Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 2: Ác mộng bắt đầu




Edit: Gió

Trong lòng tôi không khỏi bất an, vội vàng kéo chú Hai, lớn tiếng nói: “Chú Hai, chú đừng nghe hắn, chúng ta mau về nhà đi.”

“Tiểu Vũ, không có việc gì, dù sao, chúng ta cũng đã trễ rồi, trễ thêm chút nữa cũng không sao.” Chú Hai nhìn tôi, thản nhiên nói.

Nghe chú Hai nói như vậy, thanh niên áo sơ mi vội vàng cười, kéo chú đi về phía bên cạnh hắn.

Tôi cố sức nắm tay chú Hai không buông, trong lòng quýnh lên, lớn tiếng nói: “Chú Hai, đầu óc chú chỉ biết nghĩ đến tiền?”

Những lời này vừa nói ra, tôi liền hối hận, chú Hai bây giờ chỉ biết nghĩ đến tiền, nhưng ông ấy liều mạng kiếm tiền là vì ai? Còn không phải là vì tôi, sao tôi lại có thể nói ra những lời này …

Quả nhiên, vừa nghe xong, sắc mặt chú Hai lập tức trầm xuống: “Tiểu Vũ, cháu đọc sách nhiều, nhưng thật biết nói chuyện.”

Nặng nề dứt lời, hất tay tôi ra.

“Chú Hai, cháu …” Tôi hối hận, vội vàng muốn giải thích.

Chú Hai không quay đầu lại, theo sát thanh niên áo sơ mi kia đi về phía bên cạnh, thanh âm nhàn nhạt truyền tới: “Tiểu Vũ, cháu vội thì về trước đi, chú Hai sẽ về một mình.”

Từ nhỏ đến lớn, chú Hai rất ít khi dùng loại giọng này nói chuyện với tôi, tôi biết ông ấy thực sự tức giận, trong lòng hối hận vô cùng. Làm sao tôi có thể yên tâm để chú Hai đi một mình, vội vàng đuổi sát theo sau.

Đi qua đám người ồn ào trong sân, Áo sơ mi đưa chú Hai đến thẳng phòng mới ở nhà chính. Tôi cảm thấy bất an, lo lắng theo sát chú Hai. Rất nhanh đã thấy được nhà chính, một bố mạn* màu đen dày cộp ngăn giữa cổng với nhà chính, không nhìn thấy bên trong, thoạt trông rất quỷ dị.

(*) Bố mạn: màn che bằng vải bố.

“Chú, đang ở bên trong.” Áo sơ mi chỉ vào tấm bố mạn màu đen dày cộp cười nói với chú Hai.

Tôi cảm thấy hắn cười có chút quỷ dị, trong lòng lại càng lo lắng, không nhịn được hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Áo sơ mi mỉm cười nhìn tôi, có chút giễu cợt nói: “Cậu nghĩ trong này là cái gì? Ha ha, đương nhiên là quan tài người chết.”

Nói xong, Áo sơ mi không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, mời chú Hai đi vào, chú Hai rõ ràng cũng cảm nhận được có cái gì đó không đúng, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhưng cũng không do dự lâu, khẽ gật đầu, đưa tay vén một góc bố mạn màu đen lên.

Tuy tôi đứng sau lưng chú Hai, nhưng ngay khi bố mạn vừa được nhấc lên, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí phả ra. Nhìn theo bố mạn màu đen vén lên, tôi có thể thấy ánh nến lập lòe vây quanh căn phòng, vị trí chính giữa là một cỗ quan tài đỏ chót như được nhuộm bằng máu, đỏ tươi đến nhức mắt.

Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, hai mắt trợn to, nói không ra lời.

Chú Hai chỉ ngừng lại một chút liền ló đầu chui vào bên trong.

Tôi vô thức muốn đi theo vào nhà, nhưng lại cảm thấy đằng sau như có ai đó mạnh mẽ kéo lại, chân không bước nổi một bước. Cùng lúc đó, Áo sơ mi cũng đứng chắn trước mặt tôi. Trên cửa chính, bố mạn một lần nữa buông xuống, ngăn tôi và chú Hai ở bên trong và ngoài phòng.

“Tiểu huynh đệ.” Áo sơ mi cười tủm tỉm, nhìn tôi nói: “Phiền cậu không vào bên trong, nếu không xảy ra vấn đề gì, tôi cũng không chịu nổi trách nhiệm đâu. Hơn nữa, nếu cậu vào trong, làm ảnh hưởng đến chú Hai thi pháp thì sao?”

“Qua bên kia ngồi một chút đi, không lâu lắm đâu.” Áo sơ mi vỗ vỗ vai tôi, khẽ cười một tiếng nói.

Tôi hừ lạnh một tiếng, quẳng tay hắn khoác trên vai mình xuống, đi về phía một cái bàn vuông dưới mái hiên. Bên cạnh bàn có mấy cái ghế con, tôi ngồi xuống, nhìn chằm chằm bố mạn đen trên cửa chính, đối với ánh mắt quan sát của già trẻ bốn phía cũng không để ý.

Tôi chỉ hy vọng chú Hai có thể thuận lợi hoàn thành lễ cầu siêu.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy chú Hai đi ra, trong lòng tôi càng ngày càng bất an, đảo mắt một cái thấy bên cạnh bàn có một ông già, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi, giống như có điều gì muốn nói. Trong lòng nhảy một cái, tôi vội vàng chủ động mở lời dò hỏi ông lão về tình hình cụ thể ở nơi này.

Ông già kia ngồi xuống bên cạnh tôi, đang muốn mở miệng nói chuyện với tôi, một giọng nói như Mẫu Dạ Xoa vang lên ngăn cản: “Lão Hồ.”

Nghe thấy thanh âm này, ông già giống như bị người khác bắt được mệnh môn, mặt liền biến sắc, vội vàng đứng dậy rời đi.

Tôi thất kinh nhìn về phía người phụ nữ phát ra thanh âm ấy, chỉ thấy một người phụ nữ béo mập, thắt lưng như đại bàng viên*, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nhưng rất nhanh rời ánh mắt nhìn về phía khác. Lúc này, tôi thấy dưới cây lê sát sân trong có một bàn người trông có vẻ đặc biệt. Khi tôi quay đầu sang, một người đàn ông để kiểu tóc nghiêm túc đang nhìn tôi, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn liền né tránh, rời tầm mắt đi, giả vờ nói cười với cô gái mặc áo da bên cạnh.

(*)Đại bàng viên: chắc là một vòng sải cánh của đại bàng. :3 Mị ko biết, dịch theo từng từ là thế. :3

Một bàn người ăn mặc không tầm thường, nhìn là biết từ thành phố tới, trong đó có một người đàn ông trung niên đầu trọc, khoác áo cà sa đỏ thẫm, cổ đeo một chuỗi tràng hạt dài, trông giống như một hòa thượng, rất là nổi bật. Hắn cúi thấp đầu, vẻ mặt tĩnh lặng, đôi môi mấp máy, trông giống như tĩnh tọa niệm kinh.

“Mấy người này rõ ràng đều không phải khách bình thường, bọn họ đến đây làm gì?” Trong lòng tôi ngày càng thấp thỏm không yên.

Đúng lúc này, tôi thấy Áo sơ mi cười đi về phía bàn người kia, giống như hắn và bọn họ là người một nhà, còn chưa đến gần đã cười rộ lên, rất là vui vẻ.

Tôi mơ hồ cảm thấy, nụ cười của bọn họ lộ ra hàm ý đã thực hiện được âm mưu. Tôi giật nảy mình, không nhịn được nữa, vội vàng đứng lên đi về phía nhà chính. Vừa tới trước cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu rên của chú Hai.

“Chú Hai …” Tôi kinh hô một tiếng. Đang định chạy vào, lại thấy bố mạn màu đen được vén lên từ bên trong, chú Hai từ trong phòng đi ra, tay ôm ngực, mặt tái nhợt, thần sắc xám xịt.

“Chú Hai.” Tôi vội vàng chạy tới trước mặt ông ấy hỏi “Chú làm sao vậy?”

Chú Hai ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn tôi.

Trong một tích tắc, tôi cảm thấy ánh mắt chú Hai dường như có chút xa lạ.

Cũng lúc đó, tôi lại cảm thấy như có người ở đằng sau kéo tôi lại.

Nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, chớp mắt một cái, ánh mắt chú Hai lại trở nên quen thuộc, chỉ là hiện ra chút mệt mỏi. Tôi đoán vừa nãy chắc là mình hoa mắt, trong lòng cũng thoáng an tâm, vội vàng hỏi chú Hai vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Hình như chú Hai không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu một cái, sắc mặt tái nhợt khác thường.

Lúc này, đột nhiên từ căn phòng bên cạnh nhà chính, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hung tợn lao ra, nhìn chú Hai lớn tiếng quát: “Tao hỏi rốt cuộc mày có phải là đạo sư hay không? Cmn, chuyện bây giờ đều bị mày làm hỏng. Bố mày nhìn xem mày làm sao bây giờ?”

Chú Hai hình như có vẻ đuối lý, đối mặt với người đàn ông dữ tợn đang hung hăng chất vấn, chỉ khúm núm, vâng vâng dạ dạ.

Tôi không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngây dại nhìn một màn trước mắt.

“Mày giả mạo đạo sư đúng không?” Người đàn ông hung dữ không kìm được tức giận, túm lấy cổ áo đạo sĩ của chú Hai, lớn tiếng hét: “Mày khá lắm! Dám đến đây lừa gạt trên đầu bố mày!”

Chú Hai bị người khác nắm lấy cũng không giãy giụa, chỉ khúm núm, sắc mặt tối tăm, ảm đạm.

Trong ngực tôi dâng lên một cỗ khí huyết, hét lớn một tiếng, vung một quyền đấm vào mồm gã đàn ông hung dữ kia “Cmn, đồ chó má kia. Chú tao đương nhiên là đạo sư. Mày nhìn thế nào mà dám nói ông ấy giả mạo?”

Gã đàn ông hung tợn bị tôi đánh một quyền, lảo đảo một cái, buông cổ áo chú Hai ra, nhưng ngay sau đó, hắn lại tức giận kêu một tiếng, muốn đánh về phía tôi. Lúc này, đã có người vây đến khuyên ngăn, hai thanh niên cường tráng ôm lấy gã hung tợn, miệng không ngừng khuyên hắn không nên kích động.

Tôi và chú Hai cũng bị người khác kéo ra, lôi về phía sân trong.

“Ông chủ Hồng đây là Niếp đạo sư Niếp Văn Sơn của Vân Long Bá.”

“Đúng vậy, tôi nhận ra ông ấy, thường ngày ông ấy đều đi làm pháp sự, không phải tên lừa đảo đâu.”

Trong thanh âm thất chủy bát thiệt* tứ phía, có một số lời nói như vậy. Nhưng ông chủ Hồng hung dữ đang được người khác ôm lấy vẫn còn rống to mắng chú Hai là đồ khốn nạn, lừa đảo, cứt chó!

(*)Thất chủy bát thiệt: Bảy miệng tám lưỡi giống như năm mồm bảy miệng, nói nhiều, thi nhau nói.

Một khắc ấy, tôi chỉ thấy giận sôi người, máu nóng bốc lên cuồn cuộn, lỗ tai ong ong, chỉ muốn xông lên hành hung lão Hồng ấy. Nhưng thân thể vừa mới chuyển động đã bị người khác gắt gao kéo lại. Quay đầu lại, chỉ thấy người đang liều chết giữ tôi lại là chú Hai. Lúc ấy, vẻ mặt chú Hai vô cùng ảm đạm, mắt rủ thấp, thở dài nói: “Tiểu Vũ, quên đi!”

Ông ấy giống như một kẻ bại trận, không còn chút ý chí nào.

Tôi nhìn đến ngây người.

Sau đó, cơ thể bị người khác lôi về phía trước, mãi cho đến khi ra khỏi sân mới khôi phục lại tinh thần.

Trên đường đi, Áo sơ mi đi tới trước mặt chú Hai, vuốt vuốt tay tiếc nuối nói: “Chú à, thật đáng tiếc, chuyện này chưa từng có người nào làm được. Ông chủ Hồng rất tức giận nên không thể trả tiền công cho chú. Nhưng thấy chú không có công lao cũng có khổ lao, cháu tự bỏ tiền túi trả cho chú ba trăm đồng.”

Vừa nói chuyện, Áo sơ mi vừa lấy ra ba trăm đồng đưa cho chú Hai, chú Hai cũng không nhận.

Một cỗ lửa giận bùng lên trong lòng tôi, không đè nén được nữa, tôi cầm lấy ba trăm đồng hung hăng ném vào mặt Áo sơ mi: “Ai thèm đồng tiền dơ bẩn của mày, cút!”

Trên đường đi về, tôi không ngừng hỏi chú Hai về việc xảy ra ở nhà chính, nhưng chú Hai cái gì cũng không trả lời, chỉ yên lặng đi đường.

Về sau, tôi cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng. Không biết đi bao lâu, cuối cùng, chúng tôi cũng về đến nhà. Chúng tôi như hai cái xác không hồn đi vào cửa nhà, em gái và thím Hai mới nhìn thấy vui mừng không thôi, ngay sau đó trợn tròn mắt sững sờ.

Thím Hai hỏi chú Hai có chuyện gì, chú Hai cũng chỉ ảm đạm nói một câu “Không có việc gì”, rồi đi thẳng vào buồng ngủ. Thím Hai và em gái cho rằng chú Hai quá mệt mỏi nên cũng không hỏi gì nữa, quay lại nhìn về phía tôi, hỏi chuyện mấy ngày ở bên ngoài.

Tôi miễn cưỡng tươi cười, cố làm ra vẻ thoải mái, mạnh mẽ chống đỡ, cùng hai người nói chuyện mấy ngày qua. Chỉ có chuyện lúc hoàng hôn ở nhà ông chủ Hồng, tôi không nhắc tới nửa chữ.

Đêm ấy, tôi lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, đến nửa đêm, không nhịn được nữa, tôi trùm chăn khóc òa lên.

Mà tất cả chó của Vân Long Bá, bắt đầu từ đêm ấy giống như gặp ác mộng nổi điên lên, hoảng sợ kêu ai oán suốt đêm, ầm ĩ khiến cho người cả thôn không được yên bình.

—–Hết—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.