Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 10: Triệu Ngọc Nhi tỉnh lại




Edit: Gió

Nhớ lại âm thanh chin chít tối hôm qua, tôi thấy lạnh cả người, không rét mà run.

“Rốt cuộc thứ gì có thể ăn tươi nuốt sống một con người như thế này?”

So với sắc mặt hoảng sợ của những người khác, tôi thấy chú Hai rất bình tĩnh. Ông ấy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hang Quỷ, chân mày khẽ chau. Bùa chú trên dây thừng trước cửa Hang quỷ đã không thấy đâu nữa, kiếm gỗ chú Hai cắm trước cửa hang cũng biến mất.

Ước chừng nửa giờ sau, còi cảnh sát vang dội khắp Vân Long Bá. Lúc tôi và em gái về đến nhà, đã thấy có tất cả là hai chiếc xe với mười cảnh sát đang ở trong sân nhà tôi. Sau đó, bác Cả dẫn đường đưa bọn họ lên phía sau sườn núi Đầu Chó. Buổi sáng, tôi và em gái có việc phải làm nên không đi xem, cũng không biết tiếp theo cảnh sát sẽ xử lý thế nào. Lúc chúng tôi đi cắt cỏ trở về, nghe thím Hai nói, sau khi những cảnh sát kia đi vào Hang Quỷ, tiếng súng lập tức vang lên, ngay sau đó, những cảnh sát kia lảo đảo lao ra ngoài, ai nấy sắc mặt đều tái nhợt.

Đám cảnh sát vội vàng thu thập xương máu trên bãi cỏ, bước đầu nhận định chuyện này là do dã thú gây ra, nhắc nhở thôn dân sau này lên núi nhất định phải cẩn thận. Trong thôn dân, có người nói cho cảnh sát trưởng biết chuyện Triệu Ngọc Nhi đang ở nhà tôi, cảnh sát trưởng qua nhà tôi nhìn một chút, thấy Triệu Ngọc Nhi vẫn chưa tỉnh lại, hỏi thím Hai mấy câu, sau đó vội vàng rời đi.

Tôi và em gái về nhà không lâu thì Triệu Ngọc Nhi ở trên giường tỉnh lại, âm thanh đầu tiên phát ra lại là tiếng hét sợ hãi đến chói tai. Khi đó, tôi và em gái đang ở trong sân rửa rau, nghe thấy tiếng Triệu Ngọc Nhi, vội vàng bỏ xuống chạy vào phòng. Chỉ thấy Triệu Ngọc Nhi ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, không ngừng lớn tiếng la hét.

“Triệu Ngọc Nhi, không sao, không sao rồi.” Tôi ngồi xuống, ôm chặt lấy Triệu Ngọc Nhi, lớn tiếng nói. Triệu Ngọc Nhi ra sức túm chặt lấy tay tôi, tưởng chừng sắp cấu ra máu đến nơi, không ngừng la hét điên cuồng. Kêu một hồi, cô ấy lại ngất đi.

“Anh, làm sao bây giờ?” Em gái lo lắng nói.

Nhìn tình trạng hiện tại của Triệu Ngọc Nhi, rõ ràng là bị sợ hãi quá mức, cho dù đưa đến bệnh viện, chưa chắc đã có tác dụng, chỉ có thể chờ cô ấy tỉnh lại lần nữa, từ từ chấp nhận, từ từ thuyên giảm.

“Yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu, chờ lát nữa sẽ nhờ chú Hai làm pháp từ tà cho cô ấy.” Tôi nữa.

Ăn cơm xong, tôi nói với chú Hai chuyện trừ tà cho Triệu Ngọc Nhi, chú Hai nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó sắp xếp một pháp đàn đơn giản ở trong phòng, vẽ thêm mấy lá bùa mới trừ tà cho Triệu Ngọc Nhi. Chỉ một phép trừ tà đơn giản, mà sau khi làm xong, chú Hai đầu đầu mồ hôi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, lẳng lặng nói: “Sau khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.”

Lúc xế chiều, quả nhiên Triệu Ngọc Nhi đã tỉnh lại. Lần này tỉnh lại, cô ấy đã an tĩnh hơn, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, không nói câu nào, nhưng hình như bởi vì một nỗi sợ hãi nào đó, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

“Triệu Ngọc Nhi.” Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, trấn an, “Không sao, cô đừng sợ, đã có chúng tôi ở bên cạnh cô rồi.”

Triệu Ngọc Nhi chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt ngấn lệ mơ hồ lộ ra sự hoảng hốt.

Tôi không chịu nổi, nhẹ nhàng vươn tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, ôn nhu an ủi: “Không sao rồi, yên tâm đi.”

Triệu Ngọc Nhi bỗng òa một tiếng, nhào vào lòng tôi khóc nức nở.

Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, không ngừng an ủi. Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Triệu Ngọc Nhi mới từ từ ngừng lại. Lúc này, quần áo trên người tôi đều bị nước mắt của cô ấy làm ướt. Thím Hai thấy vậy cũng không đành lòng, chạy vào an ủi cô ấy. Nói một lúc lâu, tâm tình của Triệu Ngọc Nhi cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Mặc dù trạng thái của Triệu Ngọc Nhi đã bình thường trở lại, nhưng tôi vẫn không dám hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra với bọn họ đêm ấy. Tôi biết, chuyện này sẽ trở thành cơn ác mộng của cô ấy trong một thời gian dài, không biết cô ấy có thể bước ra từ trong ấy hay không.

Đang nói chuyện,chú Hai đột nhiên lẳng lặng đi vào.

Triệu Ngọc Nhi nhận thấy, quay đầu lại nhìn, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy lại giống như là nhìn thấy thứ gì đáng sợ, lớn tiếng kinh hô, sợ hãi lui về sau trốn tránh.

“Chị Triệu, đây là ba em, chị đừng sợ.” Em gái vội vàng dỗ dành cô ấy.

Tôi cũng nói: “Lúc trước cô cũng đã gặp qua chú tôi rồi.”

Ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi vẫn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào chú Hai, giống như không nghe được lời nói của chúng tôi.

Chú Hai lẳng lặng nhìn Triệu Ngọc Nhi một lúc, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cô bé,cháu không sao chứ?”

Triệu Ngọc Nhi không trả lời, chỉ máy móc gật đầu một cái. Chú Hai cũng không nói gì nữa,xoay người đi ra ngoài. Thấy chú Hai đi ra ngoài, tinh thần Triệu Ngọc Nhi đang căng thẳng mới từ từ thả lỏng. Phản ứng của cô ấy khiến tôi nghi ngờ, khó hiểu, tại sao cô ấy nhìn thấy chú Hai lại giật mình như vậy? Rõ ràng, cô ấy có chuyện muốn nói với chúng tôi nhưng lại không dám nói, rốt cuộc, tất cả là vì sao?

Mặc dù, đến nay, tôi luôn tận lực suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất, nhưng hiện tại, đủ loại bất thường khiến cho lòng tôi trĩu nặng, tôi mơ hồ cảm giác, có lẽ, sẽ có một chuyện mà không ai mong muốn sắp xảy ra với nhà chúng tôi. Nghĩ đến chuyện này, cả người tôi lại run lên.

Tối hôm qua khi Triệu Ngọc Nhi chạy trốn về nhà chúng tôi, những thứ lúc đầu mang theo bên người đều đã mất hết. Cô ấy nói thầm với tôi là muốn gọi điện về nhà. Tôi hiểu, đưa cô ấy sang chỗ đặt điện thoại bàn ở phòng khách bên cạnh, tôi muốn để cô ấy ở lại nói chuyện điện thoại một mình, cô ấy lại giữ tôi lại.

Tôi ngồi xuống bên cạnh.

Triệu Ngọc Nhi bấm một số điện thoại, rất nhanh có người bắt máy. Bởi vì là điện thoại bàn, nên tiếng nói chuyện rất vang, tôi có thể nghe được tiếng nói chuyện ở đầu bên kia. Đầu dây bên kia là một giọng nữ nhẹ nhàng, ấm áp, là mẹ Triệu Ngọc Nhi nhận điện thoại. Tôi nghĩ rằng, cảnh sát đã đến thôn tra xét còn định án rồi, đương nhiên cũng đã thông báo tới người thân của những người có liên quan như Triệu Ngọc Nhi. Nhưng không ngờ, từ trong điện thoại lại nghe được, mẹ Triệu Ngọc Nhi vẫn không biết bọn họ đã xảy ra chuyện, chỉ có chút tức giận rồi dập máy.

Tôi cảm thấy lúc này Triệu Ngọc Nhi tỉnh táo khác thường, cô ấy nói dối mẹ mình là điện thoại di động không có tín hiệu, sau đó bảo mẹ cô ấy ngày mai ra bến xe đón. Mẹ cô ấy đồng ý, cuối cùng không ngừng dặn dò cô ấy phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận. Triệu Ngọc Nhi lúc trước còn nói chuyện rất bình tĩnh, vừa nghe xong những lời này, hốc mắt đỏ lên, cắn chặt môi không bật lên tiếng khóc. Sau đó, sợ mẹ cô ấy nghe ra điều gì khác thường, vội vàng tắt máy.

Sau khi cúp máy, cô ấy lập tức nghẹn ngào, cúi đầu, hai vai run lên, khóc nức nở.

“Aizzz.” Tôi thầm thở dài một tiếng, luôn miệng an ủi cô ấy, cô ấy mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Anh Niếp Vũ, cảm ơn anh.” Triệu Ngọc Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt ẩm ướt đỏ hồng nhìn tôi nói.

Tôi lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp với cô ấy.

Trời dần tối, ngày mai, Triệu Ngọc Nhi mới có thể rời khỏi đây, đêm nay vẫn phải ở lại nhà chúng tôi. Thím Hai và em gái cũng rất chú ý chăm sóc cô ấy, bữa cơm chiều rất phong phú, lúc ăn cơm còn không ngừng gắp thức ăn cho cô ấy. Chỉ có điều, Triệu Ngọc Nhi không muốn ăn, ăn cũng không được bao nhiêu.

Buổi tối, tôi và em gái ngồi nói chuyện với Triệu Ngọc Nhi, giúp tâm trạng cô ấy thoải mái không ít. Nhưng tôi nhận thấy, lúc chú Hai xuất hiện, cô ấy vẫn hơi căng thẳng. Tôi không biết đêm hôm ấy cô ấy đã gặp thứ gì, nhưng phản ứng của cô ấy đối với chú Hai khiến tôi bất an.

Ngày hôm sau, Triệu Ngọc Nhi thức dậy rất sớm nói muốn rời đi. Thím Hai đành phải vội vàng làm cơm sáng, bắt cô ấy ăn xong cơm sáng mới để cho tôi và em gái đưa cô ấy ra phố bắt xe. Lúc ra tới đầu phố bắt xe, tôi để ý thấy dường như Triệu Ngọc Nhi có gì đó muốn nói với tôi, định nói mấy lần lại thôi, giống như đang cố kỵ em gái tôi ở bên cạnh.

“Em gái, em đi mua cho chị Triệu một chai nước nhé?” Tôi nói với em gái.

Em gái gật đầu, đi nhanh về phía mấy cửa hàng gần đấy.

Thừa dịp này, Triệu Ngọc Nhi cuối cùng cũng nói với tôi: “Anh Niếp Vũ, có chuyện này lúc trước ở nhà anh tôi không dám nói, nhưng bây giờ, tôi nhất định phải nói cho anh biết.”

Tôi nghe xong, trong lòng hơi trầm xuống, hỏi: “Là chuyện gì vậy?”

“Chú Hai anh…” Triệu Ngọc Nhi nhìn tôi, thanh âm run run, gằn từng chữ, “Ông ấy không phải là người, ông ấy … là quỷ.”

“Cái gì?” Tôi sợ hãi kêu thành tiếng.

“Anh, em gái và thím Hai đã cứu tôi, tôi thực sự không muốn gạt các người.” Giọng nói Triệu Ngọc Nhi đầy đau thương, nói “Tôi biết các người khó có thể chấp nhận chuyện này, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, thím Hai và em gái bị hại.”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy hỏi: “Sao cô nói chú Hai của tôi là quỷ?”

“Vì đêm hôm đó ở trong Hang Quỷ, tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy.” Triệu Ngọc Nhi run rẩy nói, “Trên mặt ông ấy chỗ xanh chỗ trắng, còn lộ ra răng nanh …”

Lúc này, em gái cầm một chai nước lọc chạy tới, Triệu Ngọc Nhi dừng lại.

“Anh, anh và chị Triệu vừa nói chuyện gì vậy?” Em gái đưa chai nước cho Triệu Ngọc Nhi hỏi.

“Không có gì.” Tôi trả lời qua quýt, đúng lúc này xe tuyến tới, tôi vội nói: “Xe tới rồi.”

Trên người Triệu Ngọc Nhi bây giờ, một đồng cũng không có, đương nhiên là chúng tôi cho cô ấy tiền đi xe. Trước khi lên xe, tôi vâng lời thím Hai dặn, đem hai trăm đồng nhét vào trong tay Triệu Ngọc Nhi. Nhà Triệu Ngọc Nhi ở trên tỉnh, dọc đường còn phải đổi xe, phải dùng nhiều tiền, cho nên cô ấy cũng không từ chối, nhận lấy. Sau khi lên xe, tôi trả tiền xe cho cô ấy lên thị trấn, dặn cô ấy đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện cho tôi.

Hai mắt Triệu Ngọc Nhi ươn ướt nhìn tôi, nặng nề gật đầu.

Sau đó, tôi xuống xe.

Triệu Ngọc Nhi ngồi vào một chỗ gần cửa sổ, vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào tôi và em gái, nói khi khác gặp lại, cuối cùng không nhịn được, khóc lớn lên, nước mắt đầy mặt.

“Anh Niếp Vũ, em gái, tạm biệt, tôi sẽ không bao giờ quên mọi người…”

Giọng nói của cô ấy theo tiếng xe gào rít đi xa.

Tôi và em gái đứng ngẩn ngơ một lúc, cho đến khi chiếc xe chiếc xe hoàn toàn biến mất mới xoay người trở về.

Dọc đường, tôi nghĩ đến những lời ban nãy Triệu Ngọc Nhi nói với tôi, trong lòng vô cùng nặng nề. Hết lần này đến lần khác, tôi nhắc nhở bản thân mình không nên nghĩ tới chuyện kia, nhưng làm thế nào cũng xua đuổi được những ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Tôi chỉ biết rằng, nếu như những lời Triệu Ngọc Nhi nói là thật, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều có thể giải thích rõ ràng.

Rốt cuộc, ngày đó trong linh đường nhà ông chủ Hồng, chú Hai đã mang theo thứ gì về nhà?

Trong lòng tôi sinh ra nỗi đau xót và sợ hãi khó nói thành lời.

—–Hết—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.