Toàn thân Hương Nhã Tư vẫn còn đang kịch liệt co quắp, Lâm Úc Hồng ôm lấy hắn.
Lâm Úc Hồng cầm chặt hai tay không ngừng co giật của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Hương Nhã Tư vì thống khổ quá mức mà biến thành tái nhợt trắng hơn cả tuyết, trông đáng sợ như một cỗ thi thể, thế nhưng Lâm Úc Hồng vẫn gắt gao ôm hắn vào ngực, sợ hắn sau một khắc sẽ bỏ mình đi.
Động tác co giật của Hương Nhã Tư dần dần ngừng, nhưng hắn vì đau đớn quá mức mà hôn mê.
Đại phu lập tức được mời tới.
Đại phu không khám ra Hương Nhã Tư bị bệnh gì, bởi vì khi hắn tới Hương Nhã Tư chỉ ngủ say nhắm chặt hai mắt, chẩn mạch cũng không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, chỉ là có chút yếu ớt. Xem ra thiếu niên dung mạo diễm lệ này chỉ là thân thể thoáng suy yếu, uống thuốc bổ là được rồi.
Đại phu nói vài câu bệnh nhân thân thể suy yếu, sau đó kê chút thuốc bổ rồi về. Sắc mặt Lâm Úc Hồng so với Hương Nhã Tư còn xấu xí hơn, ngón tay hắn nắm chặt Hương Nhã Tư vì quá sức mà trở nên trắng bệch.
Hương Nhã Tư không bao lâu sau thì tỉnh lại, Lâm Úc Hồng quan tâm đắp lại chăn cho hắn, nhưng Hương Nhã Tư làm như hoàn toàn không thấy.
Lâm Úc Hồng thấp giọng hỏi “Có khát không Nhã Tư?”
Hương Nhã tư không trả lời.
“Thân thể của ngươi sao lại suy yếu như thế? Ta tưởng ngươi ở Miêu cương tĩnh dưỡng, đã khỏe hơn nhiều rồi, ta sai người đi sắc thuốc bổ cho ngươi uống nhé?”
Hương Nhã Tư không chỉ không trả lời, đến nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Úc Hồng, hắn nhìn thẳng phía trước, cũng không biết là nhìn cái gì, cả người như đóng băng không nói một lời.
Lâm Úc Hồng nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, khó khăn nói mấy lời áy náy “Là Úc ca ca sai rồi, vừa nãy ta không nên đánh ngươi, Nhã Tư, Úc ca ca thương ngươi mà. Ngươi ngoan ngoãn nói cho Úc ca ca, thân thể ngươi còn có chỗ nào khó chịu không?”
Hắn nói như vậy rốt cuộc làm Hương Nhã Tư có phản ứng.
Hương Nhã tư lạnh lùng quay đầu, nhìn thẳng Lâm Úc Hồng, thanh âm hắn vừa lạnh vừa băng “Ngươi thương ta làm gì? Ta là một người sắp chết, đời này không cứu nổi nữa, hiện tại chỉ có ngồi nghĩ xem lúc chết phải mặc áo liệm kiểu dáng thế nào mà thôi (=)) tế này gọi là đến làm ma vẫn phải đẹp?). Đợi chút nữa ta phải đi đặt một cỗ quan tài, ngươi cũng không cần phải tế bái ta, ta sống không muốn thấy ngươi, chết cũng không muốn gặp ngươi.”
Nghe vậy, ngữ khí của Lâm Úc Hồng cũng lạnh đi, mấy lời lung tung không kiêng kỵ chết hay sống này cũng nói được, Hương Nhã Tư không còn là trẻ con ăn nói không suy nghĩ nữa, sao có thể tự trù ẻo mình như vậy.
“Ngươi đang nói gì? Ngươi là người sống, đừng có nói những lời xui xẻo như thế.”
Trong lúc giận dữ, hắn định hạ xuống một cái tát.
Khóe miệng Hương Nhã Tư lộ ra một nụ cười nhạt “Ngươi đánh ta a! Dù sao ta cũng sắp chết, ngươi nhân lúc ta chưa chết đánh cho đã đi, tránh khỏi ta chết rồi ngươi mới hối hận chưa được đánh đã tay.”
Lâm Úc Hồng thực sự cho hắn một cái tát, tuy rằng lực nhẹ hơn lúc trước, nhưng khí lực vẫn là không nhỏ. Hương Nhã tư bị đánh, nụ cười nhạt nơi khóe miệng lại không hề thay đổi chút nào.
Y phục của Hương Nhã Tư trước khi đại phu tới khám bệnh đã được Lâm Úc Hồng chỉnh lại, Lâm Úc Hồng không muốn để Hương Nhã Tư quần áo bất chỉnh cho đại phu khám.
Thế nhưng hiện tại Hương Nhã Tư đang cởi vạt áo ra, không chút nào xấu hổ ở trước mặt Lâm Úc Hồng thoát toàn bộ. Thân thể Hương Nhã Tư trắng nõn xinh đẹp, không có chỗ nào không đẹp, nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị hắn làm cho không thể thở nổi.
Lâm Úc Hồng nhìn tránh đi, giận dữ hét “Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không, Nhã Tư?”
“Xấu hổ? Đó là cái thứ gì vậy?” Hương Nhã Tư đứng dậy, cười đến trào phúng ôm bụng, chỉ vào Lâm Úc Hồng cười một trận điên cuồng “Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta muốn mê hoặc ngươi a? Lâm Úc Hồng, ngươi thị thiếp thành đàn, một năm thay tới mấy người, đâu tới lượt ta, ta chỉ là muốn ngươi sờ thân thể ta, cho ngươi sớm ngày an tâm.”
Không hiểu hắn nói ‘sớm ngày an tâm’ là có ý gì, Lâm Úc Hồng nghi hoặc nhìn Hương Nhã Tư.
Hương Nhã Tư chợt kéo tay hắn, hướng tới cổ, ngực, tay, chân của mình sờ loạn khắp nơi. Lâm Úc Hồng hoảng sợ kinh ngạc hít vào một hơi, da thịt lạnh tới mức không giống như người thường.
Hương Nhã Tư cười nói “Từ đầu đến chân sờ đều lạnh, có người sống nào giống như ta? Ngươi có thể an tâm, không cần nói gì nữa đợi ngươi ở cái nhà này đứng vững vàng xong hãy tiếp tục nói dối ta. Ta sẽ chết ở ngoài, không chết ở đây, hoàn toàn không ngăn cản con đường thiếu gia của ngươi, lại càng không cần hàng năm tốn một đống ngân lượng tặng lễ vật cho ta, miễn cho ta hiểu lầm ý tứ của ngươi, còn tưởng ngươi yêu ta tới tận xương tủy, nghĩ đến lại thật đáng buồn cười.”
Hương Nhã Tư mặc dù đang cười, thế nhưng một giọt nước mắt trong suốt đã rơi xuống dọc theo khóe mắt. Hắn chỉnh lý quần áo một chút rồi xuống giường.
Lâm Úc Hồng cầm tay hắn, lạnh lùng nói “Không được đi! Ta sẽ tìm đại phu cao minh tới khám cho ngươi, nhất định sẽ chữa cho ngươi khỏe.”
Hương Nhã Tư đẩy tay hắn ra, nước mắt đã rơi đầy mặt “Không cần! Dù sao ta chết ngươi mới nhẹ nhõm. Là ta ngu, ta ngốc, khi đó tuổi còn nhỏ, còn tự cho rằng đã biết cái gì gọi là một đời một kiếp, thực sự buồn cười! Ta là cái loại thấp hèn thế nào, thân thể cùng mặt mũi như vậy, ngoại trừ đi làm kỹ nam ra còn có thể làm gì? Còn vọng tưởng cùng đương gia tương lai của Lâm gia dây dưa, nói không chừng ở trong lòng hắn mắng ta thấp hèn vô sỉ đủ kiểu, ta muốn thuận theo hắn, hắn lại đuổi ta ra khỏi nhà!”
“Sao ngươi có thể tự nói mình như vậy?” Lâm Úc Hồng không vui nói.
Lâm Úc Hồng không vui, càng khiến Hương Nhã Tư hoàn toàn không thể khống chế được “Lẽ nào ta nói sai sao? Ta thấp hèn, ta vô sỉ, chỉ cần vừa nghĩ tới ngươi, tim sẽ đập liên hồi, thân thể cũng không nhịn được phát nóng lên. Nếu như ngươi ôm ta vào lòng, ta đây chết cũng cam tâm, nếu là ngươi hôn nhẹ ta thôi, ta nhất định sẽ sung sướng tới phát điên lên mất, nếu ngươi ôm ta lên giường thương yêu ta…”
Hương Nhã Tư giơ tay lên, khóe môi vì khóc mà run lên “Ta đây nhất đình vui mừng tới mức tay cũng run liên tục. Ta ngày đêm mong nhớ ngươi, nhớ tới mùi hương trên người ngươi, nhớ cảm giác ngươi ôm ta, nhớ sự vui sướng khi thân thể ngươi sát vào ta…”
Hương Nhã Tư còn chưa nói xong, Lâm Úc Hồng đã vươn tay ra đem hắn kéo vào trước ngực.
Lâm Úc Hồng bao phủ lên đôi môi hắn, kịch liệt cường hôn, Hương Nhã Tư ra sức đánh vào vai hắn, nhưng Lâm Úc Hồng chỉ càng thêm thô bạo.
Hương Nhã Tư kêu khóc “Đừng có chạm vào ta! Đừng để ta hy vọng thêm nữa, tim ta tan nát một lần là đủ rồi.”
Lâm Úc Hồng không để hắn có cơ hội nói xong, hắn mút lấy hương vị ngọt ngào bên trong miệng Hương Nhã Tư, cuồng bạo cuốn lấy cái lưỡi muốn khước từ, cùng nhau dây dưa, cuối cùng, Lâm Úc Hồng lôi kéo hắn, ngã thẳng xuống giường.
“Ư…”
Hương Nhã Tư bị hôn tới mức chỉ có thể phát ra những tiếng gián đoạn, tiếng tay hắn đập cũng dần dần chậm xuống.
Lúc Lâm Úc Hồng cởi vạt áo hắn ra, Hương Nhã Tư lại chống cự, Lâm Úc Hồng cắn vào cổ, vào ngực hắn, lấy tay mơn trớn điểm đỏ trước ngực, điểm đó thập phần mẫn cảm, đợi lúc Lâm Úc Hồng lấy răng cắn, Hương Nhã Tư thở nhanh hơn, nước mắt cũng tuôn trào.
“Van cầu ngươi thả ta ra đi, Úc ca ca, ta không thể… không thể…” Hắn che mặt khóc “Việc này chưa từng xảy ra, ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể tưởng tượng, nếu xảy ra, ta nhất định sẽ cả đời thống khổ nghĩ tới ngươi. Ngươi buông tha ta đi, đi tìm thị thiếp của ngươi là được rồi, ta đợi chút nữa sẽ đi ngay, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
“Ta không cho phép ngươi đi, ngươi là của ta! Nhã Tư, ngươi là của ta, ngươi vĩnh viễn cũng phải ở bên ta.”
Ngữ khí cuồng bạo gần như không phải giọng Lâm Úc Hồng, thế nhưng khiến nước mắt Hương Nhã Tư rơi càng nhiều.
“Ta cũng nguyện ý giao thân thể cho ngươi, Úc ca ca, ta rất rất yêu ngươi, nếu ngươi không yêu ta, ta so với chết còn cảm thấy khó chịu hơn, ngươi nói hiện tại muốn ta, vậy ngày mai thì sao? Tới lúc nhiệt tình lui đi thì sao? Có phải ngươi sẽ không cần ta nữa hay không? Có phải ngươi còn có thể đi tìm thiếp của ngươi, tìm những người khác?”
Hương Nhã Tư đã khóc tới không thành tiếng “Van cầu ngươi buông tha ta, ta không thể cùng ngươi làm chuyện này! Nếu như làm rồi, ngươi lại đi tìm những người khác nữa, ta nhất định sẽ phát điên, nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chịu không nổi.”
Lâm Úc Hồng nâng gương mặt đầy lệ ngân của hắn, xóa đi những giọt nước mắt trên đó, trong lòng có chút không định nói, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để Hương Nhã Tư rời khỏi hắn.
“Nhã Tư, ta yêu ngươi! Suốt đời này ta chỉ yêu mình ngươi, ta hung dữ với ngươi, đánh ngươi, chỉ là mong ngươi đừng ở đây nữa, Lâm gia không có ai tốt, ta sợ ngươi bị người khác khi dễ ta không kịp cứu ngươi.”
Giọng Lâm Úc Hồng trở nên càng thấp, hắn đích xác có sự lo lắng như vậy “Bà nội là chủ sự ở cái nhà này, ngươi nói linh tinh một câu về bà, nếu truyền tới tai bà, bà không biết sẽ dằn vặt ngươi ra sao, ta sao có thể để ngươi bị bà dằn vặt. Ta yêu ngươi, Nhã Tư, ta sở dĩ có thể cắn răng chịu đựng ở tiếp cái nhà này là bởi vì ta biết ta sớm muộn cũng có thể đón ngươi về, ngủ ở bên người ta, để ta thương yêu ngươi đủ đường.”
Hương Nhã Tư cứng họng, cái gì cũng không nói nên lời, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy Lâm Úc Hồng khóc nhận sai “Úc ca ca, là ta không tốt, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta còn giận ngươi, còn tưởng ngươi không bao giờ yêu ta nữa, vì sao ta lại ngốc như thế? Sao lại nghĩ ngươi không yêu ta nữa.”
Hương Nhã Tư vừa khóc vừa cười, hắn rốt cuộc biết người trong lòng mình thương nhớ cũng yêu mình, hắn ôm lấy tay Lâm Úc Hồng không bao giờ buông ra nữa.
Lâm Úc Hồng kéo hắn vào lòng, vuốt ve mặt hắn cười khẽ “Ngươi thực sự ở Miêu Cương nhớ cảm giác ta hôn ngươi?”
Hương Nhã Tư mặt đỏ tới tận mang tai, vừa nãy cái gì cũng đã nói hết, hắn chỉ có thể e lệ gật đầu.
Lâm Úc Hồng thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn động nhân tới cực điểm, kéo Hương Nhã Tư lại hôn mãnh liệt một trận, lúc này Hương Nhã Tư cam tâm tình nguyện, phản ứng của hai người so với trước còn nhiệt liệt hơn.
Hương Nhã Tư vốn yêu Lâm Úc Hồng, Lâm Úc Hồng hướng hắn cầu hoan, hắn sao có thể cự tuyệt.
Mắt Hương Nhã Tư hồng lên ẩm ướt, đẩy nhẹ Lâm Úc Hồng ra, cởi xiêm y đã tán loạn của mình, để chứng tỏ hắn chủ động. Cử động của hắn đều bị Lâm Úc Hồng nhìn chăm chú, không dứt khoát được như lúc nãy cởi muốn cho Lâm Úc Hồng sờ thân thể hắn, trái lại chân tay còn lóng ngóng, mặt thì cúi thấp tới không thể thấp hơn, bởi vì vừa nãy là do giận dỗi, còn hiện giờ hai người thực sự tình ái giao hoan, đương nhiên không giống.
Lâm Úc Hồng thưởng thức thân thể mỹ lệ của hắn còn Hương Nhã Tư thì xấu hổ đỏ mặt.
Hắn thoát y xong cũng chậm rãi nằm xuống, Lâm Úc Hồng lập tức đè lên thân thể hắn, tuy rằng nặng nhưng cảm giác rất thoải mái.
“Úc ca ca, đừng… đừng cắn chỗ đó nữa… A…” Hương Nhã Tư nói gián đoạn, cuối cùng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Trên mặt Hương Nhã Tư nhiễm đầy nhan sắc tình dục, tuyệt mỹ đến cực điểm, Lâm Úc Hồng khẽ cắn nhũ tiêm của hắn, một tay khác chưa được đồng ý đã hướng dưới thân hắn tìm kiếm, xoa nơi tình dục nam tính của Hương Nhã Tư, khiến Hương Nhã Tư phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Chỗ đó bị người khác âu yếm xoa nắn khiến Hương Nhã Tư không ngừng phát sinh mị thanh. Lâm Úc Hồng hơi mười tuổi đã có thị thiếp, hiện giờ hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm đương nhiên lão luyện. Hắn như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ đôi môi đang thở dốc của Hương Nhã Tư, nhẹ nhàng như vậy trái lại càng kích thích ham muốn của Hương Nhã Tư.
Hương Nhã Tư muốn được hôn nồng nhiệt hơn, Lâm Úc Hồng lại cố ý khiến hắn sốt ruột, tay ở dưới ma sát càng nhanh hơn.
Hương Nhã Tư nũng nịu khóc cầu xin “Úc ca ca, ta khó chịu quá… đừng…”
Đáp lại, Lâm Úc Hồng chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nóng hướng vào dục vọng của Hương Nhã Tư. Khiêu khích kích tình như vậy khiến Hương Nhã Tư chỉ có thể nắm chặt chăn, chỗ bị ma sát không ngừng run lên, toàn thân vô lực, ngoại trừ khóc cùng kêu tên Lâm Úc Hồng ra thì cũng không biết nên làm gì.
Hương Nhã Tư toàn thân hư nhuyễn, nhiệt khí trong cơ thể cuồng dã chạy tán loạn. Lâm Úc Hồng một tay vẫn âu yếm dục vọng nam tính của hắn, tay kia thì đi xuống…
Nơi nhỏ hẹp bởi vì Hương nhã Tư động tình, đã trở nên cực kỳ chặt, Lâm Úc Hồng lấy tay xoa nhẹ một cái, Hương Nhã Tư bị kích thích quá lớn, không nhịn được khóc thành tiếng, Lâm Úc Hồng nhân lúc hắn đang thả lỏng, nhanh chóng đem ngón tay trượt vào.
“Đau quá, Úc ca ca…”
Hương Nhã Tư chưa từng hoan ái, lúc ngón tay Lâm Úc Hồng trượt vào, Hương Nhã Tư càng phát ra âm thanh không khỏe, hắn đành dừng lại, chờ Hương Nhã Tư thích ứng, hắn mới tiếp tục thăm dò chỗ mẫn cảm nhất của Hương Nhã Tư.
“Chỗ này có dễ chịu không?”
Chỗ đó vừa đau vừa khó chịu, dễ chịu thế nào được, Hương Nhã Tư nghẹn giọng “Đau quá.”
Lâm Úc Hồng lại đổi sang hướng khác, hắn mới chạm nhẹ vào, Hương Nhã Tư bỗng kêu thành tiếng, đến thân thể cũng như sắp bay lên, dục vọng nam tính non nớt run rẩy như sắp bạo phát.
Lâm Úc Hồng mỉm cười, lần thứ hai ấn vào chỗ đó, càng lúc càng mạnh hơn.
“A… Úc......”
Đến tên cũng không gọi xong, có thể thấy Hương Nhã Tư chịu phải kích thích lớn thế nào, đến nước mắt cũng không ngừng chảy, mồ hôi ướt đẫm toàn thân hắn, tiếng hắn thở dốc vang khắp phòng.
Lâm Úc Hồng dùng chính dương cương trên người mình khẽ chạm vào chỗ nhỏ hẹp của Hương Nhã Tư.
Hương Nhã Tư nắm cánh tay hắn, dù sao cũng là lần đầu tiên, nhãn thần vẫn có chút kinh sợ, huống chi dục vọng nóng rực của Lâm Úc Hồng đang hướng vào hắn, dù chưa thực sự tiến nhập hắn cũng đã thấy được cảm giác áp bách.
“Nhã Tư, thả lỏng ra, ngươi thật xinh đẹp, nhiều năm như vậy không gặp ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn đẹp hơn.”
Nghe Lâm Úc Hồng tán thưuởng mình đẹp, nhiệt hỏa toàn thân Hương Nhã Tư đột nhiên dấy lên, bỗng không thấy sợ nữa, hắn vòng tay qua cổ Lâm Úc Hồng, hôn lên gương mặt, chủ động đem thắt lưng ấn xuống một cái, dương cương của Lâm Úc Hồng lập tức tiến nhập cơ thể hắn.
“Úc ca ca… đau…” Thực sự rất đau, ở khóe mắt lệ đã chảy thành dòng.
Mồ hôi từ trên trán Lâm Úc Hồng chảy xuống, có thể thấy hắn cũng đang cố nhẫn nại, thanh âm khàn khàn “Nhã Tư, thả lỏng chút nữa, bằng không sẽ làm ngươi bị thương mất.”
Hương Nhã Tư cố nén đau đớn thả lỏng thân thể ra, Lâm Úc Hồng liền tiến tới chỗ sâu bên trong, chạm vào chỗ mẫn cảm mà vừa nãy hắn sờ tới.
Cảm giác tê dại so với bị ngón tay ấn còn mãnh liệt hơn, Hương Nhã Tư thét lên “Úc ca ca, tê quá!”
Lâm Úc Hồng lần thứ hai đụng vào chỗ đó, toàn thân Hương Nhã Tư run lên, ngoại trừ há hốc miệng thở dốc ra thì toàn thân không còn chút khí lực nào, thân thể hắn quấn lấy dương cương cực nóng của Lâm Úc Hồng, cảm giác này không cách nào hình dung được, hắn chỉ biết bị Lâm Úc Hồng chàng kích, lý trí của hắn đều đã tan rã hết.
“Không muốn nữa, Úc ca ca, a a… Ta chịu không nổi nữa…hnn…” Cuối cùng khoái cảm làm lý trí của Hương Nhã Tư đều bay biến hết.
Lâm Úc Hồng chàng kích qua lại, mỗi lần so với lần trước càng mãnh liệt hơn. Hương Nhã Tư mỗi lần bị chàng kích, cảm giác tê dại sẽ dội vào thân thể hắn, không khỏi lộ ra si thái, chịu không nổi bị khoái cảm quá độ dằn vặt, Hương Nhã Tư liền khóc xin tha.
Lúc đợt sóng khoái cảm cuối cùng ập tới, Lâm Úc Hồng hôi lên môi hắn, nụ hôn càng thêm kích cuồng, Hương Nhã Tư chìm trong khoái cảm tới hầu như hôn mê…
“Đừng… đừng rời bỏ ta.” Hương Nhã Tư thấp giọng lẩm bẩm, một tay nắm lấy tay Lâm Úc Hồng, rất sợ hắn sẽ bỏ mình mà đi…
Lâm Úc Hồng yêu thường nhìn hắn biếng nhác toàn thân vô lực, không cần Hương Nhã Tư khẩn cầu, hắn cả đời này cũng không thể bỏ được Hương Nhã Tư.
“Ta sẽ không đi đâu cả, ta chỉ ngồi dậy muốn giúp ngươi lau mồ hôi mà thôi.” Lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt vì hoan ái quá độ, Lâm Úc Hồng tự trách mình kích tình quá độ “Là ta sai, biết rõ thân thể ngươi không khỏe còn cưỡng cầu như thế, ngươi không sao chứ, Nhã Tư?”
Hương Nhã Tư kéo tay hắn tới bên má, cảm thụ sự ấm áp của hắn. Không chỉ không việc gì, tâm tình còn vui sướng không gì sánh được, không có bất cứ ngôn từ nào có thể hình dung.
“Úc ca ca, ta thấy thật hạnh phúc, có thể được ngươi nhiệt tình ôm như vậy, giấc mơ đẹp nhất đời ta so ra còn kém hơn.”
Hương Nhã Tư nói làm tim Lâm Úc Hồng thấy ấm áp, nhãn thần trở nên rất ôn nhu. Lâm Úc Hồng cúi xuống, hôn đôi môi đỏ mọng mê người của Hương Nhã Tư.
“Nhã Tư, lúc thân thể ngươi khỏe lại, ta sẽ càng nhiệt tình ôm ngươi hơn, nhất định sẽ chữa cho ngươi thật tốt.”
Vừa nghĩ tới thân thể băng lãnh của Hương Nhã Tư, Lâm Úc Hồng không khỏi thấy buồn, hắn không lo lắng cho bất cứ ai cả,nhưng Hương Nhã Tư là bảo bối tâm can của hắn, hắn sao có thể không lo cho thân thể của Hương Nhã Tư?
Hương Nhã Tư cười khẽ “Úc ca ca, ngươi không cần phiền não, chỉ cần ngươi cả đời đều yêu ta như vậy ta sẽ không sao, ngươi xem thân thể ta không phải cũng ấm lên nhiều rồi sao?”
Lâm Úc Hồng đưa tay ra xem thử, quả nhiên thân thể ấm hơn nhiều, mặc dù vẫn không giống như người thường, thế nhưng sờ vào cũng không băng lãnh như trước, Lâm Úc Hồng cầm quần áo mặc vào giúp hắn, ôm hắn đứng dậy.
Hương Nhã Tư khiếp sợ nói “Làm sao vậy?”
“Ta không thể để ngươi ở đây.” Sắc mặt Lâm Úc Hồng trầm xuống, biến thành hàn khí bức người “Có nhiều thủ vệ như vậy, còn không ngăn được hai người kia, là ai đang tác quái ta còn không biết hay sao?”
“Ngươi đang nói gì vậy? Úc ca ca?”
Lâm Úc Hồng nhìn Hương Nhã Tư vẻ mặt nghi hoặc, khẽ hôn gò má mịn màng của hắn, ánh mắt vốn âm ngoan khi nhìn Hương Nhã Tư xong trở nên ôn hòa.
“Nhã Tư, ngươi không hiểu, bởi vì ngươi quá thiện lương, không đề phòng người khác, ngươi không biết những người ở đây đến mức nào đâu. Có điều việc này ngươi cũng không cần phải biết, ta sẽ bảo vệ ngươi. Sau này gian phòng sát vách phòng ta chính là của ngươi, ngươi ở địa bàn của ta sẽ không ai dám xông vào. Trong viện ta chỉ xây hai gian phòng, một gian ta ở, một gian khác chính là để cho ngươi, ta vốn không định cho ngươi về sớm như vậy, thế nhưng ngươi nếu đã trở về rồi thì ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Đây là sự sủng ái của Lâm úc Hồng với hắn, càng chứng minh Lâm Úc Hồng chưa từng quên hắn, đến nơi hắn ở cũng đã sớm nghĩ thay cho hắn, huống chi còn thề nhất định sẽ bảo hộ hắn.
Hương Nhã Tư tiếp nhận ý chí cứng như sắt thép của hắn, lời hắn nói nhất định là làm, Hương Nhã Tư cảm động thiếu chút nữa phát khóc.
Hương Nhã Tư ôm lấy cổ Lâm Úc Hồng, chân thành nói “Ta yêu ngươi, Úc ca ca, ta rất yêu, rất yêu ngươi, cả đời này ta phải ở bên ngươi, ngươi chính là phu quân trong lòng ta, cả đời ta vĩnh viễn kính ngươi, yêu ngươi, lòng ta vĩnh viễn đều là của ngươi.”
Nghe vậy, nhãn thần của Lâm Úc Hồng trở nên thâm trầm, cho Hương Nhã Tư một cái hôn thật sâu khiến hắn không thở nổi…
Lâm Úc Hồng ôm Hương Nhã Tư đi vào Đông viện.
Dọc theo đường đi phó dịch đụng phải bọn họ đều mục trừng khẩu ngốc, ai cũng chưa từng thấy qua Úc Hồng thiếu gia quyền lực gần với lão phu nhân ôm bất cứ người nào đi vào trong Đông viện, có thể thấy được địa vị của người này trong lòng Úc Hồng thiếu gia.
Hương Nhã Tư dựa trong lòng Lâm Úc Hồng, hắn mắc cỡ đỏ mặt, toàn bộ tâm trí đều đặt ở trên người Lâm Úc Hồng, hình như trên thế giới ngoại trừ Lâm Úc Hồng ra không còn một ai khác.
Phó dịch không biết bọn họ nói gì, chỉ thấy Hương Nhã Tư nói một câu, Úc Hồng thiếu gia trước giờ ít nói lại cũng đáp lại một câu; có lúc Hương Nhã Tư còn đỏ bừng mặt cười khẽ, tư thái kiều mị vạn phần cực kỳ mê người, như là thiên tiên hạ phàm, còn Úc Hồng thiếu gia biểu tình luôn băng lãnh lại có thể ôn nhu nhìn người trong lòng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng thương yêu, đây thực sự là chuyện trước nay chưa từng gặp, có thể nói là chuyện quái dị nhất gần đây ở Lâm gia.