Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 10




" Cậu ấy là một người rất ôn nhu sẽ không làm người khác xấu hổ.

Dù biết cậu ấy đã nhận sữa dâu của mình, chỉ vì cậu ấy không muốn làm mình khó xử quá.

Mặc dù như vậy mình cũng rất mãn nguyện."

- Trích từ nhật ký của Miểu Miểu

Buổi học cuối cùng của ngày hôm nay là vật lý, một trong những môn học tệ nhất của Vu Miểu Miểu

Giáo viên vật lý trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt, Vu Miểu Miểu bên dưới bục giảng thì cau mày trong khi ghi chép.

Đôi khi cô đặc biệt muốn biết ý nghĩa việc ghi bài của mình, nhưng dù sao thì cô cũng không thể hiểu được. Nhưng nếu không ghi ra, trong lòng luôn cảm thấy đặc biệt trống rỗng.

Quy kết ngọn nguồn ghi chép chỉ là để tìm tâm lý thoải mái cho bản thân, để khi thi trượt vẫn tự nhủ: Mình cũng đã chăm chỉ lắm rồi, nhìn xem, mình luôn ghi chép của từng buổi học, rất nghiêm túc..

Chỉ đang tự lừa dối mình.

Trình Lập Hiên đang chăm chú bên cạnh nghe Vu Miểu Miểu thở dài, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại thấp giọng hỏi cô: "cậu không hiểu sao?"

Vu Miểu Miểu nhìn cậu một cái nhìn "ừm".

Trình Lập Hiên không thể nhịn được cười, định nói gì đó thì thấy giáo viên vật lý vừa rồi đang nói nước bọt bay tứ tung, quay lại viết một bài vật lý lên bảng đen.

Viết xong, thầy đặt viên phấn xuống, xoay người nhìn xung quanh: "Đây là câu hỏi nằm ngoài chủ đề trong sách giáo khoa, còn mười phút nữa là hết giờ học. Mọi người có thể suy nghĩ phương pháp." "

Ánh mắt của mọi người đều hướng về bảng đen, Vu Miểu Miểu dù biết mình nhất định sẽ không làm được, nhưng vẫn nhìn nó rất nghiêm túc.

Trình Lập Hiên cau mày, nhìn hồi lâu, Vu Miểu Miểu mới quay đầu lại, trầm giọng hỏi cậu: "Câu này có khó không?"

Cậu gật đầu: "Đây là nội dung của năm thứ hai trung học, hiện tại quả thực có chút khó với chúng ta."

Phòng học im lặng, mọi người cúi đầu suy nghĩ, Vu Miểu Miểu buồn chán nhân lúc giáo viên không để ý che miệng ngáp dài.

Một lúc sau, giáo viên đi tới đi lui ba vòng trong lớp cũng có chút sốt ruột, quay lại bục giảng liếc mắt nhìn đám người phía dưới, ngẫm lại vẫn mở miệng nói một cái tên:

"Nhan Quyện, em có câu trả lời không?"

Giọng nói không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong lớp nghe thấy.

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Nhan Quyện, biếng nhác ngẩng đầu..

Một đôi mắt đen láy liếc nhìn câu hỏi trên bảng đen.

Anh im lặng, và cả lớp học cũng im lặng.

Chỉ vài giây, Nhan Quyện đã mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng không dao động: "Chọn C."

Khoảnh khắc anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều quay lại và dán chặt vào giáo viên vật lý.

Nhưng nhìn thấy giáo viên vật lý với vẻ mặt nghiêm túc trên bục giảng vừa rồi còn mang theo nụ cười không che giấu được, giọng điệu của thầy có vẻ rất nhẹ nhõm: "Lý do là gì?"

Nhan Quyện thản nhiên xoay cây bút bi trên tay, thậm chí còn bỏ qua thời gian để suy nghĩ: "Sau nửa chu kỳ, vận tốc đổi chiều 180 độ nên động lượng biến thiên là ΔP = 2mv = 2mωr. Theo định lý động lượng, xung của ngoại lực tổng hợp bằng Độ thay đổi của động lượng là 2mωr. "

Giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng, từng lời từng chữ đều bình tĩnh như nước.

Thực ra Vu Miểu Miểu không thể hiểu được những công thức phức tạp lời nói của anh, cô chỉ thích dáng vẻ của Nhan Quyện khi anh nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng mang một khí chất từ tận trong xương.

"Tốt lắm." Giáo viên vật lý nở nụ cười hài lòng, cười xong quay đầu nhìn những người khác trong lớp nói thêm, "Những người khác đều hiểu sao?

Chỉ có một vài giọng nói vang lên từ hàng ghế đầu trong lớp học.

Thầy cũng không tức giận, cầm viên phấn lên, tranh thủ hai ba phút cuối cùng viết nhanh lời giải thích lên bảng đen.

Đây là một câu hỏi ngoài lề, chắc thầy muốn dạy cho một số bạn học tự nhiên đang chuẩn bị chọn vật lý cho năm thứ hai trung học.

Khi Trình Lập Hiên cúi đầu xuống và ghi chép một cách nghiêm túc, cậu không thể không thở dài, "Nhan Quyện đỉnh quá, biết câu trả lời ngay khi đọc câu hỏi."

Vu Miểu Miểu không nói, cúi đầu cẩn thận theo dõi quá trình bài giả trên bảng.

Thẩn thẩn thơ thơ, dòng suy nghĩ không thể không trôi đi, và khi định thần lại, cô chợt nhận ra chữ "Nhan Quyện" đã được viết rõ ràng bằng bút đen trên cuốn sổ.

Cả một trang viết đầy tên anh, viết nguệch ngoạc.

Cô giật mình, nhìn xung quanh như một tên trộm có lương tâm cắn rứt, rồi cúi đầu lật nhanh trang sách.

Tim anh cô như trống, nhưng từ khóe mắt cô lại liếc về phía hàng ghế cuối cùng, thiếu niên vẫn ngồi yên tại chỗ, không ghi bài hay nghe giảng. Anh chống cằm một tay, khẽ gật đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì.

Cậu ấy đang nhìn lên bầu trời?

Cậu ấy có vẻ thích nhìn lên bầu trời.

Có điều gì đặc biệt trên bầu trời thu hút cậu ấy?

Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, cẩn thận thu hồi ánh mắt, cúi đầu, không khỏi nở nụ cười.

Đôi khi, để thích một ai đó, có lẽ bạn không cần một khởi đầu ly kỳ, cũng chẳng cần lý do gì hào hoa, mà đó chỉ là một cuộc gặp gỡ trong gang tấc của đời người.

Chuông tan học đã sớm vang lên, giáo viên vật lý không thích phải trì hoãn tiết học, nên vui lòng giao nửa nội dung còn lại cho tiết học ngày mai, vẫy tay thông báo tan lớp.

Và hôm nay tình cờ đến lượt Vu Miểu Miểu làm trực nhật.

Thật trùng hợp, cô ấy cùng nhóm với Tiêu Lộ, và trưởng nhóm là Lâm Tĩnh Thâm.

Mọi người trong lớp gần như đã ra ngoài hết, Vu Miểu Miểu di chuyển một chiếc ghế dài để đứng dậy và bắt đầu lau cửa sổ.

Lục Khải đã nói với cô vài ngày trước nhà trường có kế hoạch thành lập một câu lạc bộ văn học trong khuôn viên trường, sẽ xuất bản tạp chí văn học hàng tháng và phân phát cho tất cả các lớp đọc. Tất nhiên, những bài báo được chọn trong tạp chí là do học sinh trong trường đóng góp.

Hắn muốn giới thiệu nó cho cô vì Lục Khải có đủ tin tưởng vào cô về khả năng sáng tác.

Vu Miểu Miểu hơi bị cám dỗ, nhưng cô cảm thấy mình quá bận rộn, không thể ứng phó với việc học mỗi ngày, nếu cô lại tham gia câu lạc bộ văn học, về sau chỉ sợ luống cuống tay chân được cái này mất cái khác.

Cô vừa bất cẩn lau kính chìm vào suy nghĩ miên man thì Tiêu Lộ đã lau xong sàn nhà, ghé vào trò chuyện với cô.

Trải qua trong khoảng thời gian này ở chung, hai người đã rất quen thuộc.

Tiêu Lộ đi đến bên cạnh cô, ngay sau khi Lâm Tĩnh Thâm quét dọn xong, liền đeo cặp sách rời đi.

Vu Miểu Miểu không khỏi nhìn cô, là trưởng nhóm, cứ như vậy mà yên tâm... không ở lại kiểm tra xem có sạch sẽ hay không.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Tiêu Lộ không nhịn được cười: "Tớ là bạn cùng lớp với Lâm Tĩnh Thâm từ cấp hai. Tong trí nhớ của tớ, cậu ấy luôn như vậy,mặc kệ mọi người."

Vu Miểu Miểu gật gật đầu, nghĩ thầm, người ta là học bá, lớn lên lại đẹp mắt, hoàn toàn chính xác có vốn liếng.

Như đang nghĩ ra điều gì đó, Tiêu Lộ nói thêm, "Nhưng cậu ấy đối xử với Nhan Quyện hơi khác một chút. Hồi cấp 2, Nhan Quyện học lớp bên cạnh, có lúc sẽ thấy Lâm Tĩnh Thâm sang lớp bên cạnh để hỏi bài cậu ấy."

Hành động lau kính ngưng lại.

Không để ý đến động tác nhỏ của cô, Tiêu Lộ vô tình liếc nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng nhất thời trở nên lo lắng, có chút ngượng ngùng nói: "Miểu Miểu, tớ về trước đây, hôm nay mẹ tớ đón tớ, cậu lau kính xong cũng về sớm đi, phiền cậu khoá cửa nhé. "

Vu Miểu Miểu tỉnh táo lại, trầm ngâm nói: "Không sao, cậu mau đi đi, đừng để dì đợi."

***

Chẳng bao lâu, lớp học trở nên trống rỗng chỉ có một mình cô.

Suy nghĩ của cô rối tung lên, tất cả đều là lời của Tiểu Lộ vừa rồi.

Có nghĩa là... mối quan hệ giữa Lâm Tĩnh Thâm và Nhan Quyện thân thiết hơn mối quan hệ của những người bạn cùng lớp bình thường?

Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, lắc đầu, quyết định không hành hạ bản thân.

Lau kính xong, cô bước xuống cẩn thận lau lại băng ghế mà mình bước lên trước khi trở lại chỗ ngồi để thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về.

Lúc này, qua tấm kính vừa mới được lau sạch, tôi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô chớp mắt nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Một giây tiếp theo, như một giấc mơ, cô nhìn thấy Nhan Quyện đi vào bằng cửa sau.

Vu Miểu Miểu tròn mắt nhìn anh, cố hết sức khống chế nhịp tim đập thình thịch, chủ động lên tiếng chào anh: "Cậu... còn chưa về sao?"

Người bên kia ngẩng đầu nhìn cô, lịch sự đáp: "Vương lão sư tìm tôi có việc"

"Ồ... thật trùng hợp, hôm nay tớ làm trực nhật."

Cô nói xong, nụ cười của cô có chút cứng ngắc.

Thật là trùng hợp...

Nhan Quyện dường như không quan tâm đến những gì cô nói, đi thẳng vào chỗ ngồi để thu dọn cặp sách.

Vu Miểu Miểu cũng hạ mắt xuống để dọn dẹp, nhưng giây tiếp theo, cô tình cờ nhìn thấy hộp sữa dâu mà cô để sẵn trong ngăn bàn.

Chiều nay trên đường đi học, cô vào cửa hàng tiện lợi mua nước thì tình cờ thấy nhãn hiệu sữa dâu này trên kệ nên mua bừa.

Lúc này tim cô đập loạn xạ, do dự hồi lâu cuối cùng cũng đưa tay ra lấy.

Liếc nhìn thấy Nhan Quyện xách cặp sách, thu dọn bàn ghế rồi đi về phía cửa sau của lớp học.

Cô hít một hơi thật sâu, quay người đi nhanh theo: "Cậu về nhà bằng cách nào? Đi bộ, hay đi xe đạp?"

Thấy cô đi theo, đầu bên kia đi chậm lại, kiên nhẫn trả lời: "Đi bộ."

"Ồ..." Vu Miểu Miểu thất vọng rũ mắt xuống, cô đang định dắt xe đến bãi đậu xe, lần này không tiện đường nữa rồi.

Những ngón tay cầm hộp sữa bất giác siết chặt dưới ánh nắng, cô lấy hết can đảm đưa tay về phía anh.

Dè dặt hỏi: "Nhan Quyện, cậu có muốn uống sữa dâu không?"

Nói xong lại sợ anh hiểu lầm, Vu Miểu Miểu nói trong tiềm thức: "Tớ mua trước đây, nhưng quên uống. Hôm nay lấy nó ra khỏi tủ lạnh thấy hạn sử dụng gần hết, vì vậy... "

Vậy nên mang qua cho anh uống?

Vu Miểu Miểu nói năng lộn xộn, cảm thấy mình như một kẻ thiểu năng.

Nhan Quyện nghe thấy âm thanh run rẩy của cô, dừng lại và hơi cúi đầu xuống.

Trong tầm mắt của anh, bàn tay của cô gái duỗi ra trước mặt anh rất bằng phẳng và mảnh mai, nhưng đầu ngón tay cầm hộp sữa lại run rẩy.

Cô ấy sợ mình ư?

Vì cái gì?

Nheo mắt, Nhan Quyện chợt nhớ đến ánh mắt vô cùng thất vọng của người đối diện sau khi anh từ chối cô trong ánh hoàng hôn ngày hôm đó.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đón lấy.

Anh nhìn xuống cô và nở một nụ cười rất nhạt: "Cảm ơn."

Khuôn mặt lạnh như băng tuyết ngay lập tức tan chảy, đẹp một cách đáng sợ.

Vu Miểu Miểu nhìn khóe miệng hơi mím lại, liền cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Trong cơn choáng váng, cô nhớ lại những gì Kiều Sênh đã trích từ một ghi chú cho cô trước đây: "Ba nhịp tim đập mạnh nhất trong nửa đầu của cuộc đời tôi xảy ra khi tôi được giáo viên gọi vào lớp, bước xuống cầu thang và khi cậu mỉm cười tôi."

Dưới ánh hoàng hôn của, nụ cười của anh rực rỡ như kẹo mạch nha màu vàng kim óng ánh, phát ra ánh áng.

Cô cắn một miếng.

Ngọt ngào.

—————————

Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay ngọt ngào Miểu Miểu cùng Nhan Quyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.