Mi Đại Như Viễn Sơn

Chương 2: Chạy trốn ban đêm




Vẫn chỉ mặc tiết y đã bị mang đi ra, gió đêm vừa thổi Diệp Anh liền có chút không khỏe. Lý Thừa Ân chỉnh xong yên ngựa đến ôm y, y nói ta có thể tự mình lên ngựa.

Lý Thừa Ân không để ý, thuần thục mà bế ngang hông, Diệp Anh vẫn là bị ôm lên ngựa. Người được ôm lấy rúc ở trước ngực y, gió rất mạnh, tóc dài bị thổi tung ra, Lý Thừa Ân vươn ra một tay giúp y bó gọn lại. Chính hắn hiện tại cũng cảm thấy liều liều lĩnh lĩnh mang người đi ra đúng là không thỏa, chí ít nên thuận tay khoác ngoại bào lên. Nghĩ chút liền nói với Diệp Anh ta ôm ngươi, ủ ấm cho ngươi.

Diệp Anh ừm một tiếng liền ngoan ngoãn đợi, mặc người nọ một tay nắm dây cương một tay dịch người y, bày cho thành một tư thế tương đối thoải mái. Nhiệt dư trên mặt y còn chưa tán đi, lúc trằn trọc lại mơ mơ hồ hồ thiếp đi đột nhiên nghe thấy người nọ ở bên tai nhẹ nhàng nói, A Anh, ngươi thấy chúng ta thế này có giống lén bỏ trốn không?

Y trong nhất thời cảm thấy không đáp lời nổi. Lén bỏ trốn…… Phản ứng đầu tiên là có thể lén bỏ trốn đi đến đâu…… Trong lòng chẳng có đáp án, lại chỉ cảm thấy cùng người này ở bên nhau, vụng trộm cũng được công khai cũng tốt, cái gì cũng không quan trọng. Y không nói gì, khuôn mặt hơi hơi phát nóng sít sao dán vào vòm ngực rộng lớn của Lý Thừa Ân, ngày thường không thường cùng người tiếp cận, loại cảm giác không một khe hở này lại không hiểu sao khiến y thấy an tâm mà thư hoãn. Ái mã của Lý Thừa Ân thả bước lao vụt đi, lúc hơi hơi xóc nảy Diệp Anh nghĩ đến mình lúc trước qua Thiên Sách mà không vào…… Hiện tại bị mang đến Đông Đô cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

“Ưm?” ……

Y bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, nuốt xuống nửa tiếng kinh hô, cổ tay thon gầy lập tức trượt xuống dưới —— Lý Thừa Ân không biết khi nào đã buông cánh tay cuốn ở quang hông y, nhẹ nhàng trượt vào trong áo dưới của y. Ngón tay thô ráp thuần thục lưu luyến ở sườn đùi trắng nõn mịn màng, khiến y cơ hồ lập tức run lên. Cùng cưỡi chung ngựa hành động trước nay vốn đã có nhiều bất tiện, y cắn chặt răng tóm cái tay lộn xộn kia chậm rãi kéo ra ngoài, nghe được Lý Thừa Ân khẽ cười một tiếng, sáp tới bên tai y dây dưa, “Ngươi lại tính không cho phép ta?” Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo khí tức khiến y hỗn loạn, cúi đầu ngậm lấy vành tai ngọt ngào khiến người yêu thích không buông tay của y liếm mút đủ đường, nhóp nhép vang lên. Biết rõ trên mặt Diệp Anh đã đỏ bừng lên không chịu nổi, lại vẫn cứ đem những lời càn rỡ kia tàn bộ truyền vào trong tai y, “Mới rồi ở trong lâu không phải là ỷ lại ta sao? A Anh……” Lại là một tiếng nỉ non cố ý, hắn dùng mấy phần lực khí gạt ra cánh tay hơi hơi run rẩy của y, bàn tay luồn vào trong y liệu mong manh bao lấy hạ thân y, dọc theo mặt đùi sờ về phía vòng eo thon gầy. Diệp Anh gắt gao mím chặt đôi môi dò dẫn, vẫn sứ kiên trì muốn kéo hắn ra, Lý Thừa Ân chậc một tiếng, lập tức dưới thân khẽ động, tuấn mã thần dưỡng lâu lại khá hiểu tính người liền hí vang một tiếng đứng lên (nó đứng 2 chân ạ, kiểu vươn người hí í), khiến Diệp Anh trong hoảng loạn chỉ có thể buông tay nắm chặt lấy cánh tay hữa lực đằng trước.

Lý Thừa Ân nhìn y ngẩng mặt nghênh đón ánh trăng sáng ngời, đuôi mày khóe mắt đều nhiễm lên vẻ ửng hồng hiện rõ, cổ áo mở ra, một đoạn cổ oánh nhuận như ngọc, hướng xuống nữa chính là bờ ngực gầy guộc, màu da trắng ngần như tuyết đầu mùa. Hắn trong lòng một phen rung động, hận không thể lập tức liền đem người đè ở dưới thân liều chết triền miên. Ngón tay thoáng dùng sức kéo một cái, tiết y thùng thà thùng thình liền tuột xuống quá nửa, tất cả đắp ở quanh hông Diệp Anh, để lõa ra đầu vai trắng nõn tròn đầy và hơn nửa bờ ngực, người kia liền thực sự luống cuống, không ngừng giãy giụa trở tay đẩy hắn ra. Tuấn mã dưới thân vẫn đang vụt chạy, Lý Thừa Ân trọng tâm không ổn định, chỉ có thể một bên đem người ôm càng chặt, một bên không ngừng vỗ về, nụ hôn cẩn thận tinh tế không ngừng ấn lên chiếc cổ và bờ vai nhắn nhụi của Diệp Anh.

“Ngoan, đừng cựa quậy, tạm đợi ta nắm chắc dây cương……”

“Ngươi lúc này lại không sợ ta bị lạnh nữa sao?!” Diệp Anh không thèm để ý hắn, ngón tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay hắn, quăng ra một câu hỏi ngược khiến Lý Thừa Ân vừa tức giận vừa muốn cười, dứt khoát tệ hại hơn, sờ soạng đến đai lưng người trong lòng từ từ kéo ra, con ngựa lại lay động một chút, tiết y liền hoàn toàn níu không nổi, thẳng tắp từ hai bên bả vai trượt xuống, lộ ra hai điểm nhũ tiêm yên hồng, đường cong của bờ ngực xinh đẹp thẳng tắp kéo dài đến tiểu phúc bằng phẳng, chôn ở trng y liệu rơi rớt trùng điệp.

Diệp Anh không tự chủ được mà rụt vào trong lòng hắn, buộc lòng phải cong phần lưng lên, mặc cho lòng bàn tay thô ráp lướt lên trên lại từ sau gáy một đường trượt xuống, dẫn tới từng trận run rẩy. Ngón tay hợp lại ở bên hông chần chờ, phảng phất như có ý thức mà muốn đem hai đùi tách ra. Y trong nháy mắt mặt trướng đỏ, hai chân khép chặt giãy giụa lùi về sau, lại tức khắc đụng phải bờm ngựa mềm mại, chiến mà “phì” một tiếng phun ra từ mũi, sống lưng mềm mịn nhiều lần được vuốt ve khiến khí tức y bắt đầu bất ổn. Lý Thừa Ân hơi ngồi nhích về phía trước, y liền bị chặt chẽ giới hạn ở không gian nhỏ hình thành bởi vòng tay và lưng ngựa, xem chừng cựa quậy một chút cũng đều có vẻ khó khăn.

Thưởng thức biểu tình mang chút hoảng loạn của y, Lý Thừa Ân không nhanh không chậm mà nói, không phải ta không sợ, ta có cách khiến ngươi lập tức ấm lên……

Hắn điên rồi? Lời nói rơi ở bên tai Diệp Anh, huyết dịch không ngừng bốc lên đôi gò má xưa nay có vẻ trắng nhợt —— nguyên bản chỉ cho rằng người nọ nhất thời trêu chọc, cùng cưỡi cũng phải làm đủ các kiểu, bây giờ một câu thủ thỉ này mới khiến y tỉnh ngộ tình huống của mình đích xác không xong. Y vươn tay muốn kéo lại y phục mình trước, không ngoài dự liệu mà bị Lý Thừa Ân cản lại, trong lúc hành động liền có thứ nóng bỏng cứng rắn chọc lên sườn đùi trong của y. Y hoảng hoảng hốt hốt muốn lùi về phía sau một chút thôi cũng được, người nọ cứ một mực không chịu buông y ra, trái lại còn mở chân ra hảo chỉnh dĩ hạ* (dù bận mà vẫn ung dung) mà cọ vào y chậm rãi động chạm, ngón tay cũng bắt đầu không thành thật mà hướng phía hạ thân y dò xét.

“Buông ra! Ngươi……lưu manh!”

Lời vừa ra khỏi miệng hai người đều sững sờ, bị quấy nửa ngày, giọng nói của Diệp Anh đã có chút trúng gió, mang chút trách cứ khàn khàn, nghe ra lại là loại phong tình quyến rũ diễm lệ, tự nhiên vốn có khác. Y nghe được khí tức Lý Thừa Ân đột nhiên dồn dập lên, nở nụ cười áp sát mổ lên đôi môi không ngừng tánh né của y, “A Anh, ngươi học được những lời này ở đâu vậy?” Nam nhân hơi hơi nâng y lên, thân thể theo đó hơi động về phía trước, y ngay sau đó liền ngồi xuống hai đùi dang mở của hắn, cảm xúc nóng bỏng cứng rắn kia nhô lên càng thêm rõ rệt, nóng đến mức y run rẩy một phen.

“Màn trời chiếu đất, ngươi còn cần mặt mũi hay không?”

“Đây không phải vẫn ở trên ngựa sao,” Lý Thừa Ân bật cười ha hả, ngẩng mặt lên cụng vào trán Diệp Anh, dán sát vào làn da ấm áp mềm mịn kia, cọ sát tựa như vỗ về, “Thiên nhiên không coi là màn trời chiếu đất…… A Anh ngươi không muốn?”

Thế nào lại không muốn hắn…… Nghe được lời nói của Lý Thừa Ân, con ngươi màu xám liền chầm chậm mở ra.

Khí tức quen thuộc vẫn vờn quanh, cởi ra sự sắc bén tâm cơ trùng trùng thường ngày, sự vui sướng của Lý Thừa Ân cũng ảnh hưởng y —— cùng y ở bên nhau tựa hồ luôn khiến người này vui vẻ.

Si ngốc mà ngây người một chốc, Diệp Anh ngồi thẳng người, vươn cánh tay vòng lấy cổ Lý Thừa Ân, cúi đầu xuống chủ động tìm kiếm môi hắn. Lý Thừa Ân nghênh đón hôn y, ngậm lấy lưỡi nhỏ còn lộ chút e dè, đem cả khoang miệng mút mát một phen, rồi lại tới lui liếm qua hàm răng trên dưới, chỉ bạc liền chậm rãi từ trong đôi môi không khép lại được của Diệp Anh nhỏ xuống, một đường uốn lượn đến chỗ xương quai xanh của y, khiến người càng thêm ý loạn tình mê. Một tay nhẹ nhàng thăm dò về phía sau xoa nắn cặp mông nhẵn nhụi mịm màng, tìm đến chỗ tiểu huyệt nọ, ve vuốt nếp uốn xung quanh, nhẹ nhàng vờn quanh không dứt.

Làn da trắng nõn của Diệp Anh phiếm phiếm lên màu mâm côi (hoa hồng) nhàn nhạt, vịn lấy bờ vai hắn, thuận theo mà hơi hơi rướn người lên, bởi vì nguyên nhân không tiện, không được một chốc liền lực bất tòng tâm, không tự chủ được trượt xuống dưới. Dáng vẻ bối rối của y nhất nhất in vào trong mắt Lý Thừa Ân, mặc dù trên mặt vừa hiện mấy phần ửng đỏ, mi dài đã run rẩy không thôi, đôi môi hồng nhạt cũng không tự giác mà chu lên một chút, nhìn qua cư nhiên giống như đòi hôn phiếm lên cỗ thủy quang trơn bóng mê hoặc lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.