Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 2




Tổng quản vừa nghe hắn nói vậy lập tức trợn tròn mắt.

Hương Nhã Tư này lúc bé khá ngoan, không ngờ lớn lên lại là một người cá tính đanh đá không nói lý lẽ như vậy, dám xông vào Đông viện lại còn đối nghịch với Úc Hồng thiếu gia

Hiện tại Hương Nhã Tư không chỉ là đối nghịch với Úc Hồng thiếu gia, lại còn mắng nhiếc, dám bảo Úc Hồng thiếu gia đi ngủ chỗ khác, hắn ngủ ở phòng Úc Hồng thiếu gia? Hắn cũng không ngẫm lại xem Lâm gia rốt cuộc có chào đón hắn về hay không, còn ra vẻ thiếu gia để chèn ép người khác.

Tổng quản không dám nói là được, đương nhiên cũng không muốn đắc tội với Hương Nhã Tư, hắn thấp giọng uyển chuyển nói “Úc Hồng thiếu gia không ở đây, ta đi xin chỉ thị của lão phu nhân, thỉnh lão phu nhân định đoạt.”

Ngụ ý chính là lão phu nhân nếu không cho phép ngươi trở về thì ngươi phải ngoan ngoãn mà cút đi.

Hương Nhã Tư trầm mặt xuống “Trong đầu ngươi nghĩ cái gì cho là ta không biết sao? Muốn đuổi ta đi? Dù là thiên hoàng lão tử tới ta cũng cứ ở đây. Ngươi đi xin chỉ thị cũng được thôi, nói cho lão thái bà kia, Hương Nhã Tư ta muốn ở đây, trừ phi ta chết, bằng không chỗ này ta cứ ở.”

Tổng quản khúm núm lui ra ngoài, hắn lập tức chạy tới bắc sương phòng, nơi đó là nơi đại gia trưởng Lâm gia Lâm lão phu nhân ở.

Bà đã hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng thân thể còn khỏe mạnh, người Lâm gia ngoại trừ sợ Lâm Úc Hồng ra thì sợ nhất hẳn là lão phu nhân.

Bà ăn nói thận trọng, làm việc quyết đoán, con cái cùng cháu trai, cháu gái của bà mỗi khi thấy bà đều câm như hến, ngoại trừ Lâm Úc Hồng thấy bà không hề sợ hãi chút nào, vẻ mặt vẫn băng sương ra, cả nhà này không ai không sợ bà.

Tổng quản đem sự tình nói một lần từ đầu tới đuôi, Lâm lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng uống trà.

Lúc bà nghe chuyện Hương Nhã Tư xông vào Đông viện của Lâm Úc Hồng thì mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng hỏi một vấn đề khác “Hàng năm Úc Hồng đều tặng quà cho Hương Nhã Tư sao?”

Tổng quản không biết bà hỏi vấn đề này là có ý gì, nhưng vẫn trả lời theo tình hình thực tế “Dạ, hơn nữa nhưng thứ đó đều rất quý báu, Hương thiếu gia muốn gì Úc Hồng thiếu gia sẽ đưa đến cái đó, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng, chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?”

“Có điều, phó dịch đem lễ vật đi đều đánh giá Hương thiếu gia không tốt lắm, có người còn nói hơi hạ lưu.”

“Hạ lưu như thế nào?”

Tổng quản báo cáo theo sự thực “Bọn họ nói Hương thiếu gia mỗi lần ra gặp họ đều là quần áo bất chỉnh, xem ra rất hư hỏng, hơn nữa dáng vẻ Hương thiếu gia còn đẹp hơn nữ nhân, vậy nên có phó dịch nói rất khó nghe, có người thậm chí còn nói nếu được chết ở trên người hắn thì đời này cũng đáng.”

Lâm lão phu nhân đối với những lời của tổng quản không có phản ứng gì, bà chậm rãi đem nắp chén trà đậy lên.

“Để hắn ngủ ở đó cũng không sao, dù sao cứ chờ Úc Hồng về sẽ giải quyết, không cần phái người đi hầu hạ Hương Nhã Tư, coi hắn như những người khác trong nhà, có điều hắn muốn gì thì cho hắn cái đó, hắn nếu muốn phó dịch làm gì thì làm theo lời hắn, cứ như vậy là được rồi, lui xuống đi.”

Tổng quản cực kì kinh ngạc trước mệnh lệnh của Lâm lão phu nhân.

Tuy rằng không cần phái người tới hầu hạ Hương Nhã Tư, thế nhưng phó dịch lại tùy ý cho Hương Nhã Tư sử dụng, muốn cái gì thì cho cái đó, quả thực so với thiếu gia nào trong nhà còn có quyền thế hơn. Ở  Lâm gia ngoại trừ Úc Hồng thiếu gia ra, những thiếu gia khác muốn chi tiêu ngân lượng, còn phải thông báo với trướng phòng (phòng lo việc thu chi), nhất định phải được lão phu nhân đồng ý, hơn nữa mỗi người mỗi tháng chỉ được dùng tối đa một trăm lượng mà thôi.

Tổng quản không nhịn được hỏi “Nếu Hương thiếu gia dùng ngân lượng vượt quá trăm lượng thì sao?”

Lâm lão phu nhân cau mày lại, chứng tỏ bà đang không vui “Sao? Ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó, muốn vạn lượng cũng cho hắn, lui xuống đi.”

Tổng quản không rõ lão phu nhân làm vậy có dụng ý gì, Hương Nhã Tư rõ ràng không phải người Lâm gia, nhưng ngược lại so với con cháu Lâm gia như thể còn quan trọng hơn, ngân lượng lại còn tùy hắn chi tiêu?

Tổng quản không dám hỏi gì thêm, đành phải lĩnh mệnh lui xuống ——

Hương Nhã Tư ở trong phòng Lâm Úc Hồng, đến tổng quản cũng không nói, phó tỳ quản lý Đông viện nào dám nói.

Tổng quản chỉ lạnh lùng bảo “Không cần phải đi hầu hạ Hương thiếu gia, có điều nếu hắn muốn gì thì đưa cái đó, nghe rõ chưa?”

Lời này nghe thật cổ quái, nhưng hạ nhân cũng không ai dám hỏi lại.

Vì vậy, ngày đầu tiên Hương Nhã Tư ngủ ở trong phòng Lâm Úc Hồng, sáng sớm ngày thứ hai, Hương Nhã Tư liền sai người vào phòng Lâm Úc Hồng, đem đồ đạc của Lâm Úc Hồng vứt đi. Phó dịch trong lòng đều run, sợ rằng Lâm Úc Hồng về sẽ tức giận, nhưng lại không dám đắc tội Hương Nhã Tư, bởi vậy đành phải quăng đi.

Khi gian phòng của Lâm Úc Hồng đã trống trơn, Hương Nhã Tư liền ra phố đi dạo, hắn đi vào hàng vải tốt nhất, chọn y phục cho mình xong, lại đặt một vài loại vải hoa văn kỳ lạ, nói rõ xiêm y muốn làm theo kiểu dáng nào xong liền sang hàng khác mua đồ.

Tới buổi chiều thì có người từ bên ngoài theo Hương Nhã Tư vào phòng Lâm Úc Hồng không biết làm cái gì, nếu có phó dịch nào hiếu kỳ thò đầu thò cổ vào, Hương Nhã Tư liền lạnh mặt, làm ra vẻ thiếu gia mắng “Mù cái mắt cẩu của ngươi đi, ngươi đang nhìn cái gì? Đi làm việc!”

Phó dịch không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi, còn đồ đạc thì từng hòm từng hòm được khiêng vào phòng Lâm Úc Hồng.

Lúc trướng phòng nhận được giấy tờ thì, miệng há to, suýt nữa méo cả mồm. Chuyện này… một thiếu gia ở Lâm gia chi tiêu một năm cũng không bằng Hương Nhã Tư tiêu một ngày.

Tuy rằng tiền thì vẫn trả, nhưng số tiền lớn như vậy, khiến Lâm gia một trận ầm ĩ, thiếu gia cùng thế hệ với Lâm Úc Hồng lúc này mới biết có một Hương Nhã Tư trở về.

Có điều hắn ở Đông viện của Lâm Úc Hồng, không ai thấy dáng vẻ hắn thế nào, nghe nói hắn tự ý vào Đông viện ở, còn tiêu lung tung một đống tiền, không biết Lâm Úc Hồng sau khi trở về có khi nào có trò hay để xem không.

Liên tiếp vài ngày sau, đồ đạc không ngừng được khiêng vào Đông viện, đến y phục của Hương Nhã Tư cũng đã được đưa tới.

Hôm đó, Hương Nhã Tư mặc bộ đồ mới do chính hắn đặt, màu sắc không chỉ đẹp, kỳ lạ, đến hình thức cũng vừa vặn đẹp đẽ.

Hương Nhã Tư vốn mỹ diễm hoặc nhân, hôm nay mặc vào y vật vừa vặn, lộ ra vóc người mảnh mai, càng làm người khác cảm thấy trong ngực có một luồng lửa dục nóng rực bùng lên. Mà Hương Nhã Tư cũng không quan tâm ánh mắt người khác nhìn hắn, ở trong phòng chuẩn bị này nọ, nửa ngày cũng không đi ra.

Lúc dùng bữa thì, Hương Nhã Tư nếu chê ăn không ngon, có khi còn gọi đầu bếp lên ra sức mắng một trận.

Trong lòng đầu bếp đối hắn rất bất mãn, ai chẳng biết Hương Nhã Tư này chỉ là một tiểu tạp chủng, còn coi mình như thể thiếu gia, khiến người khác nhìn liền muốn lộn ruột, không bảo hắn ăn thức ăn thừa đã là tốt lắm rồi.

Hương Nhã Tư ở Lâm gia tùy ý đi lại, phó tỳ đều len lén nhìn hắn. Bọn họ đã sớm nghe nói Hương Nhã Tư đẹp, giờ nhìn mới biết vẻ ngoài của hắn quả thực mỹ diễm không gì sánh được.

Tâm tình Hương Nhã Tư âm tình bất định, lúc tâm tình tốt thì cười tùy tiện, có thể khiến kẻ khác ba hồn bảy vía chạy mất phân nửa, lúc tâm tình không tốt thì cũng tùy tiện mắng chửi phó dịch. Đám phó dịch tuy trong lòng rất coi thường hắn, thế nhưng cũng không ai dám trả lại hắn một câu nào.

Mà hắn đã ở Lâm gia năm ngày, chưa từng một lần tới thỉnh an Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân cũng không gọi không mắng, bà hình như coi như hắn không tồn tại, Hương Nhã Tư cũng coi như bà không tồn tại.

Nếu có người lắm miệng nhắc một vài chuyện với lão phu nhân thì bà sẽ chỉ lạnh lùng đáp lại hai câu “Lo chuyện của mình đi. Chuyện của Hương Nhã Tư tự nhiên sẽ có người quản.”

Từ đó về sau, không ai dám nói thêm về chuyện này nữa.

Lúc trướng phòng trình sổ sách lên cho lão phu nhân xem, lão phu nhân thấy Hương Nhã Tư tiêu nhiều bạc như vậy, không nói gì đặt sổ sách lên bàn, bảo trướng phòng lui xuống.

Từ đó, mọi người liền ngầm hiểu, đó chính là không cần để ý Hương Nhã Tư muốn làm gì, thế nhưng hắn cần bất cứ cái gì cũng phải cho hắn cái đó ——

Khi Lâm Úc Hồng trở về, trời đang mưa rất to, toàn thân hắn đều là nước mưa, thập phần chật vật.

Thủ vệ thấy hắn về, mặc kệ hắn chật vật thế nào trong mắt vẫn là hàn sương khiến kẻ khác lạnh từ đầu tới chân. Thủ vệ sợ đến mức lập tức vấn an “Chào Úc Hồng thiếu gia.”

Lâm Úc Hồng như thể không nghe thấy lướt qua bọn họ vào nhà.

Tổng quản biết hắn trở về, lập tức ra nghênh tiếp, còn nhỏ giọng nói “Úc Hồng thiếu gia, có chuyện còn chưa nói với ngài…”

Lâm Úc Hồng trên người đều là nước mưa, vừa ướt vừa lạnh, tuy rằng không nhìn ra tâm tình hắn biến động, nhưng ai ở vào tình trạng như hắn toàn thân ướt đẫm thì tuyệt đối cũng rất khó chịu.

Hắn nói lạnh như băng “Ta muốn đi nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

“Thế nhưng…”

Tổng quản còn chưa nói xong, Lâm Úc Hồng đã liếc tổng quản, ánh mắt nghiêm khắc như thế tổng quản sợ quá không dám nói gì nữa.

Dù sao Úc Hồng thiếu gia mà cãi nhau với Hương Nhã Tư thì cũng là Hương Nhã Tư không may thôi, không liên quan đến chuyện của hắn.

Tổng quản lập tức chuyển chủ đề  “Dạ, Úc Hồng thiếu gia người nghỉ ngơi đi, ta lập tức sai người đem nước nóng tới, cho người tẩy thân.”

Lâm Úc Hồng đi vào Đông viện, phó dịch thấy hắn toàn thân ướt đẫm đều vội vã đi đun nước.

Lâm Úc Hồng vừa mở cửa phòng đã đứng ngây tại chỗ, hắn không ngờ tới Hương Nhã Tư lại ở trong phòng hắn.

Hương Nhã Tư vốn đang nằm trong chăn, vừa thấy Lâm Úc Hồng trở về ngực hắn phập phồng gấp gáp, như là bị chấn động lớn lao, hắn không nghĩ gì hết chân trần nhảy xuống giường, nhào vào trong lồng ngực ướt đẫm của Lâm Úc Hồng.

Hắn kêu lên kiều mị “Úc ca ca, ta rất nhớ ngươi a.”

Lâm Úc Hồng đối với sự nhiệt tình của hắn hoàn toàn không có cảm giác, lạnh lùng đẩy hắn ra.

Lâm úc Hồng đánh giá cách bài trí trong phòng, gian phòng hoàn toàn biến dạng, không giống vẻ giản đơn lúc trước, hắn thấp giọng hỏi “Ngươi không được ta đồng ý đã biến căn phòng của ta thành như vậy?”

Hương Nhã Tư không ngờ Lâm Úc Hồng vừa thấy mình lại hỏi vấn đề này.

Hắn hất cằm, trên mặt có chút bất tuân cùng phản nghịch “Sao nào, ngươi không vui sao?”

Lâm Úc Hồng chưa nói có thích hay không, ngoài phòng đã có phó dịch mang nước nóng tới, đứng ở cửa không dám vào, bởi vì bọn họ không biết đây là phòng của Hương Nhã Tư, hay là phòng của Lâm Úc Hồng. (là phòng của cả đôi chứ sao *hắc hắc*)

Lâm Úc Hồng lạnh lùng nói “Khiêng vào đi, ta muốn tắm rửa.”

Phó dịch không dám nhìn biểu tình của Hương Nhã Tư, vội vã khiêng nước nóng vào, sau đó đóng cửa lại.

Hương Nhã Tư còn chưa nói gì, Lâm Úc Hồng đã chỉ ra cửa nói “Ta muốn tắm rửa, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Đây là phòng của ta, sao ta lại phải ra ngoài? Ta phải ngủ ở đây, những chỗ khác ta đều không thích.” Hương Nhã Tư cực kỳ kiên trì.

Lâm Úc Hồng nheo mắt nhìn Hương Nhã Tư, Hương Nhã Tư cũng vẻ mặt băng lãnh nhìn lại Lâm Úc Hồng, gương mặt hắn hơi hồng lên, hiển nhiên là đang dỗi.

Lâm Úc Hồng cũng không cãi nhau với hắn tiếp, chỉ lạnh lùng nói “Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi có nghe thấy không hả?”

“Không nghe thấy! Dù là ngươi giết ta, ta cũng không nghe thấy.” Hương Nhã Tư đột nhiên rống lên.

Lâm Úc Hồng cũng rất không vui dựng thẳng lông mày “Ai bảo ngươi về? Là bà nội?

“Là tự ta về, chẳng liên quan tới ai, ngươi không muốn ta về sao?”

Giọng Lâm Úc Hồng so với vừa nãy còn lạnh hơn vài lần “Không sai, ta không muốn ngươi trở về.”

Nghe hắn nói xong, Hương Nhã Tư bị đả kích rất lớn, hắn có vẻ sắp khóc, lại sắp tức giận, còn Lâm Úc Hồng biểu tình từ đầu đến cuối vẫn không đổi, cuối cùng Hương Nhã Tư phải mềm giọng.

Hắn thấp giọng nũng nịu nói “Úc ca ca, ngươi gạt ta đúng không? Ngươi cũng muốn ta trở về đúng không? Mau nói cho ta biết, ngươi muốn ta trở về.”

“Nếu ta muốn ngươi về thì ta sẽ gọi, ngươi quay lại Miêu Cương đi.”

Thấy Lâm Úc Hồng vẫn thập phần lãnh đạm, Hương Nhã Tư nổi giận, hắn nhằm phía trước liều mạng đấm đá Lâm Úc Hồng.

“Ngươi gạt ta! Ta biết trong lòng ngươi muốn ta về, trong lòng ngươi chỉ có mình ta, ngươi yêu ta yêu tới mức không thể tự kiềm chế, yêu tới mức chết đi sống lại, những điều này ta đều biết, ngươi cho là không nói, giấu ở trong lòng ta sẽ không biết hay sao?”

Lâm Úc Hồng đối với việc Hương Nhã Tư làm ầm lên cũng không nhịn được nữa, hắn nắm tay Hương Nhã Tư, kéo mạnh hắn đẩy xuống đắt, trong giọng nói băng lãnh đã tràn đầy tức giận “Ngươi ầm ĩ đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài, ta không rảnh nghe ngươi ầm ĩ.”

Hương Nhã Tư bị Lâm Úc Hồng thô lỗ đẩy ngã xuống đất, lúc ngã thì khuỷu tay bị trầy da.

Khi hắn đứng lên, trong mắt đều là nước mắt phẫn nộ “Ngươi đã không cần ta, vì sao mỗi năm đều tặng quà cho ta?”

“Cả nhà ai ta cũng tặng, ngươi cho rằng chỉ tặng cho ngươi sao? Buồn cười! Cũng không ngẫm lại xem ngươi ở Lâm gia có địa vị gì, ta không bảo ngươi cút đi đã là tốt lắm rồi, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, sau này không cho phép ngươi vào Đông viện nữa.”

Nghe hắn mắng khó nghe như vậy, Hương Nhã Tư giận đến run cả người.

Như thế này hoàn toàn không giống như Úc ca ca trong trí nhớ của hắn, hắn đợi mười năm, cũng không phải để được nghe những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa này.

Hắn kéo gấu áo của Lâm Úc Hồng, buồn bã đáng thương nói “Úc ca ca, đừng không quan tâm tới ta! Mười năm nay, trong lòng của ta đều rất đau khổ, ta vừa nghe ngươi muốn cưới sủng thiếp tim như sắp nát ra, ngươi vì sao không tới đón ta? Ta một mực chờ ngươi, chờ ngươi tới bên ta.”

“Ta có thị thiếp ngươi khó chịu cái gì? Ta đây nếu có chính thê ngươi không phải là đi tự sát chứ hả? Nhã Tư, tuổi ngươi cũng đủ lớn rồi, hẳn là biết  phân biệt nặng nhẹ, ngươi còn tiếp tục hồ đồ như vậy ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Lâm gia.”

Hương Nhã Tư gào khóc, càng khóc càng dữ dội.

“Ngươi bỏ rơi ta? Ta không tin ngươi bỏ được ta, ta biết trong lòng ngươi chỉ có mình ta, ta biết ngươi rất yêu ta, bằng không ngươi sẽ không từ trước tới giờ vẫn thương ta, yêu ta như vậy. Lúc ta sinh bệnh ngươi mỗi ngày đều ở bên giường làm cho ta vui, ta nghe Miêu Cương Thần tử nói khi đó ta đã chết, là ngươi thiên tân vạn khổ đem ta tới Miêu Cương để kéo dài tính mệnh, toàn thân ngươi đều là cát bụi cùng mồ hôi, cũng không buông ta ra, ngay cả lão phu nhân không cho ngươi ngân lượng, muốn ngươi phải từ bỏ, ngươi vẫn không ăn không ngủ đem ta tới Miêu Cương cầu xin Thần tử, Thần tử nói ngươi rất yêu ta.”

“Cái gì yêu với không yêu! Ta nghe không hiểu, ngươi ra ngoài đi! Tốt nhất là quay về Miêu Cương đi.”

Hương Nhã Tư khóc thế nào, gào thế nào, Lâm Úc Hồng vẫn không có động tĩnh.

Cuối cùng Lâm Úc Hồng phiền quá, hắn kéo tay Hương Nhã Tư kéo ra ngoài cửa “Đi ra ngoài cho ta! Ngươi sống hay chết không liên quan tới ta.”

Hương Nhã Tư không chịu đi, bị Lâm Úc Hồng kéo ra ngoài, đem hắn vứt ra cửa, Hương Nhã Tư còn lăn một vòng, quần áo mặc ở trên người từ lâu đã bẩn không thấy hình dạng gì nữa. Mặc dù hắn đã khóc khản cả giọng, Lâm Úc Hồng vẫn coi như không nghe không thấy.

Phó dịch Đông viện chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như thế, có người còn run lên.

Lâm Úc Hồng lạnh lùng hạ lệnh “Đuổi hắn đi, gọi thủ vệ tới đây, không cho phép hắn vào Lâm gia nữa.”

“Ngươi còn đuổi ta đi? Ta có chết ở cửa Lâm gia cũng không đi!” Hương Nhã Tư vừa khóc vừa gào lên uy hiếp, con mắt cũng sưng lên.

“Vậy cho ngươi chết ở cửa!” Tiếp đó, Lâm Úc Hồng tức giận nói với phó dịch đang vây xem “Lỗ tai các ngươi điếc hết rồi sao? Bảo các ngươi đi gọi thủ vệ tới, không nghe thấy sao?”

Một gã phó dịch động chân, chạy đến đại môn đi gọi thủ vệ.

Thủ vệ theo phó dịch chạy tới Đông viện, thấy Hương Nhã Tư kéo gấu áo Lâm Úc Hồng vừa khóc vừa kêu, thủ vệ cũng kinh ngạc há hốc miệng.

“Đem hắn đuổi ra ngoài, không cho phép vào, cho dù là sắp chết cũng không thể để hắn vào.” Lâm Úc Hồng tàn nhẫn nói.

Thủ vệ lôi Hương Nhã Tư đi, Hương Nhã Tư gầy gò, không có khí lực, thế nhưng hắn gào khóc, cố gắng ra sức, khiến thủ vệ mất sức của chín trâu hai hổ mới lôi được hắn ra ngoài cửa.

“Úc ca ca, ta rốt cuộc làm sai cái gì? Úc ca ca, ngươi đừng không cần ta như vậy, Úc ca ca…” Hương Nhã Tư khóc thét tới không còn khí lực, trong miệng vẫn không ngừng gọi Lâm Úc Hồng.

Lâm Úc Hồng biểu tình lãnh đạm đứng nhìn hắn bị kéo ra ngoài, lúc này, Tổng quản cười cười xuất hiện phía sau Lâm Úc Hồng.

“Úc Hồng thiếu gia, người ướt đẫm rồi, mau đi ngâm nước nóng đi. Lão phu nhân nói sáng sớm mai bà muốn gặp người, khế ước làm ăn không biết đã nắm được trong tay chưa?”

“Cút ngay! Ta có cho phép ngươi nói chuyện với ta sao?”

Lâm Úc Hồng tàn bạo nhìn tổng quản, nói ra một câu còn lãnh khốc hơn “Ngươi nghe đây, nếu để ta nghe được có người nói một chút nào về chuyện đêm nay Hương Nhã Tư bị đuổi ra, hoặc là có người chê cười Nhã Tư, chỉ cần để ta nghe được một câu thôi, ta sẽ đem ngươi giáng xuống làm đầy tớ thấp hèn nhất, ngươi ở trước mặt bà nội ta xu nịnh cũng vô dụng, chỉ cần ta nói một tiếng, chức tổng quản này ngươi bất cứ lúc nào cũng không cần làm nữa, hiểu chưa?”

Tổng quản lập tức cúi đầu, nói rất có tâm cơ “Yên tâm đi, Úc Hồng thiếu gia, ta đứng về phía người, người có thể trăm lần yên tâm, ta là người có thể tín nhiệm.”

Lâm Úc Hồng bước về phía cửa Đông viện, thanh âm lạnh băng “Muốn ta tin ngươi, vậy trước hết ngươi cút ra ngoài cho ta, sau này đừng xông vào đây nữa.”

Tổng quản sửng sốt, không ngờ Lâm Úc Hồng lại khó lấy lòng như vậy, lập tức lui xuống.

Lâm Úc Hồng vào trong phòng, hắn cởi quần áo ướt sũng chuẩn bị tẩy rửa, mưa bỗng nhiên lớn hơn, tiếng mưa rơi lộp độp, chứng tỏ Hương Nhã Tử ở ngoài gặp mưa sẽ càng thêm thê thảm.

Lâm Úc Hồng nắm chặt nắm tay, nội tâm kích động không thôi, thiếu chút nữa không thể khống chế được xung động muốn lao ra khỏi cửa đem Hương Nhã Tư ôm vào phòng, cuối cùng hắn đóng cửa sổ lại để tiếng mưa không truyền vào trong nhà.

Mưa cả đêm chưa từng ngớt, Hương Nhã Tư ở đại môn Lâm gia không ngừng kêu khóc, đập cửa, đến thủ vệ cũng khó ngăn được hắn.

Tới hừng đông, Hương Nhã Tư kiệt sức, mới dựa vào bên cạnh tường bẩn thỉu khóc thút thít…

Sáng sớm mưa vẫn không ngừng rơi, tuy không lớn như đêm qua nhưng trong không khí đầy hơi lạnh, so với hôm qua còn lạnh hơn nhiều, đến trà cũng liên tục bốc khói trắng.

“Chuyện kia thế nào?” Lâm lão phu nhân thản nhiên hỏi.

“Con đã nắm được khế ước, lợi nhuận hẳn sẽ không quá thấp, mỗi năm nghìn vạn lượng.” Lâm Úc Hồng đem khế ước đã ký trình lên.

Lâm lão phu nhân không xem khế ước, bà vẫn tiếp tục uống trà, tóc bà đã trắng hết, thế nhưng ánh mắt sắc bén làm cho người khác không nhìn ra bà đã rất lớn tuổi. Bà không hỏi lại chuyện khế ước, trái lại đem chủ đề chuyển sang Hương Nhã Tư.

“Ngươi đuổi Hương Nhã Tư đi, hà tất phải như vậy? Hắn muốn về thì để hắn về, mười năm nay hắn viết thư đều một mực cầu xin ngươi cho hắn về, thế nào, ngươi không muốn hắn về sao?”

Lâm Úc Hồng lạnh mặt “Hắn không giúp gì được cho con, cho hắn về làm gì?”

Lâm lão phu nhân nói có thâm ý “Ngươi nói tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy cho ai nghe a? Hắn rất là yêu ngươi, mỗi ngày một phong thư, mười năm không gián đoạn, từ nhỏ hắn đã mê luyến ngươi như vậy, thư của hắn ta xem có lúc còn đỏ cả mặt này! Có điều… Úc Hồng a, hắn dáng vẻ không tệ, chỉ tiếc là nam nhân, không giúp được gì cho ngươi, thế nhưng cũng có nam nhân thích nam sắc, có lẽ hắn có thể giúp ngươi…”

Hai mắt lãnh tình của Lâm Úc Hồng không có bất cứ tâm tình gì, dường như không giống mắt người sống, ngược lại như có dã thú ngủ đông bên trong, lúc nào cũng chuẩn bị ăn thịt người.

Lâm lão phu nhân thở dài “Được rồi, đó chỉ là quan điểm của ta, ta không nói thêm nữa. Ở đây có cuộn tranh vài mỹ nhân, vẽ tới gần như người thật, ngươi cầm xem đi, xem thấy ai vừa ý thì thành thân, ta có thể cho Hương Nhã Tư ở lại Lâm gia, nhưng ta cũng không thể để hắn phá hủy chuyện nhân duyên của ngươi.

Lâm Úc Hồng không xem quyển tranh này “Tùy bà nội chọn, bà nội thấy ai vừa ý là được rồi, con không có ý kiến, mấy ngày nay vì chuyện khế ước mà không ngủ ngon, con muốn đi nghỉ ngơi.”

Lâm lão phu nhân gật đầu “Ta sai hạ nhân nấu cánh nóng, ngươi đi nghỉ trước đi. Nhã Tư khóc cả đêm, có lẽ cũng đã hết hy vọng với ngươi, ngươi sai người đưa hắn về Miêu Cương đi, miễn cho những đường huynh đệ khác thấy mỹ sắc của Nhã Tư lại có suy nghĩ linh tinh, chuyện đó ta cũng không phòng được, hiện nay ngươi là đương gia tương lai, không phải sợ ai.”

Lâm Úc Hồng không trả lời gì đi ra ngoài.

Lâm lão phu nhân kêu tổng quản một tiếng, tổng quản lập tức đi tới trước mặt nghe lệnh.

“Đem Nhã Tư vào nhà, thân thể hắn suy yếu, chịu mưa cả một đêm chắc không chịu nổi, đưa hắn vào phòng cho khách, tìm một đại phu tới khám. Nhớ kỹ, hảo hảo chiếu cố hắn, mạng của hắn đáng giá ngang với tử tôn (con cháu) của Lâm gia, cũng không thể để bảo bối vô giá này có gì sơ suất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.