Dưới ánh sáng lờ mờ, thân thể Lăng Tuyết Mạn được long bào to lớn bào bọc ngồi ở trên ghế, Mạc Kỳ Hàn mượn chút ánh sáng nhạt đút cho nàng ăn, thỉnh thoảng có một chút cơm canh rơi vào long bào, hai người đều nhìn xuống.
"Ách…… Làm dơ áo của chàng!" Lăng Tuyết Mạn ngại quá, le lưỡi.
Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, "Không sao, ngày mai đổi cái khác."
"Ừ, tình nhân, ta không phải cung nữ giặt quần áo sao? Vừa đúng lúc, chàng để ta giặt cho chàng như thế nào? Ha ha, cho ta cơ hội biểu hiện đảm đang, có thể không?" Lăng Tuyết Mạn đột phát ý tưởng, vui sướng nói, nàng bây giờ thật muốn làm người vợ tốt.
"Được……" Mạc Kỳ Hàn đáp một chữ, vội vàng lắc đầu, "Không cần, có người chuyên hầu hạ ta, nhiệm vụ của nàng chính là ăn uống chơi đùa thật tốt, dưỡng tốt thân thể là được!"
"Tình nhân……"
"Không được, kiên quyết không được!"
Đưa long bào cho nàng giặt, sẽ có hai kết quả, thứ nhất, nhất định là giặt hư! Thứ hai, tiết lộ thân phận!
Cho nên, Mạc Kỳ Hàn quả quyết cự tuyệt không cho thương lượng!
Lăng Tuyết Mạn không kiên trì nữa, cơm nước xong, mới về đến giường không lâu, thanh âm rất nhỏ lại vang lên, Lăng Tuyết Mạn vội vàng nói: "Không cần điểm ta… ta không nhìn là được!"
Hai ngón tay dừng ở giữa không trung, Mạc Kỳ Hàn bật cười lắc đầu một cái, "Nàng không tự giác, cho nên còn phải điểm!"
Dứt lời, Lăng Tuyết Mạn bi thống ngủ mất!
"Hoàng thượng, thuốc sắc xong!"
"Ừ, lui ra đi!"
"Dạ!"
Bưng thuốc trở lại, Lăng Tuyết Mạn được giải huyệt đạo, liền tức giận bò đến đại tận cùng bên trong, ném cái lưng cho Mạc Kỳ Hàn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
"Mạn Mạn, đứng lên uống thuốc, uống thuốc xong chúng ta có thể ngủ, cũng trễ rồi, sáng mai canh năm ta còn phải vào triều, nàng đừng phát cáu!" Mạc Kỳ Hàn làm hòa nói.
"Ta mặc kệ! Vậy chàng đáp ứng về sau không thể điểm huyệt ta nữa!" Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội ra điều kiện, trong lòng thì đang vui mừng, nàng sắp nắm được thân phận của tình nhân! Vào triều? Ừ, nghĩ cách tìm thời cơ, liệt kê tất cả nam nhân ở Kim Loan điện, nàng dùng phương pháp bài trừ, hừ, không tin không tra được hắn là ai!
Mạc Kỳ Hàn cũng không biết tính toán trong lòng Lăng Tuyết Mạn, chỉ cau mày nói: "Tình huống đặc biệt, nàng đừng cho ta thêm phiền!"
Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, "Tại sao là ta thêm phiền? Ta không……"
"Mạn Mạn ngoan, nói không thể thì không thể, nàng nhanh tới đây uống thuốc, nếu không ta sẽ rót vào miệng nàng nàng!" Mạc Kỳ Hàn trực tiếp cắt đứt, lạnh lùng nói.
Lăng Tuyết Mạn dưới áp bức của hắn, hận hận cắn chặt răng bò qua, Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi,"Há mồm!"
"Ừng ực ừng ực…"
Bị Mạc Kỳ Hàn mớm thuốc, so với đổ vào miệng không sai biệt lắm, Lăng Tuyết Mạn cuối cùng nuốt xuống, tức giận đỏ mặt tía tai, "Chàng chưa cso hầu hạ bệnh nhân phải không?"
"Ách…… Xác thực không có." Mạc Kỳ Hàn chép chép miệng, áy náy hỏi: "Phương thức này không được sao?"
"Chàng cho là như thế nào? Dịu dàng! Dịu dàng hiểu không?" Lăng Tuyết Mạn sắp tức điên, trong miệng đều là vị đắng, "Mang nước lại!"
Mạc Kỳ Hàn vội bưng nước tới, đút Lăng Tuyết Mạn uống xong, "Ngủ!"
"Ừ."
Mạc Kỳ Hàn như trút được gánh nặng, "Rốt cuộc có thể ngủ!"
"Ta thèm vào, là ta liên lụy chàng không thể đi ngủ sao? Hừ, vậy chàng đừng động tới ta, để cho ta té xỉu ở trước lầu Lãm Nguyệt, ta chết hãy tới tìm ta." Lăng Tuyết Mạn hiển nhiên tức giận đá chăn.
Mạc Kỳ Hàn buồn bực không thôi, đi lên nằm, hạ màn lụa, ôm chầm Lăng Tuyết Mạn, bật cười:"Không phải ý này. Ý của ta là…… Rốt cuộc có thể muốn nàng!"
Bên tai có hơi thở nóng bỏng của nam nhân phun ra, Lăng Tuyết Mạn bị lời nói trần trụi lập cuối cùng kia làm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mặc dù bọn họ đã quen thuộc đến giống như vợ chồng già, nhưng…… vẫn ngượng ngùng không dứt!
Chăn gấm rơi xuống, Mạc Kỳ Hàn đặt lên thân thể trần truồng thơm mềm, hôn như mưa, lưỡi trơn trợt quét qua môi nàng, từ cằm trơn bóng trợt xuống, hôn qua xương quai xanh, dừng tới bộ ngực đẫy đà, ngậm đóa mai hồng mút khẽ, đầu ngón tay mơn trớn mỗi tấc thân thể mềm mại của nàng, phía dưới bởi vì sóng tình phun ra mà khẽ run, hắn căng cứng bả vai, thân thể cong lên, càng dán chặt lên nàng……
"Mạn Mạn…… gọi ta phu quân……"
"Phu quân……"
"Ha ha…… Bảo bối thật biết nghe lời……"
Eo trầm xuống, cùng với nàng hòa hợp thân thể, Mạc Kỳ Hàn rên một tiếng, ra vào rất có tiết tấu, mang theo giai nhân phía dưới rong chơi ở trong tình triều……
Bình minh, lúc Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say, Mạc Kỳ Hàn đứng dậy mặc quần áo rời đi, trở về tẩm cung, đưa long bào dơ cho Từ An, sau đó thay quần áo, rửa mặt đi đến điện Kim Loan.
Tan triều, mới về đến cung Đế Hoa, liền có thái giám đi vào thông báo, "Khởi bẩm hoàng thượng, An Hiếu trưởng thân Vương cùng ngự thân trưởng công chúa cầu kiến!"
"Tuyên!"
Hai khắc sau, Mạc Ly Hiên cùng Mạc Nhã Phi ủ rũ cúi đầu đi ra cung Đế Hoa, luôn miệng than thở, mới đi không xa, liền đụng Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục đang đi tới.
"Hiên nhi, xảy ra chuyện gì? Mạn Mạn đêm qua kinh động thánh giá? Nàng té xỉu sao?" Mạc Kỳ Diễn thất kinh hỏi.
Mạc Ly Hiên cúi đầu, nản lòng đáp: "Đúng vậy a phụ Vương, mẫu thân đêm qua nóng sốt, toàn thân rét run, liền ra Hoán Y Cục tới tìm con, kết quả lại đi tới lầu Lãm Nguyệt té xỉu, Từ công công theo cung quy mang đi điện Dịch Đình, con nghe được tin tức liền đi ngăn Từ công công, đón mẫu thân, mang về Cung Cảnh Hiên, truyền thái y bắt mạch cho ngài ấy, mới vừa cho ngài uống xong chén thuốc, phụ hoàng liền phái người tới, không cho phép con chứa chấp mẫu thân làm hư quy củ, liền…… liền đưa mẫu thân về Hoán Y Cục, còn giam lại mẫu thân, hiện tại cũng không biết như thế nào!"
"Ai, ngay cả muội hoàng huynh cũng không cho phép đi thăm Mạn Mạn, muội quỳ xuống cầu xin hoàng huynh cũng không hữu dụng!" Khuôn mặt Mạc Nhã Phi mặt u sầu, than vãn liên tục.
"Trời ạ, phát sốt! Hết sốt chưa?" Mạc Kỳ Dục kêu lên, "Không được, ta đi cầu kiến hoàng huynh!"
"Vô dụng thôi Thất ca, hoàng huynh hiện tại ai cũng không gặp!" Mạc Nhã Phi lắc đầu một cái.
Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh nhíu mày, không nói, xoay người liền đi.
Một canh giờ sau.
Trong nha môn, Lâm Mộng Thanh từ bản đồ phòng thủ kinh thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Tam Vương gia!" Nói xong, vội vàng đứng dậy đi ra, chắp tay nói: "Không biết Tam Vương gia tới đây, Mộng Thanh không có tiếp đón từ xa!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Đến thông báo cũng không có, như quỷ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, trái tim nhỏ của Lâm Mộng Thanh bị hù dọa, rất là nghi hoặc nhìn tuấn nam mặt lạnh trước mặt.
Mạc Kỳ Minh nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh, trong mắt ý lạnh tựa như sương giá, Lâm Mộng Thanh muốn đông lạnh, mặc dù trong lòng coi rẻ, nhưng ngoài mặt còn phải tỏ vẻ, vì vậy, cười mỉa một tiếng, "Tam Vương gia, mời ngồi!"