Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 7




Hắn đỡ Nhạc Nhã lên, không suy nghĩ nhiều lập tức ôm thân thể thùy nhuyễn của Nhạc Nhã quay lên mặt đất. Chỉ cần có cơ hội, hắn không muốn mất đi Nhạc Nhã, dù chỉ là một phân một khắc thấy nhau, hắn cũng không thể đánh mất.

Rất nhanh trở lại mặt đất, hắn ôm Nhạc Nhã chạy như bay tới nhà Tố Phi Ngôn, mở cửa phòng, hắn nhìn thấy Tố Phi Ngôn, nước mắt không khỏi chảy xuống “Nhạc Nhã hắn… lúc hắn đang nghe ta nói, bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, kết quả thân thể ngã xuống.” Hắn đem Nhạc Nhã nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Tố Phi Ngôn bắt mạch, vẫn không nói gì. Cổ Uyên Tư sờ vào cái trán băng lãnh của Nhạc Nhã, một trận thống khổ kịch liệt thấu xương tràn tới, hắn vô pháp hô hấp, thậm chí đến mạch suy nghĩ cũng không thể hoạt động, toàn thân khó chịu như thể bị xe ngựa nghiền nát. Không đợi Tố Phi Ngôn nói ra kết quả chẩn bệnh, Cổ Uyên Tư đã đứng không vững ngã xuống đất, không hề phát sinh bất cứ âm thanh gì.

Nhạc Nhã xem ra là lần thứ ba phát tác, thực sự đã chết, không cách nào cứu được.

Tố Phi Ngôn muốn kéo Cổ Uyên Tư dậy, nhưng phát hiện hắn cũng đã tắt thở. Tố Phi Ngôn không dám tin, đem thân thể hắn đặt lên giường song song với Nhạc Nhã. Tố Phi Ngôn chưa từng thấy qua cảnh tượng kỳ dị như thế “Hai người đồng thời giao hoán linh hồn? Đây là chuyện gì xảy ra?”

Thời gian trôi qua từng giây, Tố Phi Ngôn ngồi bên giường nhìn tình trạng của hai người. Theo lý mà nói, người sau khi trao đổi linh hồn, nhất định sẽ tỉnh lại. Thế nhưng hai người mặc dù đã có hô hấp, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Tố Phi Ngôn chưa từng thấy qua tình cảnh đặc biệt thế này, nhất thời bó tay.

Một ngày một đêm trôi qua, hắn không ngừng tìm đọc y thư cùng cổ thuật thư cổ xưa trong phòng, nhưng không có bất cứ một quyển nào để cập tới việc gặp tình huống như thế thì phải làm gì. Tố Phi Ngôn cả đêm không ngủ, con mắt khô khốc.

Nhìn chăm chú vào một quyển sách cũ, cuối cùng chỉ có một kết luận —— bọn họ cần không phải y thuật, mà là thần lực.

***

“Ha ha…  Uy, người hầu, xem ra nhân giới ngoài ta ra, cũng có người thông minh đó nha, còn có thể biết loại tình huống này cần chính là thần lực. Nói đến thần lực, đương nhiên là đến phiên ta lên sân khấu, đúng không?”

Tố Phi Ngôn đứng lên, cửa đã bị mở, chỉ thấy một nam nhân mặc trang phục màu sắc phi thường khoa trương, cái quạt cầm trong tay cũng phi thường lòe loẹt, đứng ở trước cửa, đó chính là Vu Tình Bích tư sắc nghiên lệ.

Vẻ mặt hắn tươi cười, nhìn thấy Tố Phi Ngôn, lại tấm tắc hai tiếng “Sao thế nhỉ? Miêu Cương này chỗ nào cũng có mỹ nam tử a, người này khí chất càng đặt biệt, có điều dáng vẻ xem ra rất khó cho vào miệng.”

Hắn cười hỉ hả, thanh y nam tử phía sau vẻ mặt lãnh khốc đi vào theo hắn. Tố Phi Ngôn nhìn kỹ Vu Tình Bích cùng nam tử phía sau hắn, bỗng nhiên dời bước nhường chỗ, hiển nhiên là thập phần nhún nhường Vu Tình Bích cùng nam tử kia.

Thanh y nam tử mang chút vẻ sửng sốt nhướn mày, Vu Tình Bích thì khoa trương phát sinh tiếng ca ngợi.

“Oa, ngươi không tệ a, tên ngươi là gì? Vừa liếc một cái liền nhìn ra được người hầu đi theo ta là ai?”

“Tố Phi Ngôn. Ta không biết các ngươi là ai, nhưng trong không khí truyền đến vị đạo phi thường kỳ dị.” Giản đơn ngắn gọn, Tố Phi Ngôn không nói thêm bất cứ điều gì.

Nhưng thật ra Vu Tình Bích đã chạy hai, ba bước tới trước mặt Tố Phi Ngôn, nhìn trái nhìn phải, liên tiếp phát sinh hơn mười tiếng than sợ hãi. Cuối cùng hắn đặt cây quạt lên vai Tố Phi Ngôn “Ngươi xảy ra chuyện gì? Thân thể của ngươi toàn là độc cùng sâu độc, xem ra cũng không quá đẹp đâu a!”

Tố Phi Ngôn không đáp lời, Vu Tình Bích bỗng nhiêm đem đầu nhô ra trước mặt hắn, muốn nhìn càng tỉ mỉ.

Tổ Phi Ngôn vẫn không có biểu cảm gì, có điều bỗng nhiên Vu Tình Bích như thể phát rồ ôm bụng mà cười, hắn rút quạt về, không biết là cười cái gì, giống như tiểu hài tử tìm được cơ hội để đùa, cười nói “Thì ra là thế. Uy, Tố Phi Ngôn, ngươi hẳn là không có người mệnh định đúng không, như ngươi toàn thân đều là độc huyết cùng cổ độc, nếu không dùng thần lực cực mạnh trên cả thần tử thì tuyệt đối không đoán ra được mệnh định của ngươi là ai.”

Hắn cười toe toét tới gần Tố Phi Ngôn, bỗng nhiên trở nên chăm chú, thấp giọng nói để chỉ có Tố Phi Ngôn nghe được “Nhưng ta nói người mệnh định của ngươi giây tiếp theo sẽ xuất hiện, ngươi có tin hay không?”

Vu Tình Bích hành sự rất không hợp lẽ thường, biểu cảm của Tố Phi Ngôn vẫn lãnh đạm như trước.

“Ngươi không tin a, ngươi sẽ tin ngay thôi.” Vu Tình Bích cười cười ngẩng đầu lên, đối Tố Phi Ngôn đầy vẻ thèm muốn nói “Tố Phi Ngôn, ngươi thật xinh đẹp, thật mỹ lệ, khiến người ta thật muốn đem ngươi nuốt một ngụm.”

Hắn phi thường nhanh ôm lấy cổ Tố Phi Ngôn, xem ra mục tiêu chính là đôi môi đỏ mọng băng lãnh của Tố Phi Ngôn. Cánh tay Tố Phi Ngôn vung lên, còn chưa vung được phân nửa, không biết từ đâu chui ra một hắc y tuấn mỹ nam nhân, hơn nữa móng tay hắn hắc sắc, lập tức chuẩn bị cắm vào sau gáy Vu Tình Bích, muốn cho Vu Tình Bích chưa kịp chạm vào môi Tố Phi Ngôn thì đã ngã xuống bỏ mạng.

Thanh y nam tử cũng nhìn thấy, còn chậm một khắc thì Vu Tình Bích sẽ biến thành một cỗ thi thể, hắn ngăn chặn tay hắc y nam tử, biểu tình phi thường băng lãnh, cũng mang theo tức giận “Ngươi dám?”

Hai nam tử anh tuấn tuyệt thế nhìn nhau chằm chằm (=)) kích thích a~), trong không khí tựa hồ tuôn ra hỏa hoa hừng hực, người khởi xướng thì như thể không có việc gì đập bàn cười to, cười đến thắt cả ruột, dường như trong thiên hạ không có chuyện nào buồn cười hơn.

Vu Tình Bích cố sức vỗ vai Tố Phi Ngôn “Hô, cười chết ta mất, Tố Phi Ngôn, đã lâu không có chuyện đặc sắc như thế xảy ra.” Lại thấp giọng ra ý kiến “Muốn biết hắn đối với ngươi có tình cảm hay không? Cực kỳ đơn giản, ngươi đi tìm một người nào đó làm bộ cho hắn xem, ta đảm bảo hắn lập tức lên cơn, hơn nữa điên cuồng tới mức khiến ngươi không thể đỡ được.”

Đề xuất ý kiến xong, hắn đi tới bên giường, hướng hai người trên giường vừa cười vừa gầm lên như sấm “Uy, nên rời giường thôi, trời đã sáng.”

(Đột nhiên cảm thấy bạn Bích thật là xôi thịt – 3 –)

Bị hắn đánh thức, Nhạc Nhã cùng Cổ Uyên Tư đồng thời mở mắt.

Vu Tình Bích sờ sờ mặt Nhạc Nhã, thở dài ai oán “Ta còn chưa được hưởng phúc, phải đem ngươi trao vào tay ngươi khác, thật sự là có chút đau lòng. Có điều thấy các ngươi tương thân tương ái thế này, ta đành chịu thiệt vậy.” Hắn lại nhìn sang phía Cổ Uyên Tư.

“Cổ Uyên Tư, ngươi phải hảo hảo chiếu cố hắn, ta vừa nghĩ tới sẽ đến xem ngươi có ngược đãi dưỡng tử của ta không. Còn nữa, Tố Phi Ngôn có việc phải làm, các ngươi mau nhanh biến đi thôi, đừng làm trở lại người ta yêu đương, bằng không sẽ bị ngựa đá trăm vạn lần đó.”

Thấy mình đã nói đủ rồi, Vu Tình Bích đi tới bên người thanh y nam nhân, lôi kéo tay hắn “Đi thôi người hầu, cùng một nam nhân trừng mắt làm gì? Ta sẽ nghĩ là ngươi đối với hắn vừa gặp đã yêu, sẽ ghen lắm đấy!” Thanh y nam tử để tâm tới mấy lời lộn xộn của Vu Tình Bích, không trừng mắt nhìn hắc y nam tử nữa, trái lại trừng mắt với Vu Tình Bích.

Vu Tình Bích hiển nhiên là rất biết phải nói gì để trấn an tình nhân, lập tức một tay ôm lấy thắt lưng hắn, làm nũng nói “Ta mệt mỏi quá đi, thần lực dùng nhiều lắm, ngươi xem, ta đến đứng cũng đứng không nổi nữa.” Còn chưa nói xong, hắn đã yên tâm ngã về phía sau.

Thanh y nam tử lập tức ôm lấy hắn, sủng ái đối với hắn không cần nói cũng biết, tức giận từ lâu đã ném lên chín tầng mây. (càng lúc càng không ra gì, mất tư cách * A *)

Hắn vòng tay quanh cổ thanh y nam tử, ở góc thanh y nam tử không nhìn thấy được quay sang hắc y nam nhân chu môi, hắc y nam tử tuấn mỹ không gì sánh được không hiểu ý tứ của hắn, không ngờ hắn lập tức chuyển hướng Tố Phi Ngôn, tặng cho Tố Phi Ngôn một nụ hôn gió ngọt ngào siêu buồn nôn.

Hắc y nam nhân thấy thế, tức giận tới mức như thể muốn giết Vu Tình Bích, hắn đi về phía trước ba bước, chắn ở trước mặt Tố Phi Ngôn, để cái nụ hôn gió kia còn chưa tới mặt Tố Phi Ngôn liền vô tật mà chết.

Khóe miệng Vu Tình Bích không ngừng run run, tựa hồ liều mạng nhịn xuống tiếu ý sắp đè bẹp hắn.

Thật vất vả Vu Tình Bích cùng thanh y nam tử rốt cuộc đi ra, Cổ Uyên Tư và Nhạc Nhã đối với ham muốn độc chiếm Tố Phi Ngôn của hắc y nam tử thấy rõ rành rành. Cổ Uyên Tư rốt cuộc minh bạch Vu Tình Bích vì sao bảo bọn hắn mau đi, bằng không sẽ bị ngựa đá chết…

Hắn xuống giường đi giày, ôm lấy Nhạc Nhã “Nhạc Nhã, ta mang ngươi về nhà dưỡng bệnh, ngày khác sẽ mời Phi Ngôn tới nhà cảm tạ, ngươi thấy được không?”

Nhạc Nhã lo lắng cho Tố Phi Ngôn, ánh mắt không nhịn được dao động giữa hắc y nam tử cùng Tố Phi Ngôn, cuối cùng chỉ có thể thở dài “Được, chúng ta đi thôi, xem ra Phi Ngôn có thể xử lý tất cả.”

Trong phòng nhỏ rốt cuộc chỉ còn Tố Phi Ngôn cùng hắc y nam tử, hai người trong lúc đó nói gì, người ở ngoài đã hoàn toàn không nghe thấy.

Mọi người ở Miêu Cương đồn đãi Nhạc Nhã ở nơi khai hoang tắt thở, không ngờ hắn lại nằm trong lòng Cổ Uyên tư, vẻ mặt yếu đuối, người thấy hắn đều há hốc miệng, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.

Cổ Uyên Tư ôm thẳng hắn về nhà, không để ý tới phản ứng của người bên ngoài, đưa hắn vào phòng mình, chỉ nhẹ giọng nói một câu “Là Dược sư Tố Phi Ngôn cứu.”

Lúc đi qua phòng Triệu Hồng Nhi thì Nhạc Nhã chăm chú ôm cổ Cổ Uyên Tư, nhớ tới những chuyện từng phát sinh trong phòng đó, nghĩ đến mình đương sơ còn tưởng rằng Triệu Hồng Nhi là thê tử của hắn, nội tâm liền thống khổ vạn phần.

Cổ Uyên Tư dường như biết hắn nghĩ gì, giải thích “Ở đây phó tỳ đều gọi là Cổ thiếu gia, nghĩa huynh ta là đại thiếu gia, vậy nên phó dịch mới gọi Triệu Hồng Nhi là đại thiếu phu nhân, luận thân phận ta còn phải gọi nàng một tiếng tẩu tử. Thế nhưng bởi vì ta đã ở lâu trong nhà nghĩa huynh, nàng với nghĩa huynh là thanh mai trúc mã, cũng ở nhà hắn, nàng lúc còn chưa gả cho nghĩa huynh còn phải gọi một tiếng Cổ đại ca, vậy nên ta nói chuyện với nàng không giống như nói với đại tẩu. Nàng từ nghĩa huynh mà biết chuyện hiểu lầm trước đây của chúng ta, nên mới muốn trút giận dùm ta, không đối xử tốt với ngươi.”

Nhạc Nhã ngồi trên giường, vui vẻ nói “Ta vốn muốn ngươi hiểu lầm, không ngờ ngươi ở Trung Nguyên có thể gặp được người thật tình đối đãi ngươi như thế, ta thực vui thay ngươi.”

Cổ Uyên tư vuốt ve sợi tóc của hắn “Nhạc Nhã, ngươi thật tốt, ta đối xử tệ với ngươi như thế, ngươi vẫn thật tình vui vẻ thay cho ta, lòng tuyệt không lưu một chút khúc mắc nào. Ngược lại ta lại không tin tưởng ngươi, ta thật sự là… là hỗn một hỗn trướng!”

Nhạc Nhã ngăn miệng hắn lại, không cho hắn nói thêm lời tổn thương chính mình nữa, đem mặt dựa vào ngực Cổ Uyên Tư “Chờ một chút ta muốn nói cho ngươi một chuyện, chỉ sợ ngươi nghe xong sẽ tức giận với ta.”

Cổ Uyên Tư hôn hắn “Ta sao có thể giận ngươi? Ta mong được bồi thường cho mọi ủy khuất ngươi phải chịu dựng trong mười năm qua còn không kịp, tuyệt đối sẽ không tức giận với ngươi.”

“Nếu ủy khuất mười năm đó đều là uổng phí thì sao?”

Cổ Uyên Tư ngẩn ra, không hiểu hắn nói gì.

Nhạc Nhã nhẹ nhàng lùi lại “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, ta hẳn đã phải chết rồi, sao vẫn còn sống nói chuyện với ngươi?”

Cổ Uyên Tư không hề suy nghĩ chút nào về vấn đề này, chỉ cần Nhạc Nhã vẫn ở bên hắn, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, mặc kệ nguyên nhân khiến Nhạc Nhã sống lại là gì, nói chung, hắn đều cảm tạ nó.

Nhạc Nhã hít một hơi thật sâu “Lúc ngươi dẫn ta tới hang động kia, ta lộ ra biểu cảm kinh hãi như thế, ngươi biết là vì sao không?”

Cổ Uyên Tư lắc đầu “Là khi đó ngươi nghĩ ngươi sắp chết, không muốn tiếp nhận lời cầu thân của ta?”

Nhạc Nhã lại ngoài người về phía ngực Cổ Uyên tư, nghe tiếng tim hắn đập đều đều “Không phải, đó là bởi vì ta quá ngốc, lại không nghĩ tới có thể có chuyện như vậy phát sinh.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cổ Uyên Tư “Ngươi không thể chen ngang, ta muốn đem sự tình từ đầu tới cuối nói một lần cho ngươi nghe.”

Cổ Uyên Tư gật dầu

Nhạc Nhã ôm chặt Cổ Uyên Tư “Ngươi còn nhớ không? Đầu năm ngươi mười sáu tuổi, ngươi thẳng thắn thành khẩn bày tỏ ái ý với ta, khi đó ta cũng tiếp nhận, thế nhưng vào giữa năm, ta lần đầu tiên tính hộ ngươi, mới biết được người mệnh định của ngươi không ở Miêu Cương.” Hắn vừa nghĩ tới tình cảnh kinh hoàng của mình năm đó, nhịn không được thở dài, nói:

“Cả đời này ta vĩnh viễn không thể rời Miêu Cương, cho nên mới nhận định người mệnh định của ngươi không phải ta, ta chỉ nghĩ mỗi việc làm cách nào khiến ngươi rời khỏi Miêu Cương, sau đó, nhất định sẽ gặp người mệnh định của ngươi, ta cực kỳ tin tưởng như vậy.”

Sự kiện này, Cổ Uyên Tư ở ngoài phòng Tố Phi Ngôn đã nghe được, hắn hơi gật đầu “Điều này ta biết, chỉ có điều ta chưa từng phát tác, dù là ở Trung Nguyên mười nă, cũng chưa từng gặp người có thể khiến ta động tâm như ngươi. Nhạc Nhã, đừng nhắc lại cái chuyện định mệnh này nữa, trong lòng ta, ngươi chính là người định mệnh của ta.” Hắn không nhịn được kích động nói “Huống chi thần lực là chính xác hoàn toàn hay sao?”

Nhạc Nhã cười khổ “Đúng, thần lực là hoàn toàn chính xác, thần lực khiến ta không thể làm điều ác, dù cho làm một chút chuyện xấu thôi, sẽ làm ta mất đi khả năng có thể cứu người.”

“Ngươi nói thần lực là chắc chắn, nhưng đó là không có khả năng, bởi vì ta tới Trung Nguyên mười năm, chưa từng yêu bất cứ kẻ nào. Nó nói người định mệnh của ta ở Trung Nguyên, vậy tại sao trong lòng ta chỉ có ngươi?”

Nhạc Nhã liếc Cổ Uyên Tư “Ta tính cho ngươi trăm nghìn lần, mỗi lần cảnh tượng xuất hiện đều giống nhau, ta cho rằng cảnh tượng đó không thể có ở Miêu Cương, bởi vì ta ở Miêu Cương chưa từng thấy qua khung cảnh nào như thế, toàn bộ bích nham như thể hỏa thiêu. Từng nơi ở Miêu Cương ta đều đã đi qua, vậy nên ta cho rằng chỗ đó là ở Trung Nguyên.”

Cổ Uyên Tư nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, bởi vì hắn rốt cuộc hiểu Nhạc Nhã muốn nói gì, khiếp sợ nói “Ngươi là nói…”

“Không sai, ta chính là người mệnh định của ngươi, chỉ có điều ta chưa bao giờ biết Miêu Cương có địa phương như thế. Nếu như trước khi ngươi mười sáu tuổi ngươi đưa ta tới đó, ta đã biết là ta nghĩ sai, thế nhưng…”

“Vậy nên chúng ta là ngẫu nhiên sai lầm mười năm nay.”

Nhạc Nhã nói đến chỗ này, lại sắp sửa rơi nước mắt “Ta thật ngu xuẩn, A Tư, ngươi hiện tại nhất định rất ghét ta có đúng không?”

Cổ Uyên Tư rốt cuộc minh bạch vì sao Nhạc Nhã ở hang động đó lại có biểu tình kinh hãi như vậy, hắn ôm chặt Nhạc Nhã “Không, ta một chút cũng không ghét ngươi, thậm chí ta còn cho rằng ngươi yêu ta so với ta yêu ngươi còn sâu nặng hơn, biết rõ ta mà bỏ đi tới Trung Nguyên, nếu người mệnh định của ta thực sự ở đó, như vậy ngươi mà phát tác chỉ có thể chờ chết. Mà dù ta có trở về, đối với ngươi cũng chỉ có trả thù, ngươi vẫn kiên quyết làm chuyện này. Nhạc Nhã, mười năm đó không hề uổng phí, khó khăn trong thời gian đó khiến chúng ta càng thêm khẳng định chúng ta thật sự yêu đối phương.

Lòng đầy cảm động, Nhạc Nhã nghe những lời này của Cổ Uyên Tư, thấy rõ được Cổ Uyên Tư không còn là nam hài tử năm xưa suy nghĩ chưa chín chắn nữa, đã là nam tử hán có thể chăm sóc, bao dung hắn.

“Ta yêu ngươi, Nhạc Nhã, ngươi vì ta nỗ lực tất cả, ta vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng.”

“A Tư…” Tiếng gọi nhẹ tràn ngập tình ý thật sâu.

Trải qua thời gian mười năm, bọn họ càng xác định được tình cảm của đối phương.

Cổ Uyên Tư hôn Nhạc Nhã, phi thường dịu dàng từ môi hôn tới đuôi lông mày.

Đầu ngón tay Nhạc Nhã lướt qua khuôn mặt có chút thô ráp cũng rất có khí khái nam tử của Cổ Uyên Tư, tim đập loạn lên, một tay nắm y phục Cổ Uyên Tư.

Cổ Uyên tư vuốt ve đôi môi hồng nhuận của hắn, trên cánh hoa môi mẫn cảm nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn “Nhạc Nhã, tình yêu của ngươi với ta, ta muốn dùng cả đời để báo đáp lại ngươi có đồng ý không? Nguyện ý ở bên ta không?”

Mặt Nhạc Nhã đỏ như vừa uống say, hắn e lệ gật đầu “Ta cả đời này cũng chỉ yêu một mình A Tư, dù ngươi không cần ta, ta vẫn thích ngươi.”

Cổ Uyên Tư nghiêm mặt “Nói bậy, ta sao lại không cần ngươi, lần sau còn nói như thế nữa ta sẽ không tha thứ.”

Ngôn ngữ tuy nghiêm khắc nhưng nghe ra so với tiên nhạc còn động nhân hơn, trên mặt Nhạc Nhã càng lúc càng đỏ rõ ràng.

Cổ Uyên Tư vuốt ve cái gáy trắng muốt của hắn, ôn độ cùng mềm mại như vậy, làm hắn dục vọng hỏa nhiệt khó có thể khống chế.

Nhạc Nhã khẽ kêu một tiếng, bởi vì Cổ Uyên Tư bỗng nhiên đặt hắn dưới thân. Hắn thở gấp, thấy ánh mắt Cổ Uyên Tư nhiệt liệt, Nhạc Nhã đương nhiên có thể minh bạch Cổ Uyên Tư muốn gì. Hắn mắc cỡ đỏ mặt, tay nhưng nhẹ nhàng xoa bờ vai hùng vĩ của Cổ Uyên Tư, một chút cự tuyệt cũng không có.

“Nhạc Nhã, ngươi nguyện ý cùng ta động phòng không?” (động suốt rồi giờ động chính thức hả =)))

Nhạc Nhã quay mặt đi, ngực không ngừng phập phồng, cả người run rẩy, mặt cười đỏ bừng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

“Nhạc Nhã, ngươi có nguyện ý không?”

Nhạc Nhã nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, lần thứ hai e thẹn, tim giống như sắp nhảy ra. Kỳ thực Cổ Uyên Tư căn bản không cần hỏi, bởi vì tâm của hắn đã sớm tất cả thuộc về Cổ Uyên Tư, đến thân thể cũng vậy.

“Ta yêu ngươi, Nhạc Nhã.” Hắn nhẹ nhàng cởi vạt áo của Nhạc Nhã, làm Nhạc Nhã lộ ra nửa ngực, gương mặt tư sắc tú lệ lại xấu hổ hồng lên, nụ hoa run rẩy mê người trên làn da trắng như tuyết khiến người ta chú ý. Cổ Uyên Tư không cuồng bạo như trước, nhẹ nhàng xoa đỉnh nhọn liêu nhân đó, sau đó ôn nhu hôn, cảm giác được tư vị của nó dưới môi mình run rẩy say lòng người.

“Nhạc Nhã, ngươi mặc dù tha thứ cho ta trước đây đối đãi ngươi thô bạo như vậy, còn từng khiến ngươi bị thương, thế nhưng ta thề, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đối xử dịu dàng với ngươi.”

Nhạc Nhã xấu hổ đến một câu cũng không nói được, bởi vì Cổ Uyên Tư bắt đầu động tay bỏ đi y vật, sau đó toàn thân xích lõa tiến tới bên người hắn, đưa hắn ôm vào ngực. Tuy rằng lúc trước đã thấy thân thể của Cổ Uyên Tư vô số lần, thế nhưng không biết vì sao, lần này lại khiến Nhạc Nhã đặc biệt xấu hổ.

Có lẽ bởi vì trước là Cổ Uyên Tư trả thù hắn, dù có ái ý cũng cường liệt đè nén, cố dùng ánh mắt khinh thị nhìn Nhạc Nhã, vậy nên hắn nằm trong lòng Cổ Uyên Tư chỉ thấy thống khổ vạn phần. Hiện tại Cổ Uyên Tư dùng ánh mắt tràn ngập ái ý nhìn hắn chăm chú, từng động tác đều ôn nhu như nước, khiến hắn thấy mình như trân bảo được quý trọng, trái lại càng không biết phải làm gì cho phải.

“Ta phải làm thế nào? A Tư?” Hắn biết mình đối với loại sự tình này còn non nớt, nhưng hắn mong muốn vẫn có thể khiến Cổ Uyên Tư thỏa mãn.

Cổ Uyên Tư thấy được hắn đang khẩn trương, đem nụ hôn đặt lên trán hắn “Ngươi chưa làm gì, toàn thân ta đã đầy kích động, ngươi mà làm quá chính xác, chỉ sợ ta sẽ mất mặt.”

Mặt Nhạc Nhã đã hồng tới không thể hồng hơn.

Hai người ý hợp tâm đầu ôm nhau cùng một chỗ, đối với Nhạc Nhã mà nói là việc tuyệt vời nhất nhân gian, thế nhưng trong lòng còn có điều muốn nói với Cổ Uyên Tư “Ta với Tố Phi Ngôn là bằng hữu, thực sự, hắn vẫn rất tôn kính ta, giữa ta và hắn không có gì ám muội cả.”

“Ta biết.” Cổ Uyên Tư hôn lên ngực hắn “Ngươi nếu cùng hắn có gì ám muội, với cá tính chính công vô tư của hắn cũng sẽ không can thiệp vào giữa chúng ta, mà ngươi cũng không phải người đứng núi này trông núi nọ.”

Trước ngực Nhạc Nhã bị hắn đặt lên một dấu hôn nồng nhiệt, hắn khó chịu thở gấp, rung động không ngớt.

Cổ Uyên Tư nắm tay hắn đặt lên má mình “Trước đây ta không biết tốt xấu đã đánh ngươi nhiều lần, ngươi hiện tại đánh ta đi.”

Nhạc Nhã lắc đầu, sao hắn có thể đánh Cổ Uyên Tư được!

“Ngươi không đánh ta, trong lòng ta sẽ khó chịu.”

Nhạc Nhã nở nụ cười, nước mắt cũng tràn ra, đó là nước mắt vui mừng. Cổ Uyên Tư yêu hắn sâu đậm như vậy, cũng giống như hắn yêu Cổ Uyên Tư “Ta yêu ngươi, A Tư, ta thực sự rất yêu ngươi, cả đời này cũng không thể ngừng yêu.”

Cổ Uyên Tư dưới lời nói rõ ràng của hắn, kích động nói nhỏ “Nhạc Nhã, ta sẽ cố gắng nhẹ một chút, ngươi thả lỏng ra đi.”

Nhạc Nhã đem tất cả giao cho Cổ Uyên Tư, tuyệt không chần chờ, trong lúc mây mưa vui vẻ, Cổ Uyên Tư tuy rằng hưng phấn, nhưng cũng đồng thời tận lực khắc chế không làm hắn bị thương.

Trong lúc vui thích, Nhạc Nhã dật ra những tiếng rên rỉ gợi cảm đến hắn cũng không thể tin được, sau đó nhớ lại thì không ngừng đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.