Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 55-1: Hái hoa tặc (1)




Ngay ở thời điểm Lương Thi ở trong lòng suy nghĩ, Liễu Lâm Ba nghe vậy khóe môi khẽ cong, lôi kéo Lương Thi đi tới bên giường lớn buông màn xuống, liền lập tức lần thứ hai quay lại nói với nàng “Cô nương, mau chóng cởi xiêm y, chỉ cần cởi áo là được.”

“Được.” nghe được lời này của Liễu Lâm Ba, Lương Thi chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng, theo đó ngượng ngùng vạn phần cúi đầu, không còn giống trước đó do dự không quyết, theo lời Liễu Lâm Ba bắt đầu cởi y phục trên người mình.

Y phục chậm rãi trượt xuống theo từng động tác của nàng, trong phút chốc, một thân hình tuyệt đẹp nhất thời xuất hiện trong tầm mắt Liễu Lâm Ba.

Thực sự không nghĩ tới, nha đầu này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, vóc người nhỏ nhỏ xinh xinh, trước ngực lại đầy đặn như vậy!

Đôi mắt đẹp của Liễu Lâm Ba trong lúc vô tình quét qua trước ngực cô nương kia, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, bởi vì, nàng cũng không muốn bị người ta cho rằng nàng sỗ sàng.

Hừ, coi như là phẫn nam trang ta cũng phải chú ý nguyên tắc, Liễu Lâm Ba trong lòng nghĩ , hai tay cũng không nhàn rỗi, theo sát cởi áo khoác trên người mình, thế nhưng, áo sơ mi vẫn giữ lại, suy cho cùng, tiếp tục cởi sẽ lộ, nàng còn chưa sống đủ đâu.

Chuyện nàng là nữ nhân, trừ mình ra ngàn vạn lần không thể để cho người thứ ba biết, nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba đúng là đặc biệt nhớ Tiểu Thúy .

Lương Thi sau khi bỏ đi áo khoác, liền che hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi rất thấp rất thấp, một chút xíu cũng không dám nhìn mặt Liễu Lâm Ba.

Khuôn mặt ngọt ngào nhanh chóng hiện lên một vệt đỏ ửng, làm cho khuôn mặt Lương Thi thêm không ít màu sắc, đặc biệt quyến rũ.

Liễu Lâm Ba thấy vậy, không khỏi nhíu lông mày, chỉ thấy cô nương trước mắt, tóc dài như thác nước, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ửng đỏ, đầy mặt bụi trần không che giấu được da thịt non mềm, nếu không phải nàng là nữ tử, sợ là nàng cũng sẽ thích nàng ấy mất.

Tuy rằng, nàng hai tay che ngực, thế nhưng, cái yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn kia, căn bản là không che nổi mỹ cảnh trước ngực nàng.

Liễu Lâm Ba đứng bên giường, nghiêng tai nghe, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần ngoài cửa, hỗn loạn mà gấp gáp, chính là hướng về gian phòng này.

Mắt nhìn những người kia muốn xông vào, Liễu Lâm Ba động tác cấp tốc nhảy lên giường, đem cô nương kia chế trụ dưới thân, Lương Thi bị động tác bất thình lình này làm cho giật mình, kinh hô một tiếng liền muốn đẩy Liễu Lâm Ba ra, đang muốn hành động bên tai lại truyền đến thanh âm của ân nhân cứu mạng “Đúng, ngươi cứ tiếp tục kêu như vậy.”

“A?”

Đều là tiểu cô nương chưa trải việc đời, Liễu Lâm Ba là người hiện đại, khụ khụ, tuy rằng chưa ăn thịt heo, cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, thế nhưng! Nên xây dựng bầu không khí như vậy, cứ vậy đi!

Nguyên lai muốn đẩy Liễu Lâm Ba ra, Lương Thi nghe vậy không khỏi sửng sốt, chỉ có điều, mắt nhìn tư thế ám muội giữa hai người bọn họ, thế nhưng, cánh tay Liễu Lâm Ba chống lên giường, vẻ mặt chính khí, không chút nào đụng tới nàng nửa phần.

Thấy vậy, Lương Thi công chúa phảng phất hiểu được ý của nàng, lập tức dừng một chút liền nghe theo Liễu Lâm Ba, nhẹ nhàng a một tiếng.

“Không đúng, ngươi nên kêu to hơn.”

Nghe được âm thanh nhỏ như muỗi kêu của cô nương, làm sao đến được ngoài cửa a!

Lương Thi khuôn mặt đỏ lên, nhưng là làm sao cũng học không được, Liễu Lâm Ba thực sự không nhìn nổi , bàn tay nhanh chóng tìm kiếm, trực tiếp bấm vào eo nàng ta.

“A! Không muốn không muốn, đau ~ ”

Oành một tiếng, theo âm thanh yểu điểu kia của Lương Thi, nguyên bản cửa phòng đóng kín, chính vào lúc này lại bị người ở bên ngoài đá văng .

Thời điểm tú bà Xuân Mãn mang theo một toán tay chân vọt vào trong phòng, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Chỉ thấy, ở trên giường lớn làm bằng gỗ Lê Hoa, màn che buông xuống, thân ảnh của hai người quấn quýt lấy nhau.

Liễu Lâm Ba ngẩng đầu xốc lên màn che, hiển nhiên là một bộ dạng phẫn nộ khi chuyện tốt bị quấy rầy, làm cho sắc mặt tú bà đa nghi nhất thời biến đổi, lập tức hiện ra bộ dạng xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi, Liễu công tử ngài tiếp tục, tiếp tục, còn không mau đi ra ngoài!” Tú bà Xuân Mãn lâu quát đám tay chân lui về phía sau, tiếp tục cúi đầu khom lưng cười quyến rũ.

Đang lo tiểu nha đầu mới tới không dễ thu thập, thiếu dạy dỗ, còn lo Liễu công tử đi tới hậu viện vẫn chưa trở lại, cũng không chọn cô nương khó tiếp đãi, nguyên lai hai người khó đối phó này lại tụ lại với nhau.

Dù sao, các nàng làm nghề này, dạng khách nhân nào cũng đều đã gặp qua, hơn nữa, theo cách nói hiện đại, khách hàng là Thượng Đế, câu nói này nếu đặt ở cổ đại, khách hàng chính là ông chủ lớn, là cây rụng tiền, bọn họ không dám cũng không thể đắc tội cha mẹ sinh cơm áo của mình.

Nghĩ tới đây, tú bà Xuân Mãn lâu vung khăn tay lên, liền sai đám tay chân phía sau đều lui ra khỏi phòng, sau đó nàng cũng theo ra ngoài, còn chân chó, tiện thể đóng lại cửa phòng chạm trổ bằng gỗ, để tránh khỏi lại có người bên ngoài lỗ mãng tiến vào quấy rối.

Gian phòng vốn huyên náo, cũng khôi phục yên tĩnh, chỉ có điều, Liễu Lâm Ba vẫn duy trì tư thế ám muội vừa nãy, luôn luôn cảnh giác, hiện tại cũng không ngoại lệ, đặc biệt trong hoàn cảnh xa lạ, Liễu Lâm Ba càng không dám sơ sẩy bất cẩn.

Đầu tiên là nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ xác thực đám người kia đã thật sự rời đi, mới chậm rãi cúi đầu, nở nụ cười với Lương Thi dưới thân.

“Được rồi, bọn họ đã đi rồi, không cần sợ ”

Đôi con ngươi xinh đẹp của Liễu Lâm Ba chợt lóe, biết cô nương kia thẹn thùng, lúc này mới nhận ra, chính mình hiện tại còn dùng một tư thế vô cùng ái muội đặt cô nương kia dưới thân.

Nơi này không thể cởi mở giống như hiện đại, ngay tại thời khắc Liễu Lâm Ba suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm yếu ớt, “Công tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nghe được lời của nàng, Liễu Lâm Ba phục hồi tinh thần, hiện tại đã bình yên dẫn nàng tránh thoát khỏi nhóm tay chân đuổi bắt, nhưng là, dù sao bọn họ còn đang ở bên trong Xuân Mãn lâu, đến cùng nên làm thế nào đi ra ngoài đây?

Liễu Lâm Ba từ trên người nàng trượt xuống, thong dong mặc vào ngoại bào, khóe môi khẽ mím, kéo dài tạo một độ cong ưa nhìn, Lương Thi giờ khắc này ngây ngốc ở trên giường không dám thở mạnh, nàng có thể rời khỏi nơi này hay không, dựa cả vào ân công .

Lương Thi trong lòng nghĩ, nhưng ánh mắt một chút xíu cũng không rời khỏi người Liễu Lâm Ba, tinh tế đánh giá, vừa nãy bởi vì nóng lòng chạy trốn, giống như người chết với được cọc, ngay cả lần thứ nhất gặp mặt, nàng bởi vì căng thẳng sợ sệt cũng chưa cẩn thận quan sát đại ân nhân, cũng chỉ nhớ rõ hình dáng.

Nhưng, mặc dù là như vậy, ở trong lòng đã sớm tâm tâm niệm niệm không thể quên.

Một đầu tóc đen như mực chỉ dùng một cái phát quan cột lại, càng làm nền cho gương mặt, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan càng là tinh xảo không thể xoi mói, lông mày mang theo anh khí, sống mũi cao tao nhã, lại phối hợp với đôi môi hồng nhuận, quả thực là hoàn mỹ đến cực điểm! Đến nữ nhân cũng cảm thấy không bằng!

Có điều, cái làm người ta không dời mắt nổi vẫn là cặp mắt kia, sáng lạn trong trẻo, trắng đen rõ ràng, giống như ngọc đen, làm người ta bất giác hãm sâu vào trong, tựa như có sức mạnh câu mất lòng người.

Lông mi kia, lại như một cây quạt màu đen, theo từng cái chớp mắt của nàng, xòe ra, rất động lòng người!

Khụ khụ, người như Cửu vương gia cũng không thể si mê như vậy a!

Cười một cái mê đảo chúng sinh a!

Nghĩ tới đây, Lương Thi trong lòng kinh hãi, tim đập cũng thuận theo càng lúc càng nhanh, tiếng tim đập ầm ầm mạnh mẽ ngày càng rõ ràng, Lương Thi lúng túng vụng trộm liếc nhìn Liễu Lâm Ba đang chỉnh lại tóc, cái cảm giác này tựa hồ không thể khống chế, trong lòng giống như có một con nai đang nhảy loạn, vui vẻ, thật giống như lúc nào cũng có thể bật ra.

Lẽ nào đây là động tâm trong truyền thuyết?

Liễu Lâm Ba đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng, cũng chưa từng nhìn vẻ mặt cô nương kia, bởi vì, Liễu Lâm Ba sợ nàng ngượng ngùng, phải biết, không có chuyện gì cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta, rất dễ bị hiểu lầm.

Lương Thi nhìn cách đó không xa, nghĩ muốn dời đi một chút sự chú ý, trong lúc lơ đãng, đôi tròng mắt kia liền quét đến cửa sổ đang mở rộng , Lương Thi giống như nghĩ tới điều gì, trực tiếp mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, ngó đầu nhìn, bên ngoài là mặt hồ sóng nước dập dờn, lông mày thanh tú vốn nhíu chặt cũng theo đó giãn ra, đôi con ngươi mỹ lệ nhất thời sáng ngời, cong môi nói, “Công tử, có biện pháp !”

“Cái gì?” Liễu Lâm Ba mặc chỉnh tề quay đầu lại đáp lời.

“Chúng ta từ nơi này nhảy xuống đi, ách, vừa nhớ ra, ta không biết bơi!”

Ánh mắt si mê của Lương Thi vốn dừng trên người Liễu Lâm Ba, sau khi nói xong mới nhớ tới mình là một con vịt lên cạn, quay đầu nhỏ nhìn cảnh vật bên ngoài, lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ cùng thần sắc sợ hãi, cũng không ngừng lắc đầu nói rõ.

“Chúng ta không cần nhảy cầu, yên tâm, có ta ở đây, không có chuyện gì.”

Ngươi đừng sợ, tất cả có ta, có ta ở đây, bốn chữ giống như ma chú, Lương Thi nghe được ba chữ này thì trong lòng lại giống như bị thứ gì đó đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nguyên bản không biết làm sao bởi khẳng định cùng tự tin của Liễu Lâm Ba mà giãn ra, nhìn thẳng Liễu Lâm Ba, “Được! Ta cái gì cũng nghe lời người, ta tin người!”

Liễu Lâm Ba cong môi nở nụ cười, nụ cười này, làm cho khuôn mặt tinh xảo gợi lên vẻ đẹp trung tính, gọn gàng tiêu sái đẹp trai, trong lúc nhất thời, Lương Thi bị nụ cười đột ngột này làm triệt để ngây người .

Theo đó, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, mới biết mình đã bị thiếu niên kia nắm tay.

“Chúng ta đi thôi, không chỉ không cần nhảy cửa sổ, ta còn muốn mang theo cô quang minh chính đại đi ”

Thời điểm vừa nãy nàng nói Liễu Lâm Ba có cúi đầu xuống nhìn một chút, hậu viện Xuân Mãn lâu xây ở trên hồ, tuy rằng nhảy xuống đó cũng là một biện pháp, bơi tới bờ bên kia là an toàn, nhưng là, nhóm tay chân vẫn quanh quẩn ở phía sau viện, nhảy rầm một cái không sao, chỉ là vở kịch vừa rồi liền bại lộ, chật vật không nói, vậy còn chưa đủ ổn thỏa.

“Ôi, Liễu công tử ngài trở về nha!” Liễu Lâm Ba nắm tay Lương Thi ra khỏi hậu viện theo đường cũ trở về tiền thính, tú bà Xuân Mãn lâu giống như đã sớm đợi từ lâu, trực tiếp đứng lên từ ghế dựa quay sang Liễu Lâm Ba cười quyến rũ, tiện đà cười ngắm Lương Thi sắc mặt ửng đỏ bên người nàng một chút.

“Hừm, ta trên đường tới hậu viện liền đụng phải vị cô nương này, vừa gặp đã thương, tim đập thình thịch, lão bản, không ngại ta đem vị cô nương này mang đi chứ?”

Lương Thi nhìn gò má tinh xảo của Liễu Lâm Ba, ngẩng đầu si ngốc nhìn, dường như những lời nàng vừa mới nói đều là thật lòng, sâu sắc đánh động trái tim nàng.

Tú bà Xuân Mãn lâu tiếp tục cười quyến rũ, vặn vẹo cái mông đầy đặn đi tới trước mặt Liễu Lâm Ba, nếu không phải tuổi nàng quá lớn, có chuyện tốt như vậy nàng liền đặc biệt muốn theo vị thiếu niên này đi.

“Ôi, đây chính là cô nương đầu bảng Xuân Mãn lâu chúng ta, nàng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.