“A… Cổ… Cổ thiếu gia, ta không chịu nổi nữa.” Thanh âm nữ tính làm nũng từ khàn khàn gọi khẽ thành nhiệt tình rên rỉ, lại từ nhiệt tình rên rỉ mà biến thành âm thanh run rẩy lúc đạt được cao trào, trong thanh âm toát ra tình sắc cùng vui thích. Tuy rằng cách một tầng liêm mạc, nhưng liêm mạc này cũng chỉ là mảnh vải mỏng, không che đậy được bên trong phát sinh phong hoa tuyết nguyệt.
Một tiểu tỳ xem ra địa vị không cao dẫn theo người tới, đẩy người này vào phòng khách xong thì liền khép cửa lại.
Liêm mạc dưới ánh nến hừng hực chiếu rọi thành gần như trong suốt, bên trong động tác tà hiệp nhìn không sót chút gì, mà sau liêm mạc lại truyền đến tiếng rên rỉ gián đoạn cùng thở dốc, kẻ khác vừa nghe, sợ rằng bên trong nếu không phải bất chấp đạo đức thì cũng là hành vi phóng đãng.
Mà người bị đẩy vào xem ra tuổi cũng không lớn, có lẽ chỉ khoảng hai mươi, thế nhưng thân thể thoạt nhìn dị thường mảnh mai, đến mặt cũng như tuyết trắng, thực khiến kẻ khác không nhìn ra được tuổi. Mà ánh mắt của hắn từ lúc bước vào vẫn chăm chú nhìn bàn chân. Có điều nhìn bàn tay hắn run run có thể cảm thấy hắn đối với loại tình huống kỳ quái này cũng không thờ ơ.
Thời gian trôi rất chậm, Nhạc Nhã không biết mình đã đợi bao lâu, bởi vì từ lúc hắn vào cửa thì có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt hung mãnh như dã thú trước sau vẫn dò xét trên người hắn. Tiếp đó hắn nghe tiếng liêm mạc bị giật xuống, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Sau một khắc, hô hấp bỗng đình chỉ, trái tim run rẩy điên cuồng như bị đâm thủng, bởi vì nam nhân trước mặt quả thực vượt xa tưởng tượng của hắn, thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn cao kiện đĩnh bạt hơn.
Nhạc Nhã biết rõ thời gian mười năm cùng sự từng trải tuyệt đối sẽ làm nam tử cao kiện trước mặt trải qua những ngày thống khổ dị thường, bởi vì bị người thân ái nhất, tin tưởng nhất phản bội, thương tổn, đến mức cùng đường mạt lộ. Thế nhưng hơn mười tuổi thì trên người hắn đã mơ hồ tỏa ra khí khái nam tính cùng khí tức dã thú, không hề vì thống khổ đã trải qua mà giảm thiểu, trái lại sau mười năm càng trở nên rõ ràng.
Một nam tử cao lớn hùng vĩ, toàn thân da thịt màu đồng — Cổ Uyên Tư, đang ngồi trên chủ vị trong phòng khách của Miêu Cương Thần tử, nửa người xích lõa, đến hạ thân cũng chỉ là tùy tiện choàng qua một bộ y vật, để chứng tỏ hắn vừa mới thực sự xích lõa toàn thân làm chút việc tà hiệp khó coi.
Khuôn mặt hắn thô kệch như búa lớn ngoan phách tinh điêu, lúc khóe miệng cong lên, càng trở nên nguy hiểm lạ lùng khiến kẻ khác kinh hãi. Mà trong khí tức nguy hiểm lại tràn ngập một loại mị lực khó có thể nói rõ, loại mị lực này sẽ làm nữ nhân như thiêu thân lao đầu vào lửa, cam nguyện vì hắn tự thiêu đến chết cũng không oán hận.
Hắn nằm ngang ở trên thảng y trong tiểu thính, thân phi thường cao, chân phải có thể với ra ngoài thảng y, vừa vặn rơi xuống trên bộ ngực mỹ lệ gần như đã lộ ra trọn vẹn của một nữ tử ngồi cạnh.
Nữ tử kia đang ấn lên chân Cổ Uyên Tư, hầu hạ hắn.
Không chỉ có một mình nàng ta hầu như khỏa thân, còn có hai người khác, một người ngồi ở bên cạnh nửa thân trần của Cổ Uyên Tư, đang nắm lấy bả vai hắn. Chỉ thấy nàng vừa cười vừa nắm, nụ cười mị hoặc, có lúc còn cố ý để tay Cổ Uyên Tư thấp xuống hạ thân mình. Cổ Uyên Tư hơi xoa một chút nàng sẽ phát sinh tiếng kêu quyến rũ.
Nữ tử còn lại ngồi xổm bên cạnh Cổ Uyên Tư, ngón tay ngọc thon dài của nàng đang bóc vỏ quả, sau đó đút vào miệng Cổ Uyên Tư.
Một loạt hình ảnh dị sắc dị hương này, nếu là người nghiêm chỉnh nhìn thấy sắc mặt đã sớm biến thành màu đen trách cứ người kia phóng đãng vô sỉ, thế nhưng người ngồi trong đại sảnh lại không nói không rằng. Bằng địa vị tối cao của con người mảnh mai này ở Miêu Cương, quả thực khiến kẻ khác khó mà tin được hắn lại cho phép chuyện vô sỉ như thế phát sinh trước mặt mình, lại còn ở ngay trên địa bàn của hắn.
Liêm mạc tuy rằng đã bị Cổ Uyên Tư mở, thế nhưng ba nữ tử vẫn cười đùa, hoàn toàn không chú ý tới sự hiện diện của Miêu Cương Thần tử Nhạc Nhã.
Cổ Uyên Tư đối với mấy lời cười đùa vồn vã của các nàng chỉ lạnh lùng gật đầu một chút, thả lỏng người nằm trên ghế. Nhưng hai mắt hắn lợi hại như mắt diều hâu nhìn chằm chằm Nhạc Nhã đứng cách đó không xa, lộ ra một nụ cười khinh khỉnh “Miêu Cương Thần tử, lâu rồi không gặp, ngươi xem ra vẫn chưa chết nhỉ? Ta thấy thân thể ngươi yếu đuối như thế, đã sớm nên đi Diêm La điện báo danh rồi chứ, không ngờ vẫn chưa, thực sự là ngoài dự liệu của ta.”
Người đang ngồi dưới đất, chính là người cầm giữ địa vị như thần ở Miêu Cương – Miêu Cương Thần tử, là nhân vật được hết thảy người Miêu kính nể. Nhưng hôm nay hắn khuất nhục ngồi dưới đất, với thân phận cao quý của hắn lại không hề phản ứng trước sự sỉ nhục của Cổ Uyên Tư, không biết có phải là do tính tình Miêu Cương Thần tử quá tốt hay không đây.
Cổ Uyên Tư ác độc hỏi thăm như vậy quả thực là đại bất kính, nếu hiện tại có bất cứ một người Miêu nào ở đây, chắc chắn sẽ không chút chần chờ vì Miêu Cương Thần tử mà tiến lên giáo huấn Cổ Uyên Tư.
Nhưng Nhạc Nhã vẫn không nói gì.
Cổ Uyên Tư một tay chống má nhìn kỹ gian phòng khách nho nhỏ, như thể gian phòng này không phải của Nhạc Nhã mà chính là phòng ở của mình “Sao lại khiến căn phòng trở nên rách nát thế này? Miêu Cương Thần tử, ngươi đừng nói là ngươi không có đủ ngân lượng để tu sửa lại căn phòng này chứ hả? Còn nữa, gian nhà lớn như vậy lại chỉ có mình ngươi cùng một gã tiểu tư trông cửa, Miêu Cương Thần tử, có thật ngươi đã nghèo đến mức này không? Đến tiền để dưỡng một tiểu phó cũng không có?”
Nhạc Nhã vẫn không trả lời.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một người trung niên ở ngoài cửa thấp giọng nói “Bẩm thiếu gia, người mời trưởng lão, thôn trưởng của Miêu Cương tất cả đều đã tới rồi, bọn họ rất tức giận muốn gặp người, còn nói cực kỳ khó nghe.”
Trên mặt Cổ Uyên Tư lần thứ hai xuất hiện nụ cười nhạt khinh bỉ khiến kẻ khác nhìn thấy thì lạnh thấu xương “Lập tức mời bọn họ vào đây, xem ra trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Thân thể hùng tráng đứng lên, ba cô nương mỹ lệ lập tức mặc y vật vào cho Cổ Uyên Tư, thậm chí có người còn quỳ xuống giúp hắn chỉnh lý trang phục, có thể thấy được thân phận hắn cao quý.
Chỉnh trang xong, Cổ Uyên Tư nói tuy nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc “Lui xuống đi.”
Ba cô nương mỹ lệ cúi người hành lễ, lập tức lui xuống.
***
Trong phòng khách nho nhỏ chật ních nhân vật nổi danh Miêu Cương, có người là trưởng lão tuổi cao đức trọng, có người là mới nổi danh, còn có một thôn trưởng, tất cả bọn họ đều nổi giận đùng đùng đi vội vào phòng khách, vừa thấy Miêu Cương Thần tử ngồi dưới đất, tất cả đều sợ hãi không thôi.
“Thần tử, nghe nói nhà ngài bị một người từ Trung Nguyên tới chiếm lấy, chúng ta đang định ra mặt hộ ngài.” Thôn trưởng thay mặt mọi người lên tiếng.
Có không ít người đến mặt cũng không dám ngẩng lên nhìn Miêu Cương Thần tử, đơn giản là vì sự tồn tại của Thần tử như thánh. Hắn không giống với một số thần tử trước không có thần lực, hắn có thần lực thật sự, từ nhỏ đã thể hiện không ít, có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh. Hơn nữa hắn ôn nhu thiện lương, người Miêu vừa kính vừa yêu hắn.
Ngay cả mấy năm nay hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt người trong thôn, hắn vẫn có địa vị như thần, ở trong cảm nhận của người Miêu, hắn chính là thần hóa thân.
Đến thôn trưởng thấy Thần tử cũng phải cung kính, thôn trưởng hiện giờ đang hướng về phía trước thỉnh an Thần tử, còn thăm hỏi “Thần tử, gần đây thân thể ngài có khỏe không? Ngài yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ vì ngài xử lí, thỉnh ngài bớt ưu phiền, dưỡng thân thể cho khỏe là được rồi.”
Miêu Cương Thần tử đạm nhiên cười. Miêu Cương Thần tử là người đẹp nhất Miêu Cương, không, phải nói là đẹp nhất trên đời. Nụ cười của hắn thuần khiết, mang theo mị lực thần thánh, mặc dù tuổi đã gần ba mươi, nhưng nhìn chỉ như khoảng hai mươi, lại giống như thiên tiên.
Mọi người nhìn hắn từ xa xa cũng đã bị vẻ đẹp của hắn làm cho vô pháp hô hấp, thế nhưng hắn thực sự quá thánh khiết, không ai dám dùng ánh mắt tà ý để chăm chú nhìn hắn, trong mắt chỉ có tôn kính cùng sùng bái.
Thôn trưởng thỉnh an Thần tử xong, nhìn về phía Cổ Uyên Tư ngồi trên chủ vị, chỉ vào hắn cả giận nói “Ngươi thật to gan, dám chiếm lấy nơi ở của Miêu Cương Thần tử.”
Cổ Uyên Tư mỉm cười, ngữ khí phi thường hiền lành, nghe không ra bất cứ ác ý nào, hoàn toàn không có vẻ khinh bỉ như trước khi thôn trưởng vào. Hắn đưa tay lên ngăn “Thỉnh mọi người yên lặng một chút chớ nóng nảy, ta là mệnh quan triều đình phái tới đây. Tụ Nghĩa, đem công văn của triều đình cho thôn trưởng xem.”
Hắn vừa lên tiếng khiến cho mọi người quay sang nhìn nhau, thôn trưởng thì càng lấy làm kinh hãi. Miêu Cương là giải đất không ai quản lí, từ lúc nào triều đình lại phái người tới đây?
Thôn trưởng tiếp nhận công văn do một trung niên nam tử cung kính trình lên, xem tỉ mỉ một lần. Việc người này được phái tới đây không phải là giả, nhưng dù hắn là được đặc phái tới, cũng không thể tùy ý chiếm lấy gian nhà của Miêu Cương Thần tử.
Thôn trưởng không hề có khí thế bức người như vừa nãy, hiển nhiên là không muốn đắc tội người của triều đình, thế nhưng kính ý đối với Thần tử khiến ông dũng cảm nói “Dù là người của triều đình phái tới cũng không có lý do để chiếm đoạt nơi ở của dân.”
Cổ Uyên Tư lần thứ hai mỉm cười “Tụ Nghĩa, bưng thứ đó ra đây.”
Nam tử trung niên tên gọi Tụ Nghĩa hướng ra phía ngoài kêu “Mang thứ đó lên.”
Lập tức có rất nhiều tỳ nữ đem một cái bồn gì đó lên, trong bồn tuy rằng không nhìn thấy cái gì, thế nhưng vừa nhìn đã biết là thứ cực kỳ quý báu. Thôn trưởng cùng các trưởng lão không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Thôn trưởng nghiêm mặt nói “Chúng ta không nhận đồ, nếu là muốn cho chúng ta thì thỉnh thu hồi.”
“Mời xem mặt sau của thứ đó.”
Thôn trưởng không biết hắn muốn giở trò gì, hành động như muốn hối lộ bọn họ, thế nhưng thần tình lại không giống. Còn Thần tử thì vẻ mặt tái nhợt, tựa như vô pháp hô hấp, yết hầu phập phồng như sắp té xỉu.
Nếu không phải nhờ vào một chút sức lực còn lại, hắn có lẽ từ lúc thứ đồ kia được bưng ra đã ngất xỉu ngã xuống đất rồi. Thế nhưng hắn không xỉu, sắc mặt thì trắng tới mức có thể dọa người. Chỉ là ánh mắt của mọi người đều tụ ở trên thứ quý báu kia, không ai phát hiện vẻ dị thường của hắn, ngoại trừ Cổ Uyên Tư đang cười nhạt.
Thôn trưởng đem bình hoa quý báu cầm lên nhìn dưới đáy của nó, ở đó có khắc một con dấu, trên con dấu đó là ba chữ ‘Cổ Nhược Hoài’. Thôn trưởng kinh hãi, đưa cho các trưởng lão xem.
Các trưởng lão đều kinh ngạc kêu lên “Là tên của một đời thần tử.”
Các trưởng lão nhất nhất giơ cao nhìn dưới đáy những thứ trên bàn, từng thứ đều có con dấu Cổ Nhược Hoài. tất cả mọi người đều biết thần tử tiền nhiệm Cổ Nhược Hoài là người cực kỳ giàu, mặc dù không có thần lực, thế nhưng gia tài vạn quán, thích làm người khác vui, chỉ có một nhi tử. Nhi tử đó hơn mười tuổi đã xuất môn tại ngoại, chỉ để lại một căn nhà lớn cho Thần tử đương nhiệm sử dụng.
Cổ Uyên Tư cười nhìn Miêu Cương Thần tử “Thần tử ca ca, ngươi nhận ra mấy thứ này không? Đây là tên dưỡng phụ ngươi, ngươi không quên chứ?”
Trên mặt Cổ Uyên Tư dù mang vẻ tươi cười, thế những từng chữ từng chữ đều phát sinh khí tức băng lãnh như hàn kiếm, tựa như muốn đẩy người khác vào chỗ chết. Nhạc nhã nghe thanh âm kinh khủng của hắn, thiếu chút nữa thì co rúm lại.
“Ngươi sao có thể quên ông đã dưỡng dục thân thể ốm yếu của ngươi hơn mười năm; đã quên hơi hai mươi năm trước ông ở trong tuyết cứu được một tiểu anh hài đang hấp hối; đã quên rằng nếu không có ông, ngươi sẽ không trở thành một đời thần tử?”
“A… A Tư?” Miêu Cương Thần tử rốt cuộc phát ra âm thanh không trọn vẹn, run rẩy không ngớt.
Thôn trưởng nhìn chằm chằm nam nhân cao lớn trước mắt, đường nét có chút giống với thần tử tiền nhiệm… Ông chỉ vào Cổ Uyên Tư, kinh hãi cũng không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của ông. Nam nhân trước mắt chính là thân sinh nhi tử của thần tử tiền nhiệm, ông nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, chỉ là không biết vì sao lúc mười bảy tuổi thì biến mất dạng.
“A Tư? Ngươi chính là A Tư kia? Sau khi cha ngươi mất không bao lâu thì nghe nói ngươi tới Trung Nguyên, mười năm nay không nghe tin tức, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã ở lại Trung Nguyên không bao giờ trở lại nữa.”
Cổ Uyên Tư nghe vậy nở nụ cười, nụ cười đó đầy thân hòa. Hắn rời khỏi chủ vị, ôm lấy thôn trưởng “Thế thúc, nơi này là nhà của ta, ta sao có thể bỏ được? Không ngờ mười năm sau ta trở về, người đã thành thôn trưởng Miêu Cương.”
Các trưởng lão nhìn hành động thân thiết giữa Cổ Uyên Tư với thôn trưởng, lập tức cũng nhận ra hắn. Gian nhà này vốn là của phụ thân Cổ Uyên Tư, theo lý mà nói thì sau khi phụ thân Cổ Uyên Tư mất thì nó thuộc về Cổ Uyên Tư. Thần tử đương nhiệm chỉ bất quá là tạm ở cùng trông coi nơi đây, đợi chủ nhân trở về.
Hiện tại chủ nhân đã trở về, hắn chuyển tới ở đương nhiên không ai dám dị nghị, đương nhiên cũng không thể xem là chiếm đoạt.
Thôn trưởng còn muốn hỏi hắn rốt cuộc tới Trung Nguyên đã làm gì, Cổ Uyên Tư đã bảo phó dịch mang tới một quyển sổ.
Hắn mở sổ ra, cầm tới trước mặt trưởng lão cùng thôn trưởng, thấp giọng nói “Thỉnh các vị xem cái này.”
Trưởng lão cùng thôn trưởng nhìn kỹ một hồi, cũng vẫn chưa hiểu ý tứ của Cổ Uyên Tư. Đó là một quyển sổ, ngoại trừ chút ghi chép đã cũ thì cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
“Cái này… cái này có gì kỳ lạ? Vì sao đưa cho chúng ta xem?” Thôn trưởng không nhịn được nêu lên nghi vấn của mọi người. Thiếu niên lúc trước mười năm sau trở về Miêu Cương đã trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng bọn họ thực sự vẫn không hiểu những hành động của hắn có ý nghĩa gì.
Cổ Uyên Tư bỗng nhiên hạ giọng, dường như phi thường khó có thể mở miệng. Hắn hít sâu một hơi rồi mới nói:
“Ta vốn cũng rất lưỡng lự, bởi vì Thần tử ca ca thanh thánh như vậy, sao lại làm ra loại chuyện ham tài sản của nhà ta, nói thế nào thì Thần tử ca ca hẳn cũng sẽ không làm. Thế nhưng khi ta ở Trung Nguyên thấy đồ đạc nhà ta bị bán ở đó, ta thực lấy làm kinh hãi, còn tưởng mình nhìn lầm. Thế nhưng sự thực trước mắt, mà người có thể làm vậy, hẳn cũng chỉ có Thần tử ca ca.”
Hắn nói tuy rằng vân đạm phong khinh, nhưng hàm ý chính là Miêu Cương Thần tử tham tiền của nhà hắn, nhân lúc hắn không ở nhà thì bán bảo vật lấy tiền, những thứ vừa bưng ra chính là bảo vật của nhà hắn bị bán tới Trung Nguyên.
Người Miêu nặng nhất là tín dự (tín nghĩa và danh dự), sao có thể tin tưởng Miêu Cương Thần tử thần thánh lại làm ra loại chuyện như vậy, hắn vu cáo vậy có phần quá đáng.
Thôn trưởng cùng trưởng lão sắc mặt đều khó coi, quát chói tai “Thần tử tuyệt đối không làm chuyện như vậy, ai chẳng biết Thần tử thanh thánh, ngay cả ngươi là nhi tử một thần tử đời trước, nhưng nếu làm bẩn thánh danh của Thần tử, chúng ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Cổ Uyên Tư quay sang Thần tử cười nhạt, thấp giọng nói “Thần tử ca ca, ngươi có trong sạch hay không thì chính ngươi biết rõ nhất, đúng hay không?”
Hắn nói khiến toàn thân Miêu Cương Thần tử một trận run.
Cổ Uyên Tư mặc dù hỏi rất ôn nhu, thế nhưng nếu lắng nghe thì tuyệt đối có thể thấy được đâu đó oán hận sâu như hỏa tại thiêu, khiến người ta vô pháp tin chỉ là lấy trộm tiền tài mà thôi. Oán hận của Cổ Uyên Tư khắc sâu như vậy, dường như giữa bạn họ có thâm thù đại hận không thể nói với người ngoài.
“Ngươi nói mau ngươi có làm ra chuyện này không, ta ở Trung Nguyên thấy đều là đồ đạc của nhà ta, ngươi mau đem quyển sổ của cha ruột ta lưu lại hơn mười vạn lượng ra đây cho ta, Thần tử thanh thánh như thần!”
Chỉ thấy Miêu Cương Thần tử đẹp như thiên tiên môi dưới khẽ chạm, nhưng không nói gì. Hắn đương nhiên cũng nghe ra câu cuối của Cổ Uyên Tư tuyệt đối là châm chọc đến xương.
Thôn trưởng cùng trưởng lão nhìn nhau, mỗi người cuối cùng đều nhìn về phía Miêu Cương Thần tử, chỉ thấy sắc mặt hắn đã trắng bệch như quỷ, hai tay nắm chặt, hiển nhiên là nội tâm kích động, rồi lại đến một câu biện bạch cũng không nói, rõ ràng là khả nghi.
Cổ Uyên Tư ngồi trở lại chủ vị, hùng hồn rộng lượng nói “Ta cũng không tra mấy thứ này nữa, Thần tử ca ca, chỉ cần ngươi nói một câu ngươi không làm, ta coi như ngươi chưa từng làm gì. Ngươi nói đi, nói cho trưởng lão cùng thôn trưởng nghe, đừng khiến ta phải phá hủy danh dự ngươi.”
Miêu Cương Thần tử vẫn không nói gì, hắn cúi đầu, tóc đen như thác đổ xuống, vẻ yểu điệu khiến kẻ khác hoa mắt thần mê. Thế nhưng cả người hắn cứng đờ, chứng minh Cổ Uyên Tư không chỉ không có đổ oan cho hắn, sợ rằng còn nói đúng hết.
Hiện trường truyền đến âm thanh rối loạn.
Miêu Cương Thần tử trong cảm nhận của mọi người tồn tại như thần thánh, ai cũng không ngờ hắn lại làm ra chuyện thấp hèn như thế, dám bán đồ đạc trong nhà của thần tử tiền nhiệm để hưởng thụ. Ánh mắt mọi người nhìn hắn ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có sự sững sờ vì bị lừa.
Cổ Uyên Tư nhìn hắn quả thực cam chịu, trong thanh âm trầm thấp chứa đầy giễu cợt, hiển nhiên là muốn làm cho mọi người thấy hắn càng nhục nhã “Vậy những thứ bán đi giá trị bao nhiêu tiền?”
Nhạc Nhã phát sinh mấy âm thanh run rẩy, sau đó mới nói không thành tiếng “Ta không biết, có lẽ khoảng hơn mười vạn lượng.”
Câu trả lời đã thừa nhận hắn có làm những việc như vậy, tiếng hỗn loạn trong đám người càng rõ ràng.
Có người cả giận nói “Đưa hắn ra xét xử.”
Miêu Cương Thần tử càng run dữ dội.
Cổ Uyên Tư cao giọng bảo mọi người yên tĩnh, sau đó bình ổn nói “Thần tử ca ca cùng ta trước nay giao hảo, ta cũng không thể tin được hắn lại làm ra chuyện như vậy, có lẽ ở trong nhà có nhiều người, tiêu tốn không ít, Thần tử không tìm được ta, mới bất đắc dĩ bán đồ đạc đi lấy tiền.”
Trong nhà Miêu Cương Thần tử trước đây đích xác có nhiều người được hắn cứu sống, thế nhưng dù nói thế nào cũng không thể tốn tới hơn mười vạn lượng, mọi người căn bản là không tin lời Cổ Uyên Tư, tất cả đều đoán rằng Cổ Uyên Tư đang cho Thần tử một đường lùi mà thôi.
“Thần tử tuy là thần tử, nhưng cũng chỉ là người thường, ta không trách hắn nổi lên lòng tham với vàng bạc tài bảo của nhà ta, ta cũng không muốn hắn bị xét xử. Dù sao chúng ta cũng từng sống với nhau hơn mười năm, luận thân phận, ta còn phải gọi hắn một tiếng nghĩa huynh. Hắn coi như là thân nhân của ta, để hắn ở lại nhà ta làm phó dịch, làm đủ mười năm là được, bạc này ta cũng không đòi lại nữa.”
Mọi người đều cả kinh.
Tuy nói để Thần tử tới nhà Cổ Uyên Tư làm phó dịch rất quái dị, thế nhưng Miêu Cương Thần tử lấy trộm gia tài của người khác, theo hình pháp của Miêu Cương, không chặt tay chặt chân đã là khoan dung rồi, hắn đích xác nên đi làm phó dịch trả nợ.
Thôn trưởng là người đứng lên đầu tiên, ông không biểu thị bất cứ ý kiến gì, hiển nhiên là đồng ý với cách của Cổ Uyên Tư. Khi ông đi qua Miêu Cương Thần tử, còn không ngừng lắc đầu. Những trưởng lão khác cũng đều lắc đầu thật mạnh rồi mới ly khai.
Có người lúc đi qua còn không nhịn được nhổ nước bọt lên người Miêu Cương Thần tử.
Ai cũng biết nếu không có thần tử tiền nhiệm thu dưỡng, với thân thể ốm yếu của hắn căn bản là không sống được. Không ngờ hắn không chỉ không đội ơn, còn nhân lúc trong nhà không có ai lấy trộm tiền của người ta, có thể nói là vong ân phụ nghĩa không có lương tâm, căn bản không xứng với tước hiệu thần tử.
“Đồ ăn cắp! Uổng cho chúng ta tôn kính ngươi như thế, ngươi không phải người, đến đồ đạc trong nhà ân nhân cũng dám bán trộm.”
Miêu Cương Thần tử vẫn cúi đầu, thân thể lúc phải nghe người ta mắng chửi khó nghe như vậy thì càng thêm run.
Mọi người đi hết, Cổ Uyên Tư mới thấp giọng nói “Thần tử ca ca, mọi người đã đi hết, ngươi không cần phải khó xử như vậy nữa.”
Miêu Cương Thần tử vẫn không ngẩng đầu.
Bàn tay rắn chắc của Cổ Uyên Tư nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, động tác rất dịu dàng, trong mắt bạo lực cùng oán hận kết hợp.
Miêu Cương Thần tử nhìn thấy nhãn thần hắn như vậy thì không kiềm chế được tiếp tục run, như thể lá khô bất cứ lúc nào cũng có thể rụng xuống.
Cổ Uyên Tư nhìn hắn run dữ dội như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn tàn khốc. Hắn không thèm gọi Thần tử nữa, trực tiếp gọi tên thật của người này, cười nhạo nói:
“Nhạc Nhã, ngươi hành sự ngốc như thế, để ta dễ dàng tra ra ngươi lấy trộm đồ của nhà ta đi bán, vừa nãy đến phủ nhận cũng không có, cá tính mềm yếu như ngươi sao lại chưa khiến ai bắt nạt ngươi tới chết, có phải người Miêu đều quá thiện lượng không, mới để cho ngươi sống lâu như vậy?”