Mewgulf Em Là Món Quà Của Anh

Chương 2: Sự Rung Động Nhỏ Nhoi




‘Gulf mình sẽ xưng là cậu còn Mew sẽ là anh nhé cả nhà’Thở dài một hơi, Gulf quay lại nhìn Mild: “Mày đến nhà ăn trước đi, tao phải lên phòng thầy đã.

Lần này thì hay rồi, đi học ngày đầu tiên đã toi rồi.”Ảo não xách balo lên.

Mild với gọi:“Không cần ta đi cùng mày thật hả?”Gulf không quay đầu lại chỉ giơ tay lên vẫy, đủ hiểu Gulf muốn nói gì nên Mild quay qua đi ăn cùng đám bạn, lại rôm rả bàn luận về chủ đề đợt vừa rồi tụi bây làm gì.Khuôn viên trường rất rộng nhưng thật không biết nên vui hay buồn khi giảng đường hôm nay Gulf học thật gần với phòng giảng viên.

TruyenduocvietboiLeHaBangLê từng bước cuối cùng cũng đến, đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, cậu giơ tay gõ cửa, hai hồi ba hồi nhưng không ai lên tiếng, thử đẩy cửa bước vào thì cửa không khóa, cất tiếng gọi:“Giáo sư, người có đó không? Nếu người không trả lời thì em đi đấy nhé! Không phải là em không đến đâu đấy nhá!!”Giọng càng ngày càng nhỏ, cậu hí hửng quay người toan mở cửa bước ra thì một cánh tay rắn chắc túm vai cậu quay lại, ép cậu vào cửa.Anh dựa thật gần cậu, hơi thở nóng phà vào tai cậu không khỏi khiến cậu rung mình lên:“Con mèo nhỏ, em tính đi đâu?”Cố gạt đi cảm giác ngứa ngứa nơi tai, cậu đáp lại:“ Giáo sư, em tên là Gulf, không phải con mèo nhỏ!!”“Ha.., được rồi, Gulf, em tính đi đâu nào?”“Chỉ là không có giáo sư trong phòng nên em tính sẽ quay lại tìm giáo sư sau thôi ạ!”Nhìn ra tiểu tâm tư của Gulf, anh cũng không vạch trần, chỉ khẽ nói:“Là như vậy sao?”Chống hay tay lên ngực anh, cậu muốn đẩy anh ra, khoảng cách gần như vậy cậu sợ anh sẽ nghe thấy tiếng tim cậu đang đập bang bang vì anh mất.Anh cũng không muốn dọa đến cậu nên lùi lại, về ghế sofa giữa phòng ngồi xuống, cậu thấy vậy cũng đi theo lại đó ngồi xuống.Sau khi rót cho cậu một ly trà, anh nghe cậu nói:“Cảm ơn giáo sư lúc sáng đã đỡ em.”“Chỉ có vậy thôi hả? Tôi tưởng em sẽ làm gì để cảm ơn tôi nữa chứ, em nhìn gầy vậy mà cũng nặng phết đó chứ, đỡ em đến giờ lung tôi vẫn đang còn đau đây này.”Bối rối gãi đầu:“Vậy em phải làm gì đây ạ? Hay giáo sư chờ em một chút, em chạy đi mua thuốc cho giáo sư nhé.”Nói là làm luôn, cậu đứng dậy định chạy đi thì anh túm lấy tay cậu kéo lại.Vì bị kéo lại giật mình, cậu mất đà, theo quán tính ngã vào lòng anh, anh được đà ôm lấy cậu.

Ôm rồi mới thấy, eo cậu thật nhỏ, thật gầy.

Mew thầm nghĩ.Cậu giật mình chưa kịp phản ứng thì nghe thấy anh nói:“Không cần đâu, đi ăn cùng tôi là được, tôi mới về nước vẫn chưa quen.

Có thể không?”Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uy lực khiến cậu không cách nào từ chối, nhìn đôi mắt của anh cậu không thể nào thốt ra chữ ‘Không được’.Đành vậy, dù gì giáo sư cũng giúp mình, mình đưa giáo sư đi ăn chắc cũng không sao.

Cậu cất giọng lên hỏi:“Vậy giáo sư muốn đi ăn ở đâu? Có thể đến nhà ăn không? Vì gần hết giờ nghỉ trưa rồi!” Gulf nhìn đồng hồ hỏi lại anh.Anh cười nhẹ trả lời:“Có thể.

Em là đang lo tôi không kịp tiết buổi chiều sao?”“Mới không phải như vậy.” TruyenduocvietboiLeHaBangMặt cậu đỏ lên, cậu nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh ra cửa.

Dáng vẻ chạy trối chết của cậu thật đáng yêu.

Mew cất tiếng cười, nụ cười trong đáy mắt lại càng sâu hơn, rồi đứng dậy đi theo cậu.Đi dọc khuân viên trường để đến nhà ăn, khung cảnh thật yên bình.

Đằng trước một bóng dáng cao mảnh vác chiếc balo cất bước phía trước, đằng sau thì có anh cao lớn đi sau, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu, nụ cười vẫn treo trên môi.Sinh viên nhìn vào thật giống người cha hiền từ luôn dõi theo cậu con trai nhỏ của mình vậy.

Hình ảnh rất đỗi ấm áp nhưng cũng thật lạ kì.

Thấy anh đi đằng sau cậu quay lại gọi anh đi nhanh lại bên cậu.Từ góc nhìn của anh – một cậu thanh niên tràn đầy sức sống, nở một nụ cười thật tươi, dang tay hướng về phía anh.

Mặt trời phía sau cậu khiến cậu dường như tỏa sáng, như một cậu thiên thần nhỏ, làm lòng anh mềm nhũn.Gương mặt anh kiên định như vừa đưa ra một quyết định gì đó hết sức quan trọng.

Bước lại gần cậu anh nở một nụ cười thật tươi.

Nụ cười ấy thiệt chói mắt đối với Gulf – một người con trai sao lại có thể cười đẹp đến vậy cơ chứ!!!Đến nhà ăn, dưới con mắt ngỡ ngàng của bao nhiều người, anh kéo ghế cho cậu ngồi rồi nhẹ nhành hỏi:“Em muốn ăn gì?”“Không cần đâu, để em đi, giáo sư cứ ngồi đi, giáo sư ăn gì cứ nói em.”Ấn cậu ngồi xuống:“Ngoan, nghe lời tôi.”Âm thanh mị hoặc ấy khiến cậu bất giác nghe theo.“Thế em muốn ăn cơm với thịt xào hung quế.” TruyenduocvietboiLeHaBangVuốt mái tóc đen bóng của cậu, Mew nói:“Ngoan, chờ tôi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.