Miệng Độc Thành Đôi

Chương 45




Tần Chân gõ cửa, được đến một câu “vào đi”.

Cô đẩy cửa ra, thấy Trình Lục Dương đang móc áo khoác lên giá áo, vạt áo sơ mi nhét trong quần âu, tôn dáng hai chân thon dài thẳng tắp.

Thấy Tần Chân rồi, anh còn đặc biệt xỏ xiên ném cho cô ánh mắt khinh bỉ: “ối chà, chẳng phải nói đã đến từ sớm sao? Sao còn muộn hơn tôi thế?”

Không đợi Tần Chân trả lời, anh lại tỏ vẻ hiểu ra bổ sung một câu: “chẳng lẽ là hẹn với cậu Trương kia?”

Tần Chân vừa há mồm, lại bị anh ngắt lời: “chà chà, xem đầu óc tôi này, quản lý Tần đã nói rồi, người trong đầu không chứa bánh đậu, hẳn phải kính dâng thời gian và trí tuệ cho toàn bộ vũ trụ toàn bộ nhân loại. Thật ngại quá, tôi luôn bất cẩn thích ôm chuyện vào người, sau này cô hãy nhắc nhờ tôi nhiều hơn, tôi khẳng định sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người — à, đúng rồi còn có chuyện hai người một đứa ngốc!”

Tần Chân trừng mắt, “Anh mới sinh đứa con ngốc!”

Trình Lục Dương tỏ vẻ thương xót, “giống như cô?”

“Trình! Lục! Dương!”

Người bị chỉ trích đột nhiên nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “lúc làm việc, xin gọi tôi là tổng giám đốc Trình.” Anh còn vô cùng nghiêm chỉnh ngồi sau bàn làm việc, vươn tay ra: “Bản vẽ đâu? Mau lên, đừng lề mề, bằng không thật xin lỗi đầu óc của tôi bánh đậu của cô.”

Tần Chân nhịn.

Trước khi ra khỏi văn phòng, anh chàng đầu óc không chứa bánh đậu còn tươi cười nói với cô: “ngoài trời vẫn đang mưa, nhớ gọi cha đứa ngốc tới đón cô nhá!”

Tần Chân suýt thì trượt chân, quay đầu lại dữ dằn nói: “được, không cần anh lắm chuyện! Tôi đi gọi điện thoại cho cha thằng bé!”

Cô hùng hổ đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại rầm một tiếng.

Mà trong văn phòng, có người không cười nổi nữa.

***

Vài ngày sau, Tần Chân bất ngờ nhận được điện thoại của lớp trưởng Chương Chung Lâm, nghe nói là thứ ba tới bình luận viên xinh đẹp của lớp họ sẽ kết hôn, bởi vì không có số Tần Chân nên nhờ lớp trưởng là mình liên hệ.

Tần Chân tiện thể hỏi thăm: “Chú rể là ai thế?”

“Chính là biên kịch đạo diễn chương trình mà Trần Hàm dẫn chương trình, mối tình công sở!” Chương Chung Lâm ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha, “tiếc thật, hôm họp lớp lần trước, mình thấy cậu ấy vẫn niềm nở với Mạnh Đường lắm, còn đang nghĩ xem có phải cậu ấy vẫn có ý với Mạnh Đường như hồi trước không –”

“Trần Hàm có ý với Mạnh Đường?”

“Đúng thế, từng viết thư tình đấy, cả lớp đều biết, thế mà cậu không biết?” Chương Chung Lâm thật sự giật mình, nhưng như bỗng nghĩ tới điều gì nên cậu lập tức lúng túng nói lảng sang chuyện khác, “à, cô Lý phẫu thuật rất thành công, cậu biết chưa?”

Tần Chân nở nụ cười, “mình biết rồi, sau hôm phẫu thật mình đã gọi điện thoại đến hỏi rồi, đến tối thì cùng Bạch Lộ đến bệnh viện thăm bà, tất cả đều thuận lợi, chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Chân chậm rãi hồi tưởng giọng điệu lúng túng của lớp trưởng, láng máng cảm thấy cậu đang lúng túng cái gì. Khi đó cô thích Mạnh Đường như thế, e rằng toàn thế giới đều đã nhìn ra đi?

Vừa nghĩ đến ở đám cưới chắc chắn không thể tránh khỏi đụng mặt Mạnh Đường, Tần Chân có phần thấp thỏm, lần trước bị Trình Lục Dương chen ngang, đừng nói tình cũ nóng lên, mà quả thật là lúng túng đến lòng như tro tàn được không?

Bởi vậy lại nghĩ đến Trình Lục Dương, Tần Chân cảm thấy quả nhiên hoa đào của cô đóa này nát hơn đóa kia, đóa thứ nhất tuy rằng nở muộn cười sáu năm, nhưng ít nhất còn nở ra trong phút chốc cho cô. Mà tới lượt Trình Lục Dương này thì hay rồi, trực tiếp bị bóp chết ở thời kỳ chớm nở, còn nâng các đóa khác tới cho cô thụ phấn, chỉ tiếc đóa hoa đào này không thể khiến cô thụ tinh, ngược lại còn bị dọa sợ hãi.

***

Ngày Trần Hàm tổ chức đám cưới, Tần Chân mặc một trong những bộ đồ chiến đấu mà Trình Lục Dương lựa chọn cho cô khi đi xem mắt để tới tham dự.

Khi Bạch Lộ lái xe tới đón cô thì kinh ngạc đến mức sắp rơi cả tròng mắt: “cô gái này, xin hỏi cô thật là Tần Chân bạn của tôi sao?”

Tần Chân mở cửa xe ngồi lên, “Không, tôi là Tần Giả Giả – em gái cô ấy.”

Cô vốn có nước da trắng, nay mặc áo vải Chifon màu đỏ, váy ngắn kẻ caro trắng đỏ, cả người toát ra sức sống thanh xuân.

Bạch Lộ nói: “Mình phát hiện cậu khang khác.”

“Đẹp hơn hả? Điều này thì mình biết.” Tần Chân nói rất thẳng thắn: “ăn mặc khác đi, kiểu tóc khác đi, quan trọng là trang phục toàn thân cũng khác rồi.”

Cô bắt đầu cảm thán quả nhiên là người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.

Bạch Lộ vừa lái xe vừa cười, “Không, mình nói là khí chất. Trước kia trông cậu như cục tẩy dùng đã lâu, góc cạnh đều bị mài nhẵn, không hề có cá tính. Hiện tại trông cậu càng ngày càng giống như cây bút máy sắc bén, bất kể ai đứng cạnh cũng không dám coi thường cậu rồi, sợ bị cậu đâm chết mà cũng không chớp mắt.”

“Cậu nói thẳng ra là mình nóng tính hơn đi?”

“Đây không phải nóng tính mà đây là phong phạm nữ vương!”

Tần Chân chống cằm cân nhắc kỹ lưỡng lại sao mình lại có phong phạm nữ vương mà Bạch Lộ nói, suy đi nghĩ lại, có lẽ công lao này thuộc về Trình Lục Dương.

Anh nói với cô: Con người ta sống trên đời này, nếu chỉ chăm chăm làm theo ý người khác, mỗi một câu một lời đều phải băn khoăn đến cảm nhận của người khác, vậy rốt cuộc là cô sống vì ai?

Hình như bắt đầu từ ngày hôm đó, dưới sự dẫn dắt của anh cô dần dần đi trên con đường sống vì bản thân mình. Cô bắt đầu tranh luận với anh, bắt đầu mượn cảm giác say hét lên tiếng lòng của bản thân ở công viên. Thậm chí ngầm đồng ý để anh đưa cô đi mua cái gọi là trang phục chiến đấu.

Cây cải thìa sống hãi hùng dưới áp lực cuộc đười bắt đầu phát triển theo khuynh hướng bạch dương, từ mềm mại yếu ớt, khúm núm dần tới thẳng tắp sống lưng làm người ngày nay.

Bởi vì cô còn nhớ rõ lời Trình Lục Dương nói với cô ở trong thang máy: cô phải nhớ, không có ai là cô không xứng với cả.

***

Tiệc rượu đám cưới quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, MC sướt mướt ở đài, sau đó chú rể sướt mướt với cô dâu, sau đó mời cha mẹ lên sướt mướt, cuối cùng cô dâu và các cụ ôm ấp nhau cùng khóc lóc, chú rể thì vô cùng biết điều hứa hẹn mình sẽ chăm sóc tốt cho cô dâu cả đời, thề thốt xong, cả đám đã đói meo, cuối cùng sướt mướt đi ăn cơm.

Tần Chân đã tham gia không ít đám cưới, lần nào cũng bị cảnh tượng sướt mướt ấy khiến cho lòng nóng lên, thấy pháo chúc mừng được bắn khắp bầu trời sảnh lớn, xem cảnh tượng pháo hoa rực rỡ mà cô không khỏi thút thít lau nước mắt.

Đến khi lau nước mắt, cô thấy bàn bên cạnh có người nhìn cô không chớp mắt sau đó chậm rãi đi về phía vị trí trống bên cạnh cô hỏi: “mình có thể ngồi đây được không?”

Cô và Bạch Lộ đồng thời mở miệng: “Có thể.”

“Không được!”

Nói không được là Bạch Lộ, nói có thể là Tần Chân.

Đối mặt với ánh mắt truyền đạt ý “cậu điên rồi à” của Bạch Lộ, Tần Chân nở nụ cười, sau đó quay đầu sang nói với Mạnh Đường: “cậu cứ tự nhiên.”

Vì thế Mạnh Đường ngồi xuống bên cạnh các cô.

Bạch Lộ cảm thấy Tần Chân giờ đây thật không chỉ có khí thế mạnh mẽ hơn, mà lá gan cũng to lên theo, trước kia tránh Mạnh Đường không kịp, thế mà giờ còn có thể bình tĩnh hòa nhã mời anh ta ngồi xuống.

Lính ba ngày không gặp, đúng là phải lau mắt mà nhìn.

Bạch Lộ không nói gì, trái lại Tần Chân nên nói cái gì thì nói cái đó như không có việc gì, thỉnh thoảng Mạnh Đường sẽ nhìn cô chăm chú với ánh mắt dịu dàng sóng sánh.

Dần dần, Bạch Lộ liền cảm thấy không bất thường, bao năm nay người này hờ hững với Tần Chân như thế, thời gian trước lại bỗng đổi tính, nói là thích Tần Chân. Lại trông ánh mắt hiện giờ này, thấy thế nào cũng ra là có ý đồ, mưu mô xấu xa.

Tần Chân cười nhìn cô dâu chú rể đã thay đồ bắt đầu chục rượu, không khỏi cảm thán: “Cô dâu xinh đẹp thật đấy.”

Bạch Lộ nhanh chóng liếc nhìn Trần Hàm: “trông cũng được, mình nói với cậu này Tần Chân, da cậu đẹp như thế, bây giờ phát triển thế rồi, sau này lập gia đình chắc chắn sẽ rất hấp dẫn! Đến lúc đó đừng tìm mình làm phù dâu nhé, tránh làm mình xấu đi.”

Nói xong cô còn nhìn Mạnh Đường với ánh mắt khiêu khích, hàm ý là: Tần Chân của chúng tôi sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, anh rút lui đi!

Mạnh Đường cúi đầu uống đồ uống, trên đôi môi nở nụ cười không biết làm sao.

Tần Chân nói: “Chắc là mình có tìm cậu làm phù dâu cũng không được, cậu với anh chàng ma men đã đến bước chung chăn chung gối rồi, chắc chắn là cưới trước mình.”

Bạch Lộ nóng nảy, hạ giọng hung dữ nói: “chung chăn chung gối cái gì! Còn không phải lúc ấy anh ta giả vờ say, nói là không tìm thấy đường về nhà! Nếu không thì mình khuân anh ta về nhà làm gì?”

“Mình lại chưa nói là tối hôm đó, mình nói là buổi tối hôm mình gọi điện thoại cho cậu.”

“…… Đó là anh ta không biết xấu hổ, nói là không mang chìa khóa, sống chết cầu xin mình cho ở lại nhà mình!”

“Được rồi được rồi, cậu hiền lành tốt bụng, thu nhận anh chàng ma men không có nhà để về, đấy đấy, anh ta không những sống chết cầu xin ở lại nhà cậu, còn sống chết cầu xin ngủ trên giường của cậu.”

“……” Bạch Lộ phồng má không nói gì.

Mạnh Đường vẫn mang ý cười nghe hai người kề tai nói nhỏ, chỉ có lúc Tần Chân uống xong thì lẳng lặng rót thêm cho cô.

Tần Chân thoáng xấu hổ nói cảm ơn, anh liền mỉm cười lắc đầu, trong ánh mắt vẫn ẩn chứa ý cười nhợt nhạt.

Sau lại đến lượt cô dâu chú rể chúc rượu bàn bọn họ, đi về phía bên này, Trần Hàm thấy Mạnh Đường gắp một con tôm mà Tần Chân không với tới cho cô, Tần Chân hơi căng thẳng, lúc bóc tôm còn không cẩn thận làm bắn nước ra tay, Mạnh Đường lại lẳng lặng lấy giấy ăn cho cô, mặc không lên tiếng thay cô cầm khăn tay, hành động qua lại này quả thật có ý nghĩa khác thường trong mắt người khác.

Trước kia Trần Hàm cũng thích Mạnh Đường, thậm chí có thể nói đến bây giờ, Mạnh Đường vẫn là nam thần trong cảm nhận của cô.

Nhưng mọi người phải trưởng thành, lúc đi học thì cái loại thích thuần túy này chỉ là cảm xúc thời thiếu nữ mà thôi, đợi đến khi cô bước vào xã hội, vào đài truyền hình, mới chậm rãi học được những thứ thực tế hơn nhiều.

Chú rể bên cạnh là biên đạo chương trình kia, chính là anh đẩy cô lên vị trí hôm nay, một đường che chở bảo vệ cô. Trần Hàm nhận lời cầu hôn của anh mà không hề do dự, bởi vì tuy rằng anh bình thường không cao to, cũng không phải là hoàng tử bạch mã trong cảm nhận của cô, nhưng lại thật sự bảo vệ cô, làm kỵ sĩ che mưa chắn gió cho cô.

Nhưng mà dù sao từng mến mộ Mạnh Đường lâu như vậy, trước mắt nhìn anh tỏ ra thích Tần Chân thế này, trong lòng Trần Hàm cảm thấy ê ẩm.

Lúc chúc rượu, cô còn cố ý liếc nhìn Mạnh Đường một cái, nói với Tần Chân: “Lúc ấy cậu thích Mạnh Đường lâu như vậy, nay cuối cùng toại nguyện rồi nhỉ.”

Ánh mắt cả bàn đều tập trung vào hai người, Tần Chân lập tức nóng rát, gượng cười giải thích: “Cậu hiểu lầm, hai bọn mình không có gì, Mạnh Đường cậu ấy –”

“Ừ, mình tương tư đơn phương mà thôi.” Mạnh Đường nói một câu như đùa cợt.

Cả đám người đều bật cười, trêu chọc hai người.

Tần Chân đến tai cũng đỏ, nghiêng đầu đi hung dữ trừng Mạnh Đường: “Có thể đừng nói đùa ở đây vào lúc này không?”

“Cậu biết mà, mình nói nghiêm túc.” Anh mỉm cười với ánh mắt trong suốt.

Kết quả bữa cơm này quả nhiên tẻ nhạt vô vị, Tần Chân vốn giả vờ như không có việc gì, coi như chuyện ngày đó không xảy ra, như vậy cũng bớt đi vài phần xấu hổ. Nhưng Mạnh Đường cái tên xấu xa này không chịu tác thành cho cô, nhất thiết phải khiến cô khó xử.

Ăn đến lửng dạ thì Tần Chân hạ đũa xuống, nghiêng đầu nói với Bạch Lộ: “mình muốn về nhà nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải đi làm.”

Bạch Lộ vừa nhận một cuộc gọi, ấp úng nói: “mình, mình có chút việc, bây giờ phải đi một tí, không tiện đưa cậu về nhà, cậu đi xe buýt được không?”

Trông cô ấy thế này là biết, nhất định là anh chàng ma men tìm cô ấy!

Tần Chân trừng cô ấy, “cùng đi ra ngoài.”

Sau khi tạm biệt người trong bữa tiệc bao gồm cô dâu chú rể, hai người ra khỏi khách sạn. Bạch Lộ lái xe đi rồi, Tần Chân còn đứng ở điểm xe buýt chờ xe.

Mà lúc này, một chiếc ô tô màu trắng dừng ở trước mặt cô, Mạnh Đường hạ cửa sổ xuống, nói với cô: “mình đưa cậu về.”

Tần Chân vô thức từ chối: “Không cần, mình đi xe buýt là được rồi.”

Ai biết giảng viên Mạnh không đạt được mục đích không bỏ qua, ngược lại mỉm cười hỏi cô: “Tần Chân, mình là lang sói hổ báo sao?”

“…” Cậu còn đáng sợ hơn lang sói hổ báo, cậu là hồ ly xảo quyệt!

“Dù chuyện lần trước cậu nghĩ như thế nào, mọi thứ phải cho người ta một đường sống đi? Mình chỉ hy vọng cậu cho mình một cơ hội giải thích, ít nhất nói rõ ràng những chuyện nên nói rõ ràng, như thế mình sẽ không nuối tiếc, cậu cũng sẽ vững lòng ơn.” Thấy Tần Chân có phần dao động, Mạnh Đường thừa thắng xông lên, “mình không phải người quấn quýt không thôi, nếu như sau khi nói rõ, cậu vẫn từ chối dứt khoát thì mình sẽ không khiến cậu khó xử thêm nữa.”

Anh ta là luật sư, biết cách đoán được tâm trạng đối phương, cũng biết cách làm sao để khuyên được đối thủ.

Tần Chân cắn môi ngẫm nghĩ rồi cuối cùng ngồi lên xe anh ta.

Anh ta nói đúng, chung quy cũng phải đến hồi kết thúc, nói chuyện cho rõ ràng để tránh lúng túng thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.