Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 38




Thì ra anh ấy sớm đã biết tôi là "Chú cá thích leo cây" rồi.

Tôi cho rằng có thể nhìn thấy sự mỉa mai, khinh bỉ hay là ghê tởm trong ánh mắt anh.

Nhưng tất cả những thứ đó đều không có.

Đôi mắt anh còn dịu dàng hơn cả bầu trời đầy sao.

——Trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Thời gian một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Buổi họp lớp chiều mai là phải điền vào phiếu phân khoa rồi.

Vu Miểu Miểu cảm thấy, đối với rất nhiều bạn học mà nói, đây sẽ là một tuần vô cùng rối rắm.

Ít nhất, Kiều Sênh cũng đã điện cho cô vô số cuộc điện thoại, phàn nàn về việc phân khoa.

Màn đêm buông xuống, thời tiết ấm dần lên, Vu Miểu Miểu ngồi trước bàn học trong phòng ngủ, đang lơ đễnh kiểm tra một hệ phương trình tuyến tính ba biến, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Kiều Sênh vừa mới kết thúc.

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Miểu Miểu, tớ quyết định chọn khoa xã hội rồi, môn chính trị.]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Không hiểu tại sao, tớ lại cảm thấy rất buồn.]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Tớ đột nhiên cảm thấy, hình như tớ sắp đánh mất Triệu Dật Nhiên rồi.]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Thật ra thì nói vậy cũng hơi buồn cười, vì tớ còn chưa từng có được cậu ấy, nói gì đến việc mất đi chứ.]

.........

Đây là lần đầu tiên cô thấy được sự lo được lo mất nơi một người vô tâm vô phế như Kiều Sênh, thứ cảm xúc đó mang tên mong manh, yếu ớt.

Đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.

Đột ngột bừng tỉnh, Vu Miểu Miểu quay đầu qua, thân ảnh Lục Khải xuất hiện trong tầm mắt, bước vào với một ly sữa cầm trong tay.

Cô hơi ngạc nhiên, bởi vì một tháng cuối cùng này là hẳn là lúc Lục Khải học hành căng thẳng nhất.

"Anh, tìm em có việc gì không ạ?"

Cô cảm giác Lục Khải đến tìm mình nhất định là có việc muốn nói, sợ trễ nãi thời gian của đối phương, Vu Miểu Miểu nhanh chóng chủ động hỏi anh.

Lục Khải lại trông có vẻ không vội vàng gì, anh bước đến, đặt ly sữa trong tay lên trên bàn, do dự một chút mới lên tiếng hỏi: "Miểu Miểu, sắp phân khoa rồi, em dự định chọn khoa tự nhiên hay xã hội?"

Hóa ra là chuyện này.

Thực tế một tuần này, trong nhà vẫn luôn gió yên sóng lặng, bố mẹ vẫn chưa hỏi qua cô về việc phân khoa, Vu Miểu Miểu biết, bọn họ một mặt là tin tưởng cô, không muốn can thiệp vào quyết định của cô. Mà mặt khác, là cảm thấy không cần thiết phải hỏi, vì đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Nhìn xuống hàng phương trình trong quyển bài tập, Vu Miểu Miểu nhẹ giọng đáp: "Đương nhiên là chọn khoa xã hội rồi, khoa tự nhiên em kém như vậy, chọn nó khác nào khẩu pháo hôi lao đầu vào chỗ chết."

Lục Khải đưa tay tháo mắt kính xuống, cười cười nói: "Cũng đúng, chuyện phân khoa đối với em căn bản không cần phải nghĩ nhiều."

Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn nuông chiều, giờ khắc này trở nên nghiêm túc: "Miểu Miểu, nếu chọn khoa xã hội, với thành tích của em, tương lai nhất định sẽ thi vào được một trường đại học danh tiếng, em sẽ có tương lai tốt đẹp, tìm được một công việc lương cao, sau đó trải qua một cuộc sống nhẹ nhàng. Em.... hiểu ý anh không?"

Vu Miểu Miểu một bên nghe anh nói chuyện, một bên làm bài tập toán, những chữ số La Mã dưới ngòi bút hình như viết sai rồi, cô lấy từ trong hộp bút chì ra một cục tẩy, chầm chậm xóa đi.

"Anh, anh yên tâm, những gì anh nói em đều hiểu cả."

Sắc mặt của Lục Khải thả lỏng xuống, giọng điệu chậm rãi tiếp tục nói: "Kỳ thực anh cũng không cần thiết phải nói với em những điều này, chỉ là thấy em gần đây có chút do dự, sợ em đi nhầm đường."

Nói đoạn, anh không khỏi thở dài: "Miểu Miểu, không cần hoài nghi, mỗi người chúng ta đều sống vì tương lai sau này, học khoa xã hội chưa chắc đã không bằng khoa tự nhiên, giống như hai chuyến tàu đi hai hướng khác nhau, không đến điểm cuối, không ai biết được cảnh sắc nơi nào đẹp hơn."

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bút của Vu Miểu Miểu viết lên trên trang vở thì chỉ còn lại tiếng Lục Khải nói chuyện.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại khiến cô nặng nề đến mức không thở được.

Vu Miểu Miểu chợt hiểu ra, sau khi phân khoa, ngày tháng sẽ càng khó khăn hơn, gánh nặng trên vai cũng sẽ ngày càng nặng nề.

Chút tâm tư riêng nhỏ bé của cô, đối mặt với hiện thực cũng chỉ có thể chống cự một cách yếu đuối.

Trên bài thi trắng đen rõ ràng, đột nhiên mơ hồ hiện lên khuôn mặt đạm mạc của Nhan Quyện.

Cô ngây người nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh trên trang giấy, im lặng không nói gì, thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây.

Lục Khải đánh giá biểu tình của cô, cuối cùng lên tiếng, giọng nói rất nhỏ nhẹ, âm cuối nhàn nhạt tiêu tán trong không khí, không để lại dấu vết: "Miểu Miểu... chắc không phải là em có người mình thích rồi chứ?"

Ngòi bút đột ngột dừng lại, vô thức rạch một đường lên trang sách bài tập.

Âm thanh thô ráp kéo cô trở lại thực tại, Vu Miểu Miểu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lục Khải, giả vờ bình tĩnh trả lời: "Không có ạ, anh, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?"

Lục Khải đứng dựa bên cạnh bàn đang còn muốn nói thêm gì đó, Vu Miểu Miểu đã bắt đầu đứng dậy đẩy anh ra ngoài: "Được rồi, được rồi, anh có thời gian ở đây dài dòng dạy dỗ em, còn không bằng mau chóng quay về ôn tập, còn có một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi. Anh đáng lẽ so với em càng bận hơn chứ? Liên quan đến việc chọn khoa... Anh yên tâm, em tự có chừng mực."

Sau khi tiễn Lục Khải đi, Vu Miểu Miểu – người còn ba bài Toán đang chờ đợi đã không còn tâm trạng làm bài tập nữa.

Cô ngồi trước bàn học, đem chiếc máy phát thanh mà ba mua cho cô để nghe băng tiếng Anh ra, sau đó cúi xuống lục lọi trong ngăn kéo một hồi, từ bên trong lấy ra một cuộn băng được bảo quản thật tốt.

Một tiếng hát trầm thấp vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, đó là của một nam ca sĩ Hồng Kông nổi tiếng, giọng hát luôn luôn trong nhẹ nhàng mang theo chút khàn khàn, có một chút đau lòng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm sầu khổ, tóm lại là từng câu từng chữ khắc cốt ghi tâm.

"Ngày này năm sau,

đừng lại mất ngủ nữa,

giường nệm đều đã đổi.

Nếu may mắn sẽ gặp lại,

Hay trong bữa tiệc tân hôn của bạn bè,

Bồn chồn chờ đợi em xuất hiện

......"

Trong giọng hát trầm thấp của anh ấy, Vu Miểu Miểu ổn định lại tâm tình, tiếp tục nghiêm túc làm bài tập.

Sắc trời càng lúc càng tối, băng trong máy cũng đã chạy hết một vòng, giờ lại quay lại bài hát "Ngày này năm sau".

Vu Miểu Miểu cuối cùng làm xong bài Toán cuối cùng trên tờ đề kiểm tra, dụi dụi mắt ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy vầng trăng sáng treo trong đêm tối.

Ánh trăng lành lạnh, nhẹ nhàng đổ xuống, cùng với những vì sao khiến cho bầu trời đêm thêm lốm đốm ánh sáng.

Cô nhìn một hồi, hơi mệt mỏi đánh cái ngáp, vừa định thu dọn cặp sách đi ngủ, giây kế tiếp, lại ngạc nhiên nhìn thấy hình dáng quen thuộc đó của thiếu niên trên phố.

Cho rằng đó là ảo giác sinh ra do mệt mỏi quá, Vu Miểu Miểu nhắm mắt rồi lại mở mắt liên tục nhiều lần, cuối cùng xác nhận, thì ra đúng là Nhan Quyện.

Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, trên người mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, phần cổ để trần lộ ra ngoài trắng như mây tuyết.

Trên đường lúc này thưa thớt bóng người, trên tai anh đeo một cặp tai nghe màu trắng, lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, trông có vẻ lười biếng, nhưng cách anh bước đi luôn khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo lại tản mạn.

Trên thực tế, Vu Miểu Miểu rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Quyện khi thay xuống lớp áo đồng phục.

Cho nên lúc này cô không thể nào tự chủ, đôi mắt không hề chớp, gần như tham lam nhìn vào anh.

Không biết cô cứ nhìn như vậy bao lâu rồi, mãi cho đến khi bóng dáng thiếu niên sắp khuất khỏi tầm mắt cô, đột nhiên Vu Miểu Miểu đứng dậy khỏi bàn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, bài hát trong máy vừa lúc phát đến đoạn cuối.

Trong phòng khách, mẹ Vu đang ăn bưởi và xem một bộ phim tình cảm, nghe thấy tiếng Vu Miểu Miểu đang nhanh chóng lao xuống lầu, xoay người qua nhìn cô, hơi ngạc nhiên hỏi: "Miểu Miểu, sắp mười giờ rồi, con đi đâu vậy?"

"Bút con hết mực rồi, đến cửa hàng văn phòng phẩm kế bên mua hộp mực." Vu Miểu Miểu vừa mặc áo khoác vừa đáp, cố gắng khiến cho bản thân tỏ ra vẻ ung dung và điềm tĩnh.

"Ồ, vậy con mua xong thì về ngay nhé."

Mẹ Vu gật đầu, không suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục đắm chìm vào tình tiết cẩu huyết của bộ phim truyền hình.

Dù gì cửa hàng văn phòng phẩm trước cửa tiểu khu nhà Vu Miểu Miểu cách nhà bọn họ chưa đầy 100 mét.

Một đường chạy như bay xuống lầu, mãi đến khi chạy đến lầu một, cô mới dừng lại, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập quá mức kịch liệt của mình.

Thở ra một hơi thật sâu, Vu Miểu Miểu đưa tay vuốt vuốt tóc mai bị gió thổi loạn, bước nhanh ra khỏi hành lang.

Trên con phố ảm đạm, bóng lưng mảnh khảnh lọt vào tầm mắt, thanh lãnh và đơn bạc, như thể cách xa thế giới hồng trần.

Nhanh chân đuổi theo, khi chỉ cách anh chưa đến hai mét, cô mở miệng, nhưng còn chưa kịp gọi ra miệng tên của anh, đối phương lại bất ngờ không kịp đề phòng mà quay đầu lại.

Bước chân cô khoảnh khắc ngừng lại, Vu Miểu Miểu hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên, rơi ngay vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.

Nhan Quyện nhìn thấy là cô, theo bản năng đưa tay ra tháo tai nghe, trong đôi mắt mang theo chút ngạc nhiên: "Trễ như vậy rồi, sao cậu lại ở đây?"

Trong giây lát cô bị hành động tháo tai nghe ra của anh an ủi phần nào, Vu Miểu Miểu đứng yên, nở một nụ cười rạng rỡ, giả vờ trấn tĩnh nói: "Bút của mình hết mực, nên mới xuống đây một chuyến, gặp được cậu ở đây... thật trùng hợp."

Ngẩng đầu nhì lên bầu trời đầy sao, đôi mắt đen lánh của Nhan Quyện le lói ánh sáng, có chút cảm giác mệt mỏi: "Thật trùng hợp, mình vừa từ chỗ một người cô lấy sách ra, đang chuẩn bị về nhà."

Những năm này mẹ nằm suốt trên giường bệnh, ngoại trừ xem sách, cũng không còn sở thích gì khác.

Vu Miểu Miểu dường như nhìn thấy, những cảm xúc nặng nề và u ám trong mắt anh, giống như bầu trời trong xanh bị bao phủ bởi những đám mây đen, một mảnh tối đen mờ mịt.

Cô chợt cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay cô chưa bao giờ hiểu hết về anh.

Cảm giác thất bại không giải thích được chợt xuất hiện, cô cúi đầu kéo kéo tay áo của mình, thật lâu sau mới dũng cảm cất tiếng hỏi anh: "Mình vừa hay phải đến cửa hàng tiện lợi ở cửa tiểu khu, hay là... bọn mình đi cùng đi?"

Nhan Quyện hạ mắt nhìn cô, mím mím môi nở một nụ cười, rất đơn giản gật đầu nói: "Được."

Nhận được một câu trả lời khẳng định, ngay tích tắc, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đều bị bỏ lại sau đầu, Vu Miểu Miểu nhịn không được nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ xinh.

Hai người sánh bước bên nhau đi trong tiểu khu đang dần về đêm, bầu trời dày đặc ánh sao, đèn đường hai bên chiếu xuống hai chiếc bóng dài, thỉnh thoảng dựa lại gần rồi chồng lên nhau.

"Nhan Quyện, ngày mai là phải điền vào đơn phân khoa rồi." Trong một mảnh yên lặng, Vu Miểu Miểu nhẹ nhàng lên tiếng.

Anh gật đầu, vành mũ che đi đôi mắt, giọng điệu lười nhác, vẫn một vẻ thản nhiên: "Cậu nghĩ kỹ sẽ chọn cái gì chưa?"

Vu Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút xoắn xuýt: "Chắc sẽ chọn Lịch Sử, mình khá có hứng thú với Lịch Sử."

Lúc này sắc trời càng tối, đường phố vắng lặng, lời còn lại đọng trên môi, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Nhưng mà, sau khi phân khoa thì không gặp được cậu rồi."

Vừa mới thốt ra, cô lập tức phản ứng lại, bộ dáng bây giờ của mình, giống hệt Lâm Tĩnh Thâm ngày đó ở trước cửa phòng học âm nhạc.

Giọng điệu quá mức mất mát như vậy, liệu có bị anh nghe ra manh mối gì không?

Tim đập rất nhanh, không đợi cô mở miệng sửa lời, đã nghe được thanh âm nhàn nhạt của Nhan Quyện: "Sau khi phân khoa, nếu cậu có bài nào không biết làm, lúc nào cũng có thể đến tìm mình."

"Hả? Cảm, cảm ơn cậu..."

Anh dường như không nghe ra chút tâm tình thiếu nữ trong lời nói của cô, Vu Miểu Miểu nhè nhẹ thở ra một hơi, sau đó lại nghĩ đến những lời mà Lâm Tĩnh Thâm nói hôm ấy, thế là lại nhịn không được nói tiếp: "Nhưng mà... nghe nói năm nay hai khoa tự nhiên xã hội ở hai tòa nhà dạy học khác nhau, cách rất xa."

Màn đêm làm mờ đi mặt đường dưới chân, xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có gió thổi qua, rất nhẹ và nhạt.

Thiếu niên vóc dáng cao lớn mảnh khảnh đứng trước mặt cô, nghe vậy dừng bước lại.

Nhan Quyện xoay người qua, vành nón màu trắng đè xuống dưới, chỉ lộ ra đường nét gò má rõ ràng.

Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hơi ngập ngừng nói: "Hoặc là... cậu đem bài tập gửi qua QQ cho mình, chỉ cần nhìn thấy, mình sẽ trả lời ngay."

Anh vừa mới... nói gì nhỉ?

QQ?

Vu Miểu Miểu đóng băng ngay tại chỗ, từ từ, ngay cả tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

Câu này của Nhan Quyện ý là...

Chưa đợi cô đưa ra kết quả, đã nghe thấy giọng nói trong như nước của đối phương.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ nói có năm chữ, như đang nhắc nhở cô: "Chú cá thích leo cây."

Chính là năm chữ này, giống như quả bom nổ chậm đang đếm đến không, lập tức khiến cô tan xương nát thịt.

Sao anh ấy lại biết?

Anh ấy thế mà lại biết?

Dường như cảm nhận được nghi hoặc của cô, anh giải thích một cách ngắn gọn: "Hôm đó lúc cậu gửi bài cho mình, phía dưới sách Toán đè lên cuốn đại cương ôn tập mình cho cậu."

Vu Miểu Miểu ngơ ngác nhìn anh, như thể mất giọng, cái gì cũng không nói được.

Xong đời rồi...

Liệu từ nay về sau, anh có không để ý đến cô nữa không?

"Nhan Quyện, mình, mình không phải cố ý đâu... mình..."

Tâm tư rối bời, ngay cả dây thần kinh cũng căng chặt, hồi lâu, cô mới giải thích trong vô vọng.

Dưới ánh trăng dịu mát, anh chợt nở nụ cười nhẹ nhàng.

Nụ cười của anh trong khoảnh khắc này, đối với Vu Miểu Miểu mà nói, giống như trong nòng súng lạnh lẽo, một bông hồng thay thế cho viên đạn.

Anh nói: "Cậu đừng căng thẳng, mình không trách cậu."

Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của cô, trong lòng Nhan Quyện cảm thấy có chút hối hận, hối hận bản thân đến cùng vẫn chủ động chọc thủng tấm màn chắn mỏng này.

Nhưng trong thâm tâm cũng hiểu rõ, càng trốn tránh, đối với cô ấy càng không tốt.

Anh không trách cô?

Móng tay của Vu Miểu Miểu như sắp cắm sâu vào da thịt, cô chưa kịp nghĩ cách đáp lại thì đã đến cửa hàng tiện lợi rồi.

Nhan Quyện dừng lại, nhẹ ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ vào cửa hàng tiện lợi, thần sắc không có gì thay đổi, chuyển chủ đề: "Còn mười phút nữa là đóng cửa rồi, mau vào đi."

"À... vậy, ngày mai gặp nhé."

"Ngày mai gặp."

Thiếu niên lịch sự chào tạm biệt với cô, quay người bước đi.

Bóng dáng anh hòa vào màn đêm tĩnh lặng, trải dài dưới anh trăng lạnh lẽo, dường như... rất cô đơn.

Đầu óc Vu Miểu Miểu nóng lên, đột nhiên không tự chủ được cất tiếng gọi anh lại: "Nhan Quyện."

Bước chân Nhan Quyên đình trệ, vài giây sau, anh mới chậm rãi xoay người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, dường như có chút khó hiểu.

Cắn cắn môi, cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy: "Cậu cảm thấy, mình nên học nghệ thuật... đúng không?"

Nếu như anh nói không, vậy có lẽ cô có thể...

Có thể làm được.

Trong cửa hàng tiện lợi có vài ba người bước ra túi nhựa trong tay, đi ngang qua Vu Miểu Miểu đang đứng trước cửa.

Xung quanh trở nên ồn ào, còn Nhan Quyện đang đứng đối diện cô, nhẹ gật đầu. Vành mũ che đi hết tất thảy cảm xúc trong đôi con ngươi đen láy, chỉ còn lại giọng nói bình tĩnh của anh.

"Đúng, cậu nên chọn nghệ thuật."

Nửa năm qua đi, câu trả lời của anh vẫn không khác gì so với lúc ấy.

Hai tay đang giấu sau lưng nắm chặt thành quyền, Vu Miểu Miểu nhìn anh, thật lâu sau mới cười cười gật đầu: " Được, mình biết rồi."

Anh ấy là vì tốt cho cô.

Cô không thể phụ lòng người nhà, cũng không thể phụ tương lai của chính mình.

Cũng xem như không phụ anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.