"Nói nhảm!"
Mạc Kỳ Hàn hung hăng trợn mắt tên yêu nghiệt đang cười đến run rẩy hết cả người, xoay người đi tới hướng bên trong tẩm cung, "Đi theo trẫm!"
Lâm Mộng Thanh ấm ức đuổi theo, trong lòng không ngừng ở cầu nguyện hắn có thể bình yên về cung Phượng Thần!
Nhưng nguyện vọng tốt đẹp này ông trời cố tình không đáp ứng!
Năm phút sau.
"A a a a! Sư huynh, huynh nói cái gì" Lâm Mộng Thanh lấy một tay che chỗ trái tim, một tay vịn góc bàn, mắt trừng to như mắt cá chép!
"Chỉ có chuyện này thôi, đệ giúp trẫm chút xíu là được!" Mạc Kỳ Hàn rảnh rang cười nói
Lâm Mộng Thanh lắc lư thân thể, vẻ mặt bi thống nói: "Sư huynh hãy giết đệ đi! Đệ vô tài vô năng thật sự không giúp được huynh!"
"Giết đệ cùng không có ích gì!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực nói.
"Oa oa…… Đệ giúp huynh, Nhã Phi sẽ bỏ đệ a! Chuyện ủy khuất như vậy đệ không làm!" Lâm Mộng Thanh chớp mắt muốn nặn ra vài giọt nước mắt, cố gắng tới vậy mà nửa ngày mắt vẫn khô khốc, tức giận gầm nói: "Kiên quyết không làm! Đệ muốn giữ lại thân đồng tử cho nữ nhân của đệ!"
"Phụt……"
Mạc Kỳ Hàn phun cười: "Ha ha…… Mộng Thanh đệ nghĩ đi đâu vậy, đệ cho rằng trẫm muốn đệ…… Ha ha trẫm không phụ lòng hoàng muội đâu!"
"Ủa không phải…" Lâm Mộng Thanh lập tức phấn chấn, "Vậy là làm gì?"
"Trẫm ép thế bào ba nô tài vô dụng Vô Cực, Vô Giới, Vô Ngân cũng chết sống không làm, trẫm cũng không tiện cưỡng ép cho nên trẫm phải tính lại!" Mạc Kỳ Hàn nói.
"Bọn họ dĩ nhiên không làm. Nếu là nữ nhân bình thường, đại khái bọn họ còn có thể đồng ý. Cố tình lại là hoàng quý phi, bọn họ cũng không muốn tìm chết! Hơn nữa sư huynh hay nhỏ cỏ tận gốc, chắc chắn sẽ không lưu lại dư âm của hai nhà Hạ, Bạch. Vô Cực bọn họ càng sẽ không nguyện ý!" Lâm Mộng Thanh bật cười nói.
Mạc Kỳ Hàn cười, nói tiếp: "Đúng, cho nên nhanh tìm cách đi!"
"Cái này thật là khó nghĩ……" Lâm Mộng Thanh nhíu mày, khổ cực suy nghĩ kĩ mới thầm nói: "Vừa muốn không lâm hạnh nữ nhân kia còn phải làm cho bọn họ tưởng mình được lâm hạnh, đây chính là cái việc khó…… Có lẽ có thể tìm người giúp……"
"Người nào?" Mạc Kỳ Hàn lập tức hỏi
"Ha ha, sư huynh, huynh mau xuất cung một chuyến đi!" Lâm Mộng Thanh cười nháy mắt mấy cái.
Mạc Kỳ Hàn cau mày có chút suy tư, "Mộng Thanh, hiện tại trẫm xuất cung khẳng định lâu lắm mới về được, vậy Mạn Mạn làm sao bây giờ?"
"Vậy huynh quyết định đi, để sư tẩu chờ lâu vẫn tốt hơn để cho nàng phát hỏa với huynh."Lâm Mộng Thanh liếc mắt xem thường, "Sợ rằng còn là phát hỏa không ngừng!"
"Nói vậy đệ cùng trẫm xuất cung." Mạc Kỳ Hàn vừa nói liền đi về phía thượng thư phòng.
Lâm Mộng Thanh đầu tiên là ngây ngốc ra, sau đó lập tức đáp: "Ai, sư huynh, chính huynh đi không được sao, đệ còn phải……"
"Đệ tạm thời không gặp Nhã Phi mấy ngày sẽ chết sao? Chờ ngày cưới đệ hãy gặp đi!"
Mạc Kỳ Hàn quay đầu lại, trợn mắt tung một câu, đi ra ngoài.
"Huynh!" Lâm Mộng Thanh tức đầy bụng, hai quả đấm vung trên không trung nửa ngày cuối cùng chán chường ngã ở trên ghế quý phi, thở dài thở ngắn. nguồn TruyenFull.vn
Trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn ăn cơm xong không có gì làm, nhàm chán, liền nằm ở trên ghế đệm tiếp tục nghiên cứu gian mật thất này.
Xuân Đường Thu Nguyệt dĩ nhiên là đốt đèn khiến cả mật thất sáng như ban ngày. Lăng Tuyết Mạn nghiên cứu mật thất đến nỗi cọng lông chân ở trong góc cũng xem thấy, nhưng lại không có tìm được nửa điểm đầu mối có thể chứng minh thân phận của tình nhân.
"Vương phi uống nước đi!" Thu Nguyệt rót chén nước đưa tới.
"Thu Nguyệt, ta nó nói trăm lần rồi, có thể đừng nhắc lại thân phận Vương phi của ta hay không, gọi ta Mạn Mạn đi. Ta nghe đến hai chữ Vương phi này, tâm lý có bóng mờ!" Lăng Tuyết Mạn nhận lấy chén nước, uống xong bất mãn nhắc nhở.
"Ách…… nô tì không dám a!" Thu Nguyệt có chút run run, đầu lắc như trống bỏi.
Lăng Tuyết Mạn thở dài cúi đầu, "Coi như những đầu gỗ các ngươi rất khó cải tạo!"
Lời nói vừa dứt, có tiếng vang hơi nhỏ truyền đến, Xuân Đường vội dập tắt đèn cung đình, Thu Nguyệt ngăn trở tầm mắt của Lăng Tuyết Mạn, nhỏ giọng nói: "Vương phi, có thể là công tử tới. Ngài đừng quay đầu nhìn, nô tỳ sẽ không điểm huyệt ngài, được chứ?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn bĩu môi gật đầu.
Xuân Đường mở cửa đá ra, Mạc Kỳ Hàn đi vào nói nhỏ một câu: "Không cần lui ra, ta phải đi liền."
"Dạ!" Xuân Đường vội đóng cửa, cùng Thu Nguyệt lui vào một góc.
Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, theo ánh sáng nhạt của dạ minh châu tìm được bóng dáng Mạc Kỳ Hàn, không vui bĩu môi, "Nếu phải đi còn tới làm gì?"
"Ha ha, không đến nói một tiếng sợ nàng nghĩ loạn." Mạc Kỳ Hàn cười, đến gần ôm thân thể Lăng Tuyết Mạn lên ngồi ở trên đùi hắn, "Mạn Mạn dùng bữa chưa?"
"Dùng rồi, chàng… chàng thả ta xuống!" Lăng Tuyết Mạn 囧, thân mật ngay trước mặt Xuân Đường Thu Nguyệt như vậy, mặt của nàng lập tức đỏ giống con tôm luộc chín!
Mạc Kỳ Hàn mím môi nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn đừng ngượng ngùng, chỉ là hai nha hoàn thôi, không có chuyện gì."
"Ây da chàng…… chàng không sợ nhưng ta sợ!" Lăng Tuyết Mạn nghe lời này nói càng thêm xấu hổ, giùng giằng từ trên đùi Mạc Kỳ Hàn nhảy xuống, bực mình nói: "Muốn vội làm gì liền nhanh đi đi, ta sẽ không đoán mò."
Mạc Kỳ Hàn ngước mắt quét về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, hai nha hoàn cuống quít chuyển người, cũng lấy tay bịt lỗ tai bày tỏ mình là không khí.
Khóe môi cong lên, cúi người, Mạc Kỳ Hàn dán môi lên gò má của Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười ói: "Nha hoàn không nhìn rồi, ngoan chờ ta trở lại, nếu buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước."
"Biết, biết, chàng nhanh lên một chút, hết bận trở lại là được!" Trên mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ tía đến bên tai, xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, nói nhanh thúc giục.
"Ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn bật cười không dứt, thân thể đã thẳng lên đột nhiên cúi xuống, chạm khẽ Lăng cánh môi Tuyết Mạn, lúc này mới bỏ qua cho nàng, đứng lên nói: "Xuân Đường Thu Nguyệt hầu hạ chủ tử cho tốt!"
"Dạ!"
Nha đầu Thu Nguyệt lần nữa ngăn trở tầm mắt Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường mở cửa đá cung tiễn Mạc Kỳ Hàn rời đi.
Đêm đen sâu nồng, tuyết trắng phủ đầy.