Edit: Dương Lam
Hôm đó là thứ bảy, không chỉ Liêm Tiếu, mà đến cả anh đẹp trai Trình Tân cho rằng đã về thứ tư thứ năm nên sẽ không về nữa, không ngờ anh ấy vẫn về nhà.
Vui quá đi.
Được gặp trai đẹp, Trình Tân hưng phấn tột độ, lăn lê bò toài trên mặt đất, nằm giang chân nâng vuốt ngoẹo đầu, ngẩng mặt ngắm Liêm Đường.
Cảnh tượng này thật là moe hết sức, nhưng anh Liêm của chúng ta thấy cô như vậy, chỉ cởi áo khoác xuống nói thẳng thừng: "Mày đang bán moe đấy à, hay là học chó?"
Trình Tân nghe thấy hai chữ bán moe còn rất vui vẻ, nhưng nghe hết từ học chó thì chợt đen mặt, trong lòng bất mãn hứ một tiếng, người ta đây moe vậy cơ mà! Gì mà chó với chả cún! Tôi có chó thế ư? Tôi đáng yêu vậy mà?!
Trình Tân bị đả kích quá, lật mình, từ dưới đất bò dậy, tự nhủ trong lòng, hứ, nể mặt tay này từng cứu mày một lần, thôi tha cho anh ta đi, ai bảo ngoại hình người ta đẹp thế cơ chứ!
Trai đẹp có sai lầm cũng nên được tha thứ, ai bảo cô là đứa cuồng sắc đẹp, huống chi chàng đẹp trai này còn chu đáo như vậy, dù mặt mày có hơi lạnh lùng, khiến cô sợ hãi ngay lần gặp đầu tiên.
Đối với người quan tâm mình nhất trong cái nhà này, Trình Tân thể hiện rằng mình vô cùng thông tình đạt lý, không thèm so đo, meo-o.
Trình Tân không thấy chút gánh nặng nào, nhanh chóng tự khuyên bảo ru ngủ mình, bước từng bước nhỏ tiến sát Liêm Đường, ngồi xuống sàn nhà, nâng vuốt nghịch ống quần Liêm Đường, ngửa cổ nhìn Liêm Đường.
Anh đẹp trai ơi, muốn ôm ôm hôn hôn bế lên cao, meo.
"Meo --"
Liêm Đường đứng tại chỗ nhẹ cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng ngắm Trình Tân làm nũng.
Cảm thấy hết cách đành cúi xuống bế nhóc con này lên.
"Mày thật là... Càng ngày càng biết bán moe, nhưng cái mặt moe này cũng không tệ, tao mua." Lời nói có ý tâng bốc.
"Meo --" Trình Tân lén phổng mũi, người ta vốn đáng yêu sẵn rồi! Có ai thấy tôi bán moe mà không mua mấy cân chứ?! Nét mặt tự tin vô cùng.
Liêm Đường về nhà rồi không hề ra khỏi cửa, chỉ ngồi yên trong phòng xử lý công việc trên máy tính, còn Trình Tân thì đang tung tăng đi lại trên đùi Liêm Đường, không hề lo lắng mình sẽ ngã xuống.
Tại sao ư, bởi vì cô nàng có chỗ dựa nên không thèm sợ, cảm thấy nếu mình sắp ngã, anh đẹp trai nhất định sẽ lập tức kéo cô đỡ cô! Cô tự tin lắm đó.
Với anh trai đẹp trai, Trình Tân cho rằng mình rất hiểu anh, đã nhận định anh là một người siêu siêu tốt!
Không chỉ có bề ngoài đẹp trai!
Nhân phẩm cũng tốt cùng cực!
Chỉ là có hơi lạnh nhạt, dễ khiến người ta không dám đến gần.
Từ khi cô biết Tống Nhã là mẹ kế của Liêm Đường liền bất giác thấy thương thay cho anh đẹp trai, khó trách ngay từ lúc đầu đã thấy Liêm Đường rất thờ ơ trước Tống Nhã, Liêm Tiếu thì đỡ hơn.
Nghe nói cha mẹ anh ly dị khi anh mới mười tuổi.
Qua khoảng thời gian sống chung với Liêm Đường, Trình Tân phát hiện, hình như chưa từng thấy Liêm Đường liên lạc với mẹ mình bao giờ, mẹ anh cũng chưa từng gọi cho anh.
Vừa nghĩ từ khi anh đẹp trai mười tuổi đã phải chịu những điều này, Trình Tân hết sức đau lòng, hận không thể quen biết anh từ khi anh còn nhỏ, sau đó mỗi ngày đều bán moe chọc anh vui.
Liêm Đường ôm Trình Tân quấy rối nãy giờ lên, thuận tay đặt trên mặt bàn.
Trình Tân nhìn nét mặt Liêm Đường nghiêm túc mà thất thần, không quấy rối nữa, cô nằm bên cạnh anh, rất mực ngoan ngoãn, mở to mắt ngắm nhan sắc của trai đẹp.
Quá đẹp trai, đẹp trai quá đi.
Anh trai đẹp trai ơi sao anh có thế đẹp trai đến thế?
Cảm giác còn đẹp hơn cả thần tượng Chương Kính Chi của cô, men hơn cả Chương Kính Chi, thần tượng của cô đẹp kiểu anh tuấn khôi ngô, còn anh trai đẹp trai lại theo kiểu lạnh lùng thanh khiết như rượu mạnh, nhưng đều giống ở chỗ cao lớn mạnh mẽ, đẹp trai kinh người.
Cô đều thích cả.
Nghĩ vậy, Trình Tân không để ý thấy Liêm Đường đã nhấc điện thoại lên, trên màn hình có thông báo tin nhắn.
Chương Kính Chi gửi lên group một tấm hình mặc đồ cổ trang chụp trong phim trường.
Chương Kính Chi: Nhanh nào, cho fan mèo nhỏ của tớ chiêm ngưỡng đi, đậu yêu của nó lại đẹp trai tới một cấp độ mới rồi đó! Đúng rồi, fan mèo nhỏ của tớ là cái hay đực vậy?
Lãnh Trạc: Không biết xấu hổ.
Dịch Viễn Sơn: Không biết xấu hổ.
Liêm Đường: Cái, tớ cho xem rồi, con bé quay mặt đi, trông như không dám nhìn thẳng, cậu nên kiểm điểm kĩ lại đi.
Lãnh Trạc: Nhớ kiểm điểm lại cho kĩ, xem tại sao bé quay mặt đi.
Dịch Viễn Sơn: Nhớ kiểm điểm lại cho kĩ, xem tại sao bé quay mặt đi.
Chương Kính Chi: Nói bậy!
Thời điểm Chương Kính Chi gửi câu Nói bậy này, đúng lúc Trình Tân thấy nhàm chán, ngáp một cái quay lưng lại, cuộn người nhắm mắt.
Thấy Trình Tân phối hợp như vậy, Liêm Đường khẽ mỉm cười chụp lại bóng lưng phủ lông tơ trắng muốt, gửi vào trong group.
Lãnh Trạc: Nhìn thấy chưa? Người ta cảm thấy cậu làm ảnh hưởng tới mắt người ta ấy nên không thèm nhìn cậu đó.
Dịch Viễn Sơn: Về cẩn thận nghĩ lại bản thân đi.
Chương Kính Chi: Tớ... không... tin...
Liêm Đường: Đừng giãy giụa nữa, cậu đã thành quá khứ rồi.
Dứt lời, Liêm Đường bế Trình Tân lên, ôm vào trong lòng, Trình Tân bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã bị xốc vào lòng, móng vuốt quắp chặt vào áo Liêm Đường, hoảng hốt kêu meo meo.
Liêm Đường đặt điện thoại xuống, vuốt lưng cho Trình Tân đang thất kinh hoảng hốt, thấy cô dần dịu lại, mới cầm điện thoại lên, mở chế độ quay phim, quay một đoạn ngắn cảnh Trình Tân cọ má vào mình gửi lên group.
Liêm Đường: Dễ hiểu thôi, bây giờ tớ mới là người Tiểu Tiểu thích nhất.
Lãnh Trạc: Khà khà, mặc dù có hơi vô sỉ, nhưng quả rất thật tuyệt.
Dịch Viễn Sơn: Chương Kính Chi, mau về suy nghĩ cho kĩ đi, nghĩ xem tại sao lại bị Tiểu Tiểu vứt bỏ.
Chương Kính Chi: Hứ! Đó là do Tiểu Tiểu chưa được gặp tớ trực tiếp, đợi bé nó thấy tớ rồi ắt sẽ biết ai mới là người đẹp trai nhất!
Liêm Đường: Hẳn là... Cũng biết được ai là người vô sỉ nhất.
Lãnh Trạc gửi biểu tượng cười trên nỗi đau của người khác.
Dịch Viễn Sơn: Mau tự kiểm điểm đi.
Trình Tân được Liêm Đường nâng trên một tay, nhận ra Liêm Đường đang bấm điện thoại thì tò mò muốn nhìn thử, nhưng lúc này Liêm Đường đã chat hết những lời muốn nói, anh đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, nhẹ tay đặt Trình Tân xuống sàn, nói với cô: "Đến trưa rồi, nhớ uống ước, tao phải xuống dùng cơm đây." Lâu dần, Liêm Đường có thói quen nói chuyện với nhóc con lúc nào cũng lắm tâm tình biểu cảm này, mặc dù ban đầu thấy hơi là lạ, nhưng giờ không hề cảm thấy vậy nữa.
Trình Tân đi vòng vòng quanh ghế Liêm Đường mấy lượt mới chạy ra chỗ đặt bát của mình ở ngoài phòng khách.
Thức ăn trong bát còn rất nhiều, nước cũng còn không ít, cô uống no nước, vùi đầu ăn đồ ăn cho mèo, không hề biết rằng mình vừa bị Liêm Đường lợi dụng.
Hơn nữa còn tàn nhẫn đả kích thần tượng của cô.
Liêm Đường gõ bàn phím, chuyển máy tính sang trạng thái tạm nghỉ. Vừa mở cửa phòng đã thấy nhóc con đang ngoan ngoãn ăn đồ ăn mèo.
Trước kia thường nghe nói động vật hiểu ý người, Liêm Đường chưa từng nuôi thú cưng, khi nghe người ta nói thế, anh chỉ nghĩ được tới những bé động vật thông minh trong các đoạn clip trên mạng, thấy những trò nghịch ngợm kì lạ, những khả năng đặc biệt của bọn nó, đã cảm thấy, hình như có hiểu ý người thật, mặc dù là do được chủ nhân huấn luyện đặc biệt mới làm được như vậy.
Trên thực tế, anh chưa từng thấy con nào được như thế này.
Lần này, món quà sinh nhật Liêm Tiếu nhận được khiến Liêm Đường chân thật cảm nhận rằng, động vật quả thật rất hiểu ý người.
Nhất là Tiểu Tiểu nhà anh, tựa như còn thông minh hiểu anh hơn những bé thú cưng trên mạng.
Có lúc anh còn cảm thấy, nhóc con này, dường như có thể nghe hiểu lời anh.
Nhưng thỉnh thoảng nhóc cũng thể hiện ra vẻ lơ mơ ngốc nghếch, khiến anh không thể đoan chắc suy nghĩ của mình, thậm chí còn cảm thấy ý nghĩ đó thật nực cười.
Trình Tân nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn về vị trí Liêm Đường đang đứng.
Trên miệng Trình Tân còn vương giọt nước bởi động tác vừa nãy, mặc dù hiện đang nhai thức ăn mèo, nhưng một giọt nước cứ lủng lẳng trên râu mép, trông đáng yêu vô cùng.
Liêm Đường nhìn thẳng mặt Trình Tân, mỉm cười với cô rồi đóng cửa, xuống lầu.
Ngay khi Trình Tân thu mắt ngưng nhìn bỗng nghe tiếng mở cửa, cô biết, đây là Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu về nhà lúc hai giờ sáng, không dậy ăn sáng mà ngủ một giấc tới tận bây giờ, chỉ mặc bộ đồ ở nhà rồi ngáp dài ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới phòng khách, nhìn Trình Tân, chợt cảm thấy quà Vương Tuyết Mạn tặng vẫn còn rất đáng yêu.
Lâu như vậy rồi, vậy đáng yêu không kém xưa.
Nhìn Trình Tân, Liêm Tiếu cảm thấy ngoại hình cô khá giống Chinchilla, nhưng so với Chinchilla còn nhỏ xinh ngây ngô hơn mấy phần, ánh mắt nhuộm màu ngọc bích tuyệt đẹp, vẻ đẹp khó tả xiết, tóm lại tuy không rõ chủng loại nhưng nhìn có vẻ không phải giống mèo thường, còn khiến người ta cảm giác cô có vẻ đẹp cao quý nhã nhặn.
Phụ nữ trời sinh đã không kháng cự được súc hút của những sinh vật như vậy, mặc dù lúc đầu nghe mẹ nói mèo này không thuần chủng, tương lai sẽ không còn xinh đẹp như bây giờ nhưng càng nhìn, Liêm Tiếu càng thấy, bé mèo nhỏ này, thật ra vẫn vô cùng xinh đẹp.
Liêm Tiếu chợt có một ý, đi lại chỗ Trình Tân đang ăn đồ ăn mèo.
"Meo meo -- qua đây, cho chị ôm cái nào."
Trình Tân vốn muốn co người tránh sang một bên nhưng nhìn khuôn mặt cười của Liêm Tiếu lại chợt nghĩ tới thân phận mình hiện thuộc về Liêm Tiếu, nếu giờ cô có thể hiện chống đối, bị cô ấy vứt cho người ta, vậy về sau không được gặp anh trai đẹp trai nữa thì phải làm sao?
Thầm thỏa hiệp, lại gần Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu thấy Trình Tân ngoan như vậy, vui vẻ ôm Trình Tân, vuốt lông cô, vừa ôm xuống lầu vừa nói: "Càng nhìn càng thấy em đáng yêu quá, yêu hơn tất cả mèo chị từng thấy."
Trình Tân: Đó là đương nhiên, dù tôi không biết giống của mình, nhưng tôi đáng yêu thật đó!
Liêm Tiếu ôm Trình Tân xuống lầu, thấy thức ăn đã bày sẵn trên bàn thì thả Trình Tân xuống sofa rồi quay đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Liêm Đường đã thấy Liêm Tiếu ôm Trình Tân xuống, không nói gì.
Dù sao đó cũng là mèo của con bé.
Chứ không phải mèo của anh.
Liêm Tiếu dùng cơm xong đã vội vàng chạy tới sofa, ngồi xuống cạnh Trình Tân và ôm cô đặt lên đầu gối, liền đó bật điện thoại chụp lia lịa.
"Òa, chụp xong chị làm bóng mắt cho em nhé, yêu quá đi." Liêm Tiếu đặt lên bàn chụp một lúc, lại ôm cô đặt lên đùi chụp tiếp, chụp tới chụp lui tận mười mấy phút mới dừng lại.
Chụp xong, Liêm Tiếu ngồi xếp bằng trên sofa ôm gối ôm, tập trung chỉnh sửa hình ảnh để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.
Chụp được hơn hai mươi tấm, chọn ra bốn tấm, tăng sáng và chỉnh nét, chọn phông màu ấm, sử dụng lọc mắt khiến con người màu lam nhạt của Trình Tân trông càng long lanh như ảo ảnh, chẳng khác đá quý, xong xuôi, Liêm Tiếu đăng hình lên vòng bạn bè.
Đúng như dự đoán, mới đăng hai phút đã có hơn mười lượt like, sau mười phút, đã thấy mười mấy bình luận khen ngợi.
Lạc Thanh Nhã: Bé mèo đáng yêu quá.
Chu Kinh Hiên: Tiếu Tiếu, bé mèo trông yêu quá, muốn xem hình cậu ôm mèo.
Vương Nhiễm: Như trên.
Triệu Giai: Yêu quá đi! Mắt bé mèo đẹp quá!
Bạn học A: Xinh thật, đáng yêu hơn cả boss trong weibo tớ theo dõi! Thật quá quá kawaii luôn!
Bạn học B: Bé này giống gì vậy? Cũng muốn nuôi một con.
Bạn học C: Nhìn khá giống Chinchilla, nhưng lại không giống những bé Chinchilla tớ từng thấy lắm, bé mèo nhà Tiếu Tiếu trông xinh hơn một chút, xinh hơn Ragdoll luôn, lông trắng quá đi, trắng như tuyết vậy! Like!
Liêm Tiếu thấy được khen ngợi thì xoa xoa đầu Trình Tân, cười đắc ý vô cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Liêm Đường: Là mèo của mình thì tốt rồi...
Trình Tân: Meo QAQĐọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn