Mị Tình

Chương 107: Vật hi sinh




Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt vô cùng sững sờ thì Đường Lưu Nhan lại xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô thật sâu, từ lúc chào đời tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực đến thế.

… Thật sự để tâm rồi .

Có một số việc với một số người như thế này, khi không để trong lòng thì mặc kệ tính toán thế nào, đùa nghịch thế nào cũng sẽ không để ý, chỉ khi nào nhập vào tâm, vào cốt, thì lại giống như bị một cây leo quấn chặt lấy, càng muốn giãy dụa thoát ra thì lại càng bị quấn chặt hơn, càng đau đớn thì càng khó quên, đời đời kiếp kiếp, cứ bị tra tấn mãi như vậy, muốn ngừng mà không được.

Người phụ nữ Lâm Cẩm Sắt này, chính là cây leo quấn vào trái tim hắn.

Ai nói hắn không lo lắng mà mặc kệ để cô đi tìm Hứa Thuyền? Chỉ cần vừa nghĩ tới người phụ nữ lập trường không kiên định, máu lạnh này có thể sẽ một đi không trở lại, hắn lại cảm thấy trái tim như bị móng vuốt sắc nhọn của một con mèo cào vào, nhức buốt, khó chịu đến mức hoảng sợ.

Lúc trước hắn cố ý để cô gặp những người nhà Lâm Chấn, cũng đã dự đoán được có thể cô sẽ không chấp nhận nổi chân tướng như thế, thậm chí là sẽ sụp đổ, vì thế hắn còn dùng riêng một dự án kinh doanh để đem Ngô ưu tới Italia … thực ra hắn chỉ muốn có một người bạn chân thực có thể giúp cô dựa vào mà thôi. Hắn cũng biết người trong xe là một cô gái lạnh lùng đến mức ích kỉ, không có người ở bên cạnh giúp cô vượt qua cửa ải tâm lý khó khăn này thì có lẽ sau này sẽ không có ai có thể tiếp cận nổi cô nữa.

Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chuyện đó hắn càng tham gia nhiều, khoảng cách giữa cô và hắn cũng càng xa hơn.

Cô gái này không giống như những người phụ nữ khác, hắn “ban ân” cho cô lớn đến mức có thể khiến người khác cảm động rơi nước mắt nhưng cô lại tự cho rằng đó là hắn cho cô một viên đường rồi sẽ cướp lại và tát vào mặt cô, ý đồ của hắn chẳng tốt đẹp gì, giống như loại “mèo mà đi khóc chuột”, cho nên cô dùng nguyên nhân đó mà cự tuyệt gần gũi với hắn.

Nhưng hắn sẽ không để cô có lý do mà cự tuyệt mình nữa.

Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, rất nhanh, cục dân đã gần ngay trong tầm mắt .

Khi Đường Lưu Nhan đỗ xe ở một bãi đỗ cách lối vào của cục Dân chính không xa, vẻ mặt Lâm Cẩm Sắt vẫn là kinh hồn bạt vía.

Cô mở cửa xe, gần như tuyệt vọng nói với Đường Lưu Nhan, người đang vươn tay về phía cô, “Đường Lưu Nhan, anh đừng có ép buộc tôi.” Cô chưa bao giờ quên, người đàn ông này chính là một con người thay đổi nhanh như chong chóng, hắn có thể dùng tay che trời, thứ khó chấp nhận nhất với hắn chính là việc bị người khác cự tuyệt, nhưng, cô không muốn, cô không muốn cả đời mình sẽ bị chôn vùi như vậy, mượn tay người khác để tự biến mình thành chim yến bị nhốt trong lồng vàng

Không có tình yêu, không có hứa hẹn, thậm chí còn không có cả thứ đơn giản nhất là hoa và nhẫn. Hôn nhân của cô không thể bị quyết định một cách qua loa như thế!

Đường Lưu Nhan đứng ở trước mặt cô, im lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, “Chúng ta sống chung với nhau một năm trước đã, đến lúc đó nếu em vẫn không muốn thì anh sẽ buông tay, thả em đi.” Ngữ điệu vô cùng bình thường.

Hắn đang có ý đàm phán với cô.

Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt lại “Đường Lưu Nhan, anh nên biết rằng, vấn đề không phải ở chỗ đó.” Khi mở mắt lần nữa trong đó chỉ có chứa đựng sự lạnh lẽo “Quan trọng là, tôi không tin tưởng anh, tuyệt đối không tin tưởng.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cô đã quá sợ hãi khi bị hắn chà đạp rồi, chỉ cần vừa tưởng tượng ra cuộc sống với hắn những ngày về sau, càng nghĩ càng thấy sợ hãi… Có cái gì đáng sợ hơn cái này không?

Tuổi cô không còn trẻ nữa, dù vậy vẫn không có đủ dũng khí để kết giao với hắn.

Đường Lưu Nhan lại thở dài một hơi nữa “Vậy phải làm thế nào em mới tin anh đây?” Hắn nói rất nhẹ, ngữ khí cực kì dung túng, cũng không hề có vẻ gì là giận dỗi như trong tưởng tượng của Lâm Cẩm Sắt cả, chỉ là hơi u buồn, nhẹ giọng nói, “em muốn biết cái gì, anh sẽ nói tất cả cho em biết.”

Đường đường là Nhan công tử của Đường minh, chỉ vì một người đàn bà mà lại có thể ăn nói khép nép đến mức gần như khúm núm như thế , nếu để cho người khác biết có lẽ sẽ là một câu truyện thật buồn cười.

Nhưng Lâm Cẩm Sắt vẫn tỏ ra rất khó hiểu, cô mở mắt to nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, “Bất luận là thế nào, Phương Tâm, Lâm Lan, hai người đó quan hệ với anh cũng không phải là đơn thuần chứ?” Cô cười lạnh, “Còn khéo léo đến mức, lại là hai con người mà tôi hận nhất?” Cô không thể không dự đoán, có lẽ nhà cô, chính là bị hủy trên tay người đàn ông này!

Đường Lưu Nhan khẽ nhíu mày, bởi vì ánh mắt đột nhiên quá mức bén nhọn của cô.

Thật lâu sau, hắn mở miệng.

“Phương Tâm thực ra là thuộc hạ của cha anh, sau đó ngẫu nhiên một lần, Tần gia bảo với cha anh rằng, ông ta muốn có được bà… khi đó anh còn chưa có ra đời, khi anh lớn thêm một chút nữa thì được nghe cha anh nói là Tần gia đã nhìn trúng sắc đẹp của Phương Tâm, muốn mang đi để làm tình nhân của ông ta… Sau đó Phương Tâm sinh ra Lâm Lan, à, khi đó không gọi là Lâm Lan… mà gọi là Tần Lan, mọi người tất nhiên nghĩ rằng đó là con gái của Tần gia, bao gồm cả anh nữa.”

Dừng một chút, hắn nhìn cô, hơi tự giễu nói, “Tuy rằng mới có hơn 8 tuổi, nhưng hoàn cảnh khi lớn lên đã bắt anh phải đối xử tốt với Lâm Lan…Bất quá chỉ vì Lâm Lan là con của Tần gia mà thôi. Sự tồn tại của Viêm bang vẫn luôn là cái gai trong mắt ĐƯờng minh, có được sự tín nhiệm của Tần gia chính là bước đầu tiên để Đường minh có thể thâu tóm được Viêm bang… nhưng đến sau này, anh mới biết được thì ra Phương Tâm chỉ là quân cờ của Tần gia, ông ta lợi dụng bà để mê hoặc Lâm Chấn, ý đồ muốn giành lại mẹ của em từ trong tay Lâm Chấn… Ngư ông đắc lợi…”

Sau khi nói xong ánh mắt Đường Lưu Nhan vô cùng lạnh lẽo

“Nói đến đây, tất cả… cũng chỉ là vật hi sinh của Tần gia mà thôi.”

Lâm Cẩm Sắt bên tai lên ong ong, trong lúc nhất thời, không thể nói được một chữ nào.

Hai ngày này, đã có quá nhiều thứ bất ngờ xảy ra được gọi là “Chân tướng”, khiến bây giờ cô không thể thản nhiên mà giả vờ như không quan tâm nữa, cho dù đó chỉ là biểu hiện giả dối trước mặt người ngoài.

“Được rồi ” bỗng nhiên, một hơi thở mãnh liệt đầy tính xâm lược lại tiến gần lại, lướt qua đôi môi duyên dáng mà rót vào tai cô, lập tức cô bị một cỗ lực không mạnh cũng chẳng nhẹ ôm ra khỏi xe, “Chúng ta kết hôn thôi.”

Sau đó, Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ giãy dụa nhiều đến thế, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể thoát ra , mặt vùi vào lồng ngực hắn, trên mặt cô có những hàng nước thật dài, không tiếng động mà rớt xuống .

Không đợi ngạc nhiên, hắn đã cảm nhận được lớp vải trước ngực mình đang dần ẩm ướt.

Cô bé này…

Hắn dừng bước chân.

Lại khóc nữa .

Hôm nay hắn đã thở dài không biết bao nhiêu lần, thật không hiểu phải làm thế nào với cô mới là tốt đây.

Rõ ràng có thể kiên cường hơn cả đàn ông nhưng có khi lại yếu ớt đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.