Editor: chentranho
Sau ngày thứ bảy của năm mới, Tinh Quang mở cửa lại nên bận tối mặt tối mày.
Ban nhạc của Hạ Hoài cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho bài hát mới, lần này là bài hát trường ca Tưởng Nam viết nên ngày nào họ cũng luyện tập đến khuya.
Đến gần năm giờ chiều, Hạ Hoài đến Tinh Quang đón Giang Sơ Tinh về nhà, vừa bước vào đã nhìn thấy nhóc con Kỳ Thành.
Cậu bước tới nhéo nhéo mặt thằng nhỏ: “Sao lần này nhóc ngoan thế, không chạy loạn nữa à?”
Kỳ Thành nhìn thấy Hạ Hoài thì trừng lớn mắt: “Đại ca!”
Nhóc con ôm lấy chân Hạ Hoài: “Anh à, em nhớ anh lắm.”
Giang Sơ Tinh vừa từ phòng bánh đi ra nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười: “Không phải nói buổi tập luyện phải tám giờ mới kết thúc sao?”
Hạ Hoài nhìn sang thấy nam sinh thì tự nhiên lộ ra ý cười, liền xoa đầu Kỳ Thành: “Nhóc tự chơi đi.”
Hạ Hoài tự nhiên mà ghé vào quầy bar, vươn tay giúp anh lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, mặt mày nhu hòa: “Kết thúc sớm. Công việc bận rộn như vậy à? Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế?”
“Tinh ca, cậu đang nói chuyện với ai vậy, có phải Kỳ Thành lại nghịch ngợm không?”
Một cô gái bưng hai cốc ca cao sữa đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng hai người nhìn nhau đầy tình cảm trước mắt.
Cô mới đến hôm nay, còn chưa từng thấy một mặt này của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh nghe thấy giọng nói sau lưng thì dắt tay Hạ Hoài tới giới thiệu với cô gái: “Đây là Hạ Hoài, không biết cậu có ấn tượng gì không.”
Kỳ Tư Vũ ngẩn người, nhìn chằm chằm Hạ Hoài đánh giá.
Một lúc sau mới từ trong trí nhớ nhớ ra, kinh ngạc nói: “Cái túi khóc đó hả?!”
Hạ Hoài cau mày liếc nhìn cô gái, trên mặt hiện lên mấy chữ không vui cùng lãnh đạm.
Kỳ Tư Vũ thực sự rất ngạc nhiên.
Cô nhớ rõ Hạ Hoài trước kia trong nhóm bốn người bọn họ thì lùn nhất, còn thường xuyên đi theo Giang Sơ Tinh gọi ca ca. Mỗi lần ở bên cạnh Hạ Mạch thì đều bị bắt nạt đến khóc.
Không ngờ bây giờ lại có sự thay đổi lớn như vậy, nếu không phải Giang Sơ Tinh nhắc nhở có lẽ cô đã không nhận ra đây là Hạ Hoài.
Qua một lúc, Hạ Hoài cuối cùng từ trong ký ức tìm được một chút manh mối, nhàn nhạt nói: “Hóa ra là cô.”
Kỳ Tư Vũ thấy cậu thản nhiên thì cũng nhận ra có vẻ vừa rồi đúng là mình kích động quá.
Cũng khó trách, bọn họ từ nhỏ đã nhìn nhau không thuận mắt, đều muốn có được sự chú ý Giang Sơ Tinh nhiều hơn.
Hạ Hoài lại nhìn về phía Giang Sơ Tinh, siết chặt ngón tay, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với lúc nãy, dịu dàng cười nói: “Khi nào thì anh về?”
Giang Sơ Tinh nhìn thời gian: “Cũng sắp đến giờ rồi, để anh đi thay quần áo.”
Anh quay đầu lại cười với Kỳ Tư Vũ: “Ngày mai tớ đến tìm cậu học bù, chín giờ sáng có được không?”
Kỳ Tư Vũ nhìn anh cười với chính mình thì khẽ gật đầu: “Làm phiền Tinh ca rồi.”
“Việc nhỏ.” Giang Sơ Tinh đem bánh kem trong tay đưa cho cô: “Ngày mai gặp lại.”
Nói xong, anh lên lầu thay quần áo.
Để lại Hạ Hoài cùng Kỳ Tư Vũ đứng yên tại chỗ.
Bầu không khí khó xử bùng lên.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Thành chạy đến trước mặt Kỳ Tư Vũ nói: “Chị ơi, đưa bánh cho em cầm với, mình mang về nhà đi.”
Sau khi Giang Sơ Tinh thay quần áo xong, trong tiệm chỉ còn lại Hạ Hoài.
“Bọn họ về rồi à?”
Hạ Hoài ừ một tiếng.
Giang Sơ Tinh nói với Giang Uyển Thi ở phòng bếp: “Mẹ, con về trước đây.”
Giang Uyển Thi: “Được, mà ngày mai con không cần qua đâu.”
Khi ra khỏi cửa hàng, Hạ Hoài nắm lấy tay Giang Sơ Tinh, nghĩ đến lời anh nói vừa rồi liền hỏi: “Anh muốn dạy bù cho cô ta sao?”
“Cô ta?” Giang Sơ Tinh phản ứng hai giây: “Em đang nói đến Tư Vũ sao?
Tư Vũ?
Nghe thấy cái xưng hô này, Hạ Hoài hai mắt tối sầm lại.
Giang Sơ Tinh thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm thì chủ động giải thích: “Cô ấy muốn quay lại Ninh Thành. Kiến thức trong sách giáo khoa không giống nhau, anh tới giảng lại qua cho cô ấy một chút. Hơn nữa, trước đây gia đình cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Cũng đã ngỏ lời rồi, anh chắc chắn không thể từ chối “.
Hạ Hoài không nói gì chỉ hỏi: “Bù mấy ngày?”
“Khoảng một tuần.”
Khi nghe đến khoảng thời gian này, Hạ Hoài lập tức nhíu mày.
Hạ Hoài do dự một chút, sau đó đè nén nóng nảy: “Vậy ngày mai em đưa anh qua.”
–
Ngày thứ hai của buổi học bù, Hạ Hoài đến cổng tiểu khu đón Giang Sơ Tinh như thường lệ.
Vừa đi đến cuối bồn hoa, cậu đã nhìn thấy Giang Sơ Tinh từ trong nhà Tư Vũ đi ra.
Hai người không biết đang nói chuyện gì mà trông rất hòa hợp.
Đang đi xuống cầu thang, Tư Vũ đột nhiên gọi Giang Sơ Tinh, sau đó bước tới ôm lấy anh bằng cả hai tay.
Hạ Hoài mặt mày xanh mét khi nhìn thấy cảnh này, hai tay nắm chặt quai đeo đàn guitar, giữa lông mày thoáng qua một tia thù địch.
“Giang Sơ Tinh.” Hạ Hoài bước tới.
Giang Sơ Tinh quay lại nhìn thấy Hạ Hoài cũng không có biểu hiện chột dạ gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Kỳ Tư Vũ rồi buông cô ra: ” Cậu cứ cố lên, một bài thi cũng không đại biểu cho điều gì.”
“Cảm ơn cậu, Tinh ca.” Kỳ Tư Vũ sụt sịt: “Ngày mai gặp lại, Tinh ca.” rồi nhìn chàng trai cao lớn bên cạnh Giang Sơ Tinh đầy ẩn ý.
Từ gen nhạy bén của Alpha, Hạ Hoài cảm thấy sự thù địch và khiêu khích. Đồng tử của cậu tối sầm, đôi mắt màu hoa đào hơi nheo lại.
“Em đợi lâu chưa?” Giang Sơ Tinh duỗi tay muốn nắm tay cậu: “Có lạnh lắm không?
Hạ Hoài sắc mặt không tốt lắm: “Hai người vừa rồi là sao?”
“Hôm nay cô ấy thi tệ lắm.” Giang Sơ Tinh hoàn toàn không cảm thấy có chuyện gì, hào phóng nói: “An ủi cô ấy thôi à.”
“Về nhà đi.” Giang Sơ Tinh nói: “Hôm nay trời lại lạnh hơn một chút rồi.”
Hạ Hoài cũng không phải là lo lắng về Giang Sơ Tinh, cậu biết tính cách của anh cũng như sự chân thành của anh đối với mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu an tâm.
Nói cho cùng, Giang Sơ Tinh là người cái gì cũng tốt, có mỗi khoản yêu đương lại không tốt, nhìn không ra người khác cũng thích anh ấy.
Sao anh ấy lại cứ ưu tú để người khác muốn dán tới thế nhỉ.
Về nhà, Giang Sơ Tinh treo cặp sách trên kệ ở hành lang rồi đi thẳng vào bếp.
“Mình làm mì cà chua đơn giản thôi nha. Anh còn phải sửa bài thi của Kỳ Tư Vũ nữa, ngày mai anh phải hệ thống lại kiến thức cho cô ấy mới được.”
Hạ Hoài không nói lời nào, mới vừa thay giày xong, Giang Sơ Tinh đã thò đầu ra khỏi phòng bếp: ” Nhờ em chút. “
Giang Sơ Tinh nói: “Em có thể giúp anh lấy bài thi từ trong cặp sách ra để ở trên bàn cà phê được không, cám ơn em nhé.”
“Được.” Hạ Hoài đồng ý.
Cậu mở khóa cặp học sinh của Giang Sơ Tinh rồi lấy ra một xấp bài thi.
Đột nhiên một thứ gì đó rơi xuống đất.
Hạ Hoài nghiêng đầu nhìn.
Là một phong thư màu hồng.
Ngoài ra còn có một chữ ký ở góc dưới bên phải- Tư Vũ thân.
Sự tỉnh táo thường ngày của Hạ Hoài lập tức biến mất khi nhìn thấy phong thư này, hai mắt tối sầm lại, đầu lưỡi liếm liếm hàm trên, tựa hồ đang kìm nén cảm xúc.
Cuối cùng, vẫn là cậu cố nhịn xuống cơn xúc động nguyên thủy của mình.
Cậu nhặt phong thư lên, nhắm mắt đem đặt lại vị trí cũ.
Cậu là một người tự tin và có nguyên tắc, cậu rất tin tưởng Giang Sơ Tinh, tin rằng anh ấy có thể giải quyết được việc này.
Chỉ là bản thân tình yêu vốn bao hàm quá nhiều tình cảm, không phải cứ muốn lý trí là được.
Sau khi Hạ Hoài đặt đồ lên bàn cà phê, trong lòng vẫn còn đang hoảng hốt.
Cậu bước vào phòng bếp ôm lấy Giang Sơ Tinh từ phía sau, chống cằm lên vai anh.
Giang Sơ Tinh sợ tới mức suýt chút nữa ném chiếc đũa vào trong nồi, ngửi được hương vị quen thuộc mới trở tay xoa xoa đầu cậu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Hoài dụi dụi vào người anh, tự hỏi có phải do mình ảo giác mà cứ luôn ngửi thấy mùi của người khác quanh quẩn quanh đây.
Cậu có chút bất mãn.
Giang Sơ Tinh cảm giác được cậu ở trên người mình cọ tới cọ lui có chút ngứa ngáy liền cười hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, a——”
Từ cổ truyền đến một cơn đau nhẹ.
Tin tức tố Alpha cực kỳ chiếm hữu mà chặt chẽ cuốn lấy anh như thể đang tìm kiếm hay che phủ thứ gì vậy.
Giang Sơ Tinh bị cậu làm như thế khiến chân có chút chân mềm, hai má đỏ bừng: “A Hoài, em đừng dùng sức cắn mạnh quá, đau đấy.”
Hạ Hoài cuối cùng cũng có phản ứng, thè đầu lưỡi ra liếm lên tuyến thể của anh: “Anh đi tắm đi, để em nấu cho.”
Giang Sơ Tinh không rõ cậu bị làm sao, nhưng cũng không ngăn cản mà đồng ý mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Sau khi tắm rửa xong, Giang Sơ Tinh vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa lau đầu, lại bị cậu ôm ở trước mặt.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Giang Sơ Tinh thiếu chút nữa đem cậu quăng qua vai.
Nhận ra đó là Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh đưa tay ra vỗ vỗ lưng cậu: “Nhóc con, em bị sao vậy? Cứ dính lấy anh, không biết còn tưởng em đến kỳ giao phối đấy.”
Hạ Hoài khẽ ngửi mùi hương của anh, chóp mũi một chút lại một chút chạm vào da cổ anh.
Như cuối cùng cũng được thỏa mãn, Hạ Hoài ngậm lấy một khối da, hung hăng mà mút một cái.
Giang Sơ Tinh cau mày, tuy biết lần này khẳng định sẽ lưu lại dấu vết nhưng anh vẫn tùy ý cậu.
Hơi nước từ trong phòng tắm phảng phất bay lại đây, Hạ Hoài ngửi thấy hương hoa mỏng manh trong đó.
Từ chậm rãi liếm mút biến thành những nụ hôn nhỏ, từ cổ đến cằm rồi tới tai.
Có vẻ như cậu đang muốn ấn một biểu tượng sở hữu lên cơ thể của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh không thể giải thích được ham muốn thống trị đột ngột của cậu nhưng cơ thể anh vẫn thành thật đáp lại.
Anh muốn lui lại, nhưng cuối cùng lại dần bị đẩy vào tường.
Bởi vì góc độ, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, thừa nhận hành động sở hữu dục của Alpha, thanh âm vệt nước vang lên trong không khí.
Nụ hôn của Hạ Hoài không nhẹ cũng không nặng, mang theo cảm giác ngứa ngáy lẫn thoải mái, tinh tế mà hôn lên.
Cảm nhận được nơi eo ấm nóng đã có chút vượt quá giới hạn an toàn. Giang Sơ Tinh hơi thở hổn hển đẩy cậu ra: “Đủ rồi, đừng náo loạn nữa.”
Hạ Hoài cũng dừng lại, nhìn kiệt tác của mình trên cổ Giang Sơ Tinh thì cảm giác hoảng hốt ban nãy mới dần buông xuống, thay vào đó là ý muốn sở hữu.
Cậu tựa đầu vào vai Giang Sơ Tinh, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em sẽ đưa anh qua chỗ học bù.”
Giang Sơ Tinh cảm nhận được cảm xúc của cậu xác thật có chút không giống như thường ngày, rõ ràng mỗi ngày sáng sớm đều đưa qua, không rõ tại sao còn muốn lặp lại một lần nữa.
Nhưng anh vẫn phản ứng theo cậu, đưa tay xoa đầu cậu: “Được.”
Hạ Hoài lại lên tiếng: “Đêm nay em muốn cùng anh ngủ.”
Giang Sơ Tinh do dự vài giây,sau đó mới tỉnh táo lại: “Ngày mai phải học bù, không thể làm loạn đâu.”
Dấu vết anh còn có thể mặc áo cổ cao để che dấu, chứ để cậu làm loạn thì ngay cả đi lại cũng không được, điều đó sẽ không tốt lắm.
Hạ Hoài gật đầu: “Chỉ ôm thôi.”
Đêm đó Hạ Hoài nói lời giữ lời, Giang Sơ Tinh rất hài lòng khi cậu thực hiện đúng lời hứa.
Sáng sớm hôm sau, Giang Sơ Tinh còn chủ động cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng.
Hạ Hoài đưa Giang Sơ Tinh đến bồn hoa trước cửa nhà Kỳ Tư Vũ.
“Ngoan, buông ra, để anh đi vào nào.” eo Giang Sơ Tinh bị ôm đến không thể nhúc nhích nửa bước: “Nghe lời, buông ra.”
Hạ Hoài cứ cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu khi nghĩ tới chuyện Giang Sơ Tinh sẽ ở một mình với một cô gái khác gần như cả ngày.
“Ôm một lúc nữa thôi.”
Giang Sơ Tinh thương lượng với cậu: “Vậy cho ôm thêm một phút nữa.”
Hạ Hoài ừ một tiếng.
Khi hai người ôm nhau, Hạ Hoài nhìn thấy cửa chống trộm cách đó không xa bị mở ra, một bóng người thanh tú từ bên trong bước ra.
Cô ấy đang ngó nghiêng xung quanh, vừa nhìn bộ dáng là biết đang ngóng xem Giang Sơ Tinh đã đến hay chưa.
Tính chiếm dục của Alpha bùng nổ vào lúc này.
Cậu thực sự không thể ngăn cản người khác thích Giang Sơ Tinh, ai kêu ca ca của cậu lại có mị lực lớn như vậy.
Nhưng cậu là bạn trai anh ấy, nên quyền chủ động tuyên thệ này cậu vẫn có thể có được.
Hạ Hoài ghé vào tai Giang Sơ Tinh nhẹ giọng hỏi: “Em có thể hôn được không?”
Giang Sơ Tinh hơi giật mình.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hoài tách khỏi anh một khoảng cách rồi hơi cúi xuống, đầu nghiêng sang một bên, môi áp lên môi anh, còn dùng âm gió thì thào: “Mở miệng ra anh.”
Giang Sơ Tinh tuân theo theo bản năng.
Hạ Hoài thò đầu lưỡi vào, móc lưỡi từng tấc một, câu lấy lưỡi anh, chậm rãi cắn nuốt.
Cậu thực nhẹ cắn lấy môi dưới của anh rồi lại liếm hàm dưới, nâng niu lại âu yếm hôn môi anh.
Lợi dụng khi hít vào không khí, Giang Sơ Tinh đỏ mặt nhắc nhở: “Đây là nơi cộng đồng, em đừng có không biết thu liễm?”
“Em không có.” Hạ Hoài chế trụ cằm anh, lại hôn xuống mạnh hơn.
Ở góc độ này của bọn họ rất dễ dàng bị nhìn thấy.
Đặc biệt là Kỳ Tư Vũ – người đang đứng ở cửa, trong nháy mắt đã hiểu hết mọi thứ.
Kỳ Tư Vũ mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ.
Lần trước cô có thấy hai người đó có gì đó không ổn ở Tinh Quang nhưng lúc ấy cô vẫn tưởng rằng bọn họ chỉ thân nhau như hình với bóng như lúc trước, Giang Sơ Tinh vẫn xem cậu ta như em trai mà đối đãi.
Không ngờ một người điềm tĩnh và xuất chúng đối với ai cũng một bộ điềm đạm và xa lánh như vậy lại có thể nép mình ở đây trong vòng tay của một người con trai khác thoải mái như thế.
Hôn nhau trong hoàn cảnh này làm Giang Sơ Tinh thật sự là có chút chịu không nổi.
Anh vỗ vỗ ngực Hạ Hoài, suy đoán nói: “Em tới kỳ mẫn cảm rồi sao? Tại sao luôn đánh dấu địa bàn như vậy?”
Hạ Hoài liếc nhìn về phía cửa, cô gái kia đã sớm đi.
Hạ Hoài liếm đôi môi ẩm ướt và ấm áp của anh, tàn lưu tin tức tố của Omega vẫn còn trên đó.
“Có lẽ.” Hạ Hoài giơ tay ấn lên đôi môi đỏ mọng của anh, tầm mắt dừng trên mặt anh: “Có phải em cắn bị thương anh rồi không?
“…”
Nhìn thấy bộ dạng thoái mái của cậu, trong đầu Giang Sơ Tinh hiện ra một vài hình ảnh kiều diễm.
Cảm thấy nóng lên không thể giải thích được.
Hạ Hoài sờ sờ đầu anh, cúi xuống ở bên tai anh như là hứa hẹn lại như trêu chọc: “Lần sau em sẽ nhẹ nhàng.”
“…” Sắc mặt Giang Sơ Tinh càng thêm nóng.
“Được rồi,” Hạ Hoài lợi dụng lúc anh còn đang ở trạng thái choáng váng, duỗi tay đem cổ áo anh kéo xuống một vòng, lông mày rũ xuống nhìn những dấu vết lộ ra trên người anh.
Cậu nhướng mày hài lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh đi học bù đi.”