Mị Tình

Chương 32: Đường Lưu Nhan, xem như ngài lợi hại




Tiếng nói xa lạ mà đáng sợ khiến cho Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình, nâng mắt nhìn về phía đó.

Một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lại vọng vào.

Tại chỗ cửa nhà hàng trải một tấm thảm thật dài màu đỏ, một đôi nam nữ xuất chúng tư thái thân mật tiêu sái tiến vào.

Người đàn ông một thân tây trang màu trắng, tuấn tú tao nhã dường như chỉ có ở những quý công tử, ánh sáng nơi đôi mắt giống như được ghép lại từ hàng vạn chấm nhỏ, ánh sáng rực rỡ chói mắt đoạt lấy lòng người. Người phụ nữ ngọt ngào động lòng người, một thân lễ phục gợi cảm màu đỏ khiến cho khí chất của hai người vừa đối lập nhau vừa quyện vào với nhau.

Tóm lại hai người đứng chung một chỗ, tựa như một kiệt tác công phu của tạo hóa, đủ khiến người ta phải thán phục.

Hắn hình như đối loại phụ nữ diện mạo ngọt ngào này có chút yêu thích hơn.

Trong lòng có phần không đúng, cô cũng trả lại cho hắn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.

Người đàn ông kia một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của bạn gái, khóe miệng cong lên ý cười thản nhiên, nhưng ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía cô.

Có lẽ vừa bước vào cửa đã phát hiện ra cô rồi.

Họ cứ nhìn từ xa như vậy.

Không coi ai ra gì.

Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn nửa ngày, thật sự là không có cách nào để tiếp tục so với ánh mắt như khối băng lạnh của hắn ở phía đối diện, đang định ngồi xuống, đã thấy giai nhân bên cạnh hắn vui vẻ kéo hắn đến phía cô.

“Lâm Cẩm Sắt, đúng là cậu! Đã lâu không gặp!”

Chớp mắt đã đi đến trước mặt cô, nụ cười của cô gái đó thật lòng quyến rũ mị hoặc lòng người nha, “Lâm Cẩm Sắt, cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Tô Kính, thời đại học còn ngủ cùng một phòng với cậu đó .” Cô ta giải thích, sau đó dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn cô.

Lúc này hơn phân nửa tinh lực của Lâm Cẩm Sắt đều đặt ở người đàn ông bên cạnh cô ta, hắn đang nhìn cô không chớp mắt, cô có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô nàng kia một cái, ồ, có chút quen mặt, cũng có một chút ấn tượng, vì thế miễn cưỡng cong cong khóe miệng, “Ừ, vẫn nhớ, đã lâu không gặp.”

Khi cô ở đại học gần như không có mối quan hệ thân thiết với người nào cả, cho dù là bạn cùng phòng cũng thế. Tính cách của cô có chút lãnh đạm, không hòa đồng cho lắm, hơn nữa thành tích học tập của cô tốt đến nỗi trời giận người phẫn… trong lòng nữ sinh luôn luôn có chút ganh ghét, nhất là khi đối mặt với những đứa con gái vĩ đại và thanh cao hơn mình… cô chính là người bị xa lánh nhất và thường bị coi là không khí ở trong phòng.

Cho nên đối với người phụ nữ tự xưng là bạn cùng phòng với cô ở trước mặt này, cô không có nửa phần cảm giác.

Thậm chí cảm thấy như vậy có chút hoang đường, hai người, hình như đâu có thân quen như vậy nhỉ?

Khẽ thở ra một hơi, cô quay đầu nhìn Hứa Thuyền ở phía sau cũng đứng lên theo cô, “Hứa Thuyền, cứ như vậy đi, em đi trước.” Hơi thở Đường Lưu Nhan quá mức mạnh mẽ, không nói gì, trong lòng cô thật sự có tia hoảng sợ đang dần xâm chiếm.

Tô Kính nghe vậy vô cùng ngạc nhiên đem ánh mắt dời về phía người đàn ông đạm mạc đứng sau Lâm Cẩm Sắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, “Hứa Thuyền! Trời ạ, thì ra hai người vẫn còn ở bên nhau sao…” Nói xong có lẽ cảm thấy khẩu khí của mình có chút đường đột, nhanh nhẹn cười nói, “À… ý của tớ là, năm đó chuyện của cậu và Hứa Thuyền ở trường học vô cùng ồn ào huyên náo, không ngờ hai người vẫn còn ở bên nhau, sợ là có rất nhiều người có ý lại phải đau lòng rồi …”

Chỉ thấy ánh mắt của Hứa Thuyền vẫn dừng lại trên người một người đàn ông khác khóe miệng đang mỉm cười.

Anh nhanh chóng mím môi, đồng tử thâm trầm như đêm, biểu tình hờ hững khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.

Lúc này Lâm Cẩm Sắt mới nhớ tới lần đó ở bãi đỗ xe, cô cùng Đường Lưu Nhan hôn môi một màn kia quả thật đã bị anh nhìn thấy, cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt dao động vẫn đặt ở người đàn ông ánh mắt thực “chăm chú” “ôn nhu” nhìn cô, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh buốt từ nơi huyệt thái dương thổi tới.

Lạnh thấu lòng người.

Một lát sau, cô ho nhẹ một tiếng, biểu tình cố gắng duy trì trầm ổn, “Đường tổng, đã lâu không gặp.”

Ách… Cô cam đoan, ngữ khí của cô không hề mang sự châm chọc cố ý. Lúc trước Tô Kính chào hỏi cô như vậy, còn cô giờ phút này nhất thời không nghĩ được nên nói với hắn thế nào, vì thế phản xạ có điều kiện mượn lời của cô ta.

Đường Lưu Nhan cười nhẹ, nhưng ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt, “Đúng vậy, đã lâu không gặp, ” nói xong, cố ý dừng lại một chút, lại chậm rãi mở miệng, “Thơi gian lâu, ngay cả khi tôi đã nói rồi, Lâm luật sư cũng đã quên mất.”

Quả nhiên là tức giận.

Nhưng hắn có tư cách gì mà tức giận chứ.

Nhìn cô bạn gái như hoa như ngọc kia đi, một người rồi lại một người tiếp theo. Thế nào, Đường Lưu Nhan hắn cho phép mình phóng hỏa, lại không cho phép một tiểu luật sư như cô thắp đèn sao? (lấy ý từ câu: Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn )

Hơn nữa, ngọn đèn này làm sao có thể thiêu cháy được chứ.

Lâm Cẩm Sắt cảm thấy da đầu có chút tê dại, lại có loại phiền chán không muốn dùng miệng lưỡi mà tranh giành, vì thế cong cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, miễn cưỡng nói “Phải không? Vậy chúc Đường tổng có một đêm valentine thật đẹp” sau đó nhanh chóng nhấc túi xách chạy lấy người.

Một nơi thị phi như thế, không nên ở lâu.

Kỳ lạ là lần này cả hai người đàn ông đều không đuổi theo.

Đừng đợi trên đường một lúc thì rốt cục cũng chui được vào taxi, nói địa chỉ, sau khi xe khởi động cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tình huống như vậy, thật đúng là quỷ dị khiến cho cô chống đỡ không nổi.

Cô làm sao có thể dự đoán được, hôm nay đột nhiên lại gặp Hứa Thuyền, càng không thể tưởng tượng được, lại còn gặp được Đường Lưu Nhan đã bao ngày không thấy.

Trùng hợp như vậy thật đúng là không gặp nhiều lắm.

Cô mặc kệ có ai nói cô giống đà điểu hay không, chỉ cần chạy trốn, cô chỉ biết một điều rời khỏi hai người đàn ông này, cô sẽ cảm thấy thoải mái một chút.

Lớn tuổi rồi, không chịu nổi loạn ép buộc này .

Lắc đầu thở dài một phen, khi cô nâng mắt lên, lại phát hiện đường đi có chút không đúng, vội vàng lên tiếng nói với lái xe

“Tài xế, chú đi nhầm đường rồi, nơi này không đến được hoa viên biển xanh.”

Không ngờ lái xe kia không kêu một tiếng, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm liếc cô một chút, tự lái xe theo ý mình. Ngay khi trong lòng cô lộp bộp một tiếng đang định gọi điện thoại báo nguy, lái xe kia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện , “Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, đại ca bảo tôi đưa cô đến một nơi.”

Cô kìm lòng không được mà trừng mắt lên.

Giọng nói này…

Bóng dáng này…

… Hàn Húc!

Lâm Cẩm Sắt… không xong rồi .

Đường Lưu Nhan…

Ngài quả nhiên lợi hại.

Trong nhà hàng lúc này, lại là một cảnh tượng khác

Chỉ thấy Đường Lưu Nhan thấp giọng bên tai bạn gái Tô Kính nói câu gì đó, người phụ ữn xinh đẹp cười ra tiếng, giả bộ oán trách khẽ đẩy hắn một chút, sau đó xoay người rời khỏi.

Một lát sau, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.

Một người ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt đạm mạc.

Một người khác vẻ mặt lười biếng, khóe miệng mỉm cười.

Nhưng không khí trong đó lại vô cùng căng thẳng, giống như có một quả bom nổ chậm chỉ cần một cú va chạm sẽ “bùm” ngay lập tức.

Một sự giằng co vô hình.

Hồi lâu, một người đàn ông đặt hai tay lên bàn, vẻ mặt thanh thản cười nhẹ lên tiếng, “Hứa tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.” (cửu ngưỡng đại danh: lâu nay đã ngưỡng mộ) Ngữ tốc hắn thật chậm, dường như chứa đựng một ngầm ý sâu xa

“Không biết ngài đưa người phụ nữ của tôi tới nhà hàng chính mình mở, rốt cuộc là có ý gì?”

Ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia giờ phút này lại thấp thoáng ý cười, “Người phụ nữ của ngài? Nhan công tử, mời ngài ăn nói biết suy nghĩ một chút, trong lòng ngài nghĩ gì tôi đại khái có thể đoán được, nhưng mà, ” ngón tay thon dài của anh cầm lấy chén trà đã nguội, nhấp một ngụm, khẩu khí lành lạnh tiếp tục nói, “Tôi sẽ không cho ngài có cơ hội xúc phạm cô ấy.”

Ánh mắt Đường Lưu Nhan khẽ động, mỉm cười, “Nói như vậy Hứa tiên sinh ngài, à không, tôi nên gọi ngài là… người thừa kế của Viêm bang – Cửu thiếu gia mới đúng, mục đích của ngài cũng đơn giản lắm sao?” Tiếng cười của hắn như châm chọc, “Chuyện ngài giấu giếm còn ít sao, người phụ nữ ngốc ngếch kia có lẽ cũng không ngờ rằng, mối tình đầu của cô ấy bây giờ lại trở nên như vậy…”

Nói xong, lại cảm thấy có chút phiền chán, liền bỏ lửng câu nói, tinh quang trong mắt ánh lên một tia kì dị, “Lần này cho dù ngừng lại, nhưng lần sau gặp lại, tôi và ngài, chính là kẻ địch.”

Nói xong, xoay người, thản nhiên rời đi.

Người đàn ông phía sau sắc mặt cũng lạnh lẽo như hầm băng thấp giọng nói, “Đường Lưu Nhan, chúng ta vẫn là kẻ địch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.