Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 121: Hiểu Anh




Mọi người vẫn chưa hoàn hồn từ thái độ hòa ái dễ gần của Kỳ lão gia tử.

Đột nhiên, một bóng dáng màu hồng nhạt nhảy nhót như con bướm nhỏ vui vẻ phi vào lòng Văn Tâm.

"Tâm Tâm!"

"Nhớ chị quá đi mất! Cũng nhớ meo meo nữa!"

Đã lâu rồi Kỳ Anh Anh chưa thấy chị Tâm Tâm, lần này khi đến dự tiệc mừng thọ của ông cô bé không thích chút nào, vì đối với Kỳ Anh Anh, tiệc mừng thọ của ông sẽ có một đống người lạ xuất hiện rồi vây quanh cô bé hỏi này hỏi nọ.

Nhưng vừa nhìn thấy Văn Tâm, tâm trạng Kỳ Anh Anh lập tức vui vẻ lên.

Cô bé bắt đầu xoay quanh Văn Tâm, vừa ngước đầu nhìn vừa không ngừng liến thoắng: "Meo meo đâu, meo meo đây, bọn chúng có tới không?"

"Bọn chúng đều ở nhà nghỉ ngơi rồi." Nhìn mặt Kỳ Trưng tối ngòm, Văn Tâm thiếu chút nữa đã phì cười ra tiếng.

"Vậy à..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Anh Anh đầy sự thất vọng, cái miệng bất giác chu lên, bộ đáng đáng yêu đến mức chọc cho Kỳ lão gia tử bật cười lớn.

"Thích mèo con vậy à, hôm nào nhờ chị Tâm Tâm của cháu ôm mèo con đến đây chơi nhé."

Kỳ Anh Anh vui đến mức nhảy cẫng lên: "Quá tốt rồi! Thích ông nhất!" Một khi Kỳ Anh Anh vui mừng thì sẽ nhảy nhót không ngừng.

Bầu không khí trở nên vô cùng hòa hợp.

Đám người vừa rồi còn đang đợi xem trò hề của Văn Tâm chỉ đành biết hai mặt nhìn nhau.

Ai cũng biết Kỳ Anh Anh là cô cháu gái mà lão gia tử cưng chiều nhất, ngay cả Kỳ Anh Anh cũng có quan hệ tốt với Văn Tâm như vậy, xem ra Kỳ lão gia tử căn bản không phản đối hai người ở bên nhau.

Không những thế, xem chừng Văn Tâm hòa thuận vui vẻ với Kỳ lão gia tử nhe vậy, chỉ sợ...!cô sẽ gả vào nhà họ Kỳ thật rồi!

Không ít người sáng suốt nhìn ra địa vị của Văn Tâm, lập tức có vài người muốn tiến lên lân la làm quen với Văn Tâm, mục đích để ra quen mặt.

Nhưng từ đầu đến cuối buổi tiệc Kỳ Trưng đều đứng cạnh Văn Tâm vững như núi, nắm chặt tay cô.

Một số phu nhân và các tiểu thư dù có muốn nổi tâm tư muốn đánh quan hệ với Văn Tâm, nhưng còn chưa kịp tiến lên thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Trưng nhìn chằm chằm, cả người bọn họ nổi rợn da gà, né xa ba mét còn không kịp.

Cho nên bữa tiệc mừng thọ này có thể nói là tương đối nhẹ nhàng với Văn Tâm.

Ngoại trừ dỗ Kỳ Anh Anh chơi một lát, nói mấy lời khách sáo mới người nhà họ Kỳ, còn lại Kỳ Trưng chẳng làm cô nhọc lòng chút nào.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kỳ Trưng đưa Văn Tâm về nhà, chỉ còn lại hai người ở cùng nhau.

Văn Tâm lắc lắc tay Kỳ Trưng như đang làm nũng: "Anh phải nói trước với em đó là tiệc mừng thọ ông chứ, ít nhất cũng để em chuẩn bị quà, như vậy mới có thành ý được."

"Nhanh vậy đã gọi ông rồi à?" Kỳ Trưng buồn cười nhìn cô.

Văn Tâm: "..." Cái tên thẳng như sắt thép này biết nhiều vậy từ khi nào thế!

Kỳ Trưng nhìn gò má hơi đỏ của Văn Tâm, nghĩ đến những lời vừa rồi của ông, anh nhịn không được hỏi: "Hay là...!chúng ta kết hôn luôn đi?"

"Anh nói gì???" Không phải Kỳ Trưng đã biết nếu kết hôn sẽ có thể khôi phục bình thường chứ? Không thể nào!

Thấy Văn Tâm kinh ngạc đến vậy, Kỳ Trưng sửng sốt, anh nhanh chóng nhận ra câu vừa rồi của mình đúng là hơi lỗ mãng.

Dù sao tuy giờ quan hệ của hai người rất thân mật, tình cảm cũng tốt, nhưng tính ra thì thời gian anh và Văn Tâm chính thức ở bên nhau cũng chỉ được một tháng thôi.

Đối với Kỳ Trưng, anh đã ở bên cạnh Văn Tâm rất lâu rồi, từng thói quen, ưu khuyết điểm của Văn Tâm, không gì anh không biết.

Nhưng đối với Văn Tâm thì có lẽ cô vẫn còn khoảng cách với mình nhỉ?

Nghĩ đến đây, Kỳ Trưng duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc Văn Tâm ra sau tai, nghiêm túc nói: "Giờ em không đồng ý cũng không sao, sau này em sẽ hiểu thêm về anh."

Văn Tâm bị ánh mắt này của anh nhìn đến mức mê man, ngây thơ mờ mịt gật đầu.

Đến khi xe chạy đến trước cửa Văn Tâm mới phản ứng lại kịp.

Không đúng!

Sao mà mình còn chưa hiểu anh ấy chứ!

Ăn uống ngủ nghỉ tiêu tiểu đều là mình hầu hạ, trên thế giới này, chị sợ cha mẹ Kỳ Trưng cũng chưa hiểu anh bằng Văn Tâm đâu!

Về nhà không bao lâu, Văn Tâm nhận được tin rằng bộ phim cung đấu cổ trang "Khí phi" mà cô tham gia diễn xuất năm ngoái chuẩn bị ra mắt.

Là tác phẩm mới của đạo diễn Hứa Thiêm Hợp, từ ngày bắt đầu quay, "Khí phi" đã nhận được sự chú ý to lớn.

Sau này có Phó Lăng Huyên và Văn Tâm cùng gia nhập đoàn phim, bộ phim này càng được đẩy đề tài nóng sốt hơn nữa.

Phó Lăng Huyên là nữ chính, Văn Tâm là nữ phụ.

Theo lý thì độ nổi tiếng của nữ phụ không thể so với nữ chính được, nhưng không ngờ sau này Văn Tâm dựa vào sự xuất hiện trong các chương trình, giờ cô đã nghiêm nhiên có xu thế vượt qua Phó Lăng Huyên, Tất nhiên fans của cô ta không thể nhịn được cơn tức này, trong lúc tuyên truyền đã nhiều lần nhấn mạnh vị trí nữ chính của Phó Lăng Huyên, hơn nữa còn quái dị ám chỉ Văn Tâm không có kỹ thuật diễn, chỉ biết dựa vào hậu trường.

Ban đầu fans của Văn Tâm còn để ý đến bọn họ, tranh luận rằng giờ kỹ thuật diễn của Văn Tâm đã hơn xưa nhiều.

Sau này, bọn họ phát hiện đám người này căn bản là dầu muối không ăn, nếu vậy thì mặc kệ luôn, dù sao fans càng làm loạn thì thần tượng sẽ càng bị liên lụy.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi Phó Lăng Huyên đóng xong "Khí phi" liền sụp đài như núi lở.

Không chỉ danh tiếng và tài nguyên điện ảnh xuống dốc không phanh, giờ càng bị lôi ra chuyện gièm pha, nghe nói lần trước còn bị cảnh sát gọi đến cục uống trà.

Nhưng các fans của Văn Tâm không ngờ chuyện này cũng ảnh hưởng đến Văn Tâm.

Phó Lăng Huyên đắc tội hội fans nhiệt huyết nhất giới – Cải trắng, sau khi "Khí phi" được tuyên truyền, Cải trắng điên cuồng đẩy Weibo chống lại Phó Lăng Huyên.

Một bộ phim được quay công phu như vậy lại có khả năng bị hủy hoại hoàn toàn vì gièm pha của một mình Phó Lăng Huyên.

Sau sự việc bị phản dối, đạo diễn Hứa Thiên Hợp khẩn cấp tập hợp mọi người vào nhóm thảo luận.

Ý của Hứa Thiên Hợp là bên đài truyền hình cho rằng hiện giờ nếu phát sóng bộ phim để Phó Lăng Huyên đóng vai chính sẽ gây ảnh hưởng không tốt, không chỉ bị phản đối mà còn không phù hợp với quy định về hình ảnh nghệ sĩ.

Nhưng bộ phim này có thể nói là tâm huyết của cả ekip Hứa Thiên Hợp, đầu tư đến hơn ba trăm triệu, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Hứa Thiên Hợp tập hợp mọi người lại chính là muốn mọi người đưa ra chú ý giúp mình.

Diễn viên thủ vai nam chính đề nghị: "Không phải bây giờ kỹ thuật AI thay đổi khuôn mặt rất phát triển sao, hay là đổi mặt của Phó Lăng Huyên đi?"

Hứa Thiên Hợp nói: "Không được, AI quá cứng ngắc, vai phụ thì còn dùng được, nếu dùng cho vai chính thì sẽ hủy hết bộ phim."

Văn Tâm nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không thể chiếu trên đài truyền hình thì hay là chúng ta quảng bá trên mạng?" Quảng bá trên mạng không yêu cầu quá cao, hơn nữa gần đây điện thoại thông minh cũng được phổ cập nhiều, phim chiếu mạng đang dần trở thành xu thế.

Nhưng Hứa Thiên Hợp lại nói: "Vốn dĩ chúng ta định công chiếu cả trên đài truyền hình và chiếu mạng, hợp đồng đã ký xong rồi, nếu không thể chiếu trên đài truyền hình thì phải bồi thường hợp đồng."

Chuyện này thì khó rồi.

Bình tĩnh xét lại thì dù những hành động của Phó Lăng Huyên khiến Văn Tâm khó chịu rất nhiều, nhưng "Khí phi" là bộ phim đầu tiên cô đóng từ khi xuyên đến đây, cô không muốn nỗ lực của nhiều người đều chảy hết về biển như vậy.

Còn cách nào khác không đây?

Lúc này, chủ biên kịch lên tiếng: "Nói thật, bộ phim này tuy tên là "Khí phi", nhưng đây lại là một bộ phim có nhiều lớp nhân vật, ngoại trừ nhân vật chính của Phó Lăng Huyên, phần quay của những nhân vật khác cũng rất hoàn chỉnh."

"Ý cô là?" Hứa Thiên Hợp dường như đã hiểu ý biên kịch, nhưng nhất thời vẫn chưa tiếp thu được.

Biên kịch tiếp tục nói: "Chúng ta xóa phần diễn của Phó Lăng Huyên, đổi tên bộ phim."

Tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn Hứa Thiên Hợp đều nhận ra chuyện này hoàn toàn có thể thực hiện được.

Phó Lăng Huyên biết tin này khi đang ở nhà.

Mấy ngày nay cô ta cứ như chuột chạy qua đường, đã bị mọi người đòi đánh trên mạng, ngoài đời còn bị cảnh sát mời đến hỏi chuyện, nào còn chút dáng vẻ cao ngạo khí phách như trước.

Cô ta muốn nhờ công ty giúp đỡ, mong là công ty có thể nể mặt mũi cô ta trước giờ giúp cô ta một phen.

Nhưng công ty chỉ cho cô ta đi xã giao thời gian đầu, sau này trực tiếp mặc kệ cô ta, thậm chí còn quá đáng đến mức đòi tiền vi phạm hợp đồng.

Phó Lăng Huyên chỉ đành vờ thảm thương trên mạng, bịa đặt mình bị bệnh trầm cảm để tranh thủ sự đồng tình.

Nhưng fans của Liên Văn Bách cắn chặt cô ta như chó điên, chỉ hận không thể cắn chết cô ta luôn.

Hợp đồng đại diện, fans, tài nguyên...!Phó Lăng Huyên có thể cảm nhận rõ ràng tất cả đang nhanh chóng bay xa khỏi cô ta.

Gần như đêm nào cô ta cũng mất ngủ, chỉ ba ngày đã sụt đến gần năm ký.

Nhưng, điều chờ đợi Phó Lăng Huyên lại là thông báo quyết định xóa bỏ toàn bộ phần quay của cô ta trong "Khí phi".

Thông báo này đã đốt trụi cọng rớm cuối cùng trong ngôi nhà tranh của cô ta.

Phó Lăng Huyên hoàn toàn lâm vào cơn điên cuồng, cô ta không quan tâm gì nữa mà gọi taxi ngay, trong tay cô ta còn có bản ghi âm hôm đó, nếu Liên phu nhân không giúp cô ta thì cô ta sẽ uy hiếp bà công bố đoạn ghi âm này.

Nhưng Phó Lăng Huyên đã quên, đối thủ của cô ta không phải mấy nữ minh tinh chơi mấy trò tâm cơ nho nhỏ trong giới giải trí.

Liên phu nhân chỉ mới thoáng nhìn qua, lông tơ trên người cô ta đã không tự chủ được dựng ngược lên.

Sự tự tin của Phó Lăng Huyên rụt lại: "Tôi...!tôi...!tôi chỉ muốn cứu bản thân thôi, Liên phu nhân, bà đã hứa với tôi rồi."

Liên phu nhân mỉm cười: "Đúng là tôi đã hứa với cô, nhưng điều mà cô nói với tôi thì sao, đã làm được chưa?"

"Không..." Phó Lăng Huyên cắn chặt môi.

"Vậy không phải đúng rồi sao." Liên phu nhân cao ngạo ném một xấp tài liệu ra: "Đừng trách tôi không cảnh cáo cô, cô cứ công bố đoạn ghi âm đó ra ngoài đi, nhưng hậu quả thì tôi không cam đoan là cô có thể thừa nhận được đâu."

Phó Lăng Huyên nhìn nội dung trên xấp tài liệu kia, gương mặt đã tái nhợt càng thêm trắng.

Sao Liên phu nhân lại...!lại có những thứ này.

Rõ ràng cô ta đã xóa rồi mà!

Liên phu nhân nhếch môi, nở nụ cười trào phúng: "Nếu cô nghe lời cầm tiền đi thì còn có thể sống ngày dễ chịu, nếu không..."

Liên phu nhân chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp trong lời nói của bà khiến Phó Lăng Huyên run sợ.

Đến lúc này cô ta mới nhận ra người phụ nữ trước mặt là phu nhân của chủ tịch Liên thị.

Nếu thật sự chọc giận bà ta thì kết cục của mình sẽ còn thảm hơn bây giờ rất nhiều.

Phó Lăng Huyên siết chặt tay, móng tay đâm sâu và lòng bàn tay cô ta rướm máu.

Cuối cùng, cô ta suy sụp mang theo xấp tài liệu chứng cứ kia, đứng dậy yên lặng rời đi như một cái xác không hồn.

Mà Phó Lăng Huyên lại không biết, sau khi cô ta rời đi không bao lâu, vị phu nhân cao cao tại thương trước mặt cô ta vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, trên gương mặt cao quý bình thản của bà ta không duy trì được nữa, ngạc nhiên trừng lớn mắt: "Cái gì?!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.