Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 45




Q: Thích người đứng nhất khối là cảm giác như thế nào?

A: Bạn vẫn luôn nhìn về phía anh mọi lúc, cho đến một ngày, anh ấy đột nhiên đi về phía bạn.

—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Tháng 8 năm 2008, Bắc Kinh Trung Quốc lần đầu tiên đăng cai thế vận hội Olympic, và cuối cùng đứng đầu trong danh sách với 51 huy chương vàng.

Tháng 9 năm 2008, thời tiết ôn hòa, gió nhẹ dịu.

Ngay lúc này, cổng chính trường trung học Ngân Hoa đã trở thành biển người đông đúc, cả trong lẫn ngoài đều bị học sinh và phụ huynh đến báo danh vây chặt đến nước chảy không lọt.

Vu Miểu Miểu dắt xe đạp đến trước cổng trường, mắt hơi nheo lại, nhìn đám học sinh lớp mười đang kết bè kết nhóm ríu rít phía trước, chợt cảm thấy có chút hoài niệm.

Thời gian học lớp 10, 365 ngày đêm......chỉ một chớp mắt đã đi qua.

Thời gian vốn luôn tàn nhẫn như vậy.

Năm học lớp mười một đang đến gần, tâm trạng cô cũng theo đó mà ngày càng tệ.

Thở ra một hơi, cô lấy lại tinh thần, trên tay dắt theo chiếc xe đạp băng qua đám người vô tận, đi về phía khuôn viên trường.

Cô bắt buộc phải tập quen, quen với lớp học hai năm không có anh ấy.

***

Tiếng ve kêu râm ran trong khuôn viên trường, làm cho người ta tâm phiền ý loạn, thời tiết khô nóng, Vu Miểu Miểu đậu xe trong bãi, theo bảng chỉ dẫn trong khuôn viên trường đi đến tòa nhà khoa nghệ thuật.

Trên đường gặp rất nhiều cô gái không mặc đồng phục, tụm năm tụm ba đứng dưới bóng cây lớn tiếng thảo luận, rất mong chờ vào cuộc sống ba năm trung học của họ, mong chờ lớp học mới, giáo viên mới và những bạn học mới.

Vu Miểu Miểu nghĩ trong lòng, vẫn là vận khí của mình tốt.

Bởi vì bọn họ cũng sẽ không thể nào gặp được một người như Nhan Quyện.

Khi cô bước đến cầu thang tòa nhà khoa xã hội, dựa theo bảng hiệu lớp mà tìm thấy lớp học Lịch sử bước vào, trong lớp học chỉ có mấy người ngồi thưa thớt, thoạt nhìn qua, thực sự là rất vắng lặng.

Khoa xã hội vốn không phải là khoa có được lựa chọn phổ biến khi phân khoa, lại thêm cô sớm đã nghe nói môn Lịch sử có rất ít người lựa chọn, miễn cưỡng mới hợp lại được một lớp, không giống như Vật lý với Hóa học, thậm chí mỗi môn được phân thành ba lớp.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào, tầm mắt của Vu Miểu Miểu nhanh chóng đảo qua xung quanh, không nhìn thấy những gưỡng mặt quen thuộc.

Cô có hơi thất vọng, thành thật mà đi xuống hàng thứ ba từ dưới lên, tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Hôm nay chỉ đến để nhận lớp và lấy sách, chắc có lẽ rất nhanh sẽ kết thúc.

Nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, bây giờ cách giờ vào học còn 5 phút, cô quay đầu, buồn chán nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Kỳ thực từ trong xương cốt Vu Miểu Miểu là một người rất hoài niệm cái cũ, không thích tiếp thu những cái mới lạ, nên lúc này đây ngồi trong một lớp học hoàn toàn xa lạ, đối diện với những gương mặt mới, tiềm thức của cô thực sự có chút kháng cự.

Nói trắng ra chính là cố chấp, cứng đầu.

Đắm chìm trong mớ cảm xúc thương xuân bi thu của mình, cô đang phát ngốc, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vọng ra từ phía cửa phòng học, thanh âm vô tư...

"Miểu Miểu!"

Giọng nói này đã một khoảng thời gian cô không được nghe qua, giờ phút này đây, có vẻ đặc biệt thân thiết.

Vu Miểu Miểu ngẩng ra ít nhất năm giây, mới phản ứng lại đối phương là đang gọi tên mình.

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là thiếu nữ đeo chiếc balo dù bước vào, vẫn gương mặt quen thuộc ấy, đang đối diện với cô cười một cách xán lạn.

Cho đến khi Kiều Sênh đi đến chỗ ngồi bên cạnh ngồi xuống một cách vô cùng tự nhiên, Vu Miểu Miểu mới như lạc trong sương mù mà hỏi cô một câu: "Không phải cậu nói phải chọn Chính trị sao?"

Đối phương không để tâm mà cười: "Tớ đây không phải là vì muốn tạo một bất ngờ cho cậu sao, lại nói, đối với tớ Lịch sử hay Chính trị thì cũng không khác nhau mấy, chọn cái nào cũng được."

Trầm mặc trong giây lát, Vu Miểu Miểu đột nhiên nói: "Làm sao bây giờ, tớ hơi cảm động rồi."

Kiều Sênh chứng kiến, nhanh chóng xua xua tay: "Đừng như vậy mà, tớ chỉ nghĩ cùng một lớp với cậu, sau này chép bài tập cũng thuận tiện hơn."

Vu Miểu Miểu: "...."

Trong lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, những bạn học khác cũng đã lần lượt vào lớp học ngồi, tích tắc đã tạo thành cả một biển đồng phục xanh trắng.

Lúc chuông vào học vang lên, người ôm một chồng giáo án bước vào cư nhiên lại là Tạ Ý.

Kiều Sênh có chút kinh ngạc quay đầu sang, ghé vào tai cô: "Không ngờ Tạ Ý lại là giáo viên chủ nhiệm của lớp mình! Tớ còn tưởng thấy ẫy đi dẫn lớp Chính trị chứ."

"Đúng vậy, dù gì thầy ấy cũng là tổ trưởng khối, cũng là giáo viên Ngữ văn giỏi nhất Ngân Hoa được công nhận, dẫn dắt lớp Chính trị mới càng có tương lai chứ."

Vu Miểu Miểu đáp lại xong, thấy thầy ấy đứng trên bục giảng lần nữa tự giới thiệu bản thân, vô cùng nhiệt tình mà vỗ tay hoan nghênh.

Công bằng mà nói, cá nhân cô vô cùng tán thưởng năng lực giảng dạy của Tạ Ý, cũng vô cùng thích phương pháp giảng dạy của thầy ấy.

Trên người Tạ Ý có khí chất thanh cao của một thư sinh thời cổ đại, trong ngực có khe núi, rất có tính nhẫn nại.

Cho dù cách xử phạt của thầy ấy có hơi biến thái, nhưng Vu Miểu Miểu vẫn rất thích vị thầy giáo này.

Chiếc quạt điện treo trên trần nhà không biết mệt mỏi mà kêu cọt kẹt, hai tay Tạ Ý chống trên bục giảng, ngữ khí nói chuyện rất tùy ý: "Sau này bất kể trên phương diện học tập hay sinh hoạt, nếu như các em gặp phải khó khăn, lúc nào cũng có thể đến văn phòng tìm tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ các em."

Tầm mắt lướt nhìn xung quanh, thầy lại bổ sung nói: "Về chỗ ngồi, tôi chủ yếu sẽ dựa theo vóc dáng và thị lực để sắp xếp, nhưng nếu các em có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào, cũng hoan nghênh các em đến văn phòng của tôi phối hợp thảo luận."

Khi giọng nói của thầy hạ xuống, lớp học vốn dĩ đang yên lặng ngay tức thì vang lên những tiếng thì thầm, phần lớn đều đang nói, giáo viên chủ nhiệm lớp này xem ra có vẻ rất có tình người.

Hiệu quả làm việc của Tạ Ý rất cao, thêm vào đó hầu hết học sinh khoa xã hội lứa trước thầy đều dẫn dắt qua, cho nên lúc phát sách, thuận tiện định ra ứng cử viên cho ban cán sự lớp.

Lớp học lúc này có hơi hỗn loạn, vài nam sinh cao lớn ôm từng chồng sách mới đi vào, sau đó theo chỉ thị của Tạ Ý, từng hàng từng hàng được phân phát xuống ngăn nắp mà trật tự.

Những chiếc bàn vốn đang trống rất nhanh được lấp đầy bởi các thể loại sách mới, Vu Miểu Miểu đại khái kiểm tra lướt qua một chút, xác nhận không có bị hư hỏng hay thiếu trang, lại đem từng cuốn sắp xếp vào trong cặp sách, bận rộn một hồi.

Ngay lúc này, cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tạ Ý truyền đến từ trên bục giảng.

Thầy nói: "Sau cùng, đại diện của lớp mình cứ định là Vu Miểu Miểu nhé."

Cô? Đại biểu cho khoa xã hội?

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, cô vội vàng đứng dậy, lễ phép cười.

Mười mấy cặp mắt trong lớp lúc này đều đang đánh giá cô, khiến Vu Miểu Miểu có chút ngại ngùng.

Tạ Ý cười gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống, lại tiếp tục tuyên bố những việc quan trọng khác.

Kiều Sênh ngồi bên cạnh vừa rồi còn đang đánh cái ngáp, lúc này đột nhiên lên tinh thần, xem ra còn cao hứng hơn cả cô: "Chúc mừng nha Miểu Miểu, cậu cuối cùng cũng trở thành đại biểu của khoa xã hội rồi."

Vu Miểu Miểu cười, không nói thêm gì nhiều, ngẫu nhiên đưa ra một đề tài mới: "Thế nào, có tìm thấy soái ca nào trong lớp mới không?"

Kiều Sênh bĩu môi, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng ban đầu: "Đâu phải cậu không biết, bây giờ trong mắt tớ chỉ có Triệu Dật Nhiên."

"Lại nói...." cô nói đến đây thì dừng lại, sau đó ánh mắt có chút ái muội mà nhìn qua cô: "Trong lòng cậu, chẳng lẽ còn có nam sinh nào đẹp trai hơn Nhan Quyện sao?"

".........."

Nhất thời nghẹn lời, Vu Miểu Miểu vốn còn đang định nói gì đó, lập tức chột dạ ngậm miệng lại.

Kiều Sênh nhìn cô, nhịn không được khẽ cười, cười xong rồi, trong giọng nói lại có chút buồn phiền: "Có điều, tớ nói này Miểu Miểu, tớ cũng không phải đả kích cậu, chỉ là ngọn núi cao như Nhan Quyện rất khó leo, tớ sợ cậu kiên trì không đến lưng chừng núi thì đã ngã chết rồi."

Vu Miểu Miểu mím mím môi, vô thức trả lời một câu: "Có thể chết trên ngọn núi này, cũng đáng rồi."

Tiếp sau đó, Tạ Ý ngắn gọn giới thiệu với bọn họ giáo viên từng bộ môn, các bạn học cũng rất phối hợp mà ngồi thẳng lưng, lớp học một lần nữa yên tĩnh lại.

Vu Miểu Miểu thản nhiên ngồi nghe, đột nhiên thấy một cây bút bi của Kiều Sênh rơi trên mặt đất nên cúi xuống nhặt lên.

Rất khó để với được chiếc bút bi đang bị kẹt ở trong góc giữa hai chân bàn, Vu Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai hàng chữ mơ hồ ở dưới mép bàn của mình.

Hai dòng chữ này nhìn có vẻ như là dùng dao rọc giấy khắc ra, vết khắc rất sâu, chỉ là bây giờ bị phủ một lớp bụi, nhìn không rõ.

Lén lút ngước mắt lên, xác nhận lúc này Tạ Ý không có đang nhìn mình, Vu Miểu Miểu đưa tay ra, có chút hiếu kỳ lau đi lớp bụi trên đó.

Hàng chữ bên trên hiện ra.

Bên trên viết:

"Hứa Mộ Trì yêu Nhan Hi.

Trường trường cửu cửu, nhất sinh nhất thế."

Vì vậy nên cô ấy mới nhớ ra, đây vốn dĩ là phòng học lớp 11-4.

Vu Miểu Miểu thẳng người dậy, nhưng mãi không tập trung lại được.

Khắp đầu óc chỉ toàn nghĩ đến hai hàng chữ đó.

Chữ "yêu" này đối với cô bây giờ mà nói, vẫn còn quá sâu sắc.

Nhưng nếu như là từ trong miệng Hứa Mộ Trì nói ra, cô lại cảm thấy dường như không có gì là sai cả.

Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy Nhan Hi, ánh mắt cô ấy luôn viết lên chữ này.

Mới lơ đãng một chút, trên bục giảng, Tạ Ý vẫy vẫy tay, khá vui vẻ mà tuyên bố tan học.

Dưới bục giảng, Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn ra cửa sổ, cuối cùng thoát ra khỏi câu chuyện của người khác.

Cây dành dành lay động tỏa ra hương thơm, cô mơ hồ nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Nhan Quyện.

Đây mới là ngày đầu tiên, cô đã nhớ anh rồi.

Cảm thấy có chút mất mát không thể giải thích, cô ủ rũ thu dọn cặp sách của mình, bởi vì sách được phát thật sự quá nhiều, quá dày, cô nhét vào cặp sách hơn phân nửa, phần còn lại chỉ đành phải ôm trên tay.

Kiều Sênh bên cạnh cũng ôm sách giống cô, nhìn nhìn sắc mặt cô, đột nhiên thốt lên: "Miểu Miểu, cậu nói hai đứa mình bây giờ có giống đồng bệnh tương liên không?"

Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn cô, tùy tiện hỏi một câu: "Quan hệ của cậu với Triệu Dật Nhiên bây giờ thế nào rồi?"

Kiều Sênh vừa mới đeo cặp sách lên dừng động tác lại, giọng nói nghe có vẻ rất khổ não: "Kỳ thực, ngày đó ở KTV, tớ thật sự gần như chết tâm rồi, sau đó tớ khống chế bản thân mình không đi tìm cậu ấy, nhưng mà trong lúc nghỉ hè, cậu ấy thường xuyên tìm tớ nói chuyện trên mạng, nên bây giờ tớ cũng không biết nên thế nào?"

"Cậu vẫn còn thích cậu ấy sao?"

Kiều Sênh cười, nụ cười có vẻ thoải mái: "Thích chứ, thích cực kỳ."

Vì thế nên tất thảy lời an ủi đến trên miệng Vu Miểu Miểu đều nói không nên lời.

Hai người tay nắm tay, theo dòng người đi ra khỏi lớp học, cô nhìn những bóng dáng xanh trắng bất tận trước mắt, suy nghĩ có chút bay xa: "Năm nay khoa tự nhiên và xã hội là hai tòa nhà dạy học khác nhau, sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cậu ấy đều rất xa vời."

Kiều Sênh đối với việc này không để ý lắm: "Nếu cậu muốn gặp cậu ấy, giờ ra chơi đi tìm là được rồi, dù sao thì hai tòa nhà cách nhau cũng không xa lắm."

"Nói thì là như vậy, nhưng tớ có lý do gì mà đi tìm cậu ấy?"

"Này còn không dễ sao, cậu cứ nói mình có bài không biết làm, hoặc là chủ động hơn một chút, khi trời nổi gió mưa đến thì đem ô cho cậu ấy, giờ thể dục mua cho cậu ấy chai nước, tóm lại mục đích của cậu là gặp cậu ấy mà, mặt dày một chút, không có gì để sợ hết."

Vu Miểu Miểu á khẩu nhìn cô không nói nên lời, một lúc sau mới vô cùng kính phục mà nói: "Tạ thái hậu nương nương chỉ giáo."

Cô thực sự có thể làm như vậy sao?

Thực ra, chỉ cần anh không chê cô phiền, có bảo cô ấy làm gì cũng không sao.

Đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tầm nhìn trước mắt liền trở nên thông thoáng.

Có lẽ ngày 1 tháng 9 hàng năm đều náo nhiệt như thế, một bộ phận lớn học sinh mới không mặc đồng phục hòa vào trong đại dương xanh trắng. Bọn họ dung mạo trẻ trung, tràn đầy mơ tưởng đối với tương lai.

Vu Miểu Miểu cười, quay đầu qua vừa định nói chuyện với Kiều Sênh, lại đột nhiên nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói: "Này, bạch nguyệt quang của cậu."

Ngẩn ra một lát, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt.

Nhan Quyện đứng trong bóng cây xanh thẳm dưới tòa nhà khoa tự nhiên, một lần nữa mặc trên người bộ đồng phục học sinh trắng xanh sạch sẽ, vóc dáng cao gầy, ánh mặt trời chiếu vào che đi gần hết khuôn cạnh mặt.

Mà bên người anh lúc này vây quanh mấy người, phần lớn đều là nữ sinh.

Dần dần tiến lại gần, thanh âm líu ra líu rít của các bạn nữ vang lên rõ ràng.

"Nhan Quyện, lúc trước học lớp mười tớ đã cảm thấy cậu cực kỳ lợi hại, mỗi lần thi đều đứng nhất khối, lần này được sếp chung một lớp với cậu thật đúng là may mắn."

"Nhan Quyện, sau này nhờ cậu chỉ dạy thêm cho tớ, thành tích tự nhiên của tớ so với cậu còn cách xa."

....

Trong khoảnh khắc, khắp nơi đều là tên của anh.

Vu Miểu Miểu đứng bên ngoài đám người, mím mím môi, cảm giác tự ti lần nữa xuất hiện khiến người ta chán ghét.

Kiều Sênh đồng cảm vỗ vỗ vai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được, thấp giọng nói: "Thực ra tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, thích người đứng đầu khối là cảm giác như thế nào?"

Đương nhiên là thời thời khắc khắc đều cảm thấy không xứng với người đó.

Muốn trở nên càng tốt hơn để đuổi kịp anh, trong tiềm thức lại lo lắng anh sẽ càng đi càng nhanh, đem chính mình bỏ xa.

Ve sầu kêu lên từng tiếng, gió nhẹ thổi luồng nhiệt nóng đến, Vu Miểu Miểu đứng trong đám người, cánh tay ôm sách giáo khoa có chút mỏi, cố gắng sốc lên.

Lại có một cơn gió thổi qua, khô ráo sảng khoái, hòa lẫn với hương xà phòng cực kỳ nhạt.

Tay cô đột nhiên nhẹ đi, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã nhìn thấy Nhan Quyện lúc này đang đứng đối diện mình, đưa tay ôm lấy chồng sách giáo khoa trên tay cô.

"Rất nặng đúng không." Anh cười, giọng nói lịch sự lại tự nhiên. "Tớ cầm giúp cậu"

Kiều Sênh đứng bên cạnh há hốc mồm.

Mãi lâu sau mới phản ứng lại, gần như là cùng lúc, cách đó không xa truyền đến tiếng thì thầm bàn luận từ đám người.

Cảm nhận được một vài ánh mắt hiếu kỳ, Vu Miểu Miểu căng thẳng cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình, lại ngẩng đầu lên, không từ chối anh: "Cảm ơn cậu.... cái đó, xe đạp của mình dựng trong nhà xe, cậu giúp mình ôm ra xe là được."

Nhan Quyện gật đầu, ôm trong tay chồng sách dày và nặng, không nói thêm gì nữa, xoay người, lười nhác đi về hướng bãi đỗ xe.

Vu Miểu Miểu đằng sau nhanh chóng đuổi theo.

Buổi chiều mùa hè, trong khuôn viên người tới người lui tấp nập, cách anh ấy bước đi rất tùy tiện, nửa bóng người như mơ hồ dưới ánh mặt trời.

Dường như ngay cả không khí cũng trở nên nhẹ nhàng lưu động.

Vu Miểu Miểu nhìn anh, chầm chậm nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.