa trị. Ta ra đời bình an nhưng từ nhỏ đã ốm yếu, phụ mẫu chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng."
Y lại cười: "Vậy sao? Có lẽ là vậy, ta không nghĩ đến một người chịu đau đớn tốt như cô lại là người từ nhỏ ốm yếu. Nếu không nói, ta còn nghĩ cô là hậu duệ của một cố nhân..."
"Ai?" Nhạc Hy thuận miệng hỏi.
"Trùng hợp người đó cũng tên là Yên Nhiên, họ Bách." Ngô Diệp nói.
Nhạc Hy nghe mà sợ hãi toàn thân. Thái hậu từng kể, năm đó Bách gia và Hiền phi Bách Hoa Nghiên gặp biến cố, dính tội tru di tam tộc, mẫu thân thoát chết phải đổi thành họ Hà. Bách Yên Nhiên còn có thể là ai ngoài mẫu thân của nàng nữa?