Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 37




Buổi sáng, cá nhỏ vừa tỉnh lại sau đó liền phát hiện Hắc Uyển để lại tờ giấy trên giường.

Nàng đã nghĩ thông suốt , không muốn mang đến phiền toái cho Bạch Dạ cùng cá nhỏ nên đêm qua đã lặng lẽ rời khỏi Ma giới.

Trên cái gối đầu của nàng rõ ràng vẫn còn lưu lại nước mắt, xem ra để quyết định làm việc này Hắc Uyển không biết có bao nhiêu thống khổ.

” Uyển tỷ tỷ có thể có việc gì hay không ?”

Thấy cá nhỏ luôn như thế suy nghĩ cho người khác, Bạch Dạ ôn nhu vuốt vuốt mái tóc cá nhỏ, rồi mới nói:” Sẽ không, ta tối hôm qua đã đem bạch thủy tinh mà nương cho ta trộm đặt ở trên người của Uyển, công lực tăng nhiều, nàng tuyệt không xảy ra sự!”

Gặp Bạch Dạ vì không muốn cho Hắc Uyển xảy ra việc ngoài ý muốn mà trộm đem thủy tinh phòng thân cấp Hắc Uyển, cá nhỏ vội hỏi:” Vậy còn ngươi? Đem thủy tinh cho Uyển tỷ tỷ, có thể hay không……”

Không đợi cá nhỏ nói xong, Bạch Dạ trầm ổn vỗ vỗ vai cá nhỏ:” Đừng lo lắng ta, nói chuyện của ngươi đi, ngươi có tính toán gì không?”

Thủy Lượng là vua của ma giới, mà cha cá nhỏ lại là vợ của hắn, thử hỏi hắn làm sao có thể để cho vợ rời đi? Nếu mạnh mẽ đem cha cá nhỏ cứu đi thì với cá tính của Thủy Lượng, khẳng định thiên hạ nhất định sẽ đại loạn.

” Nếu cha thương hắn, ta đây liền vĩnh viễn ở trong này cùng với cha.” Cá nhỏ tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, đôi mắt mở to nhìn Bạch Dạ nói:” Miêu mễ…… ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình, ngươi trở về Bạch Miêu bộ tộc làm bạn với Bạch Thước bọn họ đi.”

Bạch Dạ lắc đầu:” Ta không quay về , cũng không nghĩ là sẽ trở về……” Hắn không nghĩ phải đối mặt với Hắc Uyển, dù biết đây chính là đang trốn tránh, nhưng có đôi khi trốn tránh lại là phương pháp tốt nhất.

Cá nhỏ vẫn còn muốn hỏi, Bạch Dạ cuối cùng nhịn không được ……

Lấy nụ hôn khoá miệng hắn…. kỳ thật hôn môi cũng được coi như là một loại ngôn ngữ.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, bất quá bầu không khí lần này so với trước đây có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Cá nhỏ cứ như vậy lăng lăng trợn to hai mắt nhìn, bởi vì bị Bạch Dạ hôn môi làm cho hắn ngẩn ngơ.

” Sao cứ mở to mắt ra vậy? Nhắm lại một chút được không?” Bạch Dạ đột nhiên hôn nhẹ vào mắt cá nhỏ, khuôn mặt tuấn lãnh ôn nhu chưa từng thấy. Từ sau khi hắn gặp cá nhỏ, vẻ mặt ôn nhu xuất hiện ở trên mặt Bạch Dạ tần suất đã dần dần lên cao.

Mà cá nhỏ không có nghe nói, thân mình sau khi bị Bạch Dạ ôm trong lòng khẽ cựa quậy, hé ra miệng lại hỏi cái không để yên:” Nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên nam nhân cùng nam nhân có thể thật thân mật a?”

” Ha hả……” Bạch Dạ cười khẽ vuốt vuốt cái mũi của cá nhỏ:” Bảo ngươi nhắm mắt lại, hỏi cái gì mà nhiều vậy?”

” À……” Cá nhỏ thật đúng là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp theo, bốn phiến môi gắt gao mật hợp, cũng chỉ là như thế, không có lưỡi cùng lưỡi giao hòa, không có kịch liệt gắn bó giao phong, giống như là khẽ hôn thôi.

” Miêu mễ…… thật thoải mái, có thể hôn lại một lần nữa không?”

Mắt thấy cá nhỏ chủ động đòi hôn, Bạch Dạ khẽ cười nói:” Nếu muốn hôn lại một lần nữa…..” Hắn lại nhìn một chút về phía cái bàn mà tối hôm qua hai người nằm ngủ ở đó, chỉ vào chỗ mà cá nhỏ đã nằm, nói:” Trước hết đem nước miếng chính mình trên bàn sát sạch sẽ.”

” A?…… Ác! Hảo!”

Nhìn cá nhỏ huơ tay huơ chân sát cái bàn, Bạch Dạ bắt đầu sững sờ.

Hắn không thể cứ cùng cá nhỏ ở mãi trong phòng như vậy.

Nhưng chính mình cũng không đủ năng lực mang cá nhỏ cùng cha hắn ra đi, phải làm sao đây?

” Cá nhỏ, Đại vương gọi ngươi đến.” Lạc Nhạn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cá nhỏ, nhưng hắn không thấy cá nhỏ, ngược lại nhìn Bạch Dạ cười nhạo:” Ân? Này không phải là nhị Thiếu chủ của Bạch Miêu bộ tộc sao? Ngươi đến đây là muốn dẫn lải nhải ngư này đi à?”

” Cái gì lải nhải ngư? Ta là Tiểu Ngư a!!”

Mà Bạch Dạ nhìn thấy Lạc Nhạn cũng không chút khẩn trương, ngược lại bởi vì ba chữ “lải nhải ngư”  cười đến thoải mái.

Nghe cá nhỏ lải nhải…… nguyên lai người của Ma tộc cũng chịu cái miệng cá nhỏ là cực lợi hại.

Liếc Bạch Dạ cười to, Lạc Nhạn nhíu mày rất không vừa ý: ” Ngươi điên rồi a ? Không sợ ta nói cho Đại vương biết ngươi ở chỗ này?”

Lạc Nhạn mới nói như thế một chữ, cũng còn chưa chờ Bạch Dạ trả lời, cá nhỏ đã bắt đầu xen mồm, chạy chen vào giữa Bạch Dạ cùng Lạc Nhạn, rồi mới liền trực tiếp nhắm ngay cái lổ tai Lạc Nhạn hô to:” Không được!! Lạc ca ca, ngươi không thể thương tổn miêu mễ!!”

” Miêu mễ?” Lạc Nhạn đánh giá Bạch Dạ liếc mắt một cái, cười nói:” Ha hả…… Tiểu Bạch miêu, ngươi tốt nhất đừng quá kiêu ngạo!”

” Bất quá chỉ là một loại chim chóc, đừng không coi ai ra gì !” Bạch Dạ mị mắt, lập tức cãi lại.

” Tử miêu! ngươi……”

Mắt thấy Bạch Dạ cùng Lạc Nhạn bắt đầu khẩu chiến, cá nhỏ đứng ở một bên, không biết làm như thế nào cho phải, cho đến khi Thủy Lượng cùng Tàn Tâm nghe tiếng vào phòng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.