Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn

Chương 337




Đêm đông, mênh mông đen như mực, bầu trời bao la, ánh trăng nhu hòa giống như một khối lụa trắng trong suốt bao phủ cả vùng đất.

Lăng Tuyết Mạn tỉnh giấc, đưa mắt nhìn thấy tất cả đều là tối đen, giật giật thân thể, muốn ngồi dậy, lại phát hiện lưng nàng đau, "Đáng chết!"

Khẽ nguyền rủa một tiếng, giùng giằng xuống giường, đi giày vào, bên trong nhà lạnh đến phát run, nhìn đến lò lửa trên góc bàn, Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, "Đây là có người đem vào sao? Đã đốt sao còn lạnh như thế? Đáng chết, hiện tại không biết giờ gì rồi?"

Thầm thì trong miệng một câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm, "Lăng cung nữ, nàng đã tỉnh sao?"

"Người nào vậy? Vào đi!" Lăng Tuyết Mạn lên giọng.

Cửa bị đẩy ra, đi vào là Lục Ánh, đốt đèn, mỉm cười nói: "Lăng cung nữ, công chúa sai nô tỳ coi chừng, chờ nàng tỉnh lại dùng bữa tối đây."

"Nha." Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc gật đầu một cái, mò xuống bụng trống không, liền không hề cự tuyệt nói: "Vậy nàng đặt thức ăn tới bàn này, sau đó trở về đi."

"Được."

Lục Ánh gật đầu một cái, "An Hiếu trưởng thân Vương cũng sai người đưa bữa tối tới, ngài ấy còn đích thân đên một chuyến, thấy Lăng cung nữ ngủ, liền đi về trước, nô tỳ đã hâm hai hộp thức ăn, lúc này vẫn còn nóng lắm, Lăng cung nữ nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

"A, được, cám ơn nàng, Lục Ánh." Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng cười một tiếng, cảm giác đầu có chút nặng.

Thức ăn dọn xong, Lục Ánh đi về, Lăng Tuyết Mạn muốn ăn, lại cảm giác trong dạ dày rất khó chịu, đầu có chút choáng, nhưng không ăn không được, nàng phải cố ăn một chút, để cho mình có chút hơi sức chống đỡ với tình thế hiện tại.

Bới nửa chén cơm ăn không biết ngon, uống một chén canh nhỏ, Lăng Tuyết Mạn bỏ đũa, quyết định đi trong sân hóng gió một chút, để cho mình có tinh thần.

Trên người đã đổi lại trang phục cung nữ, toàn bộ đồ trang sức trên đầu cũng lấy xuống bỏ vào rương gỗ đỏ, tóc tai do Trần Lâm Nhi giúp đỡ chải theo kiểu cung nữ, không có áo lông áo choàng, Lăng Tuyết Mạn vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy hơi lạnh đánh tới, hai cánh tay không khỏi vòng chặt ngực, đi xuống thềm đá, đứng ở trong sân.

Lúc này, trong viện đã không có người, bốn phương yên tĩnh.

Lăng Tuyết Mạn đứng một lát, lạnh run run, gió lạnh tựa như chui thẳng vào cổ áo, người có chút không thăng bằng.

"Chạy chạy bộ đi, ừ, nếu không thì đi đến cung Hiên nhi mượn nó áo ấm, chết rét cũng không có lợi." Lăng Tuyết Mạn tính toán, suy nghĩ một chút, hôm nay trên thánh chỉ nói, giống như Ly Hiên được an bài ở Cung Cảnh Hiên, nàng chạy bộ đi tìm nó đi, như vậy cũng có thể chống lạnh! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Quyết định xong, Lăng Tuyết Mạn liền chạy chầm chậm ra khỏi Hoán Y Cục, sau đó chạy đi hướng Lầu Lãm Nguyệt.

Nàng nhớ phía bắc Lầu Lãm Nguyệt là cung điện hoàng tử, phía Nam là hậu cung các phi tử, hiện tại Ly Hiên là hoàng tử rồi, cung Cảnh Hiên chắc cũng ở đó đi!

Cách mỗi năm thước, có treo đèn cung đình dẫn đường, cho nên Lăng Tuyết Mạn mặc dù choáng đầu ê, nhưng cũng có thể thấy rõ, vậy mà càng chạy càng vô lực, thân thể mặc dù hơi ấm lên, nhưng đầu cảm giác càng ngày càng choáng, từng dãy Ngự Lâm quân cùng Đại Nội Thị Vệ dò xét đi qua bên cạnh nàng, nàng từ từ dừng bước lại, đứng nhìn ngơ ngác, tìm kiếm trong những người này, có tình nhân của nàng hay không, hắn có thể nhìn đến nàng hay không……

"Ai đó? Không cho phép đi loạn trong cung!"

Ngự Lâm quân tuần tra đột nhiên ngừng lại, một phó lĩnh hét cao giọng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn lung lay thân thể, nói hơi khàn, nhỏ giọng nói: "Ta là cung nữ Hoán Y Cục!"

"Hoán Y Cục chạy đến Lầu Lãm Nguyệt làm cái gì? Tên gọi là gì? Lấy yêu bài ra!" Tên phó lĩnh lập tức tức giận nói.

"Ta… ta muốn đi cung Cảnh Hiên, ta tên là Lăng Tuyết Mạn, yêu bài……" Lăng Tuyết Mạn sờ sờ ở trên người, lắc đầu nói: "Quên mang rồi!"

Nghe vậy, hắn cẩn thận dò xét Lăng Tuyết Mạn thêm vài lần, dừng lại một chút, giọng nói ngang ngang,"Về sau phải luôn mang theo yêu bài, không có bề trên ra lệnh, không cần đi loạn trong cung, Lầu Lãm Nguyệt là nơi hoàng thượng ngắm trăng, mau lui về!"

"Được, được!" Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu, hoàn toàn không có chú ý một câu sau của hắn.

Ngự Lâm quân rời đi, Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, "Ta bây giờ đi về, tối nay sẽ phải chết rét!"

Nhấc chân, chậm rãi bước đi tới Lầu Lãm Nguyệt, lại nghe đến đoạn đối thoại nhàn nhạt trong đội Ngự lâm quân lúc nãy truyền ra.

"Thủ lĩnh, sao bỏ qua cho cung nữ kia? Rất là khả nghi a!"

"Khả nghi cái gì? Ngươi không nghe thấy sao? Đó là Tứ Vương phi, hôm nay bị hoàng thượng cách chức đến Hoán Y Cục."

"A, nếu như vậy, vậy chúng ta hiểu rõ thánh ý, nên kiểm tra a!"

"Tra cái rắm! Nghe nói đêm trước ở Đông cung, Tam Vương gia cùng những Vương gia khác cũng vì Lăng Tuyết Mạn quỳ gối van xin hoàng thượng, vốn là định tội chết, hoàng thượng mới miễn tha nàng tội chết, cách chức làm nô tỳ đấy!"

"Đúng rồi, ta nghe bảo hôm nay trưởng công chúa cùng trưởng thân Vương đích thân tới Hoán Y Cục, rất có khả năng vì cái hưu phi này a!"

"Nói nhảm, cho nên nàng mới vừa nói muốn đi cung Cảnh Hiên, ta liền không có cản nàng, ai biết lòng của những chủ tử phía trên, nếu gây chuyện không tốt, chúng ta chết thế nào cũng không biết!"

Tiếng nói chuyện càng ngày càng mơ hồ, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, Ngự Lâm quân đã đi vô cùng xa, mà nàng cũng càng váng đầu, quỳ xuống…… Cầu cạnh…… Tội chết……

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Tình nhân…… Chàng đang ở đâu? Mạng của ta, rốt cuộc là…… Bởi vì người nào mà sinh?

Bước chân lảo đảo, Lăng Tuyết Mạn cảm giác cái đầu muốn nổ tung, cổ họng khô đến nước bọt cũng không cách nào nuốt xuống, ngước mắt, nhìn về trước 50m, Lầu Lãm Nguyệt bảy tầng cao vút đứng yên ở dưới màn đêm, theo ánh trăng nhàn nhạt, loáng thoáng có thể thấy, trên gác tựa hồ có bóng người đang di động, bởi vì có mấy đèn cung đình rất là sáng, còn có trận trận tiếng đàn truyền vào trong tai……

Trên gác xép, Vô Cực, Từ An đứng thẳng, còn có hai thái giám, hai cung nữ, trên trường án bạch ngọc, để đàn, Hạ Lệ Nhân nhẹ gảy dây cung, Mạc Kỳ Hàn tựa nghiêng trên ghế, lười biếng híp mắt, vẻ mặt bí hiểm, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ thỉnh thoảng cười khẽ với Hạ Lệ Nhân, Hạ Lệ Nhân liền vui mừng đỏ mặt, tiếp theo càng ra sức gảy đàn, lấy lòng vua.

Nơi xa dưới lầu có âm thanh nho nhỏ, Vô Cực khẽ ghé mắt, đầu tiên cũng không để ý, cũng đang lúc Lăng Tuyết Mạn ngước mắt nhìn về Lầu Lãm Nguyệt, mơ hồ thấy được hình dáng nàng, trong bụng vừa động, ngưng thần nhìn kỹ lại, mười ngón tay nhất thời căng thẳng.

Ánh mắt liếc về hướng Mạc Kỳ Hàn vẫn hơi hí mắt, Vô Cực mấp máy môi, nhẹ bước đến gần, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, hình như gió muốn nổi lên, coi chừng gió rét."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.