Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 9




" Cậu ấy nói cậu ấy không thích kẹo.

Gần đây mình lén quan sát thì thấy cậu ấy thích uống sữa dâu.

Nếu mình đưa cậu ấy sữa dâu, cậu ấy có nhận không?"

– Trích từ nhật ký của Miểu Miểu

Thứ hai, ba ngày mưa lớn cuối cùng cũng ngừng, mây đen tan, trời hửng nắng. Nước trên sân chơi gần như khô cạn, trong không khí xen lẫn mùi cỏ xanh cùng mùi bùn đất, tươi mát mà ướt át.

Trong phòng học của Lớp 1/10, còn năm phút nữa mới bắt đầu tự học, Vu Miểu Miểu ngáp một cái, lấy cuốn sách tiếng Trung từ trong ngăn bàn ra, không mở ra, thấp giọng đọc "Thấm vườn xuân· Trường Sa".

Trình Lập Hiên bên cạnh nghe thấy tốc độ nói lưu loát của cô, không khỏi ghen tị hỏi: "Vu Miểu Miểu, cậu có thể chia sẻ với tớ phương pháp học ngữ văn của cậu không? Sao nhìn vài cái liền ghi nhớ được mấy văn bản cổ điển của Trung Quốc này? Tớ chép lại cả chục lần nhưng vẫn không thể nhớ. "

Trình Lập Hiên thích khoa học, và ngữ văn là một khuyết điểm, ở một khía cạnh nào đó, hai người có thể nói là anh em một nhà.

"Cũng không có gì đặc biệt, giống như cậu học toán, bởi vì thích nên mới nhớ."

Vu Miểu Miểu trả lời một cách thản nhiên, dứt lời liền ngước mắt lên nhìn thấy Nhan Quyện bước vào từ cửa trước của lớp học.

Anh luôn vào lớp sau tiếng chuông, cũng không có vẻ gì là vội vàng.

Đôi mắt cô vô thức dán vào anh, Vu Miểu Miểu nhìn thấy Nhan Quyện đang cầm một hộp sữa dâu trên tay.

Chính xác mà nói, không chỉ hôm nay mà ngày nào anh cũng cầm trên tay một hộp sữa dâu.

Vu Miểu Miểu nhớ hiệu này, cô gần như chắc chắn đó là thứ anh thích.

Ở ngã ba đường hôm đó, anh nói không thích kẹo, nhưng cô vẫn khám phá ra thứ anh thích.

Vu Miểu Miểu hơi tự hào.

***

Giờ số học, vì Lâm Nhược Hà tạm thời nghỉ vì có việc nên giờ này được đổi thành giờ kiểm tra.

Lớp học rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ngòi bút cọ vào mặt giấy.

Quạt điện trên trần đang quay tít, Vu Miểu Miểu đang buồn chán xoay bút nhìn chằm chằm vào câu hỏi điền vào chỗ trống thứ ba trên tờ giấy thực hành, Trình Lập Hiên bên cạnh chuẩn bị hoàn thành câu trắc nghiệm.

Vu Miểu Miểu không thể không quay đầu sang nhìn cậu, thở dài ghen tị.

Trình Lập Hiên nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tờ giấy vẫn còn gần như trắng của cô:

"Câu nào không làm được? Tớ chỉ cho cậu." Cậu nói với một giọng điệu thân thiện.

Vu Miểu Miểu lập tức gật đầu, rất khiêm tốn chuyển tờ giấy thi cho Trình Lập Hiên: "Câu hỏi trắc nghiệm thứ ba, tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, tớ đã làm hai lần rồi mà không có đáp án..."

Trình Lập Hiên đọc nhanh toàn bộ câu hỏi, sau đó xé một tờ giấy trong vở, vừa viết vừa giải thích: "Câu hỏi này thực ra không khó giải, cần vẽ hai đường bổ trợ. Tớ nghĩ cậu có lẽ nghĩ sai rồi, cậu xem, trước hết, cậu tại điểm BD này kẻ một đường cao, và sau đó... "

Vu Miểu Miểu nhìn cậu giải không chớp mắt, lắng nghe rất cẩn thận, nhưng khi người bên kia viết rằng AD bằng 5, cô đột nhiên thấy mình dường như không hiểu gì cả.

Dù hơi xấu hổ nhưng cô vẫn rất thành thật hỏi: "Tại sao AD lại bằng 5?"

Trình Lập Hiên nghe xong lời này dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô có chút dở khóc dở cười: " Là cái tớ vừa giảng cho cậu nãy giờ đấy."

Cậu sắp xếp lại suy nghĩ đang muốn đổi loại phương pháp nói tiếp, phía trước Triệu Cần liên tục nghe thấy hai người họ nói chuyện, hiện tại dường như không chịu nổi nữa, liền lên tiếng nhắc nhở. " và Vu Miểu Miểu, đang là giờ học, cậu nói chuyện thế này ảnh hưởng đến người khác. "

Vu Miểu Miểu đã quen với việc bị giáo viên mắng nên không đáp lại, nhưng học bá Trình Lập Hiên có chút bối rối, nhìn về phía Triệu Cần rồi đáp: "lớp trưởng, tớ chỉ đang giảng bài cho Vu Miểu Miểu, không phải nói chuyện phiếm.. "

Tuy nhiên, Triệu Cần vẫn mang một vẻ mặt lớp trưởng gương mẫu: "Nhưng cậu nói to quá, đã ảnh hưởng đến các học sinh khác rồi." Nói xong, cô nhìn Vu Miểu Miểu: "Vu Miểu Miểu, nếu cậu có câu hỏi nào không biết, đi hỏi Nhan Quyện, cậu ấy là thành viên ban chấp hành lớp. cậu và Trình Lập Hiên đang ngồi ở hàng thứ ba, và cả lớp có thể nghe thấy cậu nói chuyện. "

Ngụ ý là Nhan Quyện đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên sẽ yên tĩnh hơn.

Đầu ngón tay cầm bút của Vu Miểu Miểu run lên khi nghe thấy tên Nhan Quyện, cô im lặng một lúc, rồi nghe thấy giọng nói của chính mình thì thầm: "ừm, tớ biết rồi."

Trình Lập Hiên nhìn cô đầy hối lỗi bên cạnh, trong khi tâm trí Vu Miểu Miểu đã trôi về phía người ở hàng cuối cùng của lớp.

Lại có thể nói chuyện với anh thêm lần nữa.

Hầu như tất cả các bạn trong lớp đều mải miết viết bài, cố gắng hoàn thành bài tập toán trước khi tan học, chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện khác.

Trong im lặng, Vu Miểu Miểu cầm lấy tờ giấy và vở thực hành toán, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chậm rãi đi đến hàng ghế cuối cùng.

Cô căng thẳng đến mức sắc mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm trên người Nhan Quyện, không khỏi thở nhẹ lần nữa.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn, khẽ gật đầu, cầm bút làm bài toán một cách uể oải.

Một bộ dạng đầy tự do.

Anh ngồi ở một góc hẻo lánh bên cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng, ở vị trí này không có bạn cùng bàn.

Vu Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy có lẽ chính vì vậy mà anh mới ngồi ở đây.

Anh không muốn ngồi chung bàn, không thèm giao tiếp với người khác, sống tự do, kiêu hãnh, luôn cô độc, xa tầm với.

Mặc dù đã có một vài khoảnh khắc ngắn ngủi cùng nhau, nhưng không thể bị nghĩ rằng cô sẽ khác với những người khác.

Chỗ ngồi của Kiều Sênh là phía trước Nhan Quyện, bên cạnh Triệu Tập Nhiên.

Lúc trước ở cùng bàn với mình, Kiều Sênh ồn ào nhất, nhưng bây giờ ở bên cạnh Triệu Tập Nhiên, cô ngoan ngoãn như một con mèo, không nói lời nào khi nhìn thấy mình đi tới.

Bất quá Vu Miểu Miểu bây giờ cũng đang có ý nghĩ xấu trong lòng, không rảnh vạch trần Kiêu Sênh dối trá mặt nạ.

Cầm cuốn sách và vở bài tập, cô dừng lại bên cạnh Nhan Quyện, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm gọi anh bằng tên: "Nhan Quyện..."

Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, lông mày và mắt rõ ràng.

Thấy là cô, anh mới thoải mái một chút.

Nốt ruồi nước mắt dưới mắt trái ánh lên một chút đỏ sẫm dưới ánh sáng mặt trời, trông có chút gì đó xa lạ.

Anh mở miệng, vẫn là lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"

Vu Miểu Miểu hơi cụp mắt xuống, cố nén căng thẳng, cố hết sức nói với giọng điệu tự nhiên: "Tớ có một câu hỏi không biết. Lớp trưởng vừa nói... Để tớ hỏi cậu."

Nhan Quyện quay đầu sang một bên, mơ hồ nhìn cô, một lúc sau, dường như cuối cùng anh cũng nhớ ra mình bây giờ là ủy viên ban học tập của lớp.

"Vậy à." Anh vô thức xoay chuyển cây bút bi trong tay, như muốn xoa dịu sự căng thẳng của cô, mím môi lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Câu hỏi nào không hiểu?

Anh ấy cười.

Tim đập thình thịch, "Là... câu hỏi thứ ba của câu hỏi điền vào chỗ trống." Vu Miểu Miểu đáp, vội vàng đưa sách bài tập và vở trên tay.

Nhan Quyện nhìn lướt qua tên sách, cầm cuốn sổ mà Vu Miểu Miểu đưa cho, ngẩng đầu lên và lịch sự hỏi: "Cậu có phiền không nếu tôi viết nó trên đó?"

Vu Miểu Miểu nhanh chóng lắc đầu.

Hóa ra tư thế cầm bút của Nhan Quyện cũng rất đẹp.

Ngón cái được uốn cong tự nhiên thành hai đoạn, và ngón trỏ giữ ở đầu còn lại của bút, thấp hơn một chút so với ngón cái.

Các khớp ngón tay rõ ràng, không cứng, thật là tùy ý tiêu sái đẹp mắt.

Giọng nói của anh không lớn nhưng rất rõ, dễ dàng thu hút sự chú ý của cô: "Giải pháp thông thường cho vấn đề này là làm hai đường phụ, nhưng có một cách dễ dàng hơn chỉ cần một đường phụ."

Phương pháp mà Trình Lập Hiên nói với cô được viết trên một tờ giấy nháp, nhưng bây giờ giải pháp trong miệng của Nhan Quyện là rất hiếm, Vu Miểu Miểu chưa bao giờ nghe thấy.

Nhưng nó thực sự ngắn gọn.

Vu Miểu Miểu cúi đầu, rất nghiêm túc lắng nghe Nhan Quyện giảng bài, vì sợ anh sẽ ghét mình như mình vẫn không hiểu bài.

Quạt điện kêu to không mệt mỏi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim và ve kêu ngoài cửa sổ. Phòng học vốn yên tĩnh ban đầu hơi lỏng lẻo vì giờ tan học sắp kết thúc, và tâm trí của Vu Miểu Miểu luôn hướng chàng trai trước mặt.

Dù cô có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn thấy anh rất đẹp.

"Cậu hiểu không?" Anh ngừng viết, ngẩng đầu hỏi cô.

Có tiếng ồn ào trong lớp học, Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào bài giải trên cuốn sổ, xấu hổ nói với anh cô chỉ hiểu nửa đầu.

Nhìn vẻ mặt của cô, Nhan Quyện lật giở một trang trong cuốn sổ trên tay, tự nhiên nói: "Hình như vừa rồi cậu bỏ qua một điều kiện, để tôi nói lại.

Tim cô đập loạn, Vu Miểu Miểu bí mật nhướng mắt nhìn anh, đối phương vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh.

Cô vừa mở miệng, cổ họng đột nhiên có chút khô khốc: "Cảm ơn."

Nhan Quyện là một người rất tốt.

Anh không trả lời, lặp lại quá trình giải quyết vấn đề vừa rồi, lần này anh nói rất chậm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vu Miểu Miểu.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh bình tĩnh, không có giễu cợt hay nóng nảy, chắc chắn là không quan tâm.

Chẳng qua là không quan tâm.

Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào phương pháp giải toán trôi chảy của mình trên cuốn sổ, lần đầu tiên trong đời, cô biết ơn vì sự học lệch của mình.

Ít nhất đã cho cô một lý do để gần anh.

"Vì vậy, AD bằng 5."

Gần như ngay khi giọng của Nhan Quyện hạ xuống, tiếng chuông báo giờ tan học vang lên.

Triệu Tập Nhiên, người đang ngồi trước mặt Nhan Quyện, nghe thấy tiếng chuông, người như được giải tỏa, sau đó quay lại và mỉm cười hỏi: "Nhan Quyện, chơi bóng nhé?"

Không trả lời, anh đặt bút trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Vu Miểu Miểu, lại hỏi: "Cậu hiểu không?"

Như bị giọng nói của anh nhắc nhở, Triệu Tập Nhiên nhận ra có người đang đứng bên cạnh.

"Đã hiểu, cảm ơn cậu."

Mặc dù lo lắng đến nỗi móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay, Vu Miểu Miểu vẫn lấy hết can đảm để bắt gặp ánh mắt của anh nói: "Nếu sau này có câu hỏi nào mà tớ không thể làm được, tớ còn có thể hỏi cậu không?"

Cô nói xong lập tức xấu hổ.

Có phải cố ý quá không... Bạn cùng bàn của cô là đại diện của môn toán, tại sao phải chạy đến hàng cuối cùng để hỏi Nhan Quyện.

Triệu Tập Nhiên nghe vậy không nhịn được cười, nghe không ra ý tứ cẩn thận trong lời nói, vỗ vỗ vai Nhan Quyện nói: "Học tập uỷ viên, có một câu nói, năng lực càng to, trách nhiệm càng lớn."

Nhan Quyện đóng quyển sổ trong tay lại, đứng dậy đưa cho cô, hờ hững nhướng mi: "Có thể."

Nói xong, anh liếc nhìn đầu gối vẫn còn dính Băng Yểm, nhẹ giọng nói thêm: "Thời tiết nóng nực, dán kín vết thương cũng dễ bị viêm."

Lời nói thản nhiên của anh khiến trái tim hoang vắng của cô nở đầy hoa.

———————————

Tác giả có chuyện muốn nói: # Hướng dẫn tình yêu sau giờ học #

Trì Ca không phải Miểu Miểu Nhan Quyện điều tuyến này, hắn tự mình làm bạch Nguyệt quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.