Hoàng hôn, nắng chiều, hồng quang đầy trời.
Mưa phùn cá ngoi lên, gió nhẹ nghiêng cánh én, trước núi cò trắng bay.
Mênh mông giữa khói sóng, tòa sơn đảo sừng sững nguy nga, thanh tịnh thoát tục.
Con đường nhỏ quanh co uốn khúc, hướng về phía sâu trong khu rừng cây rậm rạp.
Lam ảnh như gió, nhanh nhẹ phiêu tới, người lướt qua, chim tước cũng không bị kinh động.
Trên nhành cây, bạch y phóng lên, khoác một thân mây tía, con ngươi trong suốt chớp động dịu dàng pha thêm ý cười.
Ngươi rốt cuộc cũng tới, Triển Chiêu, minh châu xá lợi tháp của Tây Hạ tiến cống quả nhiên giá trị phi phàm.
Bấm tiêu, âm thanh yếu ớt vang lên, vẫn là khúc Nghênh Tân, cũng vừa lúc đón khách.
Lam ảnh dừng chân, ngẩng đầu ngắm, lãnh quang lóe lên.
Gió lốc chợt nổi lên, cuốn thẳng lên không trung.
Kiếm như long, chiêu thức như hoa, rực rỡ lóa mắt.
Kình phong đã ập đến bên người, vẫn không tin được, kiếm này, vậy mà lại hướng về phía mình!
Đau đớn như thủy triều trào ập ra, màng máu rực rỡ bắn tung tóe trên nền bạch y.
Vì sao? Vì sao…
Tay nâng ly vui vẻ hôm nào còn ở trước mắt, đao kiếm đã áp sát gần trong gang tấc!
Bạch Ngọc Đường một tay che vết thương, chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim phổi.
Lẽ nào, tình nghĩa tương giao, chỉ là tự mình mộng tưởng?
Ánh mắt đối diện với con ngươi thâm trầm như biển, lại không nhìn ra một chút gợn sóng nào.
Ngươi đã đoạn nghĩa, ta cũng vô tình!
Sát khí mạnh mẽ chợt tỏa ra!
Phất tay, Ngọc Tiêu xoay tròn như điện, hàn quang đan xen, Ngư Trường Kiếm thẳng hướng mi tâm Triển Chiêu.
Lam ảnh như chim ưng chao liệng bầu trời, kiếm hoa lại phóng!
Đôi kiếm cùng đâm, kình khí va chạm, tiếng nổ rền vang, cát bụi bắn tung tóe, trong vòng mười trượng ngập trong một mảng sương mù.
Lá nát hoa tàn, tán loạn như mưa, xào xạc tuôn rơi qua vạt áo lam.
Trong rừng lại trở về vắng lặng, chỉ còn tiếng chim táo tác hoảng loạn.
Một chút nhàn nhạt tịch mịch hiện lên giữa hai đầu mày Triển Chiêu.
Tách tách…
Máu chậm rãi tuôn ra từ vết thương bên sườn, rơi xuống nhuộm cả vạt áo lam.
Bỗng nhiên cất giọng nói: “Nhiệm vụ của Triển Chiêu, không cần người khác hỗ trợ…”
Người áo xanh đang theo dõi phía sau quỷ mị xuất hiện.
“Vô Sát từ trước đến nay chỉ thực thi nhiệm vụ, không giúp bất cứ kẻ nào!”
Đệ nhất thiên hạ sát thủ, Vô Sát, là cao thủ Tây Hạ được phái tới đoạt lại minh châu xá lợi tháp.
Cười lạnh, “Tây Hạ đặc sứ có lệnh, Vô Sát ngươi chỉ được phép đi theo, không được phép can thiệp!”
“Triển Chiêu quả nhiên không phải người vì tư trái công, xin lỗi, ta vô ý một kiếm làm bị thương Triển đại nhân, nếu không, Bạch Ngọc Đường tất bị xuyên tim!”
“Đó là lí do ngươi gây trở ngại cho ta! Người chết rồi sẽ không nói ra minh châu xá lợi tháp ở đâu…” Quang mang từ bóng kiếm sắc bén như đâm thẳng vào lòng Vô Sát.
Ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm nét mặt kiên quyết của người anh hùng thật lâu, “Hiểu, ta đợi ở đình nghỉ chân, xin đợi tin tức tốt của ngươi.”
Gió mạnh đã qua, không sơn tịch thủy, bình lặng như trước.
Khẽ lau Cự Khuyết, bỗng nhiên, một vết nứt nhỏ bé trên mũi kiếm nhuốm lạnh mắt.
Trường kiếm có vết, có thể sửa. Tâm kiếm rỉ sét, ai mài cho?
Không thể đối mặt, phải đối mặt!
Trong Hạnh Hoa Lâu kính rượu đối ẩm, trò chuyện thiên hạ, sẽ không còn nữa…
Cuộc sống cô độc như gió, vừa mới có một chút ôn nhu, chớp mắt đã lại biến mất vô tung.
Là ý trời? Là số phận? Là đã được định trước?
Chôn chặt đau đớn lướt qua trong lòng, năm tháng sau này, sẽ không…rung động nữa.
Lạnh lùng nghiêm nghị, lý trí, nghiêm trang kiên quyết, vô tình, đây mới thật sự là Triển Chiêu!
Dọc theo con đường mòn nhuốm vết máu, bước lên con đường đầy bụi gai.
Gió nhẹ thì thầm, tiếng “ken két” vang lên.
Quay đầu lại, ánh mắt đã từng sáng chói như ánh ban mai giờ đây lạ lạnh lẽo như vạn cổ huyền băng!
Cơ quan đang điên cuồng vây quanh, cũng không muốn nhúc nhích…
Mệt mỏi vẫn là mệt mỏi? Chỉ biết là, muốn nhìn thấy vẻ mặt vui cười của ngươi, nghe được tiếng tiêu yếu ớt.
Chiếc lưới mai phục trong đất bùn bỗng nhiên túm lên, trên thân thể, những sợi dây thép mảnh dẻ siết vào da thịt.
Ngưng mắt nhìn con người thanh dật lãng tú, ngọc thụ lâm phong, đôi môi chậm rãi cong lên một độ cung.
Nụ cười này trong đời, chính là lòng tin của cả đời Triển Chiêu.
Lại nụ cười mờ ảo thanh phong vân vụ này, như một ánh chớp đánh vào thâm tâm Bạch Ngọc Đường.
Vì sao, ngươi tuyệt tình đến mức này, vẫn có thể cười thản nhiên đến như vậy?
Rốt cuộc, trong lòng ngươi, Bạch Ngọc Đường ta có bằng một người bằng hữu không?
Chỉ cần ngươi cho ta là bằng hữu, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
Dù cho, chỉ chốc lát cũng tốt…
“Triển Chiêu, minh châu xá lợi tháp ngay trên tay ta, đánh bại ta là ngươi có thể lấy đi…”
Để thả ngươi tự do, ta trộm nó; buồn cười là, vì nó, ngươi lại đả thương ta…
Triển Chiêu càng cười đến vui vẻ.
Quật cường nhếch khóe môi, trong mắt lộ một tia khiêu khích, thì ra, Bạch Ngọc Đường khi tức giận cũng tuấn tú như vậy…
“Nghe đồn Bạch Ngọc Đường tinh thông cơ quan ám khí, dùng thứ này trợ trận, quả nhiên không giả.”
Mặt đỏ lên, “Cho dù không cần đến cơ quan ám khí, Bạch Ngọc Đường cũng có thể thắng ngươi!”
Thích nhìn bộ dáng y tức giận, hay là, chỉ có mình mới có thể làm kẻ tàn nhẫn vô tình như y tức giận thất thố tới mức này.
Bạch Ngọc Đường vô cùng buồn bực.
Lại là nụ cười trêu tức, lẽ nào là hắn cố ý trêu đùa y sao?
Phóng người kề đến, điểm nhanh huyệt đạo Triển Chiêu, thu lưới lại, đang muốn cười nhạo, đột nhiên, một mảng màu đỏ đau nhói mắt.
Hắn… Hắn bị thương? Bị thương khi nào? Ai đả thương hắn?
Gió xoáy chợt nổi lên, hoa lá bay khắp trời, lam ảnh mau lẹ như ưng, một ngón tay tới giữa ngực Bạch Ngọc Đường.
Chậm rãi từ trong áo y lấy ra minh châu xá lợi tháp, “Ta thắng…”
______________________________________
Có ai thấy tác giả viết truyện như viêt thơ không? Ta thề là ta ngu nhất cái khoản văn vần này nọ, nghĩ nát óc…:(((