Diệp Huy sau khi nhận được tin tức về hành trình trở về của Diệp Anh liền tự mình mang theo thị tòng đến nghênh đón. Nhiều ngày xe ngựa mệt mỏi, Diệp Anh lại chẳng thấy tiều tụy, thần sắc an tĩnh sáng sủa như cũ. Vì thế lòng dạ thấp thỏm mơ hồ của Diệp Huy cũng được buông xuống, sau khi hỏi han đại ca chỉ là phân phó tử tế an bài hành trình, sớm ngày trở về Tàng Kiếm sơn trang, tránh cho thêm chuyện rắc rối.
Một chuyến này thuận đường Thiên Sách phủ. Khi đi đường sắp tới nơi có thị tòng đi trước quay lại hỏi y, có muốn nhân cơ hội này đi thăm vị tướng quân kia không. Hắn nhìn Nhị trang chủ cau mày, một xấp văn kiện thư tín “bốp” một tiếng đập lên cái bàn bên cạnh, áo vàng đai thêu nhanh chóng lướt qua mặt bàn hoa văn khắc sâu một cái, phát ra tiếng sàn sạt, trong nhất thời cảm thấy sau lưng không ngừng phát lạnh.
“Qua đường thôi, khỏi phải đi đến làm phiền tướng quân. Tàng Kiếm sơn trang ngày khác sẽ lại đặc biệt phái người tới cùng Tướng Quân phủ trò chút chuyện quân dân ngư thủy hoan tình.”
Một câu nói nói đến thiên y vô phùng. Vì vậy đội xe chậm rãi đi qua núi Bắc Mang, tiếp tục tiến về phía trước.
Đường đi dài mà đơn điệu, lại có đệ tử trẻ tuổi một chút thấp giọng nói, hiếm khi vị ở Thiên Sách phủ kia không tới quấn quít, cư nhiên ngay cả một người cũng không phái. Trong lời nói hơi có chút không phục vì bị Thiết Doanh xem nhẹ. Một vài đệ tử quen biết với tướng sĩ Thiên Sách phủ liền nói ra tin tức nghe được, đại để là tướng quân bây giờ người đang ở Trường An, roi dài chẳng tới*, trong phủ nếu như phái người tới gặp trang chủ, cũng phải bị chặn lại bàn bạc từng đơn hàng binh khí luôn hiệp đàm không xong.
(*roi dài chẳng tới: roi dài nhưng ko quất được đến bụng ngựa, chỉ chuyện ngoài tầm tay, trong chuyện nói anh Lý đang ở nơi xa ko với tới đk.)
Nhóm kim y thiếu niên tâm chiếu bất tuyên* (lòng hiểu nhưng ko nói) mà cười một trận. Thời tiết đầu xuân, Đông Đô cũng đã thoáng hiện chút ý xanh tươi mới, từng búp chồi non nằm trên cành cây khỏe khoắn, ở trong làn gió se lạnh run run rẩy rẩy lay động. Cảnh tượng vạn vật sơ sinh này càng khiến người hoài niệm bờ hồ Tây Tử. Chắc hẳn trên con đê dài một hàng liễu biếc cũng đã trổ nhành non, hoa nở các màu, mềm mại duyên dáng theo gió múa lượn, khi rủ xuống thấm đượm làn nước thanh lương mà vẫn còn đang chầm chậm đong đưa vẫy gọi. Bọn họ rời rời rạc rạc nói những cảnh trí này lại càng cảm thấy nóng lòng về nhà, nắm lấy dây cương ghé tai châu đầu, tiếng cười không dứt. Không bao lâu có đệ tử lớn tuổi chút đuổi tới cảnh cáo đừng có đánh mất lễ nghi, xa liễn* (xe kéo) của Đại trang chủ ở giữa đoàn, khó tránh khỏi quấy nhiễu. Vì thế thanh âm nhóm thiếu niên bặt đi một chút lại từ từ cất lên, nhẹ mà hỗn tạp, như tiếng chim hót thanh thúy từ bốn bề nơi cao trên mái hiên vẳng xuống song cửa sổ lúc chớm xuân.
La Phù Tiên cùng Diệp Anh ngồi trong xe, sự ngăn trở của đại đệ tử và sự ầm ĩ của đám trẻ nhất nhất nghe vào tai, trong lúc bình tức tĩnh khí liền cảm thấy có chút không ổn, muốn vén rèm cửa sổ ra tự mình nói một tiếng. Nàng đang muốn đứng dậy, khóe mắt liếc đến khuỷu tay đang chống lên của trang chủ, tay áo dày nặng tầng tầng lớp lớp đè ở dưới khuôn mặt, nhẹ giọng bảo không đáng ngại, đám trẻ thích nói cũng không cần thiết phải đi quản.
Sắc trời trong sáng, xuyên qua rèm sa chiếu lên hơn nửa cơ thể Diệp Anh, nơi khe hở chưa khép kín ánh sáng như sợi nhỏ, trắng mà lóa mắt. Diệp Anh vẫn đang ngồi, tóc trắng được buộc lên đoan chỉnh quân quân* mà phất bay, mí mắt mong mỏng hợp cùng mi dài run khẽ, khiến người rất dễ dàng liên tưởng đến cánh bướm chao đảo mơ hồ giữa những nhành hoa. La Phù Tiên trong lòng biết lần này Trang chủ đi đến Nam Cương cũng không phải chuyện quan trọng, sau khi nghỉ ngơi chút cũng làm nhạt đi vẻ chán nản của xe ngựa ồn ào (ko hiểu), vì thế ngưng lại động tác, xoay người kéo lại ngoại bào có hơi trễ xuống cho Diệp Anh, hơi hơi ngồi gần chút. Diệp Anh nhắm mắt, khuôn mặt thon gầy phủ một đạo ánh sáng nhu hòa, đường nét xinh đẹp vạn phần.
La Phù Tiên nhỏ giọng nói, đoàn xe vừa rồi đã đi qua Thiên Sách phủ. Diệp Anh nghe nàng nói, khẽ ừm một tiếng. Nàng nhìn thần sắc bình đạm như thường của y, lời vọt tới bên miệng rồi lại cảm thấy có chút mở miệng không nổi.
“Nói cho cùng, Phụ quốc Đại tướng quân cũng đến đến gặp xem……” Nữ tử cân nhắc ngôn từ, thanh âm càng phóng nhẹ xuống, dừng lại một chút đem lời nói hết, “Một chuyến đi này, lại chẳng biết khi nào có thể gặp nhau.”
Diệp Anh đáp lời thật nhanh, “Tin tức truyền tới, Tướng quân giờ này thân ở Trường An thuật lại công việc.”
“Cũng không phải là người đi trà nguội.” Y hơi hơi xoay người đối mặt La Phù Tiên, khi nói như vậy thần sắc an nhiên, ngữ điệu nhẹ nhàng, nói xong hơi hơi mím đôi môi hơi mỏng một chút. Trên gương mặt nhu hòa của y toát ra một cỗ thần khí kiên định, khiến người cảm thấy cũng không thể nào phản bác, cũng không nguyện đi phản bác. La Phù Tiên thở dài, lặng lẽ chậm rãi lui về chỗ ngồi ban đầu.
Khi Lý Thừa Ân xe nhẹ chạy đường quen leo tường vào hậu viên Thiên Trạch lâu, trên hồ Tây Tử đang nổi gió đêm, hơi nước cùng hương hoa lan tỏa, từng cỗ vị đạo nhạt mà mát lạnh. Khi hắn đi qua đài ngắm hoa cảm thấy hương khí ngào ngạt lên, lại rát nhanh bị gió xua tán đi bốn phía. Khắp nơi vắng lặng vô thanh, chỉ có chiếc đồng hồ nước bằng đồng ngoài phòng không nhanh không chậm, khiến hắn khi đến gần tim đập đột nhiên nhanh hơn rất nhiều. Cửa khép hờ, làn gió pha lẫn hương hoa cứ như vậy qua lại như thoi đưa, mang theo khí tức và âm hưởng khiến người trầm túy. Sau tấm bình phong ngăn cách nội thất lẳng lặng đốt nến, ánh sáng nhỏ vụn xuyên thấu sa mỏng, đường thêu tinh xảo trên mặt liền hiện ra hoa văn nhàn nhạt phác họa bằng viền bạc, phiếm sắc đỏ son, ở ban đêm thâm mà trầm càng cảm thấy diễm lệ.
Lý Thừa Ân chậm bước đến gần kéo bình phong ra mới phát hiện Diệp Anh đã thiếp đi rồi —— Hắn vốn cho rằng mình đã đem thời gian nắm chuẩn, vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Diệp Anh ngủ không sâu, khi nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần nội thất, lộ ra sự nôn nóng lại như cũ mang theo vẻ nghiêm chỉnh của quân nhân thì đã tỉnh lại, lúc này đem cơ thể trở lại, tấm thảm lụa hoa mỏng nguyên bản bao lấy bờ vai liền trượt xuống ngực. Y cũng không có ý tứ ngồi dậy đón khách, chỉ là đôi gò má hiện ra tiếu ý mờ nhạt. Lý Thừa Ân cũng không mở miệng, ngồi vào bên tháp sáp đến, tay phải mơn trớn khuôn mặt Diệp Anh, từ xương gò má chậm rãi di động, bàn tay to rộng mang theo hơi mát lặp lại ma sát vuốt ve làn da mềm mịn, sau cùng còn cố ý nhè nhẹ nhéo hàm dưới của Diệp Anh, dưới bụng ngón tay lập tức truyền tới run rẩy rất nhỏ. Diệp Anh tùy theo động tác của hắn nửa ngồi dậy, thuận tay đem tóc trắng buông dài gạt ra phía sau, dọc theo vai lưng thon gầy một đường đổ xuống. Y vốn bao bởi tiết y rộng rãi, sau khi ngồi dậy cổ áo lệch về một bên, lộ ra xương quai xanh thường ngày ẩn dưới kim y cao cổ không thấy mặt trời, toát ra ánh sánh oánh nhuận. Đem đôi chân thon dài khoanh lại, sáp đến tựa vào ***g ngực vị khách không mời, hai cánh tay khó khăn vắt lên bả vai Lý Thừa Ân, cánh tay đối phương vừa vặn luồn qua dưới sườn y quấn lấy cả vòng eo y.
Diệp Anh đem mặt chôn ở một bên hõm vai Lý Thừa Ân, cảm giác y liệu dính sương sớm ẩm ướt cọ qua khuôn mặt mình, không khỏi bật cười —— Mặc dù sau một phen từ biệt tư tâm như thiêu đốt, gặp mặt như thế này sau đó thân thiết lại thủy chung có chút như là nằm mơ, có chút ngượng ngùng.
Lý Thừa Ân đem người cố định vào ***g ngực, chầm chậm vỗ về sống lưng khẽ khẽ run rẩy của y, kề sát mặt y nghe thấy tiếng cười đang kiềm chế của Diệp Anh.
“Cười cái gì vậy, hửm?” Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy lòng quả thực là tâm thần phiêu đãng, ngửi được hương khí thanh thiển trên người Diệp Anh truyền đến, hắn đè thấp thanh âm, đôi môi dán vào làn da mềm mịn nhiệt độ hơi cao kia, chậm rãi cọ đến một bên vành tai trơn bóng, ý đồ xấu xa mà há miệng ngậm lấy một nửa.
(Máu mũi lênh láng =.,=……..)
Diệp Anh trầm thấp nỉ non một tiếng, chậm rãi nói, Diệp mỗ nghe nói Tướng quân đang ở Trường An, chưa từng nghĩ tới đêm nay liền có thể trèo tường đến đây, Tướng quân quả thực……thần hành vạn lý, không gì không thể.
Thanh âm mang chút hài hước của y dần dần lắng lại trong hắc ám như nước. Lý Thừa Ân đem y ôm lên một chút, hắn nhạy bén mà cảm giác được loại khí tức thẳng mặt mà tới, giống như bão tố. Sau đó đôi môi liền bị một mảng nóng bỏng phủ lên, hôn đến thực sâu, giữa cánh môi trằn trọc di chuyển —— Diệp Anh ngâm nga một tiếng, mặc cho lưỡi Lý Thừa Ân mang chút cấp thiết mà vươn tới, linh hoạt mà cạy mở hàm răng của y, tự hồ còn cố ý mô phỏng động tác mập hợp, dây dưa đầu lưỡi y trăm phương trêu chọc quấn quít. Khi ý thức được điểm này dần dần hô hấp cũng có điểm khó khăn, y ôm lấy cổ Lý Thừa Ân, trái tim đôi bên đập càng ngày càng kịch liệt, không ngừng kích thích thính giác vốn đã mẫn cảm. Cuối cùng khi được buông ra đã là chậm chạp hết mức, vô lực mà túm lấy cánh tay đối phương, một sợi chỉ bạc từ khóe môi có chút sưng đỏ uốn lượn buông xuống, Lý Thừa Ân cười ôm y, cúi đầu hôn tới dấu vết *** mĩ nọ, nháy mắt khiến cho trên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Anh phủ đầy mây đỏ.
“A Anh, cùng ta một chuyến về Thiên Sách phủ.” Hắn gảy lên tóc trên trán y quấn quanh ngón tay.
“Không về.” Diệp Anh mềm mại mà tựa trên đầu gối Lý Thừa Ân, tùy ý chống hai khuỷu tay lên, tóc trắng bóng mượt như trải ra tơ lụa thượng hảo, bao lấy thắt lưng, trải qua ngọa tháp còn cơ hồ rủ xuống mặt đất. “Hôm trước vừa mới từ bên đó trở về……” Thực cũng không phải xuất phát từ không tình nguyện, chỉ là luôn khiến nhị đệ khó xử thì cũng không tốt.
“Đi thì đã đi rồi, mà chẳng gặp ta.” Lý Thừa Ân không muốn bỏ qua, “Ta ngày đêm nhớ ngươi đến khó chịu như thân tâm bị hỏa thiêu, nghe được ngươi chưa dùng lại ở Đông Đô đã suốt đem thúc ngựa trở về, ngươi không công bằng với ta. A Anh……”
Hắn phóng thấp thanh âm vốn mang sức hấp dẫn kỳ diệu, Diệp Anh nghe không quen lời càn rỡ như vậy, trong bóng tối chỉ cảm thấy trên mặt tức khắc nóng bỏng lên. Y ngỡ ngàng ngẩng mặt lên, mắt xám trống rỗng cũng mở ra, mi dài khẽ động, khóe mắt đỏ tươi lưu chuyển, rơi vào trong mắt Lý Thừa Ân đều là phong tình tràn ngập.
“Ta không phải……”
Diệp Anh lời chưa nói dứt liền nuốt lại thanh âm, bởi vì Lý Thừa Ân một tay gắt gao siết lấy eo của y, một tay vén cổ áo y ra chậm rãi ve vuốt ***g ngực y, lòng bàn tay thô ráp mang theo vết chai do hằng năm dùng thương giáo hình thành thong thả nhích qua cần cổ y, lại không nhanh không chậm đi xuống, cố ý dừng ở trước ngực, ái muội mà đem đường nét vân da đều phác họa một phen. “Không phải không nhớ ta?” Thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên bên tai, hơn phần tiếu ý thành thạo có dư, bàn tay châm lửa lại chẳng chịu dừng lại, mọt bên tiếp tục hướng phía dưới sờ soạng tiểu phúc của Diệp Anh, một bên buông lơi cánh tay siết lấy vòng eo y, dọc theo sống lưng ưu mĩ của y một đường theo xuống cặp mông vểnh lên, ở quanh xương cụt lặp lại vuốt ve.
“Ưm……ngươi trước buông……” Lời chưa nói xong Lý Thừa Ân trái lại thu tay trước, trực tiếp đem người từ trong chăn thảm ôm ngang lên.
“Khi ta đến đã tính toán ổn hết rồi, ngươi nếu như không chịu cùng ta trở về…… Trang chủ có biết Thiên Sách phủ ta, sở trường cái gì không?”
Hắn bế y lách qua bình phong, dưới nguyệt hoa song cửa sổ yên ắng, bên cửa buông xuống bóng đen thưa thưa thớt thớt. Ánh trăng hiền hòa chiếu lên đuôi mày khóe mắt Lý Thừa Ân, anh khí bức nhân, phong lưu tuấn tú. Diệp Anh hơi hơi vùng vẫy một chút, nghe được lời của hắn lại không động nữa, khóe miệng cong lên một nét cười.
“Thuật tập kích bất ngờ.”
Y nâng mặt tên vươn tay sờ vuốt mắt mày Lý Thừa Ân, ngón tay lướt qua đường nét khuôn mặt góc cạnh phân minh của hắn rồi lại trượt xuống, thấp giọng hỏi, “Tướng quân dùng chiêu này với mỗ?”
Lý Thừa Ân hôn hôn ấn kí hoa mai bên trán y, từ trong ngực móc ra một phong thư đặt ở trên chiếc bàn con bên cạnh, ôm lấy người liền thoải mái mà đi ra ngoài. Bên ngoài trăng sáng trời trong, quang hoa như luyện, trên hồ Tây Tử qua lại tiếng gió rít như có như không, thổi rung cành hoa xum xuê trước Thiên Trạch lâu, nháy mắt bừng tỉnh như cách thế.