Nụ hôn của Đường Lưu Nhan mãi mãi là tràn ngập chiếm hữu và mang khí phách không thể kháng cự, lời lẽ ôn nhu, nhưng cũng không mang chút sắc thái cảm tình nào.
Nếu là bình thường, Lâm Cẩm Sắt nhất định là sẽ liều mạng chống lại , nhưng hôm nay…
Có lẽ cô thực sự đã say rượu , cô chỉ “ưm” một tiếng, rồi vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, mặc dù không có ý hùa theo, nhưng cũng không phản kháng.
Trong đôi đồng tử thâm trầm màu ngọc lưu ly có một tia nghi ngờ nhanh chóng xẹt qua, nhưng cánh tay tà ác không hề ngừng lại một khắc, đã nhanh chóng mở cúc áo, vô tâm dụ hoặc.
“Hic hic…”
Lúc này một tiếng nức nở vang lên, thành công ngăn cản động tác của Đường Lưu Nhan, mở mắt vừa vặn thấy, ánh mắt của người phụ nữ đó trừng thật to nhìn hắn, từng giọt nước mắt trong suốt như trân châu rơi xuống khuôn mặt hoa lệ tinh xảo—— cô khóc rất khổ sở, “Anh bắt nạt em… Các người đều bắt nạt em…”
Người nào đó sợ hãi một lúc lâu, lông mi anh tuấn giật giật, đột nhiên buông lỏng cô ra, một tay vẫn đặt trên nệm, nhìn người mới khóc hai câu đã im bặt lại đang nhắm mắt ngủ say sưa, khóe miệng không thể kiềm chế cong lên.
Khi người này uống rượu chắc không làm được gì rồi.
Thật sự say rượu…
Nếu không, người phụ nữ quật cường này làm sao có thể ở trước mặt hắn mà khóc như vậy?
Khi Lâm Cẩm Sắt tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau rất đau, toàn thân cũng đau muốn chết. Đôi mắt mở to hết mức có thể, trong lòng cũng đoán được đại khái đã qua một ngày, gắng sức muốn khởi động cơ thể, cánh tay mềm nhũn lại nặng nề mà rơi xuống, ánh mắt mỏi mệt mà nhắm lại như một phản xạ vô điều kiện.
Đúng lúc cô hối hận vì không kiềm lòng được mà uống rượu ngày hôm qua, một giọng nói cương trực tràn đầy ý cười vang lên làm cho cô hơi giật mình một chút.
“Dậy rồi cũng không muốn ngủ nữa hửm?”
Trong từ “hửm” cuối cùng đó có sự ôn nhuyễn mang theo một chút sủng nịnh, thành công làm cho cô toàn thân nổi da gà, bất chấp toàn thân đau nhức, cô ở trên giường bật dậy, phản ứng đầu tiên chính là cúi xuống kiểm tra xem quần áo trên người có còn đầy đủ hay không.
Nhưng vừa nhìn thấy lập tức có một tiếng nổ vang lên trong đầu.
Áo ngủ này… không phải là bộ hôm qua cô mặc, hơn nữa ở dưới cổ còn có vài vệt màu hồng kéo dài…
Môi dưới bị cắn thành màu trắng xanh, ngẩng đầu hung hăng lườm người đàn ông đang ngồi ở đầu giường, cười đến cực hồ ly kia một cái, hắn cứ tự nhiên thấy cô như vậy mà lợi dụng. Hơn nữa điều làm cho cô buồn bực hơn là trừ việc sau khi về nhà xúc động đem rượu vang quý của người nào đó toàn bộ uống vào đến thất thất bát bát thì mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cô một chút ấn tượng cũng không có…
Thứ cảm giác thất bại không nhớ chút gì này làm cho cô không tự giác mà cúi mặt xuống.
Hành động này của cô lại khiến cho người nào đó cười khẽ.
Hắn cười không kiêng nể gì làm cho mặt Lâm Cẩm Sắt đằng kia đỏ lựng lên, không phải xấu hổ, mà là căm tức.
Chưa nói đến chuyện Đường đại thiếu gia chiếm tiện nghi của cô, hắn lại còn cười vui vẻ khi thấy cô như vậy, càng làm cho lửa giận trong lòng cô bốc cháy.
Tức giận này chiếm hữu trong suy nghĩ, tất nhiên lời nói cũng không tốt đẹp được, đôi mắt đẹp nhíu lại, Lâm Cẩm Sắt cười đến trăm mị ngàn kiều, “A, chẳng lẽ sáng nay công ty của Đường đại thiếu gia không có làm việc sao, nhân vật quan trọng như ngài sao sáng sớm lại rảnh rỗi chơi đùa với phụ nữ vậy, tôi cũng không nghĩ rằng mình có loại năng lực có thể làm cho đại thiếu gia trầm mê ôn hương đâu.”
Thật ra Đường Lưu Nhan không hề tức giận khi cô nói vậy, chỉ là hơi nhíu mày, dường như là tỏ vẻ kinh ngạc với những lời khiêu khích gần đây của cô thôi, sau đó không nhanh không chậm mở miệng, “Em đúng là không có loại năng lực đó, ” nói xong, hắn đứng lên, dáng người cao lớn tao nhã dưới ánh nắng sớm thản nhiên phát ra tia sáng nhu hòa, hắn cười nhẹ bên tai cô ám muội nói, “Nhưng mà, khi em ‘Say rượu loạn tính’ thì rất có loại năng lực đó.” Hắn còn cố tình tăng âm điệu cho câu nói cuối cùng này.
Dứt lời, vui sướng nở nụ cười mang vẻ bí hiểm đi ra khỏi phòng ngủ.
…
Lâm Cẩm Sắt nghe thấy bốn chữ “ Say rượu loạn tính” kia lập tức bị nghẹn một câu cũng không nói nổi.
Yết hầu bị nghẹn thật lâu không có cách nào nói ra, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn thân ảnh đang rời đi của hắn, ý của hắn là… là cô chủ động?
…
Phòng ngủ thực im lặng, đơn giản mà không mất phong cách, cách bài trí thực tao nhã cho thấy nam chủ này rất có nhân phẩm.
Đúng vậy, nam chủ. Đây không phải phòng của cô…
Một lúc lâu sau, Lâm Cẩm Sắt ngồi yên trên giường chậm rãi vuốt lên mặt mình, rất nóng , giống như muốn đốt cô thành tro.
Bước vào phòng tắm, bật vòi sen tẩy đi hương vị của rượu và mồ hôi, sau đó từ trong tủ lạnh cô lấy ra một băng cà phê, vừa uống vừa nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ rưỡi, đã quá muộn để đi làm rồi, công việc của luật sư thời gian rất linh động, cũng không nhất định phải đến văn phòng mới có thể làm việc, ngày hôm qua cô vừa mới đem nhét tất cả tài liệu cần thiết vào túi xách mang về, cho nên không cần phải đến văn phòng nữa.
Lại kéo khóa của túi xách ra, đổ hết tất cả xuống mặt bàn, đem tất cả tài liệu bày ra, cô miễn cưỡng tìm một chỗ rộng rãi ngồi xuống, rút chiếc bút chì đang quấn trên tóc xuống, lại tùy tiện đặt cốc cà phê đã uống một nửa sang một bên.
Vừa nhấp vào một ngụm cà phêBlueMountaincô lại đột nhiên nhớ tới tách cà phê nóng hổi mà Tiểu Ưu vẫn hay pha…
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, trong lòng Lâm Cẩm Sắt liền lộp bộp một tiếng, hình như đã rất lâu cô không liên lạc với Tiểu Ưu . Từ sau lần Tiểu Ưu giận dữ cúp điện thoại của cô, cô nghĩ chờ cô ấy bình tĩnh nguôi giận xong sẽ lại gọi điện thoại cho nàng, nhưng mà…
Cô đã quên.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, cô vội vã tìm di động trong đống tài liệu kia, nhập số điện thoại, điện thoại vừa được kết nối, đầu óc cô còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì mới có thể khiến cho Tiểu Ưu nguôi giận.
“Alo, ai đó?” Khi đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói dễ nghe mang theo anh khí của Ngô Ưu, Lâm Cẩm Sắt không khỏi cười khổ.
Quả nhiên tức giận. Chỉ cần lưu số điện thoại của đối phương, bây giờ còn có ai trên di động không hiển thị tên và số điện thoại nữa?
“Tiểu Ưu, tớ nhớ cà phê cậu pha .”
“Ừ.”
“…” Người nào đó đầu đầy hắc tuyến, trả lời như vậy thì phải nói tiếp thế nào?
Một trận trầm mặc, Lâm Cẩm Sắt hơi mím môi, nhỏ giọng cười nói, “Cũng nhớ cậu .” Bây giờ chỉ cần Tiểu Ưu có thể nguôi giận, muốn cô nói gì cũng được.
Một lúc lâu sau đầu dây điện thoại bên kia mới truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Ngô Ưu, “Lâm Cẩm Sắt, người phụ nữ không tim không phổi này.”
Lời này có ý gì?
Nghi hoặc đang định mở miệng hỏi, đầu dây bên kia nói tiếp
“Cậu về nhà đi, mỗi ngày tớ sẽ pha cho cậu uống.”
“…”Nhớ tới lệnh cấm của Đường Lưu Nhan, Lâm Cẩm Sắt nhíu mày thật chặt, cẩn thận mở miệng, “Điều này… Tiểu Ưu cậu có thể mang đến sở luật sư của tớ không…”
“Con bà nó! Lâm Cẩm Sắt cậu vì tên Đường Lưu Nhan kia mà sai bảo tớ? !” Dường như là ẩn nhẫn lâu ngày cuối cùng tức giận cũng bùng nổ, Ngô Ưu hùng hổ chất vấn làm cho Lâm Cẩm Sắt xấu hổ khóe miệng co rút.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt hại nước hại dân kia, còn có câu nói mềm nhẹ mà không mất tính uy hiếp đó, “Ngoan, đừng tìm cách tiếp cận Ngô Ưu, bằng không… Ha ha, không biết CEO của chi nhánh Ngân hàng Á Châu mà thất nghiệp thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ…”
Khóe miệng lại một trận co rút.
Cô cũng không biết vì sao Đường Lưu Nhan lại chú ý tới sự tồn tại của Tiểu Ưu đến vậy.
… Không phải hắn đã biết Tiểu Ưu thuộc thế giới thứ ba, mà lại tâm tồn dị niệm với cô ấy chứ? (tâm tồn dị niệm: mong nhớ, yêu thương)