Móng tay Tần Chân gần như đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn lan tràn ra từng chút từng chút một, nhưng loại cảm giác đau đớn đó hoàn toàn không mãnh liệt bằng cảm giác bị người làm nhục nhã ngay trước mặt này.
Mới đầu, cô nói với chính mình: đã nhịn anh ta lâu như vậy, không cần kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Càng về sau, cô chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông lên não, sau đó rốt cục không khống chế được mà cầm khăn lau trong tay hung hăng ném tới cái miệng xấu xa đang không ngừng liến thoắng kia.
Khi chiếc khăn lau đã từng lau bàn và sàn nhà trở nên đen bẩn như mực kia dịu dàng chặn miệng Trình Lục Dương, văn phòng rốt cục cũng được an tĩnh lại.
Tần Chân nở nụ cười, gương mặt xán lạn như vầng thái dương, hướng về phía Trình Lục Dương mặc sức nở rộ.
Cô nói: “Có thể anh không hiểu nỗi khổ của người nghèo chúng tôi, nhưng có nhiều lúc, chúng tôi lại cảm thấy bánh mì còn thực tế hơn tôn nghiêm hư vô mờ mịt nhiều. Chúng tôi có thể vì lấp đầy bụng bản thân và người nhà mà tạm thời gạt bỏ tôn nghiêm sang một bên, cũng chẳng cảm thấy làm việc đó đáng xấu hổ bao nhiêu.”
Cô vừa nói vừa vòng qua cái bàn đi tới trước mặt Trình Lục Dương, cười đến vui vẻ: “Nhưng mà việc gì cũng đều có ngoại lệ, chẳng hạn nếu gặp phải loại ôn thần làm tôi không thể nhịn được nữa, tôi thà đói chết vì không có bánh mì, cũng không đồng ý vứt bỏ tôn nghiêm, để sau đó đuổi theo họ vung vẩy nhân tính đáng ghê tởm khắp tổ quốc.”
Một giây sau, chiếc giày cao gót đen của Tần Chân giẫm lên mũi giày da được làm thủ công xa hoa bóng loáng của Trình Lục Dương không hề báo trước. Ngay khi Trình Lục Dương bị đau đớn la ai oái vang vọng khắp văn phòng, Tần Chân cầm túi xách lên bình tĩnh đi ra khỏi cửa. Cô còn không quên cười hòa nhã với Phương Khải đang há miệng thành hình chữ O đứng ngoài cửa, chìa tay thay anh ta nâng lên chiếc cằm như sắp rụng mất.
Bỗng nhiên Phương Khải muốn hát vang một khúc tên là “trừng phạt xúc động” cho tổng giám đốc đại nhân.
Sau khi phóng khoáng ngả bài với Trình Lục Dương, trên đường trở về công ty, Tần Chân bắt đầu đấm ngực giậm chân. Hồi trước gặp phải khách hàng xảo trá cô cũng có thể nhẫn nhịn, tại sao hôm nay lại bị họ Trình chọc giận chứ? Không chừng bây giờ sắp phải vứt bỏ bát cơm rồi đây!
Cô oán giận một đường, cuối cùng nghĩ lại: Nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, cô có thể sảng khoái cáu giận với Trình Lục Dương như vậy nữa không?
Đáp án là: chắc chắn rồi!
Rất tốt, vậy không có lý do gì phải hối hận. Cô luôn luôn cho rằng tôn nghiêm không thể nuôi sống con người, chỉ cần ở trong vòng co dãn có mức độ, dứt bỏ tôn nghiêm một cách thỏa đáng cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà Trình Lục Dương đã thành công khiêu chiến cực hạn của cô, không thể nhịn được nữa, vậy thì không cần nhịn.
Nhưng khi cô kinh hồn bạt vía đi vào trong văn phòng của Lưu Trân Châu thì bà chỉ ngẩng đầu hỏi: “Bản thiết kế đâu?”
Thấy sắc mặt cô là lạ, Lưu Trân Châu lại hỏi: “Sao vậy? Làm sai chuyện gì bị tổng giám đốc Trình khiển trách sao?”
Không bị chỉ trích như dự liệu, cũng không có những lời đại loại như bảo cô thu dọn đồ đạc xéo đi. Tần Chân sửng sốt, thế này mới tin tưởng Trình Lục Dương không gọi điện thoại tới báo những chuyện đã phát sinh.
Nhưng trong lòng cô vẫn kinh hồn bạt vía, cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, thừa dịp lúc này dì cả đến xin nghỉ bệnh vài ngày, ngồi chờ nghị quyết lăng trì xử trảm giáng xuống.
Lưu Trân Châu lại bắt đầu đau đầu: “Tôi nói cô đó Tần Chân, cô thật đúng là không ngừng thích làm thiêu thân mà, trong khoảng thời gian này thật vất vả mới để tôi thở phào, cô lại muốn xin nghỉ phép, bên tổng giám đốc Trình thì bảo tôi tìm ai thay cô đây?”
“Mỗi khi đến, dì cả nhà em đều hận không thể hung hăng yêu thương em một trận, làm em ba ngày ba đêm không xuống giường nổi.” Tần Chân bắt đầu gạt lệ: “Chủ nhiệm, xin chị thương xót, hãy để em về nhà cùng dì cả yêu thương tàn sát lẫn nhau đi ạ!”
“Cút đi! Thay tôi ân cần thăm hỏi dì cô.”
Tần Chân lập tức nịnh nọt ôm đùi: “Em thay dì cảm ơn chị ạ!”
Trình Lục Dương bị Tần Chân chọc tức đầy một bụng, ngay tức khắc kéo lê cái chân bị giẫm suýt thì nát về nhà.
Phương Khải một đường run sợ chầm chậm theo sau, không có biện pháp, anh là trợ lý kiêm lái xe, vào thời khắc nguy hiểm phải lựa chọn đương đầu, nếu không tổng giám đốc chỉ có thể lê chân giò hun khói về nhà…
Kết quả y như anh tưởng tượng, anh bị ngược thật sự thảm.
Bởi vì trong lòng Trình Lục Dương, Phương Khải và Tần Chân chính là cá mè một lứa. Từ chuyện trong tiệm lẩu lần trước, hai người bọn họ cấu kết nói xấu anh, họ đã bị anh ngay lập tức cho vào sổ đen cần phải xử tử.
Vì lấy lòng anh, Phương Khải thay anh mở cửa xe, Trình Lục Dương lạnh mặt hỏi: “Nhìn tôi giống Dương Quá lắm sao? Bị gãy mất tay hay não tàn? Cần cậu nhiều chuyện à?”
“…”
Phương Khải hấp tấp chạy vào ngồi trên ghế lái, gọn gàng lưu loát đóng phịch cửa lại, phía sau lại vang lên giọng điệu lạnh như băng: “Không phải xe của cậu, có phải đập hỏng rồi cũng không cần sửa hay không?”
“…”
Phương Khải cuống quít đạp chân ga, muốn nhanh chóng đưa vị ôn thần này về nhà cho xong chuyện, kết quả dưới tác dụng của quán tính, Trình Lục Dương không hề đề phòng mà nghiêng giật về phía trước, hoảng sợ, căm phẫn quát: “Con mẹ nó, cậu đang chơi QQ Speed à?”
Phương Khải khóc: “Không, tôi vẫn chỉ chơi Kartrider Rush thôi ạ…”
Trình Lục Dương thật lòng muốn bóp chết tên ngu xuẩn này, nhưng anh cảm thấy mình không thể xúc động, một bụng lửa giận này nhất định phải giữ lại đến ngày mai gặp Tần Chân mới được bùng nổ, nếu bây giờ trút giận hết rồi, thì sao có thể khiến người phụ nữ kia biết thế nào là sống không bằng chết?
Nhưng mà tâm nguyện của anh nhanh chóng thất bại, bởi vì trong vòng một tuần sau đó, Tần Chân không hề xuất hiện trước mặt anh, thay vào đó là một người quản lý nghiệp vụ khác cùng văn phòng với Tần Chân: Hoàng Y.
Trình Lục Dương gọi điện thoại cho Lưu Trân Châu hỏi tình huống. Lưu Trân Châu vừa cười ha ha vừa nói Tần Chân xin nghỉ bệnh, sau đó lại ân cần hỏi han, dặn dò anh cuối mùa xuân đừng vội giảm lượng quần áo, tránh cho trúng gió bị cảm.
Ngay khi Lưu Trân Châu bắt đầu tuôn ra một tràng lải nhải liên miên, Trình Lục Dương nhanh chóng nhét điện thoại vào lòng Phương Khải. Vì thế, Phương Khải vừa yên lặng lau nước mắt, vừa nghe phát thanh giảng về tri thức khỏe mạnh trong vòng mười phút. Đợi đến lúc câu nói: “Tôi không quấy rầy tổng giám đốc làm việc nữa” rốt cục ra khỏi miệng đối phương, anh mới có thể hai mắt đẫm lệ đưa di động đến bên tai Trình Lục Dương.
Trình Lục Dương ừ một tiếng: “Vậy được, cứ như vậy.” Tỏ rõ mình vẫn luôn nghe.
…
Phương Khải: Lý Mật, mau tới cứu tôi! Tổng giám đốc lại ngược tôi rồi!
So với Tần Chân, Hoàng Y dịu dàng yên tĩnh hơn, ngoại trừ bàn bạc bản thiết kế, nhiều lắm chỉ nói hai câu: “Chào Trình tổng giám” và “Tạm biệt Trình tổng giám”.
Bởi vì bản thiết kế không phải do một mình Trình Lục Dương làm, phần lớn do nhóm nhà thiết kế làm xong rồi, Trình Lục Dương chỉ thẩm duyệt khâu cuối cùng. Nhiều lần Hoàng Y ở trong văn phòng Trình Lục Dương chờ anh thẩm duyệt, có khi đến mười phút, cô cũng chỉ cung kính chờ, không nói một lời, chứ không nịnh nọt liên miên chẳng khác gì người ho lao (*) như Tần Chân.
[(*) nguyên văn tác giả dùng từ ‘nói lao’: chỉ người nói lải nhải cực kỳ nhiều như người bị bệnh lao ho mãi không khỏi.]
Theo lý thuyết Trình Lục Dương phải thật vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Trước kia lúc Tần Chân nịnh hót, anh có thể không kiêng nể gì mà công kích (*) cô. Còn cô, mặc kệ bị châm chọc thế nào, cũng luôn tủm tỉm cười gật đầu bảo vâng, mà đôi mắt như sắp phun ra lửa. Vì thế những lúc ngắn ngủi giao nhận tài liệu, anh quả thực như được tắm gió xuân, cả người khoan khoái, hai mạch Nhâm đốc đều được đả thông.
[(*) nguyên văn là thực thi nhân sâm gà trống: trong tiếng Trung, ‘nhân sâm gà trống’ được phát âm giống cụm từ ‘nhân thân công kích’ nên được sử dụng thay thế cho cụm từ đó trên mạng]
Nhưng nay đối mặt với một nhân viên Trung Quốc không rên một tiếng thế này, Trình Lục Dương như tù nhân nghiện độc, cả người khó chịu.
Anh cảm thấy nhất định là anh quá hận người phụ nữ họ Tần kia, nếu không thì sẽ không vì chuyện không mắng được cô mà cả người không được thoải mái.
Ngay khi Trình Lục Dương cân nhắc xem có nên lựa một ngày nào đó tìm cớ gọi cô đến bên người để tiếp tục sự nghiệp tu hành của đời anh không thì anh thật sự gặp được quản lý Tần mà anh rất nhớ nhung sau vài ngày xa cách rồi.
Vào cuối xuân, mưa rả rích rơi hoài không ngớt đã được mấy ngày, chắc nó muốn chứng tỏ cảm giác tồn tại một lần cuối bằng cách hạ nhiệt độ xuống nhân lúc chưa vào hạ.
Tối đến, Trình Lục Dương gọi điện thoại bảo Phương Khải mua mì đến cho anh, trong nhà hết hàng dự trữ, sau khi thiết kế xong muốn ăn cơm cũng không được.
Giọng Phương Khải hơi gấp gáp: “Tôi xin lỗi, tổng giám, hôm nay lúc ngủ trưa mẹ tôi bị cảm lạnh, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, tôi đang ở bệnh viện truyền nước với bà, không thể đi được ạ!”
Trình Lục Dương nghiêm mặt nói: “Tôi không biết cậu còn có bản lĩnh chăm sóc người khác đấy, có thể nuôi sống bản thân đã không dễ dàng rồi.” Sau đó ngạo mạn cúp điện thoại.
Không thể nhờ Phương Khải, anh đành phải cầm ô ra ngoài gọi taxi, khi đang trên xe anh gọi cho bộ phận nhân sự: “chủ nhiệm Trương, anh thông báo cho Phương Khải ngày mai không cần đến công ty.”
Chủ nhiệm Trương kinh hãi, vừa ấp úng vừa muốn dò la ý của tổng giám đốc — đồng chí Tiểu Phương đã làm gì chọc giận vị bồ tát này rồi? Đến nỗi bị sa thải chứ!
Trình Lục Dương thật sự cảm thấy mình đã nuôi ra một đám ngu xuẩn, tức giận nói: “Mẹ cậu ta bị bệnh, cái người nhát gan sợ phiền phức đó, tôi sợ ngày mai cậu ta phá hỏng hết công việc của tôi! Ít nói lời vô nghĩa đi, bảo cậu ta ngày mai đừng đến đây!”
Chủ nhiệm Trương liên tục đáp vâng: “Chuyện… chuyện này có xem như bỏ bê công việc không ạ? Có phải trừ tiền lương không?”
Trình Lục Dương hòa hoãn giọng, hừ lạnh một tiếng: “Chút tiền lương của cậu ta tôi cũng chướng mắt, cứ xem như ông đây thưởng cho cậu ta!”
Vừa nghĩ đến người mẹ đơn thân ốm yếu nhiều bệnh còn rất ỷ lại vào con trai của Phương Khải, Trình Lục Dương lại nhức đầu.
Vừa tắt điện thoại, anh phát hiện tài xế liên tiếp nhìn anh qua kính chiếu hậu, vì thế không vui trừng mắt nhìn lại: “Anh cứ nhìn tôi làm gì? Nếu bề ngoài có thể lây lan thì anh hẵng nhìn chằm chằm tôi hoài như vậy cũng không muộn!”
Anh tài xế chỉ có thể nhếch miệng cười: “… Ha ha, ha ha.” [ trong đầu nghĩ: Đâu ra người thần kinh vậy trời…]
Trình Lục Dương không có khái niệm về tiền tài, tiêu tiền như nước, vốn muốn mua mì sợi, kết quả trên đường đi đến khu thực phẩm mua mì sợi, trên xe đẩy đã chất đầy những thứ tiện tay bỏ vào, toàn là thịt bò cao cấp, thực phẩm nhập khẩu.
Đến khi tính tiền, một người phụ nữ trẻ đứng sau liên tiếp đánh giá anh, còn luôn mượn cơ hội chen chúc xếp hàng để va chạm vào anh, có lẽ cô ta cảm thấy hứng thú với anh chàng cao ráo đẹp trai ăn mặc quần áo đắt tiền lại ra tay hào phóng rộng rãi này.
Trình Lục Dương tức muốn nổ mắt, anh đã sớm nhìn ra sóng điện não siêu mạnh của cô ta, ngay khi cô ta lại “vô ý” giẫm phải anh rồi lại nũng nịu xin lỗi, anh cười lạnh hỏi cô ta: “Thưa cô, pháp luật nước ta quy định quấy rối tình dục không phải riêng chỉ đàn ông chủ động thực hiện hành vi dâm loạn với phụ nữ đâu, cô thường xuyên tiến hành tiếp xúc với thân thể tôi như thế, cô có biết tôi đã có thể tố cáo cô tội quấy rối tình dục rồi đấy?”
“…” Ngay cả đồ trong xe đẩy cô ta cũng quên mất, mặt đỏ tai hồng nhanh chóng lẩn đi.
Nhìn mấy người cười trộm bên cạnh, Trình Lục Dương không chớp mắt xách túi vừa đi vừa nói: “Cười cái gì mà cười? Chưa thấy trai đẹp làm người khác muốn xáp tới hả?”
Ngay lúc Trình Lục Dương đang dương dương tự đắc xách túi đồ đi ra khỏi siêu thị, rốt cục nhìn thấy hình bóng xinh đẹp mà anh “thương nhớ đã lâu”.
Trạm xe buýt ở ngay bên cạnh siêu thị, anh một tay bung ô, một tay xách túi đồ. Vừa thấy một chiếc xe buýt ngừng lại, một cô gái quê mùa có chân trái tàn tật gập ô, gian nan bước lên xe buýt, vì đi đứng không tiện, bước vài lần mà không lên được bậc thang, ngược lại bị trận mưa to thấm ướt cả người.
Đã gần tới giờ hết ca, lái xe không kiên nhẫn hung dữ quát cô: “Cô còn lề mề gì nữa? Muốn lên thì lên nhanh, không lên thì nhanh đứng sang một bên nhường chỗ cho người khác!”
Mấy hành khách xếp hàng phía sau cô gái cũng bắt đầu phàn nàn, thúc giục cô, cô lại càng bối rối, làm cách nào cũng không thể đi lên, bóng lưng chùn xuống nhìn qua rất chật vật.
Cô gái thậm chí còn không ngừng dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm rối rít xin lỗi.
Trình Lục Dương không nhìn thấy vẻ mặt cô gái, nhưng đoán chắc sắc mặt cô rất phong phú.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người phụ nữ trên xe bước nhanh tới cửa lên, đưa tay cho cô gái tàn tật: “Nào, nhanh lên đây này.”
Người phụ nữ trên xe thậm chí còn chủ động kéo cánh tay ướt nhẹp của cô gái tàn tật, mạnh mẽ kéo cô lên, sau đó còn không hề e ngại quần áo người ta ướt sũng, tự mình đỡ người ta tới chỗ ngồi, lúc này mới xuống xe … Hóa ra người phụ nữ kia đã định xuống xe, nhìn thấy một màn ở cửa trước, mới chạy tới giúp cô gái tàn tật một tay.
Bởi vì có chút việc nhỏ này xen vào, chiếc áo khoác màu vàng vốn sạch sẽ khô ráo mà cô đang mặc bị làm ướt, đặc biệt phía trước còn in hẳn hình cánh tay của cô gái kia, màu rất nổi.
Trình Lục Dương dừng lại chốc lát, bất chợt không đi về phía trước nữa.
Anh nghe thấy lúc đi qua cửa trước, người phụ nữ kia còn hung ác bỏ lại một câu cho tài xế: “Đừng tưởng hôm nay trời mưa không có sét, anh sẽ không bị sét đánh! Còn nhiều thời gian mà, nên tranh thủ chuẩn bị thuốc trị bỏng trước đi!”
Mấy người trên xe được dịp cười ầm ĩ, anh lái xe hùng hổ khởi động xe.
Tần Chân mở chiếc ô hoa màu trắng của cô, sau khi hung ác mắng tài xế xe buýt không có đạo đức kia, đi chưa được vài bước, bỗng nhiên phát hiện một người đang đứng cạnh cột đèn đường phía trước, bóng người thẳng tắp, vóc dáng thon dài cao ngất, như đang nhìn cô chằm chằm.
Cô tập trung nhìn rồi lập tức xoay người bước đi.
Sax, lại là tên ôn thần Trình Lục Dương kia!