” Hừ! Nhị ca thật đáng ghét a, lại đem quần áo của ta cấp cho con bổn ngư kia mặc!”
Bạch Dự mỗi lần như thế đều vội vàng trấn an tâm tình Bạch thước, hắn ôn tồn nói:” Tốt lắm Thước nhi, cái này cũng không vấn đề gì lớn, cùng lắm chỉ là mấy bộ đồ cũ thôi. Từ từ ta sẽ đưa ngươi đi nhân gian mua thêm vài bộ đồ mới, thế nào?”
” Đương nhiên rồi! Quần áo mà tên bổn ngư kia đã mặc, ta sẽ không mặc lại đâu a!”
Ngày hôm qua bỗng nhiên Bạch Dạ đến phòng của hắn, khi không lại hỏi hắn cao bao nhiêu thước, rồi vài giây sau đó, Bạch Dạ cũng nói muốn tới đây mượn của hắn vài món quần áo cho cá nhỏ mặc. Bạch Thước mặc dù trong lòng rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn không muốn làm cho Bạch Dạ nói hắn tùy hứng, cho nên hắn đành phải gật đầu đáp ứng.
” Nhân gian? Ta cũng muốn đi nhân gian!!” Hai người mới nói đến một nửa, cá nhỏ từ ngoài kích động chạy vào, ngay cả cửa cũng không thèm gõ.
” Sao ngươi lại chạy đến đây?” Không đợi Bạch Thước mở miệng, Bạch Dự đã muốn tiến lên sờ sờ đầu cá nhỏ khuyên nhủ:” Ngươi lại nhàn hạ sẽ làm cho Nhị đệ tức giận đó.”
” Bổn ngư!” Bạch Thước khẽ gắt mắng.
” Ta không có nhàn hạ.” Cá nhỏ nhìn Bạch Dự lắc đầu, vừa nói vừa lấy trong lòng ngực ra một cái hộp đưa cho Bạch Thước:” Miêu mễ bảo ta tới đây tặng đồ.”
Bạch Thước thật khoái trá tiếp nhận cái hộp, thấy bên trong là một tượng nhỏ được luyện một cách tinh xảo, một chút hờn dỗi nhất thời toàn bộ tiêu tán, hắn cười nói:” Cáp…… Nhị ca quả nhiên vẫn là rất thương yêu ta…… Ngươi … Tên bổn ngư này tránh ra một bên đi thôi ~ hừ!”
Bạch Dự cố gắng xem nhẹ Bạch Thước đang rất đắc chí, rồi mới quay sang cá nhỏ mở miệng hỏi:” Sao ngươi lại đi có một mình, Nhị đệ đâu?”
” Miêu mễ… hắn mệt mỏi……”
Bạch Thước cùng Bạch Dự nhìn nhau. Nghĩ cũng đúng, chiếu cố cá nhỏ giống như là chiếu cố một đứa trẻ, sao mà không mệt cho được.
” Ta không dám trở về làm phiền hắn, cho nên ta có thể đi cùng với các ngươi đến nhân gian không?”
Hiện tại chính mình đã muốn có thể tự đi lại, không cần người khác đứng một bên giúp đỡ, theo lý mà nói hẳn là có thể tùy ý hành động mới đúng, nhưng ngại có Bạch Thước ở đây, cá nhỏ có vẻ hơi khúm núm.
” Thôi được rồi ~ nhưng mà ngươi phải làm người hầu của ta ~”
Bạch Thước gật đầu đáp ứng, cái gọi là người hầu chính là thay hắn cầm đồ vật này nọ. Bởi vì mỗi lần hắn đi nhân gian đều nhất định phải mua rất nhiều đồ vật này nọ trở về, hắn còn đang lo nếu chỉ có một mình Bạch Dự, thay chính mình cầm đồ vật này nọ có thể hay không quá ít ……
” Hảo!” Cá nhỏ không chút nghĩ ngợi gật đầu cái rụp, dù sao chỉ cần đừng làm cho hắn trở về phòng đánh thức Bạch Dạ còn đang ngủ say là tốt rồi.
Nhớ tới đêm qua bởi vì hắn pháp thuật thi lực quá mạnh mà làm cho phòng ở trong vườn cháy thành tro, báo hại Bạch Dạ phải miễn cưỡng mà đem vườn biến trở về. Có lẽ chính vì thế mà hôm nay Bạch Dạ không dậy nổi.
Lần này đi nhân gian, hắn cũng muốn mua vài thứ đưa cho Bạch Dạ, nhưng mà phải mua cái gì mới tốt đây?
” Muốn đi nhân gian sao không tìm ta?”
Bạch Dạ lúc này đẩy cửa vào phòng, trên mặt ủ rũ sớm biến mất, cá nhỏ thật cao hứng chạy về phía Bạch Dạ, không thể tưởng được lại thiếu chút nữa té nhào, may mắn Bạch Dạ phản ứng mau, đúng lúc đỡ lấy cá nhỏ.
Bạch Thước trong mắt chợt lóe rồi biến mất một chút hờn giận, Bạch Dự đều nhìn thấy nên vội vàng vỗ vỗ bả vai Bạch Thước mà trấn an.
Mà cá nhỏ lúc này ở trong lòng ngực Bạch Dạ cọ một chút, rồi mới ngẩng đầu hỏi hắn:” Ngươi có mệt hay không ? Có thể đi được không? Còn có khí lực không?”
” Nếu ta không đi theo, đại ca chắc chắn sẽ rất vất vả.” Bạch Dạ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bạch Dự một cái, mà lúc này Bạch Dự cũng quay nhìn hắn, ánh mắt như thầm nói:” Ngươi có biết thì tốt rồi.”
=
Mấy người vừa đến nhân gian, Bạch Thước quá đỗi hưng phấn, từng sạp nơi nơi chạy loạn, mà cá nhỏ vì muốn chọn lựa lễ vật cho Bạch Dạ mà phiền não không yên lòng, Bạch Dự cùng Bạch Dạ cũng chỉ là nói chuyện phiếm, bởi vậy chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra: lạc đường.
” Chúng ta lạc đường rồi sao?” Cá nhỏ ngẩng đầu lên mới phát hiện Bạch Dạ cùng Bạch Dự không thấy đâu, đều do hắn mãi suy nghĩ chọn một bức tượng hình con miêu, rồi mới nhập thần không để ý đến cái gì nữa.
” Bổn ngư! Sao ngươi không nhắc nhở ta a?” Bạch Thước cũng phục hồi tinh thần lại, bất quá hắn cũng không kích động.
” Ta đã quên……”
” Ngốc nghếch này!!!” Bạch Thước cầm lấy bánh bao vừa mới mua gõ lên đầu cá nhỏ, rồi mới đem cả túi bánh bao kia ném cho cá nhỏ:” Quên đi! Dù sao ca ca bọn họ rất nhanh sẽ tìm được chúng ta, giúp ta cầm cái này một chút, ta đi bên kia nhìn xem.”
” Ác……” Cá nhỏ tiếp nhận túi bánh bao gật đầu, ánh mắt vẫn là nhìn thẳng bức tượng con miêu bằng đồng, mà điều thú vị hơn chính là, bên cạnh đó còn có một con ngư đồng a .
” Tiểu miêu mễ! Có thể cho ta mượn một chút tiền được không?” Hắn dần dần hiểu biết nhân gian một ít thói quen, tỷ như nói mua đồ vật này nọ phải trả tiền, cho nên hắn chỉ có thể ăn nói khép nép với Bạch Thước để mượn tiền.
” Cầm lấy!” Bạch Thước không kiên nhẫn ném cho cá nhỏ một ít ngân phiếu:” Chính mình đi mua đồ vật này nọ, đừng phiền ta!”
” Ừ!”
Cá nhỏ thật cao hứng cầm lấy ngân phiếu đi đến trước quán, không chút do dự mua ngay hai bức tượng đồng miêu cùng ngư, thật cẩn thận đặt vào trong ngực.
Lúc này đột nhiên có một nam nhân đụng phải cá nhỏ một chút.
” Thật xin lỗi.” Rõ ràng chính là tên nam nhân kia đụng phải cá nhỏ trước, nhưng hắn vẫn là giải thích trước.
“……”
Nam nhân không nói gì, đụng phải cá nhỏ sau đó liền bỏ chạy .
” Hắn thật kì quái……” Cá nhỏ kêu càu nhàu một tiếng, không chú ý tới nam nhân thừa dịp hỗn loạn bỏ vào túi tiền của hắn cái gì đó, liền hướng phía Bạch Thước đi đến.
Chính là, cá nhỏ nhận sai bóng dáng……
Vội vàng chạy tìm mọi người, cá nhỏ hồn nhiên không biết chính mình tương lai sắp gặp chuyện chẳng lành……