Mewgulf Em Là Món Quà Của Anh

Chương 28: Chiến Lược Của Mew Tiếp Theo




Mew vô phòng sách thì thấy Gulf đang đứng dưới kệ sách nhìn giá sách.

Anh đem dĩa trái cây đặt trên bàn làm việc rồi bước lại phía Gulf.“Em đang xem gì đó?”“Sách ở đây anh đọc hết toàn bộ rồi sao?” Gulf nghe thấy tiếng Mew nói thì quay sang Mew hỏi.“Cũng không hẳn, ở kệ bên trái bàn làm việc có một ít sách mới lấy về, vẫn chưa có thời gian xem.”Gulf trợn cả mắt lên, đọc vậy là quá nhiều rồi, không bù cho cậu.“Haizz, chả bù cho em” Gulf thở dài một cái.“Như em thì sao? Như em cũng tốt mà.” Mew lại xoa đầu Gulf, động tác này bây giờ gần như là thói quen của anh vậy.Mew kéo Gulf về phía bàn làm việc, để cậu ngồi lên đùi mình, tay thì găm một miếng táo rất tự nhiên đưa lên miệng cậu.“Để em xuống đi, em rất nặng đó.”“Không sao, anh thích vậy, nếu em không nhúc nhích thì còn thích hơn.” Một tay còn lại của Mew đã vòng qua ôm lấy eo cậu, giữ chặt Gulf, không để Gulf đứng lên thành công.“Sao anh có thể cứng đầu vậy chứ?”Nói vậy thôi, nhưng cậu cũng ngưng vùng vẫy, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Mew há miệng ăn trái cây mà Mew đưa đến bên miệng.

Tay cậu rảnh nên tiện tay với lấy quyển sách trên bàn mở ra xem, quyển sách khá dày và nặng, trong sách nói về các loại máy móc nhưng sách này viết bằng tiếng anh.

Gulf lật lật mấy trang không hiểu lắm lại bỏ xuống, tay cậu đặt lên tay của Mew đang ở trên bụng cậu.“Có phải anh học tiến sĩ ở Mỹ không?”“Đúng vậy, anh học thạc sĩ với tiến sĩ ở Mỹ hết.”“Sao anh lại về nước vậy?”“Em đoán xem.” Mew cười.“Em làm sao mà đoán được cơ chứ, lúc đó em còn chưa quen anh.” Gulf hờn dỗi nói.“Anh về nước vì một người.” Mew không để tâm nói, tay vẫn găm trái cây cho Gulf.“ à ột ười ất uan ọng ao?”Lời tác giả: Đúng vậy, đây không phải là Băng viết sai chính tả đâu, mà là Gulf nhà ta vừa nhai táo vừa nói, nên phát âm không rõ ràng.

Cả nhà đoán xem Gulf nói gì nào?“Khi nào có cơ hội lại kể cho em.

Giờ thì đến giờ đi ngủ trưa rồi”“Không, em phản đối.

Em không ngủ trưa.” Gulf kháng nghị.“Phản đối vô hiệu(*).

Đi thôi.”(*) Vô hiệu: Không có tác dụng.“Aaa!!”Gulf la lên một tiếng, là Mew ôm ngang cậu lên theo kiểu công chúa.

Gulf cũng sợ té nên vòng tay qua cổ anh ôm lấy anh.Rất nhanh hai người đã về đến phòng ngủ, đặt Gulf xuống giường xong Mew cũng leo lên giường nằm bên cạnh cậu.“Em có muốn chơi game điện tử không? Chính là bộ đua xe địa hình mới ra hồi đầu hè đó.”“Có!” Mắt Gulf sáng lên.“Vậy thì phải ngủ trưa, dậy rồi mới được chơi.

Giờ thì nhắm mắt ngủ nào.”“Anh xem em là con nít đấy à?” Dù nói vậy nhưng Gulf vẫn ngoan ngoãn nằm im, đắp chăn lên.Mew bật cười:“Không có.

Anh xem em là người yêu của anh, không phải anh cũng ngủ cùng em đây sao.”Lúc này Gulf mới thôi cằn nhằn.Đúng thật sự là Mew chăm cậu kỹ như chăm em bé vậy, nhưng anh vui vẻ.Dù mới đầu kháng nghị nhưng rất nhanh Gulf đã chìm vào giấc ngủ, Mew vẫn nằm bên cạnh vỗ lung cậu dỗ cậu ngủ.

Đến khi chắc chắn cậu ngủ say rồi anh mới rời giường, quay lại phòng sách.Ngồi trên bàn làm việc, anh tập trung làm nốt đồ án để gửi, thời gian chiều tối nay anh muốn dành thời gian bên cạnh Gulf.…..Một lúc sau Gulf cũng mơ màng tỉnh giấc, nhìn qua bên cạnh không thấy Mew đâu, không biết Mew đi đâu rồi nhỉ? Gulf nghĩ.Cậu vẫn mắt nhắm mắt mở như vậy đi loanh quanh tìm Mew, đi vô nhà tắm không có bóng dáng ai.

Mở cửa phòng ngủ ra ngoài, cậu đứng ngơ nhìn phòng khách và phòng bếp cũng yên ắng.

Nhấc chân tiến vô phòng sáng thì thấy Mew mắt đeo kính, đang chăm chú gõ trên máy tính.Nghe tiếng động, Mew ngước lên nhìn thì thấy Gulf đang đứng trước cửa, tay vẫn đang dụi mắt.

Anh mở kính ra rồi gọi cậu:“Em tỉnh rồi? Lại đây.”Nghe anh gọi, cậu nhấc chân tiến về phía anh.

Lần này cũng bị Mew kéo vào lòng, ngồi trên đùi anh.

Lần này Gulf không phản kháng nữa.“Sao lại không mang dép vào? Đi tìm anh sao?”“Em không để ý, không mang cũng không sao mà.” Gulf né tránh không trả lời câu sao.

Vì đúng là trong tiềm thức của cậu cậu đang đi tìm Mew.“Không mang dép sẽ bị lạnh chân, sẽ ốm đó.

Lần sau không được như vậy nữa, được không? Anh sẽ lo.” Mew không ngại ngùng đem đôi chân trần của Gulf bao lại bằng bàn tay to lớn của anh.“Được ạ.

Em sẽ để ý.” Gulf rất thuận theo đồng ý Mew, cậu không bướng nữa.“Anh đang bận sao?” Gulf quay sang nhìn vào máy tính và bàn làm việc, trên đó đang có chi chít chữ và giấy tờ.

truyencuaLeHaBang“Không, anh xong rồi.

Giờ mình chuẩn bị rồi ra ngoài chơi game nhé!”“Dạ.”Mew nắm tay dẫn Gulf vô nhà tắm, vì Gulf lấy kem và bót đánh răng.

Ôm cậu từ đằng sau, nhìn cậu.

Mãi đến khi Gulf đánh răng rửa mặt xong, Mew mới ra ngoài.“Anh ra ngoài chuẩn bị trước, em xong rồi ra.”Mew về phòng bếp, làm ít trái cây trộn sữa chua, cầm theo chai nước ngọt ra bày biện trên bàn khách.Gulf xong xuôi ra ngoài thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ duy nhất một thứ không có.“Thế tivi đâu anh? Không có tivi mình chơi kiều gì?”Ban đầu lúc nhìn thấy phòng khách nhà Mew, Gulf không để ý nên mới không phát hiện ra rằng trong nhà không có tivi.

Giờ lúc cần cậu mới chú ý tới.

Thật ra là phòng khách nhà Mew là một không gian mở, từ cửa chính nhìn thẳng vô là bộ bàn ghế sô pha quay lung vào cửa số sát đất, bên trái là phòng bếp, bên phải là phòng ngủ.

Tưởng bên ngoài phòng ngủ được làm một cái giá âm tường, trên đó bày rất nhiều dĩa CD, DVD,… còn có một vài mô hình, đồ chơi làm bằng lego và một vài đồ trang trí linh tinh, lặt vặt khác.

Gì cũng có chỉ duy nhất không có tivi.“Em lại đây.” Mew ngồi trên ghế sô pha vẫy cậu lại.Gulf hoang mang nhưng vẫn tiến lại phía anh.

Lại gần thì thấy trên tay anh đang cầm một cái remote (điều khiển) màu đen.“Tít”Chỉ nghe thấy một tiếng sau đó là một âm thanh vù vù như tiếng gió, nhưng rất nhẹ.

Cậu quay người lại đằng sau, thì thấy cách bộ bàn ghế tầm hai mét có một đoạn nền đang tách ra, từ dưới đó đi lên là một cái tủ đựng tivi cùng các đầu máy, đầu đĩa.Gulf như được mở ra một thế giới mới, không ngờ nội thất còn có thể thiết kế như thế này.“Woa, thật kỳ diệu”Đợt Gulf cảm thán xong thì tivi, máy game đã khởi động xong.“Lại đây ngồi nào, hôm nay sẽ cho em chơi thật đã.”Không một giây chần chừ, Gulf lao lên ghế sô pha bắt đầu cuộc chơi.

Mới ban đầu Gulf còn ngồi tử tế, được một lúc nhập tâm vào trò chơi thì kiểu gì cậu cũng ngồi hết.

Lúc thì co hẳn hai chân lên ghế, sau thì tuột xuống ngồi hẳn dưới thảm lông.Cả hai chơi thể loại game đối kháng, đấu rất hăng say.

Gulf lại thêm một cái bất ngờ nữa là: Không ngờ Mew chơi game cũng có thể lợi hại như vậy.Trong suy nghĩ của cậu, Mew là một người chăm học, chỉ có tập trung vào sách vở nên việc anh chơi giỏi như vậy là điều cậu không thể ngờ đến.

Cậu phải tập trung hết mức mới có thể miễn cưỡng thắng được anh.Điều này làm cậu rất sảng khoái, rốt cuộc cũng có một thứ cậu giỏi hơn Mew.

Gulf nghĩ.Mew nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi của cậu đều thấy xứng đáng.Hết chương 28: ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.